Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


“Ngươi đang kích thích ta.” Tô Tĩnh cười cười, “Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đừng coi là thật.”
Diệp Tống nói: “Lúc ta mất đi khát vọng sống, ta nhớ rõ có tên vô lại nào đó đã dùng cách khích tướng để đánh thức ta.”
Dứt lời ánh mắt Diệp Tống kiên định, không chút chần chừ, nàng nắm lấy phần còn lại của mũi tên, mím môi, dùng sức rút mạnh ra ngoài.

“Phụt”, âm thanh rất nhỏ vang lên, thì ra cũng không khó như trong tưởng tượng, chỉ là máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên cằm Diệp Tống khiến cả người nàng run run.

Thân thể Tô Tĩnh buông lỏng, đột nhiên khom người ho ra một đống máu: “Hình như có chút nghiêm trọng…”
“Tô Tĩnh?!”
Máu tươi theo hướng mũi tên rút ra chảy xuống thấm đẫm một mảng áo sau lưng Tô Tĩnh.

Diệp Tống luống cuống tay chân dùng triều nhan lấp kín miệng vết thương, thanh âm phát ra cũng run run: “Không phải đã điểm huyệt cầm máu rồi sao…Sao vẫn chảy nhiều máu như thế…”
Tô Tĩnh đỡ trán, kịch liệt thở gấp.

Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên thấp giọng nỉ non: “A Tống…”
Giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng lại.

Diệp Tống mở to hai mắt đỏ ửng, nghe thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên dồn dập.

Ngữ điệu không giống nhau, lời nói âu yếm lại lưu luyến, uyển chuyển vô cùng.


Nàng nhặt lên một nhúm triều nhan cho vào miệng liều mạng nhai rồi lại đắp lên vết thương, sau đó nhanh chóng bò đến trước mặt Tô Tĩnh, nâng đầu hắn lên nhìn sâu vào đôi mắt hắn, tròng mắt ánh lên sự vui sướng không thể kiềm chế được, dường như chóp mũi cũng chạm vào nhau, điên cuồng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì? Tô Tĩnh, ngươi gọi lại lần nữa xem?”
Tô Tĩnh gian nan nhấc mắt lên nhìn gương mặt nôn nóng của Diệp Tống, trong mắt hắn vằn lên tơ máu khiến Diệp Tống phải hít ngược một ngụm khí lạnh.

Hắn vừa định nói gì đó, hai mắt bỗng nhiên rũ xuống, cả người ngã lên vai Diệp Tống, rơi vào hôn mê.

Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng đáng sợ.

Diệp Tống run tay ôm Tô Tĩnh, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nàng đặt hắn gối lên đùi mình, nàng phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân xé vạt áo băng bó cho hắn.

Tô Tĩnh nằm ngủ trong lòng nàng vô cùng an tĩnh khiến cho nàng không dám lơ là dù chỉ một giây, cách một đoạn lại đưa tay thăm dò hô hấp của hắn, thi thoảng lại tự dọa bản thân mình.

Diệp Tống ngồi quy trên mặt đất lấy quần áo đắp lên cho Tô Tĩnh, giúp hắn gỡ bỏ cát bụi dính trên tóc, thấp giọng nói: “Ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng có việc gì.”
Suốt một đêm Diệp Tống cũng không dám lơi lỏng, mỗi khi mệt quá nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đầu nhịn không được gục xuống sẽ lập tức tỉnh dậy, cứ thế lặp đi lặp lại.

Bên cạnh đống lửa, đám gỗ đã cháy được hơn nửa, bụi lửa theo gió đêm bay ra xung quanh, rơi xuống bờ cát liền lạnh thấu.

Tô Tĩnh nửa tỉnh nửa mê, trằn trọc liên tục, thi thoảng lại nói mớ, phát ra âm thanh kỳ quái, cả người vô cùng khó chịu, miệng vết thương trên người vừa đau vừa ngứa.

Hắn ngửi được hương thơm như có như không của nữ tử, một bên ôm Diệp Tống, một bên chống người dậy, nheo mắt nhìn nàng đang rũ đầu ngủ, lẩm bẩm nói: “Tung nhi…” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không đúng, lắc lắc đầu nghĩ, bên môi tràn ra một cái tên khác, “Diệp Tống…Ngươi là Diệp Tống…”
Diệp Tống bị âm thanh quấy nhiễu, giật giật mày, mi mắt run run.


“Diệp Tống…” cùng với thanh âm như si như say nỉ non, môi liền bị một bờ môi khô nứt dán lên.

Trong nháy mắt giống như một luồng tia chớp từ đâu đánh xuống.

Lúc ngủ nàng không cảm thấy, giờ mới cảm nhận được miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể dường như có cả ngàn con kiến bị đánh thức đang gặm cắn khắp người nàng.

Diệp Tống chậm rãi mở mắt, thứ đập vào mắt nàng chính là gương mặt kinh ngạc của Tô Tĩnh cùng hương mai như có như không.

Khi đó, tâm nàng như bị thứ gì đó hung hăng chạm vào một chút.

Nàng vội buông tay rời khỏi lồng ngực Tô Tĩnh, lẩm nhẩm nói: “Ta đang làm gì…”
Tô Tĩnh nhéo mũi, nỗ lực duy trì tỉnh táo, cố gắng cách xa Diệp Tống càng nhiều càng tốt, giọng mũi trầm thấp: “Ngươi dùng dược thảo gì chữa thương cho ta vậy…”
Diệp Tống sửng sốt, cuối cùng cũng ý thức được không đúng chỗ nào, nhìn bộ dáng Tô Tĩnh nói: “Triều nhan a.

Ta biết triều nhan có độc nên đã bỏ phần rễ và quả, chỉ lấy hoa và lá.”
“Triều nhan…” Tô Tĩnh cười khổ hai tiếng, “Tuy có tác dụng chữa thương, nhưng nếu dùng không đúng liều lượng có thế khiến người ta sinh ra ảo giác.

Rễ và quả là mị độc.”
Diệp Tống trong lòng trầm xuống: “Ta không dùng rễ và quả.”

Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, cặp mắt đào hoa rung động lòng người, khóe mắt vẫn còn vương lại một vài sợi tơ máu chưa tan hết, nói: “Ta biết.

Có lẽ triều nhan ở đây không giống ở Bắc Hạ, sống trong điều kiện thiếu nước, có lẽ…Độc tố không ở rễ cây và quả mà ở hoa và lá…”
Thứ duy nhất mà Tô Tĩnh và Diệp Tống tiếp xúc chỉ có triều nhan.

Lời giải thích của hắn cũng khá hợp lý.

Quanh thân Tô Tĩnh đều được bao phủ bởi triều nhan nên trúng độc cũng không lạ, còn Diệp Tống dùng miệng nhai nát triều nhan nên có lẽ chất độc đã từ lưỡi thấm vào bên trong cơ thể, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ Tô Tĩnh nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Bóng đêm yên tĩnh quỷ dị.

Diệp Tống ngồi xổm trước đống lửa, cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được, còn Tô Tĩnh cứ gục đầu xuống không nói câu gì.

Nàng biết lúc này không nên làm phiền hắn, tốt nhất cách hắn thật xa.

Bằng không, không những không thể giúp được hắn mà còn là hại hắn.
Diệp Tống thấy Tô Tĩnh hai tay chống đầu, bộ dáng khó chịu, trong lòng nhói lên, nhịn không được hỏi: “Có phải chỉ cần cố gắng kiên nhẫn là có thể vượt qua được không?”
Tô Tĩnh bắt đầu dùng tay đấm đầu, cắn răng nói: “Nếu dược hiệu không quá mạnh có thể chờ khi dược hiệu tan đi…Còn nếu dược hiệu mạnh…Chỉ có…chỉ có…” Diệp Tống nhìn không được, vừa định đứng dậy đã bị Tô Tĩnh ngăn lại, “Ngươi không cần lại đây.”
Diệp Tống ngẩn ra tại chỗ, Tô Tĩnh dường như sắp hỏng mất rồi.

Thân thể hắn cong xuống, hai tay ôm đầu, “Đau quá…”
Diệp Tống trong lòng lộp bộp, gai độc kích thích đại não hắn sao? Hai tay nàng nắm chặt cát, cát từ khe hở ngón tay chảy xuống, vô cùng hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ.
Tô Tĩnh dường như đã chịu tới cực hạn, từ kẽ răng tràn ra một câu: “Nhị tiểu thư có thể vào trong rừng được không…Cách xa năm trượng để ta không thể ngửi được hơi thở trên người ngươi nữa…Làm ơn…”
Diệp Tống chỉ có thể làm theo, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng lúc nàng vừa đứng lên quay người, Tô Tĩnh lại mơ hồ nỉ non: “A Tống…Đừng đi…Đầu đau quá…Ngươi đừng về kinh cùng đại ca ta, để ta đưa ngươi trở về…”
Diệp Tống không thể di chuyển bước chân, hơi thở ngày càng nặng, đôi mắt nhẹ nhàng chớp mang theo thần sắc phức tạp.

Lúc trên thuyền ở Tô Châu ngày đó, Tô Tĩnh tuy hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt tay nàng là muốn nói với nàng những lời này?
“Ngươi rốt cuộc…vì cái gì…” Diệp Tống lẩm bẩm, thanh âm phảng phất như không phải của chính mình.

Lời chỉ nói ra một nửa, nàng nắm chặt đôi tay, xoay người chạy về phía Tô Tĩnh.

Nàng nửa quỳ trên cát, tay vén tóc hắn, giống như đang dỗ trẻ con: “Ta không đi, ngươi đừng sợ, đừng nghĩ nữa…Không nghĩ sẽ không đau…”
Tô Tĩnh duỗi tay gắt gao chế trụ bả vai Diệp Tống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa tỉnh táo, nửa mơ hồ, trong mắt tơ máu càng thêm đậm, gắt gao nhấp môi nói: “Không phải đã bảo ngươi đi rồi sao.” Hắn rất muốn đẩy nàng ra, nhưng đôi tay dừng trên vai nàng giống như bị dính lại không chịu nghe theo sai khiến của hắn.
Hắn luyến tiếc đẩy Diệp Tống ra, không đành lòng dùng sức nhéo bả vai nàng.

Dùng loại ánh mắt quen thuộc nhìn Diệp Tống, cười nói: “Ngươi là Diệp Tống…Sao ta có thể quên…”
Dường như đang trở lại lúc ngồi bên bờ sông chiều hoàng hôn ngày đó, hình ảnh Tô Tĩnh liên tục lắc đầu cố gắng nhớ kỹ tên Diệp Tống.

Diệp Tống cắn răng cố nén cảm giác đau đớn từ trên vai truyền tới, nàng tưởng rằng sau khi Tô Tĩnh quên nàng có thể sống cả đời vô ưu vô lo, nhưng nàng lại không cam lòng bị hắn cứ như vậy mà quên mất.

Nàng từ trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Tĩnh cũng không lùi bước mà tiến đến, hai tay ôm đầu hắn, nhẹ nhàng ôm vào lòng để hắn gối đầu lên vai mình, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, đầu cũng gối lên vai Tô Tĩnh, nàng nhắm mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Sẽ không sao đâu…Ngươi không làm sai gì hết, tất cả đều là ta sai, người xứng đáng bị trừng phạt đáng ra phải là ta mà không phải ngươi…Tô Tĩnh, thực xin lỗi…” Câu cuối cùng nàng không nhịn được mà khóc lớn, “Đều do ta hại ngươi trở thành bộ dạng này!”
Tô Tĩnh vẫn không nhúc nhích, bên tai là tiếng khóc của Diệp Tống.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi giơ tay, gắt gao ôm lấy eo nàng kéo vào lồng ngực, “Đừng khóc, kể cả là vì ta, ta cũng không muốn ngươi khóc.”
“Ngươi nói xem”, Diệp Tống hai mắt đẫm lệ bám vào Tô Tĩnh, bất lực hỏi, “Muốn ta phải làm thế nào ngươi mới có thể tốt lên? Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta tình nguyện để ngươi không quen biết ta…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui