Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Diệp Tống tiếp tục khóc đến hoảng: "Ngươi để ta nhớ lại xem nào!"
Tô Thần bị hoảng hướng Tô Nhược Thanh cáo từ: "Vương phi say quá rồi, thần đệ cáo lui trước."
Tô Nhược Thanh để tay xuống, xoay người tránh ra nói: "Trở về đi."
Cuối cùng rốt cuộc Diệp Tống cũng không thể nhớ ra được chuyện gì, đã bị Tô Thần ôm ra khỏi Ngự Hoa viên.

Dọc đường đi Diệp Tống đều có vẻ không yên phận, lúc thì cào lên vạt áo hắn, lúc thì sờ tóc hắn, cuối cùng hứng thú bừng bừng mà cù nách hắn...Thấy Tô Thần không có phản ứng gì, Diệp Tống nghi hoặc ngửa đầu hỏi: "Ngươi không buồn à?"
Tô Thần rũ mắt xuống, đem toàn bộ hình dáng say rượu của Diệp Tống thu vào trong mắt, bao gồm cả việc nàng vừa mới khóc xong đã nghiêng đầu cười sảng khoái, so với ánh chiều tà còn đẹp hơn.

Hắp nhấp môi, lạnh lùng uy hiếp nói: "Còn tiếp tục nháo, ta sẽ ném ngươi xuống đất."
Không thể không nói, sắc mặt Diệp Tống biến đổi nhanh như chớp, vừa nghe liền không vui, suy sụp cúi mặt xuóng, sườn mặt rầu rĩ dựa vào ngực Tô Thần, trầm mặc không lên tiếng.

Tô Thần bước chân vững vàng, khóe miệng như có như không nhếch lên.

Chờ đến khi đi đến cửa cung, Tô Thần mới phát hiện Diệp Tống trong lồng ngực hắn đã ngủ rồi.

Xe ngựa của Ninh Vương phủ đang chờ hắn bên ngoài cửa cung, hắn ôm Diệp Tống vào trong xe ngựa, có vẻ vẫn chưa có thói quen ôm nữ nhân này nên khiến cho đầu Diệp Tống đụng phải trần xe, có chút đau, nàng cau mày nhưng vẫn không tỉnh.

Vừa được nằm xuống, nàng không có chút hình tượng cứ thế nằm hình chữ X mà ngáy o o, lúc xoay người còn đá vào eo Tô Thần, hắn kêu lên một tiếng, nhưng thấy Diệp Tống ngủ rồi không có ý thức nên cố gắng nhịn xuống.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển trên con đường lát đá xanh, ánh trăng rọi chiếu sáng lên mặt đất.


Nàng ngủ mơ nên trằn trọc, bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy một chút, nàng nhẹ giọng nỉ non: "Tô Nhược Thanh..."
Tên này đối với Tô Thần mà nói, thực quá quen thuộc.

Hắn đưa mắt nhìn qua, trên mặt thần sắc phức tạp thay đổi liên tục.

Bỗng nhiên tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng chốc cười lạnh một tiếng: "Thì ra là thế."
Diệp Tống ngủ trong chốc lát, gió ngoài cửa sổ thi thoảng thổi vào trong xe, xe ngựa lung lay càng khiến nàng choáng váng, nàng an tĩnh mở mắt, trong mắt vẫn nhập nhèm men say, như là đang nhìn Tô Thần lại giống như không phải, tiếng nói khàn khàn bất kham, tịch lạnh nói: "Thì ra là thế cái gì?"
Ngữ khi snàng bình tĩnh căn bản không giống như người say rượu.

Diệp Tống đầu nặng như đeo trì chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối mềm phía sau, vừa nhấc mi mắt liền phát hiện Tô Thần đang tiến lại đây, gần trong gang tấc, dung nhan lạnh lùng bỗng dưng phóng đại trước mắt, hô hấp của hắn phả vào mặt nàng.

Tô Thần đè thấp thanh âm noi: "Người ngươi gặp ở bên ngoài, nửa đêm đưa ngươi trở về, đều là hắn?"
"Hắn?" Diệp Tống vẫn có chút mê mang, "Hắn là ai?"
Tô Thần cắn răng, "Tô Nhược Thanh."
Diệp Tống lười biếng nghiêng người dựa vào, hơi cúi đầu, rũ mí mắt, nhếch môi mỏng cười.

Nàng cảm thấy hơi nóng, nới lỏng cổ áo, tháo bỏ mấy cái trang trí nặng trên đầu ném xuống, suối tóc đen lập tức rơi xuống, động tác tự nhiên, sạch sẽ lưu loát, nhưng so với thủ đoạn câu hồn của mấy nữ tử nhu mị còn dụ hoặc hơn vài phần.

Nàng thở dài, nửa thanh tỉnh nửa hỗn độn nói: "Tô Nhược Thanh a, hắn không phải Hoàng Thượng sao."
"Nếu ngươi biết hắn là Hoàng Thượng, về sau đừng cùng hắn lui tới nữa.

Không có sự cho phép của bổn vương, ngươi không được gặp lại hắn." Thời khắc này không khí nhất định có chút không đúng lắm, lời Tô Thần nói ra tựa hồ không thích hợp, chính hắn cũng cảm thấy lời nói mang theo vị ghen tị, vì thế liền sửa lại khinh miệt mà cười nói: "Chẳng lẽ ngươi thích hắn? Hắn là ai, ngươi lại là ai, không nói đến chuyện ngươi vẫn là em dâu hắ,, ngày nào đó ngươi cùng bổn vương hòa li, chẳng lẽ hắn sẽ tiếp thu một nữ nhân đã hòa li sao?"

Diệp Tống cười hai tiếng, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ta thích ai liên quan gì đến ngươi? Ta cùng ngươi hòa li, liên quan gì đến hắn?" Nói tới đây, rốt cuộc nàng cũng nhớ tới chuyện quan trọng, ngồi dậy định đứng lên: "Chết, quên xin chỉ hòa li."
Chỉ tiếc, nàng ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào đã là không tồi rồi, mới vừa tính đứng dậy cả người liền mềm nhũn, lại ngã xuống.

Xe ngựa bởi vì động tác này của nàng mà nghiêng một chút.

Còn không đợi nàng phản ứng lại, Tô Thần bỗng nhiên đè ép lên người nàng.

Hô hấp hai người đều cứng lại.

Hắn nhìn vào mắt Diệp Tống, nói: "Chỉ cần một ngày ngươi cùng bổn vương chưa hòa li, ngươi vẫn là nữ nhân của bổn vương, ngươi gặp mặt ai, thích ai, đều có quan hệ với bổn vương."
Diệp Tống nằm dưới người hắn, vẫn còn cười được, nàng không biết tiếng cười này của nảng giống như mồi lửa đốt cháy thân thể Tô Thần.

Nàng nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi đã thích ta rồi?"
Tô Thần chậm rãi cúi đầu tới gần cho đến khi chóp mũi chạm chóp mũi Diệp Tống, hô hấp cùng Diệp Tống dây dưa, dần dần nóng lên.

Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển, hai mắt thâm sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm môi Diệp Tống, đột nhiên nảy sinh một cỗ xúc động, thân thể Diệp Tống vì say nên không nghe sai khiến nhưng lý trí cũng khôi phục một chút, nàng cảm thấy có chút không thích hợp liền thu diễm giọng nói và nụ cười, lúc môi mỏng của Tô Thần sắp dán lên môi nàng, trong lòng nàng căng thẳng liền nghiêng đầu tránh đi, khiến cho cái hôn kia trượt lên má nàng.

Tô Thần đưa tay sờ bên hông Diệp Tống, khóe môi hiện lên một mạt tươi cười.

Cũng không làm tiếp bước tiếp theo, Tô Thần chủ động buộng nàng ra, ngồi dậy, bộ dáng cũng có chút lười nhác, trong tay thình lình xuất hiện bạch ngọc bội, thản nhiên tự đắc mà tinh tế xem xét.


Diệp Tống nhấc mắt lên vừa thấy, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy có chút quen thuộc, theo bản năng sờ bên hông mình, kết quả...trống không, không khỏi chửi ầm lên: "Ngươi mẹ nó trộm đồ vật của ta, không biết xấu hổ!"
Tô Thần từ từ nói: "Vật này vốn là vật bên người bổn vương, hiện giờ chẳng qua là vật trả về chủ cũ mà thôi, sao lại gọi là trộm? Từ hôm nay trở đi, bổn vương thu hồi lại ngọc bội kì lân, về sau ngươi không được tùy ý ra khỏi vương phủ."
Diệp Tống cố gắng áp chế, bình tĩnh nói: "Được, ta đây liền quay lại gặp Hoàng Thượng, xin chỉ hòa li."
Tô Thần: "Ngươi đã ra khỏi hoàng cung rồi, giờ lại muốn quay lại tiến cung sao? Không nói đến thị vệ canh cửa, chờ khi đến hoàng cung chỉ sợ cũng đã nửa đêm, lúc đấy Hoàng Thường hẳn đã nghỉ ngơi rồi.

Nếu ngươi thật sự muốn đi, bổn vương sẽ để ngươi xuống xe."
Lời nói của Tô Thần thật đáng giận, nhưng không phải không có đạo lý, lúc này nếu không có Tô Thần đi cùng, nàng đi một mình còn không vững xác thật không thể vào được cửa cung, chỉ là nhìn bộ dáng muốn ăn đánh của Tô Thần kia, không giống như là có ý tốt giúp nàng tiến cung.

Diệp Tống cùng hắn giằng co một lúc lâu, ý đồ động chi lấy tình, hiểu chi lấy lý: "Không phải ngươi rất thích Nam Xu sao, không phải vẫn luôn chán ghét ta sao, hiện tại chính là cơ hội tốt, ngươi dẫn ta trở về, một khi Hoàng Thượng đồng ý hòa li, ngươi và ta đều tự do, như vậy không tốt sao?"
"Tốt, đương nhiên là tốt", Tô Thần một tay thưởng thức ngọc bội, một tay chống cằm suy nghĩ nói: "Chỉ là hiện tại bổn vương rất mệt, lần sau hãy nói."
"Vì cái gì còn đợi lần sao, làm muội muội nóng lòng a!"
Tô Thần lặp lại một lần nữa: "Bổn vương nói hiện tại rất mệt." Sau đó không thèm liếc mắt nhìn Diệp Tống thêm một cái liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Tống khuyên can mãi, hắn cũng không thèm hé răng một cái, như thế nào cũng nói không được.

Cuối cùng Diệp Tống tức giận, một phen nhào tới, đè lên Tô Thần, đoạt ngọc bội trong tay hắn: "Vậy ngươi trả lại ngọc bội cho lão tử!"
Tô Thần đã sớm đoán được nàng tức đến hộc máu sẽ làm như vậy liền giơ cao tay lên, nàng nỗ lực cũng với không tới.

Tô Thần nghiêng sang bên này nàng liền nghiêng sang bên này, nghiêng sang bên kia liền nghiêng sang bên kia, không lấy được ngọc bội nhất định không bỏ qua.

Xe ngựa cũng theo đó mà nghiêng bên này nghiêng bên kia, thi thoảng lại truyền ra mấy câu không rõ ràng, cực kì giống như đang làm chuyện ái muội.

Hai phu xe đang ngồi phía trước, nỗ lực khống chế xe ngựa chạy ổn định, hay mắt đều lộ ra bát quái.


Vương gia và Vương phi ở trong xe làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra Vương gia thật sự dũng mãnh.

Sau đó lại tự nói với nhau, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, nhiệm vụ hàng đầu là đánh xe ngựa, như vậy mới có thể giúp Vương gia và Vương phi yên tâm "hoạt động".

Diệp Tống cố gắng nửa ngày cũng không cướp được, thở hồng hộc, dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Sau đó sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhíu mày hình như rất khó chịu, sau đó nàng che miệng, nôn khan vài cái, bộ dáng muốn phun ra.

Tô Thần thấy thế, theo bản năng duỗi tay ra muốn vỗ lưng nàng, nhưng bàn tay đến giữa không trung bỗng nhiên dừng lại, hắn cũng không xác định được rốt cuộc mình đang muốn làm gì.

Đúng lúc này, Diệp Tống dường như đã chuẩn bị sẵn, phi nhanh tới, đẩy Tô Thần ngã xuống, gắt gao ép lên người hắn, sợ hắn giãy giụa phản ứng bản thân liền không phải đối thủ, vì thế tay chân lanh lẹ mà cưỡi lên eo hắn, hai chân chống đầu gối hắn, đôi tay chế trụ cổ tay hắn, nịnh nọt cười hai tiếng: "Ta xem ngươi còn chạy đi đâu."
Những lời này chuẩn xác mà truyền tới tai hai phu xe bên ngoài.

Một phu xe ý tứ: Vương phi quá xấu hổ rồi, vậy mà lại dùng sức mạnh đối với Vương gia, ta quả thật không thể tưởng tượng được.

Một phu xe khá ý tứ: Đây nào có phải chuyện gì to tát, Vương phi phòng không gối chiếc lâu như vậy, bưu hãn một chút là bình thường, chuyên tâm lái xe đi.

Ta thấy nên đi chậm một chút, cũng làm cho Vương gia và Vương phi có đủ thời gian tâm tình.

Xe ngựa rõ ràng thả chậm tốc độ, cách Ninh Vương phủ còn hai con phố nữa, chỉ cần một nén hương nữa là tới, nhưng với tốc độ này e là phải ba nén hương.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, thanh âm càng ngày càng vang tới gần, vừa nghe liền biết không phải một người mà là một đoàn.

Hai phu xe cố tình đánh xe ngựa vào lề nhường đường cho người ta đi, không ngờ đám cưỡi ngựa kia lại chạy về hướng bọn họ, nhanh như chớp đã bao vây quanh xe ngựa, mang theo đuốc lửa sáng ngời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui