Lão mụ mụ mặt đầy tươi cười, vung vẩy hương khăn nói: "Ai da công tử chớ có giễu cợt nô gia a, phía dưới hỗn loạn thành một đám còn chưa khiến nô gia mất giọng đâu, công tử là người phương nào, sao là trêu đùa nô gia như thế?"
Một câu nô gia, hai câu nô gia, Tô Tĩnh tự cho mình là một tay chơi lão luyện cũng nổi hết da dà.
Hắn đưa cho lão mụ mụ một rương vàng nói: "Ở đây là ba trăm lượng hoàng kim, ngươi đếm đi."
"Tốt, tốt, nô gia không quấy rầy công tử nữa." Lão mụ mụ lấy vàng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Đang lúc Diệp Tống say mê thưởng thức ca vũ, chợt có tiếng gõ cửa.
Phái Thanh mở cửa thấy lão mụ mụ đang cung kính đứng ở cửa.
Diệp Tống đảo mắt qua, nói: "Mụ mụ tới thu tiền đúng không?"
Lão mụ mụ cười đáp, Diệp Tống đánh ánh mắt sang Phái Thanh, Phái Thanh từ trong ngực rút ra một xấp ngân phiếu, đếm đủ năm trăm linh một lượng đưa cho lão mụ mụ, nghĩ một chút lại lấy thêm một trăm lượng nói: "Chỗ này ngươi phục vụ đồ ăn cho công tử và phí trả cho cầm sư."
Lão mụ mụ cười gượng hai tiếng: "Là năm trăm lẻ một lượng hoàng kim, không phải bạc trắng."
Diệp Tống sặc nước trà.
Tay Phái Thanh run run, hoảng lên: "Hoàng kim! Ngươi có lầm hay không, ngươi đây là ăn thịt người a!"
Diệp Tống gian nan nuốt ngụm trà xuống, nghe lão mụ mụ nói: "Người lầm là công tử mới đúng, toàn bộ kinh thành ai không biết mỗi lần vũ cơ Tố Hương lâu chúng ta đấu vũ đều là dùng hoàng kim để đổi? Chẳng lẽ đây là lần đầu công tử tới?" Diệp Tống đương nhiên không phải lần đầu tới, lão mụ mụ đã coi nàng là khách quen, nhưmg mà đây lại là lần đầu tiên Diệp Tống xem vũ cơ biểu diễn.
Diệp Tống bình tĩnh nói: "Mụ mụ tạm thời đừng nóng nảy, năm trăm lẻ một lượng hoàng kim, tính ra là bao nhiêu lượng bạc trắng?"
Mụ mụ liền đem bàn tính ra nói: "Một lượng vàng tương đương 33 lượng bạc trắng, tổng cộng là 6533 lượng bạc trắng."
Diệp Tống phun trà: "Không phải chỉ là một nữ nhân hay sao, con mẹ nó lại quý như vậy, đây không phải ngươi muốn ăn thịt người thì là gì?"
Lão mụ mụ tức khắc cười lạnh: "Nói như vậy, công tử là không có tiền phải không?"
Phái Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, căm giận nói: "Các ngươi làm như vậy, dù chúng ta có tiền cũng sẽ không đưa a."
"Công tử đây là cố ý tới gây chuyện?"
Diệp Tống xoa xoa thái dương, vội vàng bảo Phái Thanh dừng lại, nói: "Không có không có, chúng ta tuyệt đối không có ý tứ này, thật sự là không biết muốn mua vũ cơ phải dùng hoàng kim.
Mụ mụ ngươi xem có thể giảm giá cho bản công tử được không?" Vốn dĩ nàng cho rằng năm trăm lượng không xứng, cũng thấy không ai dám ra giá cao hơn mới mua, không nghĩ tới lại là giá trên trời như vậy.
Sao không nói sớm là hoàng kim, thật là con mẹ nó thiếu đạo đức!
Lão mụ mụ nghĩ nghĩ nói: "Mụ mụ ta cũng không phải người bủn xỉn, thấy công tử hay tới, nên giảm giá một chút, bỏ số lẻ đi còn một vạn năm ngàn lượng bạc."
Diệp Tống trầm ngâm nghĩ: "Vẫn quá đắt."
Mụ mụ: "Vậy ngươi nói xem bao nhiêu."
Diệp Tống so ra năm cái ngón tay: "Năm trăm lượng đi."
Mụ mụ giận: "Ta thấy ngươi là muốn tới phá rối!"
Mụ mụ ta liền quay đầu tính đi tìm mấy tên bảo an của Tố Hương lâu, Diệp Tống vội vàng kéo mụ, cười hòa khí nói: "Mọi việc cứ thương lượng đã.
Như vậy đi, trước đó không phải có một vị công tử nguyện ý trả năm trăm lượng sao, ta đi nói chuyện với hắn, để hắn mua vị cô nương này, mụ mụ nghĩ như thế nào?"
Hoán Tuyết thật vất vả mới có chút hy vọng, giờ lại như bị dội một gáo nước lạnh.
Nàng rưng rưng nước mắt, hỏi Diệp Tống: "Công tử cảm thấy ta không đáng cái giá kia sao?"
"Không không, đáng giá!" Diệp Tống vội nói.
"Vậy vì sao công tử không muốn mua ta?" Hoán Tuyết tiếp tục hỏi.
Diệp Tống nói: "Không phải do ta không mang nhiều tiền như vậy hay sao?"
"Công tử có thể bảo người hầu về nhà lấy tiền mang đến mà."
Về nhà lấy? Diệp Tống bị dọa nhảy dựng, Phái Thanh cũng bị dọa.
Bích Hoa uyển nào có nhiều ngân lượng như vậy, nếu như bị Tô Thần biết, khả năng sẽ đánh gãy hai chân a.
Diệp Tống tiếc hận nói: "Xin lỗi, ta thật sự không có nhiều tiền như vậy, trở về có bán nhà đi cũng không đủ."
Hoán Tuyết nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười thê thảm, lạnh lùng nói: "Nguyên lai công tử cũng là người hư tình giả ý."
Lời này vừa nói ra, Diệp Tống ngược lại không nóng nảy, câu môi cười, mắt liếc nàng nói: "Vây nàng cảm thấy, phàm là nam nhân tới Tố Hương lâu, có mấy người là thực lòng? Tố Hương lâu không phải là nơi nam nhân chơi đùa hay sao?" Hoán Tuyết sắc mặt trắng nhợt, Diệp Tống lại nói: "Ta hỏi nàng, nếu ta có táng gia bại sản cũng không đủ bấy nhiêu lượng bạc, nàng về sau sẽ phải theo ta chịu khổ, nhưng cách vách có một vị công tử tuấn mỹ nguyện ý đem nhiều tiền mua nàng về, từ đây sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Nếu như vậy, nàng là muốn theo ta hay muốn theo vị công tử cách vách? Vị huynh đài kia vừa có tiền vừa đẹp trai, người nguyện ý trả năm trăm lượng hoàng kim chính là hắn, có thể thấy được hắn đối với nàng thực có tâm."
Hoán Tuyết im lặng không nói được gì.
Nàng không có biện pháp a, nếu Tố Hương lâu cho người dạy dỗ, nàng chắc chắn không chịu đựng nổi.
Nàng cũng không muốn lại phải chịu đựng a.
Thấy Hoán Tuyết không nói chuyện nữa, Diệp Tống bình tĩnh ra cửa, gõ phòng bên cạnh.
Bên trong còn truyền ra một ít thanh âm hương diễm.
Hẳn là đang sung sướng.
Chuyện tốt làm được một nửa đột nhiên bị quấy rầy, nam nhân nào cũng sẽ phát hỏa, bạo nộ đuổi nàng đi cút đi, sao có thể mở cửa cho nàng được.
Diệp Tống gõ hai tiếng, thanh âm bên trong nhỏ lại, một lát sau Tô Tĩnh ra mở cửa, ngẩn người, cười đến âm nhu mà mỹ lệ: "Huynh đài?"
Cổ áo hắn đang mở rộng, lộ ra da thịt săn chắc lại trắng nõn, trên cổ còn lưu lại vài dấu vết ái muội, Diệp Tống không khỏi nghển cổ liếc mắt nhìn bên trong một cái, mơ hồ thấy bóng dáng mỹ nữ đang nằm trên giường.
Diệp Tống đứng đắn mà khụ một tiếng nói: "Ta mạo muội quấy rầy huynh đài lúc này thật không tốt, chỉ là lúc trước không phải huynh đài coi trọng Hoán Tuyết tại hạ mua kia sao, hiện tại ta đem nàng chuyển nhượng cho ngươi, thấy thế nào?"
"Chuyển nhượng?" Cặp mắt đào hoa câu hồn lay chuyển, ngả ngớn hỏi lại.
Diệp Tống: "Ta vô dụng quá, nàng vẫn sạch sẽ.
Hai nữ nhân hầu hạ ngươi, không phải tốt hơn sao?"
Tô Tĩnh kéo kéo khóe miệng.
"Ngươi lấy năm trăm lượng hoàng kim mua nàng đi." Diệp Tống lại nói.
Tô Tĩnh dựa nghiêng vào cửa, mí mắt buông xuống nhìn nàng một cái, nói: "Ta không có tiền."
"Ngươi sao lại không có tiền, không phải trước đó có thể ra giá năm trăm lượng sao?" Diệp Tống nhíu mày.
"Nhưng ta mua cái khác, xài hết rồi."
"Một cái khác cũng mới ba trăm lượng đi?"
"Còn hai trăm lượng không phải boa cho nàng ta sao?" Tô Tĩnh không chút áy náy nói, "Thật không phảivới huynh đài, tuy rằng tại hạ cũng rất muốn nếm thử tư vị nữ nhân kia, nhưng vô phúc hưởng thụ a."
Diệp Tống quay đầu đi: "Được rồi, lão tử tự mình nghĩ cách."
Đàm phán thất bại, sắc mặt mụ mụ càng thêm tức giận.
Bị tổn thất nhiều tiền như vậy, liệu ai có thể cho sắc mặt tốt được.
Diệp Tống tiến vào, Hoán Tuyết đã theo mụ mụ ra ngoài, trước khi ra còn tức giận đóng sập cửa lại.
Phái Thanh sốt ruột hỏi: "Tiểu thư, chúng ta có phải bị nhốt lại hay không?"
Diệp Tống xua tay: "Đừng lo lắng, loại chuyện này cùng lắm chúng ta sẽ bị bắt ở lại hậu viện làm việc mấy ngày, nếu là không thể chịu đựng được thì ta với muội trở về mượn tiền Tô Thần trả trước." Nàng chống cằm suy nghĩ, lại nói: "Bất quá nếu Tô tiện nhân biết được, khả năng ta và muội còn thê thảm hơn, vẫn là lưu lại đây làm việc mấy ngày đi."
Phái Thanh thử thăm dò nói: "Hơn một vạn lượng bạc, có làm công mấy năm cũng không đủ để trả, có khi còn phải làm cả đời."
Diệp Tống mắng một tiếng, có vẻ cũng lĩnh ngộ được nói: "Cả đời có chút nghiêm trọng.
Tô tiện nhân cũng đã lâu không động đến ta, ta sợ lần này hắn biết không chắc hắn sẽ nhẹ tay..."
Nàng đang do dự không biết nên chọn cách nào, nhưng mụ mụ không cho nàng cơ hội do dự, nhanh chóng gọi lên mấy bảo an, hung thần ác sát đẩy cửa phòng ra nói: "Đem cái đồ không biết xấu hổ này kéo ra ngoài đánh cho ta!"
Nàng đã quên mất một điều, thông thường khi bị nhốt lại trước tiên sẽ bị tẩn cho một trận.
Trong lúc nhất thời hỗn loạn, Phái Thanh cố gắng bảo vệ chủ tử, sống chết không cho người kéo đi nói: "Các ngươi thật to gan, dám đúng đến công tử nhà ta!"
Phái Thanh mắng chửi liên tục, hai người vẫn bị kéo xuống lầu một.
Lầu một đang ồn ào bỗng chốc im bặt, chờ xem kịch vui.
Cơ hồ mỗi ngày đều có khách làng chơi không mang đủ tiền bị mang đi đánh, vậy mà dám mua vũ cơ mới mà không trả tiền, chắc chắn sống không bằng chết a.
Hai người bị kéo tới một góc đại đường, rất nhiều đôi mắt hóng hớt nhìn theo, Diệp Tống thấy đối phương người đông thế mạnh, không nên đánh, tốt nhất là theo chân bọn họ nói rõ phải trái, ai ngờ nàng vừa chuẩn bị mở miệng, đối phương đã không chút lưu tình tát nàng một cái, trước mắt nàng nhanh chóng hiện lên một đống ngôi sao.
Phái Thanh thấy thế giận dữ: "Không được đánh công tử nhà ta." Sau đó nàng liền bắt lấy cái tay vừa đánh Diệp Tống tàn nhẫn mà cắn.
Bảo an bị đau, trở tay tát cho Phái Thanh một cái làm nàng ngã đập xuống đất.
Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cho thanh tỉnh, ánh mắt trầm xuống, bảo an thấy Phái Thanh nhỏ yếu càng dễ bắt nạt, vì thế liền hướng Phái Thanh đá mấy phát.
Lúc này Diệp Tống nhấc một chân đá mạnh vào bộ hạ tên kia, tên bảo an lập tức ôm bộ hạ thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy người khác thấy thế liền đẩy Phái Thanh và Diệp Tống xuống đất, tay đấm chân đá túi bụi.
Hai người không chịu thua, cắn răng chịu đựng, dùng chân đạp mạnh vào bắp chân mấy tên kia, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Diệp Tống không biết là bị ai đánh một quyền, khóe miệng sưng đỏ, phẫn nộ chửi mắng: "Cẩu tạp chủng, có giỏi thì một đấu một a!"
Hết chương 50
Cứ ngỡ sẽ có một màn anh hùng cứu mỹ nhân, ai dè...!
Như này thì nếu lát nữa mà có người tới cứu, cũng không phải cứu...mỹ nhân a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...