Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


“Đại Lý Tự Khanh?” Tô Thần cười, “Nếu Hiền Vương nguyện ý ta sẽ để cho hắn làm, bổn vương và hắn đổi vị trí cho nhau.

Hành quân đánh giặc không phải chỉ mình hắn mới có thể làm được.”
Đại quân đã đi được khoảng trăm dặm, cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu.

Sở dĩ gọi là tây mạc vì muốn đi tới đây phải băng qua một sa mạc khô cằn rồi mới tới thảo nguyên của Nhung Địch.

Trận chiến này không dễ dàng, trước tiên phải vượt qua được sa mạc này đã.

Thời tiết ở sa mạc vô cùng khắc nghiệt, ban ngày nắng cát cháy da, ban đêm lại cực kỳ lạnh lẽo.

Đại quân đã vào trong sa mạc được hai ngày, trêи đường gặp được một đoàn thương đội của Bắc Hạ đang cưỡi lạc đà, họ dẫn đường cho bọn Diệp Tống thành công tới được một ốc đảo để giải quyết vấn đề về nguồn nước.

Phía trước không ngừng truyền tin tình báo về, nói là Nhung Địch không chịu lùi bước, bắt đầu tiến công vào thành tiếp theo, rõ ràng muốn khiêu chiến với Bắc Hạ.

Gió cát sa mạc cào vào mặt, hít phải liền khiến cho cổ họng ngứa ngáy đến phát điên.

Tô Thần lấy khăn, đi ngang Diệp Tống đưa cho nàng: “Che lên mặt đi.”
Diệp Tống đến nhìn cũng lười: “Hừ, ai lạ gì.”
Tô Thần chỉ đại quân phía sau, Diệp Tống thấy trêи mặt ai cũng che một cái khăn giúp ngăn gió cát bay vào miệng và mũi: “Nếu hít vào quá nhiều sẽ bị hen suyễn, ngươi không thấy mọi người đều che sao.”
Quả thực khi Tô Thần vừa nói xong, Diệp Tống liền cảm thấy yết hầu có chút ngứa, ho khan hai tiếng.

Tô Thần thấy nàng chậm chạp không tiếp, liền phi thân nhảy sang bên ngựa của nàng, Diệp Tống thấy thế lập tức muốn đẩy hắn xuống, Tô Thần và nàng đã từng đánh nhau rất nhiều nên hắn đã sớm phòng bị, chế trụ đôi tay nàng, tự mình lấy khăn vòng qua mặt nàng rồi buộc lại phía sau.

Dọc đường đi, việc Diệp Tống làm nhiều nhất chính là cùng Tô Thần đánh nhau.


Tô Thần cũng không nhường, mỗi quyền đều đánh trả, chỉ là khi chiếm thế thượng phong có thể đánh lên người nàng lại không gây đau đớn.

Kể từ đó, Diệp Tống phản kϊƈɦ càng thêm hung mãnh, tốc độ so với trước càng nhanh hơn, dù không dùng roi cũng có thể quyết chiến một trận, quyền cước theo đó mà được nâng cao không ít.

Mấy ngày sau, đoàn quân dường như đã sắp vượt qua sa mạc, đột nhiên hướng gió thay đổi.

Cuồng phong thổi tới, cát vàng nổi lên bốn phía khiến đoàn người không nhìn rõ phương hướng.

Tam quân tướng sĩ thoáng chốc bị rối loạn đội hình.

May mà các tướng lĩnh đều là người có kinh nghiệm nên không đến mức bị kinh hoảng, bọn Quý Lâm nhanh chóng điều chỉnh lại đội hình, Diệp Tu ruổi ngựa tiến đến, Diệp Tống định đi theo bị Diệp Tu ngăn cản; “A Tống, muội và Vương gia theo phía sau!”
Tô Thần thấy Diệp Tống muốn phản bác, hắn kéo dây cương nàng lại nói: “Lúc này ngươi không nên làm gì, gió lớn sẽ khiến cồn cát di chuyển rất nhanh, nếu không quen sẽ không thể phân biệt được phương hướng chính xác.

Nghe theo Vệ tướng quân, ta và ngươi ở phía sau.”
Diệp Tống híp mắt nói: “Vương gia nói nghe thật nhẹ nhàng, sao không đi đằng trước hỗ trợ mọi người phân rõ phương hướng để có thể nhanh chóng thoát ra khỏi sa mạc.”
Tô Thần ung dung cười nói: “Bổn vương chỉ là giám quân, không phải tướng quân.”
Lúc này Bạch Ngọc ruổi ngựa từ phía trước lùi về sau, bộ dáng không đứng đắn nói: “Phía trước gặp lưu sa, Vệ tướng quân chia quân thành mấy nhóm đi tách ra, ta và nhị tiểu thư cùng Vương gia chỉ huy quân ở phía sau.”
Dứt lời Diệp Tống ra hiệu để đội quân phía sau theo lệnh đi về hướng không có lưu sa.
Những tướng sĩ này đều là những người được huấn luyện dưới trướng Đại tướng quân, không quen thuộc với Diệp Tống.

Vấn đề nhanh chóng lộ rõ.

Bọn họ biết Diệp Tống là nữ nhân.

Nàng là nhị tiểu thư tướng quân phủ, chỉ trải qua một lần võ chiêu đã có thể mang binh đánh giặc cũng quá dễ dàng, không thể hàng phục lòng quân.


Sau khi tách đoàn, đội quân do Diệp Tống dẫn đắt nhanh chóng rời rạc, không phục sự lãnh đạo của Diệp Tống, nhưng do có Tô Thần ở đây nên cũng không dám quá càn rỡ.

Nhưng phía sau có người không chịu nổi, ngăn cản các tướng sĩ tiếp tục đi.

Nhìn đám binh lính bộ dáng lười nhác, Diệp Tống hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Bọn họ đáp: “Mệt nên đi không nổi.”
Diệp Tống đưa mắt nhìn về phía xa: “Không xa nữa là có thể rời khỏi sa mạc, nhân lúc bão cát chưa lớn, đi thêm một đoạn sẽ tập hợp được với đại quân.

Chỉ bởi vì mệt mỏi liền đi không nổi, nếu lưu sa tràn tới bên này, sinh tử của các huynh đệ sẽ vì các ngươi mà gặp nguy hiểm, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”
Đội ngũ phía sau liền xuất hiện dao động.

Đám binh lính lười nhác liếc nhìn nhau trong chốc lát, rồi một người có lá gan lớn đứng ra, cả người tỏ rõ vẻ mệt mỏi nói: “Sao lại là trách nhiệm của chúng tôi, rõ ràng là trách nhiệm của triều đình! Chúng tôi tham gia quân ngũ lâu như vậy, trước nay chưa từng thấy một nữ nhân đứng trước mặt la hét! Nữ nhân chỉ nên ở nhà sinh con, không thích hợp lĩnh quân đánh giặc?! Tôi là một người thô tục không đáng nhắc đến, tôi chỉ muốn nói ra suy nghĩ trong lòng các huynh đệ mà thôi, nếu có lời đắc tội, mong Diệp gia nhị tiểu thư đừng trách.

Đại hội võ chiêu năm ngoái, nhị tiểu thư đoạt giải nhất, nhưng có ai không biết, quan bồi thẩm có hai vị là Diệp gia tướng quân, còn có một vị là phu quân trước của tiểu thư, Tam Vương gia, quan hệ như thế sao các huynh đệ có thể tâm phục khẩu phục? Nhị tiểu thư lui xuống để Vương gia dẫn dắt chúng tôi còn tạm thời chịu được.”
Tô Thần ruổi ngựa đi phía trước, thanh âm lãnh đạm tràn đầy suy tư: “Loại tình huống này là lần đầu tiên bổn vương thấy.

Bổn vương chỉ là một giám quân theo đến đây, người cầm quân đánh giặc là Vệ tướng quân Diệp Tu, nhị tiểu thư là phó tướng dưới trướng Vệ tướng quân, Vệ tướng quân ra lệnh cho Diệp phó tướng dẫn dắt các huynh đệ đồng tâm hiệp lực rời khỏi sa mạc, đây là quân lệnh.

Bổn vương không được làm chủ.”
Diệp Tống không mặn không nhạt nói: “Làm trái quân lệnh phải xử lý như thế nào?”
Bạch Ngọc đáp: “Nhẹ là một trăm quân côn, nặng chém đầu.”
Diệp Tống lại hỏi: “Vậy làm nhiễu loạn lòng quân, không màng tới sinh tử của đại quân trong sa mạc, là tội nặng hay nhẹ?”
Bạch Ngọc đáp: “Này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là trọng tội.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Tống chậm rãi gỡ nỏ từ yên ngựa xuống, từ từ lắp vào một mũi tên, một bên đuôi lông mày nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm giống như đang nhàn thoại nói: “Mới qua mấy ngày đường đã không phục tùng quân lệnh, không thể không thừa nhận, ngươi cũng thật biết chọn thời điểm.”

Tên lính vừa lên tiếng thấy Diệp Tống cầm nỏ nhắm ngay chính mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám nói thêm một câu.

Nhưng Diệp Tống vốn cũng không có ý định cho hắn cơ hội, thả tay ra, “pặc” một tiếng, mũi tên xuyên qua yết hầu, máu bắn tung tóe lên bờ cát.

Toàn bộ đội hình nghiêm túc trở lại, không dám có một tia chậm trễ.

Đám binh lính lười khác lúc trước á khẩu không nói được.

Diệp Tống cao giọng: “Tiếp tục đi!”
Các tướng sĩ đi qua thi thể binh lính kia, thấy máu thấm cát vàng liền lấy đó làm gương cho chính mình.

Không lâu sau, Bạch Ngọc đi phía trước, chắp tay lên trán nhìn cách đó không xa, mồ hôi túa ra, hắn đột nhiên hô lớn: “Không hay rồi! Phía trước có lưu sa!”
Diệp Tống và Tô Thần đi bên sườn đội quân, nàng nói: “Đi đường vòng! Mọi người nhanh chân lên!”
Lưu sa ở sa mạc vô cùng nguy hiểm, hơi không chú ý một chút sẽ bị lưu sa cắn nuốt không thoát ra được.

Vào thời khắc sinh tử, không có bất kỳ ai dám chậm trễ, nhanh chóng chạy theo Bạch Ngọc đi đường vòng.

Diệp Tống và Tô Thần chờ bọn họ chạy hết mới thúc ngựa theo sau.

Bình thường lưu sa sẽ không nhanh đến vậy nhưng sau khi bị bước chân dồn dập kϊƈɦ thích liền từng tảng từng tảng mà sụp đổ.

Diệp Tống định phi nhanh hơn, đột nhiên phía trước xuất hiện một hố cát, nàng lập tức thít chặt dây cương.

“Cẩn thận!” Tô Thần đuổi kịp bắt lấy dây cương của nàng, đem nàng cả người lẫn ngựa kéo sang bên cạnh, khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm.

Cát vàng lún xuống tạo thành từng hố sâu đen ngòm.

Diệp Tống kinh ngạc quay đầu lại thấy Tô Thần nhíu mày, thân thể nghiêng về phía sau nhưng may mắn đã ruổi ngựa linh hoạt tránh được.

Nào ngờ phía trước còn có một hố sâu lớn hơn nữa.


Một vài binh lính đi sau cùng không trốn kịp liền bị cuốn vào lưu sa, không ngừng chìm xuống.

Tô Thần cả người căng thẳng, ruổi ngựa xoay tròn, cũng may là hắn thông minh linh hoạt, vó ngựa đảo bước sang bên cạnh, tránh thoát một kiếp.

Nhưng Diệp Tống không may mắn như thế.

Hách Trần chạy ở phía sau cũng đạp lên chỗ hắn vừa đạp nhưng lưu sa đến quá nhanh, mỗi bước chân của Hách Trần dần dần bị kéo xuống khiến nó không có chỗ mượn lực, xoay tròn xung quanh hố cát, vô luận thế nào cũng không lên được phía trêи.

Lúc bốn vó Hách Trần đạp lên không trung, nó ngửa đầu hí vang.
Tô Thần quay đầu nhìn lại, tóc tai bay tán loạn, hắn nhìn Diệp Tống hét lên: “Nhảy lên chỗ ta!”
Diệp Tống nào còn bận tâm nhiều nữa, lập tức đạp lên lưng ngựa mượn lực nhảy về phía Tô Thần.

Một tay Tô Thần vẫn đang giữ chặt dây cương của Hách Trần chưa buông, một tay đỡ lấy Diệp Tống, cánh tay gắt gao siết chặt lấy eo nàng đem nàng khóa vào trong ngực thật sâu mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại nói: “Ôm chặt lấy ngựa!”
Diệp Tống lập tức nằm sấp xuống ôm chặt, hai chân Tô Thần kẹp chặt vào bụng ngựa, con ngựa bị đau càng điên cuồng chạy.

Cùng lúc này, Hách Trần trêи lưng không còn phải mang theo Diệp Tống nữa, thân thể nhẹ hơn, nó nỗ lực tìm cách sống sót, nhờ có Tô Thần trợ lực, vùng vẫy bốn vó hướng lên trêи.

Thực tế chứng minh, Hách Trần đúng là một con ngựa mạnh mẽ.

Cứ như thế chạy dọc theo lưu sa hơn nửa vòng, Diệp Tống ôm ngựa, Tô Thần ôm Diệp Tống, Hách Trần được Tô Thần kéo, một vòng lại một vòng, không ai chịu khuất phục.

Lực cánh tay của Tô Thần mạnh đến kinh người, lòng bàn tay bị dây cương cứa vào túa ra máu, Hách Trần càng nỗ lực, vào thời khắc mấu chốt, Tô Thần giương mạnh cánh tay tạo lực cho Hách Trần, nó phấn khởi rít gào nhảy lên trêи.

Cuối cùng bốn võ cũng vững vàng chạm xuống đất, lưu sa vẫn tiếp tục lún xuống, Hách Trần đã nhanh hơn một bước chạy thoát ra ngoài, cả hai con ngựa thoát ly khỏi nguy hiểm.

Gió cát sa mạc vẫn cuồn cuộn mang theo sức nóng của mặt trời và vị mặn của mồ hôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui