Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Tô Thần bước đi trên đường, ngửi thấy hương rượu thơm ngát từ trong ngõ nhỏ bay ra, hắn liền bước vào tửu quán.

Tửu quán tuy nhỏ nhưng nhưỡng rượu rất thơm, khách tới khách lui cũng không gọi là ít.

Bọn họ uống rượu vào là lại bắt đầu bàn tán, hầu hết đều nói tới chuyện Ninh Vương phi tư thông thị vệ, rồi từ chuyện này lại thảo luận về Ninh Vương phi, ngôn ngữ dâm uế thực khó nghe.
Tô Thần uống hai ly rượu bực mình đập vò rượu xuống, nâng bước rời đi.

Màn đêm buông xuống Tô Thần mới trở về, bất tri bất giác liền đến nơi giam giữ Diệp Tống.

Thị vệ thấy hắn tới, vội vàng thắp lên hai ngọn đèn ở mái hiên.

Hắn bưng một cái giá nến, chần chờ một chút rồi đi vào gian phòng tối om.

Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn tới xem nàng.

Ánh nến chiếu sáng không gian nhỏ hẹp, một mùi nồng nặc từ không khí sộc vào mũi, rất khó ngửi, trên mặt đất gián chuột thi nhau chạy loạn.

Diệp Tống giống như một búp bê sứ bị phủ đầy bụi, an tĩnh ngồi một góc, người gầy như que ủi.

Áo bông dày trên người nàng được Phái Thanh mang tới mấy hôm trước đã bị chuột gián bò bẩn, vài chỗ còn bị cắn lỗ chỗ.

Nàng nhắm hai mắt tựa như ngủ rồi, sắc mặt trắng bạch như sương.

Tô Thần không thể tin tưởng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn đã lâu chưa thấy nàng, trong ấn tượng của hắn, nàng so với liệt mã còn khó thuần hơn, hiện giờ hắn tới, nàng đáng lẽ phải có tinh thần, cái gì cũng không thể triệt tiêu ý chí của nàng, đối mặt với bộ mặt lãnh khốc của hắn phải là bộ dáng không thèm quan tâm như trước mới phải.


Ánh sáng từ cây nến làm Diệp Tống khó chịu, run rẩy lông mi, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở to mắt, thấy có một bóng dáng đang đứng ở cửa nhưng nhìn không rõ ràng.

Lập tức Tô Thần quát lên một tiếng: "Người đâu!"
Tức thì thị vệ phụ trách trông coi Diệp Tống và nha hoàn phụ trách đưa đồ ăn hàng ngày nơm nớp lo sợ đứng ở bên ngoài.

Tô Thần đứng bên người Diệp Tống, rũ mắt nhìn nàng thật lâu, khom người bưng lên bát cơm đã lạnh như băng của nàng, một mùi khó chịu sộc thẳng vào mũi, một nửa Diệp Tống đã ăn, một nửa còn lưu lại trong bát.

Hắn phẫn nộ ném những cái bát đó lên người bọn nha hoàn nói: "Mỗi người phạt 30 đại bản, trục xuất khỏi vương phủ."
Nha hoàn quỳ khóc cầu xin: "Xin Vương gia tha mạng!".

Ngôn Tình Hài
"Còn cầu xin, đánh chết."
Giờ phút này Diệp Tống mới hốt hoảng nhận ra Tô Thần tới, giọng khàn khàn nói: "Ngươi hẳn là tới hưu ta."
Thanh âm Tô Thần nồng đậm ghen tuông: "Ngươi cứ nhận mình sai thì đã sao, vì cái gì mà ngươi cứ gấp không chờ nổi muốn rời khỏi vương phủ?" Tất cả mọi người có thể cùng nàng quan hệ tốt, tất cả mọi người đều hiểu nàng hơn bản thân mình, vì cái gì nàng cứ há mồm ra là muốn rời khỏi Ninh Vương phủ, sao không thể an phận một chút.

Diệp Tống trong tay còn ôm lò sưởi mà Phái Thanh mang tới mấy hôm trước, chỉ là lò sưởi kia đã sớm lạnh ngắt, đôi tay nàng cũng đã mất đi tri giác không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Diệp Tống không mừng không giận, rũ mi mắt nhìn lò sưởi ấm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Nhận sai cái gì?"
Tô Thần đối với phản ứng này của nàng cũng biểu hiện thật sự bình tĩnh: "Ngươi nói ngươi bị hãm hại, ngươi có cái gì chứng minh ngươi bị hãm hại?"
Diệp Tống suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhân chứng duy nhất đã bị ngươi giết."
"Hắn ý đồ muốn nhúng chàm ngươi, chết cũng chưa hết tội." Tô Thần yên lặng nhìn Diệp Tống, "Từ lúc thành thân đến bây giờ đã hơn hai năm, ta chưa từng chạm qua ngươi dù chỉ một lần." Tô Thần bước từng bước một tới trước mặt Diệp Tống, cúi người xuống, dừng một chút liền giơ tay nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác lông đã bẩn thỉu trên người nàng, "Còn một biện pháp nữa có thể chứng minh ngươi trong sạch."
Diệp Tống vẫn không nhúc nhích, Tô Thần lại cởi áo ngoài của nàng, thân mình nàng lạnh băng không có bất kì độ ấm nào.

Trong miệng tiếp tục nói: "Nếu ngươi là lần đầu tiên thì chứng minh ngươi trong sạch, nếu không phải, bổn vương cũng sẽ không hưu ngươi, đem ngươi đời này kiếp này giam cầm ở trongvương phủ, không có cơ hội được nhìn thấy Tô Nhược Thanh, hắn không giúp được ngươi, ngươi chỉ có thể cam chịu làm một tiểu thiếp không thanh bạch."
Áo trong của Diệp Tống dán lên cái cổ trắng như sứ của nàng, vạt áo nhẹ nhàng run rẩy, nàng cư nhiên nở nụ cười.


Lúc bắt đầu không có thanh âm, dần dần ý cười khàn khàn từ cổ họng tràn ra, khó nghe tới cực điểm.

Tay Tô Thần đang cởi áo nàng ngừng giữa không trung, nhẹ nhàng nghiêm túc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười là vì ta phải dùng bản thân trong sạch mới có thể chứng minh danh tiết trong sạch", Diệp Tống châm chọc câu lấy khóe miệng, "Vậy lúc sau ngươi có quan tâm việc ta còn trong sạch hay không, hay lần đầu tiên ta cho ngươi, ngươi có phải hay không chỉ cảm thấy mặc kệ thế nào, đều là mình chiếm được?" Không đợi Tô Thần trả lời, Diệp Tống đưa tay lên xoa cổ tay của hắn, sau đó dán tay hắn lên vạt áo của mình, ánh mắt Tô Thần giật giật, đột nhiên Diệp Tống quay đầu dùng lực cắn một miếng lên cổ tay hắn, máu tươi tức khắc từ khóe miệng nàng chảy ra, nàng hận không thể cắn rách một miếng thịt của hắn.

Lúc Tô Thần chuẩn bị phản kháng, Diệp Tống đã nhả ra, khóe mắt ngưng lạnh băng cười, vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm miệng vết thương, nuốt máu của hắn, phảng phất như đó là mỹ vị tuyệt nhất trên đời.

"Ta cắn ngươi một miếng, lại giúp ngươi liếm vết thương, ngươi sẽ giận ta sao?" Diệp Tống hỏi.

Tô Thần không tức giận, ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng.

Diệp Tống liếm liếm khóe miệng, ném tay hắn ra, môi bởi vì máu tươi mà hồng nhuận, "Lúc này rồi, ngươi vẫn còn muốn sỉ nhục ta."
"Bổn vương không sỉ nhục ngươi", Tô Thần đứng lên, lạnh lùng phất tay áo, tay áo bị dính mấy vết máu, hắn nói, "Nếu ngươi không muốn bổn vương tự mình chứng minh, ngươi có thể yêu cầu một thị vệ tới đây, làm trò trước mặt bổn vương để chứng minh.

Nếu không, ngươi vẫn sẽ bị nhốt tại nơi này."
"Ta không nghĩ sẽ ở lại nơi này", Diệp Tống bỗng nhiên nói, trong thanh âm mang theo vạn phần đáng thương, cả người Tô Thần bỗng dưng chấn động, nàng đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, cong người cởi quần lót, nhàn nhạt nhìn Tô Thần, chậm rãi nói, "Muốn chứng minh? Ta tự mình làm."
Tô Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.

Đột nhiên nhận ra, hắn thật sự không hiểu nàng, không hiểu một chút nào.

Diệp Tống nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi mở rộng chận, chậm rãi duỗi tay mình xuống dưới.

Diệp Tống gằn từng chữ một nói: "Người nam nhân đầu tiên của Diệp Tống ta, vĩnh viễn không thể là ngươi, Tô Thần."
Dứt lời hung hắn đem ngón tay hướng tới cấm địa, đột phá tầng trở ngại kia.

Có chút lạnh lẽo, có chút đau.


Nàng rút tay ra, dòng máu ấm áp liền từ bên trong đùi chảy ra.

Diệp Tống làm như không có chuyện gì mặc lại quần lót, khoác áo bông thật kĩ xung quanh thân mình, từng bước một đi qua bên người Tô Thần.

Cứ như vậy đi bước đi, bọn họ sẽ càng ngày càng xa, vĩnh viễn sẽ không có điểm giao nhau nữa.

Ánh nến lập lòe, tiếng lửa cháy rất nhỏ truyền ra từ phòng tối lại có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Tô Thần thật lâu mới xoay người, chỉ là bên ngoài sân viện rách nát kia sớm đã không còn bóng dáng Diệp Tống.

Lúc Diệp Tống đi ra khỏi đại môn vương phủ bị thủ vệ cản lại, Diệp Tống nhanh tay cướp đao bên hông một người, không chút sợ hãi kè đao vào cổ người còn lại, mấy tên thủ vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng liền cầm đao rời khỏi vương phủ, quạnh quẽ u ám đi trên đường.

Nàng đi lang thang không mục đích, cũng không biết nên đi đâu.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, một con ngựa hoang chạy qua DiệpTống, tựa như nhận ra nàng lại quay trở về.

Diệp Tống nâng đầu nhìn lên, thì ra là con ngựa đã nhận nàng làm chủ kia.

Nàng nhớ rõ lúc đầu nó còn không phục tùng, hiện giờ lại chạy đi tìm nàng.

Diệp Tống sờ bờm nó, nó thở ra khí thực ấm áp, Diệp Tống ôm đầu nó đứng sừng sững trên phố thật lâu.

Con ngựa đẩy đẩy thân thể Diệp Tống, nàng hiểu ý, có chút vụng về xoay người lên ngựa, ghé vào lưng ngựa, ôm cổ nó.

Con ngựa chạy vững vàng trên phố, Diệp Tống sau một lúc lâu mới bò dậy, rốt cuộc biết bản thân nên đi chỗ nào rồi, bắt lấy dây cương thúc ngựa chạy về hướng cửa thành.

Lúc này cửa thành đã đóng, binh lính thủ thành nhận ra nàng, phía trên có mệnh lệnh, nếu nàng muốn ra khỏi thành liền mở cửa thành nàng.

Con ngựa chạy như bay trên đường ngoại ô, nghênh diện đón gió, Diệp Tống chỉ lo thúc ngựa chạy thật nhanh, tất cả cảm xúc đã chết lặng trong lòng.


Tới cây dương liễu cánh kinh thành mười dặm, lá liễu đã rụng hết chỉ còn trơ lại cành cây.

Hồ đối diện sơn trang ban đêm trông vô cùng u ám.

Diệp Tống xuống ngựa, chậm rãi ngồi trên cỏ, lẳng lặng nhìn về phía sơn trang.

Sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ quấy rối tới nó.

Rõ ràng là nàng muốn đến, vậy mà đến rồi lại lùi bước.

Diệp Tống mùi mặt vào đầu gối, nhẹ nhàng nỉ non: "Tô Nhược Thanh."
Trời cao dường như cảm nhận được lời khẩn cầu của nàng, lời vừa cất ra, đèn trong sơn trang đối diện liền bật sáng.

Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, mang theo hơi lạnh của ban đêm dừng trước mặt Diệp Tống.

Thân thể Diệp Tống run rẩy, sợ hãi ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng trắng bệch, nàng mơ hồ có thể thấy rõ hình dáng của hắn, nhận ra hơi thở của hắn.

Diệp Tống miễn cưỡng kéo khóe miệng, muốn cười để cho hắn thấy nàng không có việc gì, nhưng nàng lại phát hiện lúc này cười lên thật sự rất khó khăn.

"Huynh, sao lại tới đây?" Diệp Tống xoay cánh tay cứng đờ chỉ sơn trang đối diện, "Ta cho rằng huynh không ở đây."
Tô Nhược Thanh nhìn nàng nói: "Sau khi Ninh Vương vào cung gặp ta, ta liền tới nơi này."
"A", Diệp Tống lóe lóe hai mắt, tựa hồ rơi ra giọt lệ trong suốt, nàng nói năng có chút lộn xộn, "Ta biết, ta không nên tìm ngươi, lần trước, lần trước, ta đã nói sẽ phủi sạch quan hệ với ngươi...Chỉ là ta, ta không biế còn có thể tìm ai, không biết còn có thể đi chỗ nào...Không quan hệ, ngươi không cần phải quan tâm đến ta, ta ở chỗ này một lát sẽ không có việc gì..."
Hết chương 79
Hay lắm.

Chắc muốn ngược chết nữ chính rồi.

Tô Thần nhìn hành động ấy mà không có một tia ngăn cản nào.

Ta không muốn edit nữa có được không T_T.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui