Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Quy Dĩ ngổi xổm xuống, gỡ tay nải xuống, mở ra thấy một cái hộp gỗ bình thường.

Nhưng kích cỡ của hộp gỗ so với kim hộp Bàn Long bát bảo không sai biệt lắm.

Hắn mở ra sau đó nhìn Tô Nhược Thanh gật đầu.
Tô Nhược Thanh đi đến trước mặt hắc y nhân, chậm rãi ngồi xuống, khí chất lạnh lẽo mang theo cảm giác cường đại áp bách, làm hắc y nhân chậm rãi thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ kia.

Hắn giơ tay lên chạm vào mặt hắc y nhân, sau đó liền bóc lớp mặt nạ da người của hắn ra, lộ ra tướng mạo thật.

Không khó tưởng tượng, đây hẳn là một nam tử thanh tú.

Chẳng qua ở trước mặt Tô Nhược Thanh, liền có vẻ có điểm không phóng khoáng.

Tô Nhược Thanh nhàn nhạt nói: "Ngọc chủ trăm mặt."
Hắc y nhân nghe vậy nở nụ cười: "Hoàng Thượng anh minh, chưa ai từng nhìn thấy mặt thật của ta, vậy mà Hoàng Thượng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, tiểu nhân thật lấy làm vinh hạnh."
Tô Nhược Thanh nhìn mặt nạ da người trong tay hỏi: "Ngươi biết chủ nhân của gương mặt này?"
Hắc y nhân nói: "Không quen biết, ngẫu nhiên đụng phải trên phố, cảm thấy rất hợp khẩu vị."
"Trộm ngọc tỉ của trẫm làm ngươi thấy kích thích?"
Hắc y nhân không chút xấu hổ: "Có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi sau đó lại thần không biết quỷ không hay trả về, đó mới thật sự là kích thích."
Lời này nghe ra giống như vì Ngọc chủ trăm mặt này muốn khiêu chiến cực hạn của chính mình, trộm đồ vật không có khả năng bị trộm nhất thiên hạ, sau đó chờ đến khi thiên hạ sắp đại loạn trả trở về, hắn cảm thấy rất thú vị.

Tô Nhược Thanh ném lại mặt nạ da người vào bên cạnh Ngọc chủ trăm mặt, nói: "Tuyên Ninh Vương tiến cung, đêm nay thẩm án."
Quy Dĩ dẫn người áp giải hắn đi, trên đường tới Đại Lý Tự, quy Dĩ lấy ra cái kẹp tóc màu bạc đưa ra trước mắt hắn, hỏi: "Ngươi trộm dung nhan Ninh Vương phi, vậy đây cũng là trâm cài ngươi dùng để hóa trang thành Ninh Vương phi sao?"
Ngọc chủ trăm mặt định liệu trước nói: "Phàm là mỹ nhân mà ta nhìn thấy, dù chỉ là một sợi tóc của nàng ta cũng nhớ rõ." Hắn nhìn thoáng qua kẹp tóc, "Chẳng qua cái này, lúc ta nhìn thấy dung trang của nàng cũng không thấy nàng đeo cái này."
"Vậy ngươi cũng chưa từng mang qua?" Quy Dĩ hỏi.


Ngọc chủ trăm mặt giật mình, tựa hồ phát hiện mình đã nói hớ, nếu hắn trả lời từng mang qua cũng không đúng mà trả lời không mang qua cũng không đúng.

Tất cả đều có sơ hở.

Quy Dĩ nhìn hắn một cái, thu hồi kẹp tóc lại, không chút cẩu thả mà áp giải hắn tới Đại Lý Tự.

Trên đường Ngọc chủ trăm mặt muốn chạy trốn, Quy Dĩ không chút nương tay bắt hắn lại, chặt đứt gân tay gân chân.

Quy Dĩ đưa Ngọc chủ trăm mặt vào Đại Lý Tự, khuôn mặt tuấn tú nói: "Gây ra chuyện thì phải tự mình chịu trách nhiệm."
Ngự thư phòng, Tô Nhược Thanh lấy quốc tỉ từ trong hộp gỗ ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên dưới con dấu, chu sa đỏ dính lên đầu ngón tay.

Đây đúng là quốc tỉ, mất mà tìm lại được.

Quy Dĩ nhanh chóng trở lại, Tô Nhược Thanh đứng ở trước bàn, đưa lưng về phía hắn hỏi: "Là cùng một người sao?"
Quy Dĩ đáp: "Không phải."
Hơn nửa đêm, Diệp Tống đang ngủ trong nhà lao chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng thầm nghĩ chắc không phải tên nào phạm vào án tử nên mới bị bắt vào tù chứ? Không khí nhà lao cũng trở nên có chút căng thẳng vì thành viên mới này, hình như càng thêm tàn khốc hơn.

Loáng thoáng có tiếng nói chuyện, tiếng xích sắt, còn có tiếng kêu rên, giống như là trong tù đang diễn ra một thảm kịch.

Diệp Tống nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng càng muốn ngủ suy nghĩ của nàng càng thanh tỉnh, nàng chăm chú nghe kĩ thanh âm, đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên nói: "Mẹ nó, là Tô Thần!"
Diệp Tống nhảy dựng lên, lắc lắc song sắt quát: "Tô Thần, ngươi mẹ nó có thể nói nhỏ được không, ngươi ồn ào như vậy lão tử không ngủ được!"
Lúc đầu Tô Thần còn chưa để ý tới nàng, cai ngục thấy thế, vội vàng tới ngăn cản nhưng không dám mạo phạm Diệp Tống, che lại lỗ tai méo mặt nói: "Vương phi nương nương đừng lắc nữa, Vương gia đang ở bên trong thẩm vấn!"
Diệp Tống hỏi: "Thẩm vấn? Hơn nửa đêm rồi còn thẩm vấn cái gì?"
Cai ngục nói: "Đêm nay trong cung đưa tới một phạm nhân, nghe nói là ban đêm xông vào hoàng cung bị bắt được."
Diệp Tống vừa nghe, cả người đều hưng phấn, nàng càng ra sức lắc mạnh song sắt, song sắt kêu loảng xoảng khiến toàn bộ đại lao đều rung động, lớn tiếng nói: "Tô Thần ngươi đi ra cho ta! Ngươi mẹ nó thẩm vấn cũng có một phần của lão tử!"

Rốt cuộc Tô Thần cũng không chịu nổi, vẻ mặt âm trầm đi ra, dáng người đĩnh bạt, góc áo màu xám bạc tung bay theo từng bước đi của hắn.

Hắn đứng ở ngoài cửa lao nhìn Diệp Tống, Diệp Tống ở bên trong hơi nhón chân lên dán mặt vào song sắt, trên mặt khó nén được vui mừng hỏi: "Bắt được tên kia rồi?"
Tô Thần vô cùng khó chịu, nhưng mà khi Diệp Tống thò mặt ra trên mặt mang theo ý cười vui sướng, hắn lại vô pháp phát tiết sự khó chịu của hắn ra với Diệp Tống.

Hắn an tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, mới nói: "Đã bắt được, ngươi trước tiên cứ an phận mà chờ ở đây, bổn vương thẩm vấn xong sẽ thả ngươi ra ngoài."
Diệp Tống: "Ta đi với ngươi."
Tô Thần cự tuyệt: "Không được."
Diệp Tống liền nói:"Vậy ngươi hiện tại liền thả ta ra, ta vô tội a.

Ta tự mình về trước, không muốn chờ ngươi thẩm vấn xong mới trở về."
"Ngươi dám uy hiếp bổn vương?" Tô Thần híp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Tống.

Diệp Tống vô vị nói: "Đúng sự thật thôi."
Tô Thần lạnh lùng câu môi cười một chút, sau đó dứt khoát xoay người, nói: "Để xem bổn vương không cho ra thì ngươi làm được gì."
"Vậy ta sẽ quấy nhiễu ngươi cho xem." Tô Thần đi được hai bước, Diệp Tống ở phía sau tiếp tục lắc song sắt, nghe vô cùng đinh tai nhức óc.

Tô Thần cứ đi một bước, nàng lại dùng sức lắc hai cái.

Nếu không cho nàng ra ngoài, kể cả có đi vào sâu bên trong nhà lao, Tô Thần cũng không cách nào chuyên tâm thẩm án.

Đi được năm bước, Tô Thần hít sâu một hơi liền xoay người quay lại, nhìn Diệp Tống đang cười khiêu khích.

Hắn đoạt lấy chìa khóa trong tay cai ngục, nhanh chóng mở cửa, Diệp Tống không nhanh không chậm đi ra, đứng ở cửa vươn vai một cái, sau đó ngông nghênh đi ra bên ngoài nhà lao Đại Lý Tự, nói: "Ngươi chắc hẳn không đi bộ tới đây đâu ha, giờ ngươi phải thẩm án, chi bằng cho ta mượn con ngựa của ngươi đi về trước đi?"
Không cần biết một nữ tử tự mình về nhà lúc đêm khuya nguy hiểm thế nào, chỉ biết hiện tại Diệp Tống chỉ mặc một bộ bạch y, tuy không đến mức cảnh xuân bị lộ ra ngoài nhưng vẫn vô cùng đơn bạc, bên ngoài sương mù lạnh lẽo, không cẩn thận sẽ bị cảm.


Mắt thấy Diệp Tống gần đi ra ngoài, Tô Thần mím môi đuổi theo, kéo tay Diệp Tống, không khách khí túm nàng trở về.

Hắn bước nhanh, Diệp Tống cố gắng theo kịp bước chân hắn có chút lảo đảo.

Đi qua mấy gian nhà tù, hai người liền đi tới một gian mật thất, hẳn là nơi giam giữ phạm nhân đặc biệt.

Tô Thần đột ngột dừng lại, Diệp Tống không kịp phanh liền đập đầu vào phía sau tấm lưng cứng rắn của hắn.

Hắn xoay người lại, thấy Diệp Tống đang ôm trán vẻ mặt thống khổ, tâm tình cũng thoải mái lên không ít, hắn cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người nàng, khẩu khí vẫn lạnh lùng như cũ: "Là tự ngươi muốn tới, lát nữa đừng có mà sợ."
Tô Thần đẩy cửa đá ra, bên trong không khí âm lãnh mà ẩm ướt, mùi máu nồng nặc tỏa ra, mang theo vị rỉ sắt nặng nề, làm nhân tâm thực không thoải mái.

Diệp Tống lúc này muốn cự tuyệt cũng không được, Tô Thần dắt tay nàng vào bên trong, ánh nến trên tường u ám, hắn dùng chân kéo lại một cái ghế, đè vai Diệp Tống để nàng ngồi xuống, nói: "Từ từ mà thưởng thức."
Cách nàng chưa đến ba trượng, có một cái giá chữ thập, một người đang bị trói lên giá, áo tù màu trắng trên người đã nhiễm đỏ máu tươi, trông vô cùng thê thảm.

Cai ngục đứng hai bên bộ dáng lãnh khốc cực điểm.

Quang cảnh này so với trên TV cũng không sai biệt mấy a.

Người lúc trước còn mang bộ dáng cà lơ phất phơ ở trong cung, Ngọc chủ trăm mặt, đã sớm không còn nhìn thấy bộ dáng tuấn tú nữa.

Hắn hiện tại cùng phạm nhân không có gì khác biệt.

Nghe được tiếng động của cửa đá, hắn chậm rãi nâng tròng mắt đã nhuộm đỏ máu lên, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Tống đang ngồi trên ghế, nở nụ cười, thanh âm suy yếu vô lực: "Mỹ nhân tới a."
Diệp Tống liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi dừng lại trên người Ngọc chủ trăm mặt, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Nơi này có rất nhiều hình cụ, ngươi chịu nổi sao?"
Ngọc chủ trăm mặt đáp: "Đa tạ mỹ nhân quan tâm, tại hạ vẫn có thể chịu đựng được."
Diệp Tống nhướng mày: "Ta với ngươi có thù oán sao? Nên ngươi giả mạo ta đi trộm đồ?"
"Không phải có thù oán gì, chỉ là có ấn tượng sâu sắc đối với mỹ nhân mà thôi."
"Vậy sao? Ở chỗ nào?"
"Tố Hương lâu."

Diệp Tống cười: "Vậy ngươi hẳn cũng là người biết hưởng thụ." Diệp Tống yên lặng nhìn hắn, "Ngươi nói thử xem, ngươi gặp ta ở Tố Hương lâu vào ngày nào, canh giờ nào?"
Ý cười trên mặt Ngọc chủ trăm mặt hơi dừng một chút, nói: "Trí nhớ của ta không được tốt, đã quên rồi."
Diệp Tống trong lòng trầm xuống, không biết người này rốt cuộc có từng gặp qua nàng hay không, nhưng nhất định là có người biết Diệp Tống từng tiếp xúc với hắn, nàng sẽ không tin tưởng chuyện một người xa lạ lại có thể chỉ vì có ấn tượng sâu sắc với nàng mà giả trang thành nàng đi ăn trộm."
Nàng thay đổi đề tài, lại nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là một nữ nhân, kết quả lại là một nam nhân.

Nam nhân cũng có thể giả dạng giống ta như vậy, ngươi cũng thật là có bản lĩnh."
"Quá khen."
"Ngươi dùng cái gì giả trang? Mặt nạ da người sao?"
Tô Thần đứng ở một bên nói: "Hắn là ngọc chủ trăm mặt trên giang hồ, có tài cải trang dịch dung, thay đổi hình dạng."
Diệp Tống lại hỏi: "Tại sao ngươi lại đi trộm quốc tỉ."
Ngọc chủ trăm mặt đáp: "Càng là đồ vật khó trộm ta lại càng muốn trộm, như vậy mới thú vị."
Diệp Tống dựa theo ý tứ nói tiếp: "Nhưng hẳn ngươi vẫn không nắm chắc đi, cho nên mới chọn thời điểm buổi tối sau hôm sinh thần Hoàng Thượng, đặc sứ Nam Thiến chọn ngày trở về, Hoàng Thượng đi hành cung cùng đặc sứ Nam Thiến.

Lúc này Hoàng Thượng không ở trong cung nên thủ vệ cũng lơi lỏng hơn."
Ngọc chủ trăm mặt khinh thường mà cười nhạo một tiếng, nói: "Ngọc chủ trăm mặt như ta từ trước đến nay đều khác người, không cần phải chọn ngày.

Ngày đó chẳng qua vừa lúc ta hứng khởi lên mà thôi."
Hết chương 64
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này nhiều đoạn khó dịch thật ý.

Mình đã cố gắng nhưng vẫn có vài đoạn, đặc biệt là đoạn cuối lúc Diệp Tống nói với Ngọc chủ trăm mặt.

Dịch xong cảm thấy nó cứ sai sai chỗ nào ý.

Để sang chương sau xem mạch truyện như thế nào rồi lúc đó mình chỉnh lại nhé.

Gomenasai >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui