Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


"Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận." Diệp Tống ánh mắt hung ác, nâng dao gọt hoa quả lên hướng cổ chân cổ chân nam Xu đâm thẳng xuống.
Tô Tĩnh bỗng chốc từ bên ngoài chạy như bay tiến vào, giành trước một bước ôm lấy Diệp Tống, lúc Tô Thần còn chưa phản ứng lại đã dùng tốc độ nhanh nhất đưa người ra ngoài.

Còn không đi nữa, Diệp Tống sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Không màng đến phản kháng của Diệp Tống, Tô Tĩnh mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài, nhân tiện đá đại phu vào phòng nói: "Mau đi xem cho Nam phu nhân." Còn tốt bụng thuận tay đóng lại cửa phòng.

Tô Thần thấy Nam Xu bộ dáng thống khổ, mắt cá nhân bị phá, bắp đùi cũng chậm rãi thấm ra vết máu, trong lòng hắn rối loạn làm gì còn tâm tư truy cứu Diệp Tống, thét lên với đại phu: "Mau! Nếu Xu nhi có bất trắc gì, bổn vương sẽ bắt ngươi chôn cùng!"
Diệp Tống đi ra, tựa như nhớ tới chuyện gì quan trọng lại quay người chuẩn bị đi vào nhà, lẩm bẩm nói: "Đại phu, sao lại quên đại phu ở bên trong."
Tô Tĩnh giữ chặt nàng nói: "Ta đã phái người đi gọi đại phu, là đại phu tốt nhất trong kinh thành.

Cái này không cần cũng được."
Diệp Tống nghe vậy liền đi tới chỗ mấy nha hoàn, nâng ngón tay lạnh lẽo nhéo nhéo búi tóc Phái Thanh, quay người muốn cõng nàng ra khỏi Phương Phi uyển.

Tô Tĩnh thấy vậy nói: "Để ta giúp ngươi đưa nàng đi."
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn hắn vẫn tiếp tục động tác trong tay.

Tô Tĩnh bất đắc dĩ lại nói: "Hai chân nàng đã đứt, tốt nhất không nên động đến xương cốt."
Diệp Tống dừng lại, lúc này mới từ bỏ, cam chịu để Tô Tĩnh giúp đưa Phái Thanh trở về.

Đó là một đêm không ngủ, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Bích Hoa uyển cả đêm đèn đuốc sáng trưng.

Đại phu thực mau đã tới, thấy Phái Thanh nằm trên giường, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

Hắn nhanh chóng chuẩn bị cây kéo, băng vải, nha hoàn đi đun nước sôi tới.

Diệp Tống không rảnh lo cho chính mình, đại phu phân phó gì nàng đều tự tay làm lấy, bao gồm cả việc lấy kéo cắt ống quần dính máu cho Phái Thanh.

Phái Thanh hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được thống khổ, liên tục nhíu mày.

Diệp Tống tay đầy máu, nhiều lần cầm kéo cũng không xong nhưng nàng lại ngoan cố không chịu tử bỏ.


Xuân Xuân nhìn không được, khuyên nhủ: "Vương phi nương nương, để nô tỳ làm cho."
Diệp Tống kiên trì nói: "Không cần, ta tự mình làm."
Nàng quỳ sát mép giường, đôi tay run rẩy từng chút từng chút cắt đi, xương cốt hai chân Phái Thanh đều dị dạng, còn có chỗ xương trắng đâm thủng thịt nhô ra.

Diệp Tống thấy cảnh này vẫn là không nhịn được run run cánh môi, cố gắng chịu đựng.

Nàng nhớ lại, vào ngày đầu nàng tỉnh lại ở Ninh Vương phủ, nha đầu này lúc nào cũng ở bên bầu bạn với nàng không rời, vì nàng làm rất nhiều việc, cẩn thận chu đáo lo trước lo sau.

Vậy mà nàng hình như chưa giúp Phái Thanh làm cái gì, hiện tại việc đầu tiên lại là giúp nàng cắt ống quần khi chân bị gãy....!
Nàng không thể tưởng tượng được, người lúc nào cũng luôn vây quanh mình lải nhải, oán trách, một ngày kia lại không thể tự mình bước đi sẽ là cái dạng như thế nào.

Chỉ vừa mới tưởng tượng như vậy, nàng đã không thể chuyên tâm, tay run đến lợi hại.

Sau khi đại phu rửa sạch sẽ hai chân Phái Thanh, để lại mấy nha hoàn làm trợ thủ.

Tô Tĩnh kéo Diệp Tống ra ngoài nói: "Trước ra ngoài đi, trên tay ngươi cũng có thương tích, cần phải kịp thời xử lý."
Thấy Diệp Tống không chịu đi, đại phu liền thở dài nói: "Vương phi nương nương vẫn nên đi xuống nghỉ ngơi đi, tình huống của nha đầu này thế nào, ta kiểm tra xong sẽ bẩm báo lại cho nương nương.

Nương nương ở đây, tiểu nhân cũng không tiện thi triển tay chân."
Diệp Tống lúc này mới theo ý Tô Tĩnh, cẩn thận dặn dò: "Ngươi nhẹ tay một chút, đừng khiến nàng quá đau."
Trong vòng để vài cái lò sưởi nhưng thân mình Diệp Tống vẫn lạnh như từ hầm băng ra.

Trên người nàng chỗ nào cũng loang lổ vết máu, còn vết bùn đất.

Tô Tĩnh tự mình xử lý vết thương trên tay Diệp Tống.

Vốn dĩ Đông Đông muốn tiếp nhận, dù sao đêm hôm khuya khoắt Hiền Vương còn lưu lại Bích Hoa uyển không được thích hợp lắm, chẳng qua Tô Tĩnh từ trước đến nay luôn không câu nệ tiểu tiết, biết Tô Thần giờ này khắc này sẽ không còn tâm tư quản mấy chuyện này liền nói với Đông Đông: "Ngươi đi xuống đi, nơi này đã có bổn vương."
Diệp Tống ngồi xuống.

Tô Tĩnh lấy khăn ấm giúp nàng lau chùi mặt và vết máu trên tay.

Lúc này miệng vết thương trên tay mới lộ ra, làm người ta có chút hãi hùng khiếp vía.


Một gai lại một gai đâm sâu vào trong tay nàng thành từng thanh đen cứng, lộ ra cả một ít da thịt, giống như cây đinh tán khảm lên tay nàng.

Tô Tĩnh lau tay nàng nhíu mày hỏi: "Có đau không?"
Diệp Tống không trả lời.

Hắn lấy dao nhỏ nhọn và một cái kim từ bên cạnh ra hơ qua than nóng nói: "Ngươi chịu khó một chút." Sau đó hắn dùng dao nhỏ và kim lấy từng cái gai một ra khỏi tay Diệp Tống đặt lên trên mặt đất.

Toàn bộ quá trình, Diệp Tống đều không rên lên một tiếng.

Tô Tĩnh nhặt xong hết rồi lại lấy kim sang thuốc bột sát trùng và băng bó cho nàng.

Bỗng nhiên ngón tay Diệp Tống hơi động đậy, Tô Tĩnh dừng động tác hỏi: "Sao, ta làm ngươi đau à?"
Diệp Tống tránh khỏi tay Tô Tĩnh, nàng nắm tay lại nhẹ nhàng đảo qua khóe miệng Tô Tĩnh, băng vải cọ xát mang theo một tia nóng bỏng.

Diệp Tống mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi giả người tốt."
Tô Tĩnh trầm mặc không nói.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đáy mắt Tô Tĩnh, trong mắt hắn mang theo cuồng loạn đau xót, bỗng chốc nàng đứng lên đẩy Tô Tĩnh ra bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều tại ngươi! Đều là ngươi sai! Nếu không phải bởi vì người, ta sẽ không để Phái Thanh một mình lưu lại nơi này!" Tô Tĩnh bị nàng đẩy ép lên trên cửa phòng, Diệp Tống vẫn không bỏ qua, đôi tay gắt gao chống lên ngực hắn, miệng viết thương lại rỉ ra máu làm hồng băng vải, "Chỉ cần có ta ở đây, bọn chúng sẽ không thể tùy tiện đánh gãy chân Phái Thanh...Ngươi hỗn trướng! Tại sao hôm nay lại tới tìm ta!"
Kỳ thật dù không phải hôm nay cũng sẽ có ngày mai, ngày kia...Nàng chẳng qua chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Tô Tĩnh thình lình cầm cổ tay nàng nói: "Thực xin lỗi.

Nhưng ngươi đừng đánh sẽ làm đau chính mình, ngươi nhìn xem, lại chảy máu rồi."
Diệp Tống ngẩn người, cuối cùng chậm rãi gục đầu xuống, trán chống lên ngực hắn, mỏi mệt cực kì: "Đều là ta sai." Nàng không nghĩ tới, Tô Tĩnh có thể dễ dàng mà nói ra ba chữ "Thực xin lỗi."
Tô Tĩnh rũ mắt nhìn Diệp Tống đang chống lên ngực mình, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường tựa như dòng nước chậm rãi chảy ra, hắn an ủi vỗ vỗ vai nàng.

Hai người không nói gì chỉ đứng yên như vậy một lát.

"Ngươi đi đi." Diệp Tống nhẹ giọng nói.

Tô Tĩnh gật gật đầu: "Đại phu là đại phu thường dùng của Hiền Vương phủ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói với hắn, muốn ta hỗ trợ cũng nói, hắn sẽ truyền lời cho ta."

Diệp Tống không trả lời, lui về sau hai bước, thần sắc khôi phục bình thường, lãnh đạm, một chút sơ hở cũng không thấy.

Nàng thấp mi, nhìn máu trên tay mình, dường như không có việc gì mà nhướng mày, không nhanh không chậm tiếp tục quấn băng vải.

Sáng sớm, đại phu mồ hôi đầy đầu mới từ trong phòng Phái Thanh đi ra.

Diệp Tống cả đêm không chợp mắt, trong mắt vằn lên tơ máu, đứng ở cửa chặn đại phu lại hỏi: "Nàng thế nào?"
Đại phu nói: "Hiện giờ đang sốt nhẹ, mấy ngày nay có lẽ sẽ liên tục sốt cao, chỉ cần vượt qua được sẽ có thể nhặt về một mạng."
"Nhặt về một mạng?" Diệp Tống cẩn thận hỏi: "Chân nàng thì sao?"
Đại phu xua tay nói: "Thứ cho tiểu nhân bất lực, xương đùi Phái Thanh cô nương đã đứt, muốn hai chân phục hồi như cũ là không có khả năng.

Việc cấp bách trước mắt là cần điều dưỡng thân thể cho tốt..."
Diệp Tống khóe mắt đỏ lên lập tức nhéo vạt áo đại phu.

Mấy nha hoàn đều rất hương tâm, chạy nhanh lên khuyên bảo nàng.

Đại phu run run rẩy rẩy nói: "Nếu nương nương không hài lòng về kết quả này, thì có thể mời cao minh khác đi..."
Cuối cùng Diệp Tống buông lỏng tay, nhân tiện giúp đại phu vuốt thẳng lại y phục nói: "Không đổi, thương thế Phái Thanh còn phải làm phiền đại phu hỗ trợ chăm sóc."
"Tiểu nhân sẽ cố gắng tận tâm tận lực."
Khi đại phu chuẩn bị rời đi, Diệp Tống lại nói: "Phiền đại phu lần sau tới mang cho ta một phần nhân thể khung xương đồ, ta muốn học tập một chút."
"Vâng."
Phái Thanh ba ngày sốt cao không hạ, đại phu dùng đủ loại dược liệu nhưng hiệu quả cũng không hiện rõ.

Bất đắc dĩ, mấy nha hoàn phải múc nước lạnh dùng khăn lông đắp lên trán Phái Thanh để làm hạ nhiệt độ cơ thể nàng một chút.

Diệp Tống mỗi ba canh giờ đều dùng nước lạnh lau người cho nàng một lần.

Tới ngày thứ tư, rốt cuộc sốt cao cũng hạ.

Đại phu bắt mạnh xác thật đã qua cơn nguy hiểm.

Ở trên giường hôn mê sáu bảy ngày, khi Phái Thanh tỉnh lại, trên dưới Bích Hoa uyển đều vui mừng đến phát khóc.

Nàng nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy Diệp Tống đang thủ bên mép giường đã tiều tụy đến thê thảm, trong lòng đau nhói, nước mắt từ hốc mắt tràn ra.

Diệp Tống thường xuyên dùng nước ấm thấm lên môi nàng nên môi nàng vẫn thực khô ráo, mấp máy, nghẹn ngào ra tiếng, câu đầu tiên lại là: "Tiểu thư, nô tỳ đói..."
Xuân Xuân nhanh chóng đưa tới một chén cháo ngao thịt, Diệp Tống bưng lại nói: "Muội đừng lộn xộn, để ta bón cho."
Phái Thanh vành mắt hồng hồng: "Sao có thể để tiểu thư bón cho nô tỳ, vẫn là để Xuân Xuân làm đi."

Diệp Tống đã đem thìa cháo đưa đến bên miệng Phái Thanh: "Há mồm."
Phái Thanh méo miệng, nước mắt lưng tròng há miệng ra ăn.

Phái Thanh vô cùng hiểu chuyện, mấy ngày kế tiếp, nàng lúc nào cũng mặt mày hớn hở, trừ việc hai chân đã không còn tri giác, nhưng nàng không muốn Diệp Tống lo lắng, càng không muốn nàng vì vậy mà tự trách chính mình.

Lúc Diệp Tống không ở đây, nàng lại cố gắng chịu đựng đau đớn mà thử vận động hai chân.

Chỉ tiếc, hai chân sẽ không bao giờ nghe nàng sai sử nữa.

Nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, đều là cùng cái kết quả.

Hôm nay Diệp Tống mang thuốc tiến vào, Phái Thanh vừa lúc đang cố gian nan di chuyển.

Nàng không cam lòng cứ vĩnh viễn nằm mãi như vậy, kết quả không cẩn thận té từ trên giường xuống, đau đến méo miệng.

Diệp Tống thả chén thuốc, vội vàng chạy lại đỡ nàng lên giường hỏi: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Phái Thanh cứng đờ, cố gắng tươi cười nói: "Muội khát nước, nên muốn uống miếng nước mà thôi."
Lúc Diệp Tống không ở đây, đều là Xuân Xuân chăm sóc nàng.

Diệp Tống nghe vậy liền gọi Xuân Xuân vào, lạnh lẽo răn dạy một hồi.

Xuân Xuân thật sự ủy khuất, Phái Thanh lo lắng, liền lôi kéo tay Diệp Tống nói: "Tiểu thư không nên trách Xuân Xuân, là muội không cẩn thận."
Diệp Tống dường như không có việc gì mà bón thuốc cho nàng nói: "Người vô dụng, lưu lại để làm gì."
Phái Thanh quay đầu đi, không uống thuốc, trầm mặc trong chốc lát nói: "Xuân Xuân không phải người vô dụng, nô tỳ mới là người vô dụng." Tay Diệp Tống không dễ phát hiện run lên một chút, Phái Thanh nâng mi mắt cong cong nhìn Diệp Tống: "Tiểu thư, còn bao nhiêu ngày nữa muội có thể xuống giường?"
- -----------------------------------------------------------------
Hết chương 92
Diệp Tống tại sao lại gọi Xuân Xuân vào trút giận? Mình nghĩ một phần là do Diệp Tống nghi ngờ Hạ Hạ hạ thuốc mê mình lần trước.

Tuy chị nhà nghi ngờ nhưng lại chưa thấy gọi Hạ Hạ đến chất vấn? Sợ rút dao động rừng hay sợ cái gì? Để rồi cứ lưu cái u nhọt đấy trong người, nhìn ai cũng không thể tin tưởng được nữa.

Edit chương này lại tiếp tục bài ca: Nước mắt rơi như mưa.

Đáng lẽ nên đánh gãy chân con Linh Nguyệt kia thì may ra mới hả dạ được một chút.

Mới có chương 92/4xx chương mà Phái Thanh đã như thế này, không được nhìn thấy em ấy nhảy nhót, lải nhải nữa...làm sao mà chịu được.

Không biết đoạn vả mặt còn bao xa nữa, ta chịu hết nổi rồi >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui