Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Rõ ràng đã nói cả hai sẽ coi như không quen biết nhau.

Nàng và Tô Tĩnh sẽ không có bất cứ quan hệ gì, có như vậy, hắn mới không cần vì nàng mà hy sinh bản thân mình, không cần vì nàng mà gặp nguy hiểm.

Nhưng mà bây giờ, chuyện này phải tính sao đây?
Diệp Tống nén đau chạy về phía Tô Tĩnh, cả người hắn đã thấm đẫm máu tươi, không biết là máu của hắn hay của kẻ địch nữa.

Trên khuôn mặt hắn cũng dính máu, roi sắt xuyên qua đầu vai hắn đập thẳng vào kẻ địch phía trước.

Tô Tĩnh quay đầu thấy Diệp Tống không biết từ lúc nào đã ở sau lưng.

Tô Tĩnh có chút tức giận, gằn giọng hỏi: “Ngươi quay lại làm gì!”
Hai mắt Diệp Tống như ánh mặt trời sáng chói, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta với ngươi không hề liên quan! Tại sao ngươi lại xả thân cứu ta! Ta nói cho ngươi biết, ta không cần! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!”
Tô Tĩnh ngẩn người, trong lòng xẹt qua tia thoải mái không rõ nguyên nhân.

Dường như mọi hoang mang của hắn đều vì câu nói này mà được giải quyết dễ dàng.

Hai người dùng hết sức lực giết sạch nhóm truy binh đầu tiên đến kiệt sức.

Phía sau vẫn còn mấy tốp nữa, Tô Tĩnh gắt gao chế trụ tay Diệp Tống, mười ngón tay cùng nàng đan chặt, kéo nàng xoay người chạy.

Phía trước là sa mạc mênh mông.

Một đi không trở lại.

Lúc Tô Thần tới cổng nam cũng chỉ còn dư lại một mảnh đổ nát thê lương.

Hắn lập tức hạ lệnh chặn giết toàn bộ truy binh của Nhung Địch.

Tô Tĩnh với Diệp Tống chạy trên sa mạc, quay đầu lại có thể thấy được vài bóng đen mơ hồ đang đuổi theo.

May mắn trong lúc hoảng loạn vừa rồi, Tô Tĩnh lựa chọn ngựa của Diệp Tống để chạy trốn, Hách Trần đi theo Diệp Tống đã lâu dường như có linh tính, sau khi Diệp Tống nhảy xuống nó cũng trốn đi rất xa, Diệp Tống cho tay vào miệng huýt một hơi dài, Hách Trần nhận được tín hiệu của chủ nhân, phấn khởi chạy tới.


Hai người nhảy lên ngựa, Hách Trần cất vó chạy thẳng về phía trước.

Thân thể Tô Tĩnh hơi ngả về trước, cằm dán lên vai Diệp Tống, cánh tay hữu lực ôm eo nàng, hắn với Diệp Tống đều đang kịch liệt thở dốc.

Cả người đều là máu, gió thổi nhè nhẹ lạnh lẽo, tầm mắt bị cát bụi che chắn chỉ còn lại một mảnh mơ hồ không rõ.

Bọn họ không biết đang chạy đi đâu.

Bỗng nhiên cánh tay Tô Tĩnh đang ôm Diệp Tống chợt khẩn trương, đầu nghiêng sang một bên, miệng phát ra tiếng rên nhỏ khó phát hiện, khóe miệng hắn tràn ra một sợi tơ máu.

Diệp Tống đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phương tám hướng đều là cát vàng, căn bản không biết phải đi hướng nào.

Lúc này Tô Tĩnh nói cho nàng: “Theo hướng ngược gió mà đi.”
Diệp Tống đối với lời nói của hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, lập tức thúc ngựa đi theo hướng ngược gió.

Truy binh phía sau càng ngày càng ít, khi thấy hai người họ tiến sâu vào sa mạc liền không đuổi theo nữa.

Gió cát phác qua mũi, bọn họ lại đi vô cùng thong thả.

Dù không biết sẽ đi tới đâu nhưng bọn họ cũng không thể tùy tiện quay lại.

Trong vô thức, ánh mặt trời đã dần nghiêng về phía tây, Diệp Tống khát khô cổ, lại không tìm thấy nguồn nước, để tới tối lại càng thêm khó xác định phương hướng, nàng cũng không biết phải làm gì, khổ tâm hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tô Tĩnh không trả lời nàng.

Lúc này nàng mới đột nhiên phát hiện, Tô Tĩnh đã không nói chuyện với nàng một lúc lâu rồi.

Hắn cứ an tĩnh gối đầu lên hõm vai nàng.

Diệp Tống giật giật bả vai nghiêng đầu nhìn lại: “Tô Tĩnh?” Không ngờ đập vào mắt lại là vệt máu đỏ tươi nơi khóe miệng hắn, nàng kinh hoảng hô lên.

“Tô Tĩnh!”

Tô Tĩnh sắc mặt tái nhợt, mái tóc đen lẫn lộn với cát vàng.

Động tác quay người của Diệp Tống khiến hắn không ngồi vững nữa, hai tay nhẹ buông, cả người liền ngã xuống.

Diệp Tống sợ hắn ngã đau, nàng nghiêng người ngã cùng hắn, để hắn đè lên người mình.

Nàng mở to mắt, dùng sức lay hắn, “Tô Tĩnh, ngươi tỉnh lại cho ta!” Tay vô tình đụng phải sau lưng hắn bỗng dưng run lên, nàng rút tay trở về liền thấy trên tay đầy máu! Nàng run run tay, lại đưa ra sau lưng hắn, ở giữa lưng là một đầu mũi tên lạnh thấu xương…
Sau này, mỗi khi nhớ lại một màn sinh tử này, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Nàng không biết bản thân lúc đấy đã trải qua thế nào, bởi nàng chưa từng tưởng tượng đến cảnh bản thân phải chết thảm như vậy.

Ai nói hắn là chiến thần bất bại chưa ngã bao giờ?
Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

Nàng đã nhìn thấy cảnh hắn bị thương, bị đau, nhìn thấy đủ loại chật vật của hắn.

Giống như hắn hiểu rõ về nàng vậy.

Sắc trời dần tối, thời tiết ở sa mạc bắt đầu lạnh hơn.

Trời đêm trong trẻo, ánh sao rọi chiếu xuống dưới.

Diệp Tống thành công đặt Tô Tĩnh lên ngựa, nàng nắm dây cương đi về phía trước.

Lúc này chỉ có hơi thở đứt quãng của hắn từng giây từng phút nhắc nhở nàng, khiến nàng liều mạng tìm cách sống sót.

Vượt qua cồn cát phía trước, lại tới một cồn cát dài khác.

Ánh trăng thê lương bao phủ xuống dưới, Diệp Tống đứng trên cồn cát, dừng nện bước.

Hách Trần cũng mệt mỏi thở dốc, ở nơi khô cằn này đến một ngụm nước cũng không có, chẳng biết sẽ phải đi tới lúc nào.


Diệp Tống thở hổn hển, bên tai quanh quẩn tiếng gió, nàng ảo não đưa tay đỡ trán, vuốt lại mái tóc rối tung, lẩm bẩm nói nhỏ: “Làm sao bây giờ, ta nên làm gì bây giờ…” Nàng đi đi lại lại hai vòng, Hách Trần theo bước chân nàng cũng xao động bất an, nàng nhấc chân đá vào cát, cát bụi tung lên một đường cong nhỏ, nàng gầm nhẹ, “Rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ!”
Hét xong, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi vô lực.

“Tô Tĩnh, tên đáng ghét nhà ngươi…” Diệp Tống ngồi trên cồn cát, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Có thể đánh sập nàng, chưa bao giờ là hoàn cảnh ác liệt và kẻ địch hung ác, mà là tình người.

“Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ, chúng ta đã đi ngược gió gần một ngày rồi…Vì sao ngươi lại theo tới đây? Ngươi muốn cho ta chết cũng không rõ có phải không? Nếu ngươi đã hoàn toàn quên mất ta, thì hãy đối xử với ta như người lạ, sống chết của ta không liên quan tới ngươi, như thế sẽ không có kết quả thế này…”
Hách Trần đứng đó thở hai tiếng, đầu cọ cọ vào người Diệp Tống.

Diệp Tống hít hai ngụm khí, lau mặt, một lần nữa đứng lên.

Khi nàng xoay người lại, Tô Tĩnh đang nằm trên ngựa không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Hai mắt yên lặng so với ánh trăng còn thê lương hơn, thẳng tiến vào sâu trong đáy lòng Diệp Tống.

Diệp Tống im lặng một lát rồi tiến lên nhéo vạt áo Tô Tĩnh, lại không dám mạnh tay lay hắn, nàng mắng: “Ngươi là đồ ngốc sao, người khác muốn trốn còn không kịp, ngươi lại không thiết sống chết mà chạy tới đây! Không phải ngươi đã quên mất ta sao, vì cái gì lại muốn làm vậy, vì cái gì lại muốn tới tây mạc, vì sao, vì sao…muốn cho ta thấy cái dạng này của ngươi!”
Tô Tĩnh nhìn tay nàng đang nắm vạt áo, rồi lại nhìn hai đầu vai nàng đang run rẩy, Diệp Tống ngày thường kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt giống như ai cũng có thể bắt nạt được nàng, làm con người ta không tự chủ được mà thương tiếc.
Nếu hỏi lúc này có cái gì có thể an ủi Diệp Tống, thì chính là việc Tô Tĩnh yên lặng không tiếng động mà tỉnh lại.

Nàng nhẹ nhàng đặt trán lên ngực hắn, cắn chặt răng, lại không thể ngăn cản tiếng khóc trầm thấp tràn ra từ miệng, Tô Tĩnh chấn động, trừng lớn hai mắt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tống ở trước mặt hắn khóc.

Diệp Tống hít hít cái mũi, nhắm chặt hai mắt, chua xót đến cực điểm, nàng cắn răng nức nở nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao…Người muốn cả đời này ta phải nợ ngươi đúng không.

Ta nói cho ngươi biết, nếu lần này ngươi dám chết ở sa mạc, ta chắc chắn sẽ không một mình sống sót mà thoát ra khỏi đây.”
Tô Tĩnh chậm rãi giơ tay theo bản năng muốn ôm nàng, an ủi nàng, nhưng bản thân lại không biết nên đặt ở đâu, tay tạm dừng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, giật giật khóe miệng, lời phát ra như vắt kiệt hết sức lực nói: “Đừng sợ, trời không chặn đường sống của ai cả.

Chắc chắn sẽ có cách.”
Diệp Tống rầu rĩ hỏi: “Vậy ngươi nói thử xem, bây giờ nên làm gì?”
Tô Tĩnh đưa tay ra sau lưng, bốn phía đều là một mảnh ẩm ướt dính dính, theo không khí lạnh ban đêm như muốn đóng thành một tầng băng mỏng.

Hắn đưa tay trở về, nhìn máu tươi dính trên tay lại làm như không có việc gì mà nhướng mày, đầu ngón tay tràn ngập mùi máu khiến thân thể Diệp Tống càng trở nên căng thẳng, hắn nói: “Chi bằng ngươi thử tìm cách giúp ta cầm máu trước đi.

Nếu còn để máu chảy, có lẽ ta không thể đi được bao xa nữa.”
Diệp Tống di chuyển ra sau lưng hắn, thấy áo choàng đã bị thấm máu hơn nửa, trên lưng cắm một mũi tên, nàng không dám tùy tiện chạm vào, bởi mũi tên kia ở giữa ngực, chính là gần điểm chí mạng, chỉ cần lệch một phân sẽ gây nguy hiểm cho Tô Tĩnh.


Diệp Tống hít sâu, nỗ lực áp chế yết hầu đang run rẩy: “Ta nên làm thế nào, ngươi nói cho ta biết.”
Tô Tĩnh đáp: “Tìm được tâm du, linh đài, trung xu, 3 huyệt vị này, ngươi có biết điểm huyệt không?”
“Không”, Diệp Tống đáp, “Nhưng giờ ngươi có thể dạy ta, không biết hiệu quả như thế nào nhưng vẫn tốt hơn là để vết thương tiếp tục chảy máu.”
Tô Tĩnh cười cười, vân đạm phong khinh đáp: “Ừm, ngươi nói cũng đúng.

Từ giữa ngực sang phải nửa tấc là huyệt tâm du.”
Diệp Tống giơ tay, ngón tay xoa phía sau lưng theo lời hắn di sang phải nửa tấc, chỉ là nàng cũng không rõ một tấc là như thế nào, chỉ đi theo lời Tô Tĩnh nói, ngón tay chỉ chỉ một điểm sau lưng hắn hỏi: “Phải chỗ này không?”
“Hướng lên trên một chút.”
“Ở đây?” Diệp Tống hướng lên trên một chút.

Tô Tĩnh dừng: “Cao quá rồi, xuống dưới chút nữa.”
Trải qua một lúc, theo chỉ thị của Tô Tĩnh, Diệp Tống cuối cùng cũng tìm được vị trí của huyệt tâm du.Mới đầu Diệp Tống điểm vài cái cũng không thấy Tô Tĩnh nói tốt, có nghĩa là lực đạo tay nàng vẫn chưa đủ.
Cuối cùng Tô Tĩnh nói: “Điểm huyệt, chính là muốn cắt đứt đường lưu thông tâm mạch, khiến nó tạm thời không thể di chuyển mới có công hiệu cầm máu hoặc tê mỏi.

Đừng sợ nặng tay, ngươi chỉ cần lo điểm trúng là được.”
Diệp Tống lĩnh ngộ rất tốt, tay dùng lực chọc mạnh xuống, Tô Tĩnh cứng đờ rồi cười: “Chính là như vậy.

Huyệt linh đài ở phía trên chỗ mũi tên nửa tấc.”
Trước lạ sau quen, Diệp Tống nhanh chóng tìm được huyệt linh đài, theo cảm giác cũ điểm mấy lần cũng thành công.

Còn huyệt trung xu dưới huyệt linh đài một tấc.

Đương lúc Diệp Tống điểm xuống, Tô Tĩnh không tự chủ được duỗi thẳng lưng.

“Làm sao vậy?” Diệp Tống hỏi.

Nàng ở sau lưng Tô Tĩnh nên đương nhiên không thấy, một giây kia trên mặt Tô Tĩnh hiện lên chút xấu hổ.

Hắn ho một tiếng đáp: “Không có chuyện gì, ngươi điểm rất chuẩn.

Toàn bộ lưng đều đã tê rần.” Hắn đương nhiên không nói cho Diệp Tống biết rằng, mỗi người sẽ có điểm mẫn cảm của riêng mình, mà điểm mẫn cảm của hắn chính là trên lưng.

Huyệt Trung Xu ở giữa lưng, lúc Diệp Tống điểm xuống, từ đuôi xương sống hướng lên trên đều dấy lên kɦoáı ƈảʍ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui