Lưu Ngoạt trôi chảy đáp: “Nếu Đại tướng quân thật sự muốn biết cần gì phải moi từ miệng Lưu mỗ.
Chỉ cần hỏi đại một tên mật thám hoặc tự mình thể nghiệm trên chiến trường là được mà.”
“Ngươi không cần rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt”, Bách Lý Minh Xu nheo mắt, “Bây giờ mạng của ngươi đang nằm trong tay bản tướng quân, ngươi thật sự cho rằng bản tướng quân không dám gϊếŧ một tù binh?”
Lưu Ngoạt đáp: “Nhân sinh trên đời, tồn tại so với chết đi còn khó khăn hơn.
Tôi sống trên đời hơn hai mươi năm còn không sợ, chết có gì đáng sợ? Lưu mỗ là người rất rõ ràng, nếu muốn biết thông tin về vệ tướng quân Bắc Hạ, chi bằng cứ dùng một đao gϊếŧ tôi đi.”
“Không chỉ là ngươi, bản tướng quân sớm hay muộn cũng sẽ lấy đầu Diệp Tu, còn có Diệp Tống muội muội của hắn.” Bách Lý Minh Xu đứng lên, quát lạnh, “Người đâu, kéo quân sư của địch ra gϊếŧ rồi treo lên tường thành, thị chúng ba ngày cho ta!”
Trên tường thành Bình Dã, treo một thi thể đầu tóc bù xù, trên người mặc xiêm y là đồ Lưu Ngoạt mặc hôm tiến quân tới Bình Dã cùng Diệp Tống.
Tin Lưu Ngoạt chết nhanh chóng truyền tới quân doanh Bắc hạ, các tướng sĩ vô cùng tức giận.
Lúc ấy Diệp Tu đang ở trong trướng nghiên cứu địa hình Bình Dã, Quý gia huynh đệ hồng mắt tiến vào.
Tô Thần và Diệp Tống cũng đang ở doanh trướng, bọn họ đã nghe được một vài tiếng gió, Diệp Tống liền quát: “Sao càng ngày càng không có quy củ, không thấy vệ tướng quân đang bận sao, có chuyện gì để sau hẵng nói! Người đâu, kéo hai người bọn họ ra ngoài!”
“Nhị tiểu thư! Ta có chuyện muốn nói!” Quý Lâm là người nôn nóng, trong lòng không nhịn được, vội vàng rống lên.
Diệp Tống bước nhanh tới thít chặt cổ Quý Lâm tiếp tục kéo hắn ra ngoài.
Mãi cho đến khi đã đi cách doanh trướng Diệp Tu một đoạn xa mới buông lỏng tay ra.
Quý Lâm trừng mắt, thở phì phò: “Người vì sao không cho ta nói! Lưu Ngoạt đã chết, người biết không, thi thể của hắn bị người Nhung Địch treo trên tường thành thị chúng!” Vừa nói vừa dùng tay lau khóe mắt, “Vì sao không cho vệ tướng quân biết, để tướng quân xuất binh đi đánh chết đám cẩu tạp chủng đó!”
Mọi người đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử với nhau, sau có thể chịu được loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.
Huynh đệ trong đội cận vệ của Diệp Tu đều là từng bước đi lên, thấy chết không sờn, huyết hải thâm thù của Lưu Ngoạt không thể không báo.
Quý Lâm vẫn quyết tâm muốn vào doanh trướng của Diệp Tu: “Nhị tiểu thư đừng cản ta, để ta vào bẩm báo cho tướng quân! Lão tử tự mình lĩnh quân, thấy một tên liền gϊếŧ một tên!” Nhưng Diệp Tống vẫn ngăn hắn lại, Quý Lâm nổi giận, “Nhị tiểu thư, dù thế nào thì Quý Lâm ta, Quý Hòa và các huynh đệ khác, còn có Lưu Ngoạt cũng từng sát cánh bên người một thời gian, không có thủ túc chi tình cũng phải có chút giao tình, người đừng thờ ơ nhẫn tâm như vậy chứ?!”
“Các ngươi kích động như vậy làm gì?” Diệp Tống quét mắt qua bọn họ một lượt, ánh mắt dừng trên người Quý Lâm, “Bây giờ ngươi đi nói cho tướng quân có tác dụng gì? Để huynh ấy mang theo các ngươi đi cướp thi thể Lưu Ngoạt về rồi báo thù cho hắn? Tướng quân đối đãi với các ngươi thế nào, ngươi cho rằng huynh ấy biết tin Lưu Ngoạt chết sẽ suиɠ sướиɠ hơn các ngươi sao?! Tỉnh lại đi! Ngươi cho rằng quân Nhung Địch ăn no dửng mỡ không có việc gì làm nên mới treo thi thể Lưu Ngoạt lên tường thành sao? Nơi đó không chừng đã bố trí sẵn thiên la địa võng chờ các ngươi tự xông vào tìm đường chết!”
Quý Lâm chấn trụ, không nói lời nào.
Diệp Tống lại trầm thấp nói: “Lưu Ngoạt sẽ không chết vô ích, các huynh đệ cũng sẽ không để mặc hắn bị Nhung Địch vũ nhục mà không quan tâm.
Yên tâm đi, tất cả việc này chúng ta sẽ sớm đòi lại.
Dù là thiên la địa võng cũng phải đi, chỉ là tướng quân thân là chủ soái, huynh ấy không thể mạo hiểm.”
“Ý nhị tiểu thư là…”
Ban đêm, Diệp Tống tập kết các huynh đệ cưỡi ngựa đi tới thành Bình Dã.
Tô Thần dù đang bị thương một cánh tay cũng vẫn kiên quyết đi theo.
Lúc lên ngựa, trong doanh trại vẫn yên tĩnh, bóng đêm lạnh như nước,chỉ còn ánh lửa trại lập lòe, hắn nói: “Lần này rời đi vẫn nên để cho vệ tướng quân biết.
Ngươi không muốn để hắn mạo hiểm, hắn cũng không muốn để các ngươi đi mạo hiểm, ngươi mang theo huynh đệ là những người thân cận bên cạnh hắn, nếu như có sai lầm gì, vệ tướng quân biết dùng ai đây.”
Diệp Tống lặc lặc dây cương nghe Quý Lâm đáp lại Tô Thần: “Nếu Vương gia sợ thì đừng đi, chớ có ở chỗ này nói mấy lời làm nhiễu loạn lòng quân! Ta há có phải là hạng người ham sống sợ chết!”
Tô Thần cười lạnh: “Không phải loại ham sống sợ chết, chỉ sợ lần này có đi mà không có về.
Diệp Tống đi đâu bổn vương đương nhiên muốn theo tới đó, bởi bổn vương đã đáp ứng vệ tướng quân sẽ bảo hộ nàng chu toàn.”
Diệp Tống nói: “Nhưng con đường phía trước hung hiểm, ta cũng không thể mặc kệ Lưu Ngoạt.
Ai sợ chết ở lại, còn lại đi theo ta!”
Cuối cùng không ai chịu ở lại.
Vì sợ bị phát hiện, mọi người đều cố gắng phóng ngựa đi thật nhẹ cho đến khi ra khỏi quân doanh.
Nhưng đoàn người còn chưa kịp thúc ngựa chạy, đột nhiên xung quanh xuất hiện rất nhiều ánh đuốc sáng ngời, quây thành một vòng, đàn ngựa tức khắc xôn xao.
Diệp Tu từ phía sau chậm rãi đi vào giữa, mày kiếm nhập tấn, mắt như sao lạnh.
Tình thế này, mọi người hiểu rằng Diệp Tu cái gì nên biết đã biết, cái gì không nên biết cũng đã biết.
Diệp Tu quát to: “Diệp phó tướng, xuống ngựa!”
Diệp Tống một bộ hiên ngang không sợ, xuống dưới hành lễ nói: “Xin nghe tướng quân phân phó.”
“Tự tiện dẫn người hành động, ngươi đã biết tội chưa?”
“Mạt tướng biết tội, chờ khi xong việc, tùy tướng quân xử trí!”
“Tốt”, Diệp Tu nói, “Quân sư Bắc Hạ ta chết oan uổng, sau khi chết cũng không được yên ổn, chịu sự vũ nhục của Nhung Địch.
Bây giờ để ngươi lấy công chuộc tội, đi mang quân sư về, các huynh đệ đi theo, một người cũng không thể thiếu! Nếu không, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Diệp Tống giật mình, mau chóng hồi phục lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên: “Tạ tướng quân!”
Các huynh đệ đi theo hô: “Tạ tướng quân!”
Diệp Tống xoay người muốn đi, Diệp Tu ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Trước tiên cần xác nhận xem Lưu Ngoạt ở trên tường thành là thật hay giả.
Khả năng đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn.”
“Đã rõ.”
Chờ đám người biến mất trong bóng đêm, Diệp Tu mới nhìn các tướng sĩ nói: “Truyền lệnh xuống, tối nay lên tinh thần đề phòng Nhung Địch đánh bất ngờ!”
Đám người Diệp Tống đi được hơn ba dặm tới ruộng lúa mạch mới xuống ngựa, lấy ruộng lúa mạch để ngụy trang tiến về phía trước.
Mọi người nhanh chóng phân tán ra thành nhiều hướng tới gần Bình Dã.
Xung quanh Bình Dã thành vô cùng yên tĩnh, trên tường thành có treo một khối thi thể nhưng không nhìn rõ mặt.
Trên thành lâu có vài tên lính gác, dường như đang đợi có người chui đầu vào lưới.
Bạch Ngọc cẩn thận quan sát: “Không đúng lắm, tuy rằng quần áo trên thi thể kia chính là của Lưu Ngoạt, nhưng đầu tóc Lưu Ngoạt không rậm rạp như vậy, trước khi rời kinh hắn còn mới cắt qua, nói là ở trong quân không có thợ cắt tóc nếu để tóc dài quá sẽ khó hành động!”
Khóe miệng Tô Thần giật giật.
Diệp Tống lắp tên vào nỏ, nhắm ngay một tên lính gác trên thành lâu, “pặc” một tiếng, tên kia còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã ngã xuống dưới.
Diệp Tống và Tô Thần lập tức cúi đầu xuống, nàng còn tiện tay ấn đầu Bạch Ngọc khiến hắn úp mặt xuống đất.
Bạch Ngọc ăn đầy miệng bùn.
Một vài chỗ khác trong ruộng lúa mạch cũng kéo cung tên.
“Pặc, pặc” vài tiếng, đám lính gác trên thành lâu liên tục rơi xuống.
Rốt cuộc cũng khiến địch nhân chú ý, hô to: “Có kẻ địch!”
Bạch Ngọc sốt ruột nói: “Nhị tiểu thư, chúng ta đã nói nếu kia không phải Lưu Ngoạt sẽ rút lui ngay, cẩn thận trúng kế!”
Diệp Tống lại đáp mũi tên thứ hai, đem tên vừa hô kia bắn xuống: “Tới cũng tới rồi, gϊếŧ một vài tên đã.”
Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ như vậy.
Quý Lâm ở phía xa mắng: “Con mẹ nó, bọn chúng trốn trên thành lâu sao gọi là hảo hán, có giỏi thì xuống giao đấu với lão tử a! Nhị tiểu thư, có muốn ta đi đoạt lấy thi thể kia không, ta thấy tóc của tiểu tử Lưu Ngoạt cũng không dài như thế, nhưng ai biết có phải khi chết tóc sẽ mọc nhanh hơn không?”
Người bên cạnh ngắt lời: “Chết rồi còn mọc tói cái mẹ gì nữa, ngươi tưởng là quái vật à! Kia căn bản không phải Lưu Ngoạt!”
“Vậy rốt cuộc là có đi cướp hay không?” Quý Lâm hỏi.
Bạch Ngọc vội la lên: “Đồ ngu, đương nhiên là không! Ngươi đi để chịu chết a!”
“Ngươi mẹ nó mới là đồ ngu!”
Cứ vậy ngươi một câu ta một câu, Diệp Tống trực tiếp dùng một mũi tên bắt rớt dây thừng treo thi thể, thi thể nhanh chóng rơi xuống.
Lúc này trên thành cung tiễn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi ra hiệu liền bắn liên tiếp không ngừng.
Ruộng lúa mạch quả thực là nơi dùng để yểm hộ rất tốt, ngọn lúa mạch cũng giống như mũi tên mảnh nhỏ.
Chỉ một lúc sau trên ruộng lúa mạch đã cắm đầy mũi tên.
Các huynh đệ cũng không cần phải lo lắng thiếu mũi tên nữa, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, muốn giải quyết mấy tên cung thủ trên tường thành là dễ như trở bàn tay.
Lúc này quân địch thấy bọn chúng tổn thất không nhỏ, rốt cuộc kìm nén không được chậm rãi mở cửa thành.
Trọng binh từ cửa thành đi ra, bên cạnh tên đại tướng cầm đầu kéo ra một thân hình màu trắng.
Cả người hắn đều bị băng bó chỉ dư lại phần đầu.
Dưới ánh lửa, dễ dàng nhận ra gương mặt kia, không phải Lưu Ngoạt thì ai.
Bước đầu của kế hoạch không thể lừa được kẻ địch, nên phải tiến hành bước thứ hai, dùng bản thể.
Tên đại tướng kia dùng một thanh đao lớn kề vào cổ Lưu Ngoạt.
Lưu Ngoạt biểu tình nôn nóng, không phải vì sợ tên kia sẽ một đao chặt xuống mà sợ có người nhịn không được đi ra, nếu như vậy chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của quân địch.
Mọi người vẫn ẩn nấp trên ruộng lúa mạch không hé răng, tay nắm chặt bùn đất, cố gắng nhẫn nại.
Tên đại tướng kia nói: “Ta biết các ngươi đang ở gần đây, xuất hiện đi, nếu không ta sẽ gϊếŧ chết tên quân sư này! Ta đếm đến ba, nếu không ra ta sẽ thật sự động thủ!”
Khi đếm được số đầu tiên, Quý Lâm xúc động muốn đứng lên.
Diệp Tống quát: “Nằm sấp xuống!”
Tô Thần nói: “Hắn dùng hai từ “thật sự” chứng tỏ lời nói là giả.”
Bạch Ngọc cũng nói: “Nếu thật sự muốn gϊếŧ Lưu Ngoạt sẽ không băng bó cho hắn, nhìn kỹ xem, vết thương trên người hắn rõ ràng đã được quân y xử lý cẩn thận!”
Quý Lâm cẩn thận nhìn, không hé răng nhưng trong lòng vẫn không phục.
Diệp Tống ra hiệu cho nhóm người không tiếng động rút lui.
Vì thế lúc tên đại tướng kia đếm đến ba, mọi người đã lui về một khoảng cách an toàn, Quý Lâm giơ cao cánh tay về phía đối diện quát: “Bọn tiểu tạp chúng kia, hôm nay gia gia rất bận, lần sau lại đến chơi với các ngươi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...