Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Lý tướng tức muốn hộc máu, “Ngươi! Ngươi...Ý của ngươi là, con ta chết chưa hết tội, thông đồng với địch phản quốc phải không?”
Diệp Tống lạnh lùng, nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía hắn nói: “Ta có nói vậy sao, là Lý tướng ngươi tự nói đấy.

Chỉ là, ai làm gì trời biết đất biết, rốt cuộc có phải vậy hay không, cũng chỉ có trời biết.”
“Nói bậy!” Lý tướng rít qua kẽ răng, văn võ bá quan trong triều hoài nghi không biết liệu hôm nay hắn có vì tức mà chết không.

Mặt hắn đỏ bừng, cười lạnh, khấu đầu trước Tô Nhược Thanh, “Hoàng Thượng! Lão thần nghe nói, lúc chinh chiến ở Tây mạc, quân sư của vệ tướng quân bị Nhung Địch bắt làm tù binh, mấy ngày liền tù binh Bắc Hạ bị gϊếŧ vô số nhưng chỉ có tên quân sư kia bình yên vô sự ở trong đại doanh của quân địch, Bắc Hạ đánh nhiều lần không thắng, hành tung vô cùng khả nghi.

Nếu nói tới gian tế, lão thần cảm thấy tên quân sư kia mới thật sự là gian tế! Lão thần cầu xin Hoàng Thượng minh xét, trả lại công đạo cho nhi tử của lão thần, điều tra lại kế hoạch của vệ tướng quân và gϊếŧ tên quân sư kia!”
Diệp Tu nhíu mày, vừa định đứng ra nói liền bị đại tướng quân kịp thời kéo lại.

Diệp Tu lo lắng không phải không có lý, Lý tướng là tên cáo già xảo quyệt nên nhất định sẽ cắn không buông, chưa nói đến tính mạng của Lưu Ngoạt, hắn vốn muốn hắt bát nước bẩn này lên Diệp Tu.

Nếu Lưu Ngoạt gặp nạn, Diệp Tu đương nhiên cũng không thể tránh được tội.

Diệp Tống bình tĩnh nói: “Ý của ngươi là, vệ tướng quân cố ý bại trận? Vậy chuyện Bắc Hạ và Nhung Địch đang hòa đàm là thế nào?” Giọng nói của nàng đột nhiên sắc bén, “Nếu không phải vệ tướng quân hợp lực cùng chúng tướng sĩ đánh lui Nhung Địch, hôm nay sẽ có buổi hòa đàm sao? Mà Lý tướng ngươi, ăn bổng lộc của triều đình, ngoại trừ việc ở trên triều châm ngòi thị phi còn có thể làm được gì khác, các tướng sĩ hy sinh tính mạng trên chiến trường để nghe ngươi hãm hại trung lương sao? Hoàng Thượng, Diệp gia chúng thần luôn tận trung vì nước, trên chiến trường chưa bao giờ kêu ca, Diệp gia không cầu danh cầu lợi, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bị tiểu nhân vu hãm!” Lý tướng vài lần định chen vào nói nhưng vừa mở miệng đã bị Diệp Tống cướp lời, Diệp Tống quỳ xuống trước Tô Nhược Thanh, sắc mặt trước sau kiên định như một, “Hoàng Thượng thánh minh, thần nữ tin rằng Hoàng Thượng sẽ điều tra làm rõ để cả triều văn võ bá quan tin phục.

Quân luật 108 điều, nếu Lý Cố sai, tuyệt không thể tha, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi hắn còn là giám quân.

Sinh tử của một mình Lý Cố suýt chút nữa đã khiến Bắc Hạ phải thua trận, thần nữ không cảm thấy gϊếŧ hắn là sai! Nếu Lý tướng một hai phải tìm thần nữ đòi công đạo, thử để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc lợi ích của Bắc Hạ quan trọng hay nhi tử của mình quan trọng, Lý tướng vốn là tể tướng của một nước, thần nữ tin rằng hắn nhất định không phải là người không rõ phải trái trắng đen!”
Lý tướng còn muốn phản bác nhưng từng câu từng chữ của Diệp Tống khiến hắn á khẩu không trả lời được.


Lời nàng nói ra, không ai dám đứng ra giúp Lý tướng.

Tô Nhược Thanh chỉ rũ mắt yên lặng nhìn Diệp Tống, chỉ cần hắn không mở miệng, trên triều lại lâm vào im lặng, các đại thần không dám ho dù chỉ một tiếng.

Thấy không khí quá áp lực, Tô Nhược Thanh mới nói: “Chúng ái khanh cho rằng việc này trẫm nên xử lý như thế nào?”
Một văn thần run rẩy đứng ra quỳ xuống, ấp úng nói: “Tể tướng đại nhân thật đáng thương, luôn một lòng vì triều đình cúc cung tận tụy, hiện giờ nhi tử duy nhất đã mất, cầu xin Hoàng Thượng thương xót!”
Lời này vừa nói ra, một nửa văn thần xôn xao đứng ra nói cho Lý tướng.

Đồng thời cũng có võ tướng đứng ra, uy nghiêm nói: “Vệ tướng quân vì Bắc Hạ đã chinh chiến vô số lần, không có chuyện sẽ làm tổn hại tới Bắc Hạ, mong Hoàng Thượng minh xét!”
“Thần cho rằng”, một người dưới trướng Lý tướng bỗng nhiên nói, “Công tử Lý Cố cho dù có làm trái quân kỷ, nhưng Lý tướng tuổi cũng đã già, chỉ có duy nhất một nhi tử này, phó tướng Diệp Tống không nên xúc động làm vậy, công tử Lý Cố nếu làm sai nên áp giải về kinh điều tra trị tội sau cũng chưa muộn.”
“Ta chờ được”, Diệp Tống nheo mắt, nghiêng đầu nhìn về tên đang nói, cười nhạo, “Nhưng sinh tử của tam quân tướng sĩ có thể chờ được sao? Trong lúc mấu chốt của thắng bại có thể chờ được sao?”
Tên kia trầm mặc, cố nói tiếp: “Diệp phó tướng chớ mạnh miệng, nói là nói vậy nhưng khó tránh khỏi lấy việc công báo thù riêng.”
“Lấy việc công báo thù riêng?” Diệp Tống nhếch môi cười, “Vị đại nhân này nói thử xem, thần nữ với Lý tướng và công tử có tư thù gì? Lần gặp duy nhất giữa ta và Lý Cố là lúc trên võ đài, ta nhớ rõ người thắng cuộc là ta, ta đã chiếm hết công danh của Lý Cố, ta tự cho rằng ta không có bất kỳ ân oán gì với hắn, nếu có cũng là hắn đối với ta.

À đúng rồi, lần này buộc tội ta và vệ tướng quân, có phải còn có nguyên nhân khác? Lý tướng muốn dùng việc công báo thù riêng?”
“Ngươi...” Tên văn thần kia không nghĩ lại bị phản đòn, nhưng miệng lưỡi cũng vô cùng lợi hại.

“Diệp phó tướng ăn nói khéo léo, thần hổ thẹn không bằng! Theo thần thấy, việc này dù thế nào cũng nên cho Tể tướng đại nhân một công đạo, công tử đã chết không thể sống lại, mà quân sư Lưu Ngoạt của vệ tướng quân rõ ràng đã bị bắt làm tù binh của Nhung Địch lại có thể bình yên trở về cũng vô cùng khả nghi, thần thỉnh cầu Hoàng Thượng xử tử quân sư Lưu Ngoạt để an ủi cho nỗi đau mất con của Tể tướng đại nhân!”
Lưu Ngoạt đối với Diệp Tu mà nói chính là một phụ tá đắc lực.


Diệp Tống có chút phát hỏa: “Lý Cố do ta gϊếŧ chết, liên quan gì tới Lưu Ngoạt?”
Tên kia nói: “Lưu Ngoạt rắp tâm gây rối cấu kết với Nhung Địch, hắn có chết nhiều lần cũng không thoát tội!”
“Ta con mẹ nó mới cùng ngươi cấu kết!” Diệp Tống cáu giận mắng một câu khiến tên kia nửa ngày không nói nên lời.

Không bao lâu sau, văn võ bá quan trong triều chia làm hai phái, mỗi người đều đưa ra những ý kiến của mình, cuối cùng vì ý kiến không đồng nhất, cứ tranh luận lên xuống, chẳng khác gì cái chợ.

Công công bên người Tô Nhược Thanh kịp thời lên tiếng: “Đều yên lặng­­­___”
Lúc này một võ tướng bước ra, bình tĩnh nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, chuyện của Lý Cố công tử và quân sư Lưu Ngoạt không thể gộp thành một.

Quân nhân coi quân lệnh như trời, Lý Cố thân là giám quân được cử đi Tây Mạc cũng chính là một phần của quân nhân, hẳn nên làm gương tốt cho binh sĩ.

Nay hắn lại làm trái với quân lệnh, khi đối đầu với kẻ địch mạnh, thắng bại cuối cùng là quan trọng nhất, nếu là vi thần cũng sẽ quyết định giống Diệp phó tướng.

Với nhân cách của Diệp phó tướng, vi thần tin tưởng nàng không phải là người không phân biệt được công tư.” Diệp Tống hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa một nam nhân dáng cao bảy thước đang quỳ ngoài điện, chính trực anh khí.

Nàng nhăn mày suy nghĩ một chút, mới nhận ra người này là Trần Minh Quang, chỉ là nàng không ngờ Trần Minh Quang sẽ đứng ra nói cho nàng.

Chỉ nghe Trần Minh Quang nói tiếp, “Lưu Ngoạt đến tột cùng có âm thầm câu kết với Nhung Địch hay không, lúc ấy hắn bị Nhung Địch trưởng công chúa bắt làm tù binh, tin rằng chỉ cần trưởng công chúa đứng ra làm chứng sẽ có thể tra ra manh mối.

Như vậy vừa không oan uổng Lưu Ngoạt, vừa làm hài lòng chúng quân.”

Lời này vừa nói ra, nhiều đại thần đều cảm thấy có đạo lý.

Tô Thần và Tô Tĩnh là hai vị Vương gia đứng đầu quan lại, từ đầu tới cuối đều không lên tiếng nói hộ Diệp Tống.

Trước mắt thấy đã đến thời cơ thích hợp, Tô Tĩnh vừa định đứng ra nói chuyện, ai ngờ Tô Thần bên kia động tác nhanh hơn, đứng dậy trước hắn một bước, hành động dứt khoát, hắn đành phải nuốt những lời định nói vào trong.

Tô Thần nói: “Hoàng Thượng, Đại Lý Tự xin được tiếp nhận vụ án này.”
Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng nhịp ngón tay trên long ỷ nhìn Diệp Tống, không thể hiện ra cảm xúc gì đáp: “Chuẩn tấu.”
Lý tướng thấy chuyện này sắp bị bỏ qua như vậy, hắn sao có thể cam tâm, ai lại không biết gần đây Tam vương gia Tô Thần đối với Diệp Tống dây dưa thế nào, nếu để Tô Thần điều tra chuyện này, đảm bảo kết quả sẽ không như hắn mong muốn.

Vì thế nói: “Hoàng Thượng, dù cho Diệp phó tướng không có tội gì nhưng nàng ta vừa gϊếŧ quản gia của thần ở tướng quân phủ, nàng ta cũng tự nói thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, không thể tha a!”
Diệp Tống vô vị cười cười, nhìn hắn nói: “Vừa khéo cũng tra một chút, tại sao Lý tướng lại xuất hiện trong tướng quân phủ của ta.”
Tô Tĩnh bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Nếu Tể tướng đại nhân không yên tâm, bổn vương xin được hiệp trợ điều tra cùng.”
Sau khi Tô Tĩnh mất trí nhớ, danh tiếng của hắn ở trong triều tăng lên rất nhanh.

So sánh với Tô Thần, hắn đương nhiên đáng tin cậy hơn nhiều.

Chẳng qua còn không đợi Lý tướng nói thêm gì, Tô Nhược Thanh đã lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt: “Hiền Vương không cần nhọc lòng việc này, để cho Tam vương gia toàn quyền xử lý.

Việc này tạm thời đợi khi có kết quả điều tra mới đưa ra kết luận.”
Lúc Diệp Tống bước ra khỏi điện, các đại thần biết điều nhẹ nhàng đi qua bên người nàng lui ra ngoài.

Trời đã gần trưa, ánh mặt trời thật chói lóa, nàng nheo mắt nhìn quang cảnh hoàng cung cách đó không xa.
Tô Tĩnh đi tới phía sau nàng, dừng chân một chút, cuối cùng cũng như các đại thần khác, phất tay áo đi qua, càng đi càng xa.


Ánh mặt trời làm nổi bật lên bóng dáng gầy ốm của hắn, áo khoác tím ảm đạm gần như màu đen kết hợp với búi tóc phía sau, nhìn thế nào cũng thấy hài hòa, tất cả đều tiến nhập vào trong mắt Diệp Tống, càng lúc càng mờ nhạt.

Tô Tĩnh đã đi được trăm bước bậc thang đột nhiên xoay người lại, tuy cách khá xa nhưng vẫn khiến Diệp Tống giật mình.

Nàng có thể cảm giác được ánh mắt sâu thẳm kia đang dừng trên người mình.

Vừa lúc Tô Thần cũng đi ra, hắn cố ý dựa sát bên người Diệp Tống, một bên nhìn Tô Tĩnh khiêu khích, một bên nói với Diệp Tống: “Lát nữa bổn vương sẽ mang người của Đại Lý tự tới tướng quân phủ, đến lúc đó mong nhị tiểu thư phối hợp một chút.”
Diệp Tống rũ xuống mi mắt, nhếch khóe miệng gật gật đầu: “Tùy ý Vương gia.”
Tô Thần sao có thể buông tha cơ hội thân cận Diệp Tống, lại nghiêm trang nói: “Ra cung tiện đường đi, bổn vương đưa ngươi ra ngoài.”
Diệp Tống cười: “Ta có tay có chân cần Vương gia tiễn sao? Tránh xa ta ra là tốt nhất.”
Trên mặt Tô Thần tức khắc hiện lên tâm tình của hắn – không vui.
Diệp Tống nhướng mày: “Còn không đi? Lát nữa đến tướng quân phủ chỉ sợ không kịp giờ ăn trưa.”
Vẫn là chính sự quan trọng.

Tô Thần liền xuống trước.

Chờ lúc Diệp Tống ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Tô Tĩnh đâu nữa.

Người cuối cùng đi ra từ điện không phải ai khác, chính là người đã nói hộ Diệp Tống lúc lâm triều, Trần Minh Quang.

Trần Minh Quang thấy Diệp Tống còn đứng lại, hơi do dự, không biết nên cứ vậy mà đi qua hay lại chào hỏi rồi đi mới tốt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui