Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Diệp Tống vừa định trả lời, Tô Tĩnh đã che miệng nàng lại, dán môi lên tai nàng nói: "Ta cho ngươi một trăm lượng, ngươi nói ngươi đang ngủ."
Diệp Tống há miệng cắn lên tay hắn, nàng cũng không vội, cười thấp: "Chỉ với một trăm lượng mà muốn bản cô nương dùng danh tiết giúp ngươi lấp liếm sao? Năm trăm lượng."
Tô Tĩnh nhấp môi: "Năm trăm lượng, thành giao, nữ nhân ngươi đúng là có công phu sư tử ngoạm."
Bên ngoài Anh cô nương vẫn đang gọi "Diệp tỷ tỷ", Diệp Tống đã chuẩn bị xong, nàng ra vẻ mơ màng như vừa bị tỉnh ngủ nói: "Aiz, ngủ rồi, ngươi có việc gì à?"
Anh cô nương "A" một tiếng, nói: "Ta tìm Tô công tử, không biết hắn chạy đi đâu rồi."
Diệp Tống lại cười thấp một tiếng, quá tà ác, làm điệu bộ chuẩn bị mở miệng.

Tô Tĩnh cảm nhận được miệng lưỡi tràn đầy uy hiếp, đành phải nói: "Thêm năm trăm lượng, ngươi nói không biết ta đi đâu."
Diệp Tống lười biếng ngáp một cái nói với bên ngoài: "Ngươi tìm không thấy hắn à? Lúc này mọi người đều ngủ rồi, sao ngươi không để ngày mai tìm tiếp, hắn cũng chỉ có thể ở trên thuyền nên không chạy được đâu."
"A, cảm ơn Diệp tỷ tỷ."
Diệp Tống và Tô Tĩnh trầm mặc đợi trong chốc lát, Anh cô nương rời đi không thấy quay lại nữa.

Chắc do tìm mệt rồi nên quyết định về ngủ dưỡng sức mai tiếp tục tìm.

Tô Tĩnh chưa kịp chuẩn bị đã bị Diệp Tống đá văng lên mặt đất, không khách khí mắng: "Đầu óc của ngươi toàn hồ nhão hay bị kẹt cửa rồi, nàng ta truy ngươi, ngươi trốn, có còn muốn cho người khác sống nữa hay không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mọi người đều phải xoay quanh hai ngươi sao, đúng là nhàm chán!" Tô Tĩnh ngồi dưới đất sờ sờ mũi, không hé răng, "Là do ngươi thực sự không muốn làm tổn thương cô nương nhà người ta hay rõ ràng muốn mà không dám? Cha ngươi dạy ngươi cách lấy lòng nữ nhân mà không dạy ngươi cách cự tuyệt nữ nhân sao?"
Tô Tĩnh cứ ngồi dưới đất, thản nhiên chống cằm, hơi nghiêng đầu, ánh đèn bên ngoài lay động lúc sáng lúc tối, nhìn Diệp Tống cười nói: "Vạn nhất ta cự tuyệt nàng, nàng ta sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa thì sao?"
Diệp Tống hỏi lại: "Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?"
Tô Tĩnh đáp: "Đúng là không có liên quan tới ta.

Nhưng thử nghĩ tới tên phụ lòng kia xem, chỉ cự tuyệt nàng ta có một lần thôi đã bị hạ dược khiến cả đời không thể lên được."
Diệp Tống càng thêm bình tĩnh: "Này thì có cái gì, ngươi vốn dĩ không lên được rồi, nàng ta có hạ dược hay không cũng chẳng sao."
Tô Tĩnh: "..."
Ngày hôm sau, Tô Tĩnh không tiếp tục trốn tránh nữa.

Hắn lên boong tàu hóng gió, Anh cô nương cũng lên boong tàu hóng gió, khóe miệng mang theo lúm đồng tiền cười nhạt, hỏi: "Sao hôm nay ngươi không trốn nữa?"
Tô Tĩnh cười trả lời: "Có phải ta không trốn nữa, ngươi sẽ cảm thấy mất mặt?"
Anh cô nương sửng sốt một chút: "Sao có thể, ta vốn thực lòng thích ngươi, hay là như vậy đi, lần này về Cô Tô, ta đưa ngươi đi gặp cha mẹ!"
"Nhanh như vậy đã muốn đưa ta đi gặp cha mẹ, ngươi biết ta là người thế nào sao?" Gió sông thổi nhẹ, lướt qua mái tóc và vạt áo choàng tím của hắn, giống như một bức tranh thủy mặc.

Anh cô nương càng nhìn càng thích: "Ngươi tất nhiên là người tốt rồi."
"Ta là nhân sĩ ở kinh thành, hầu như tất cả lâu tử ngõ lớn ngõ nhỏ đều biết ta", Tô Tĩnh nói, "Ta tiếp xúc với các cô nương hơn ngươi tiếp xúc với nam nhân rất nhiều, ngươi có hiểu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Anh cô nương biến đổi, nhăn mày: "Ngươi không phải người như vậy."
"Không tin?" Vừa lúc thấy Diệp Tống đẩy Diệp Thanh ra hóng gió, Tô Tĩnh chỉ các nàng, "Không tin ngươi đi hỏi các nàng."
Anh cô nương nhìn Diệp Tống, Diệp Tống nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh vẫn còn đang giận Tô Tĩnh vụ bò lên giường Quy Dĩ, thở phì phì nói: "Hừ, mười ngày có tới tám ngày ngủ ở nhà thổ, còn đưa nhị tỷ ta ra hoa lâu uống rượu, có thể là dạng người tốt gì chứ! Tô Tứ, hôm nay ngươi phải xin lỗi Quy Dĩ cho ta!"
Tô Tĩnh cười hì hì nói: "Ta cũng đã làm gì hắn đâu.

Huống hồ, ta tạm thời không có hứng thú với nam nhân.

Nữ nhân khác thích ta, khả năng sẽ thật xui xẻo, nhưng nếu là nhị tỷ ngươi thích ta, a, ta có thể nghiêm túc suy xét một chút."
"Nhị tỷ!" Diệp Thanh bắt đầu hướng Diệp Tống cầu cứu.

Ánh mắt Anh cô nương nhìn về phía Diệp Tống tức khắc chuyển sang bất mãn, kiên trì hỏi Tô Tĩnh không ngừng; "Vì cái gì nàng thích ngươi, ngươi liền suy xét, ta thích ngươi, ngươi không thể suy xét một chút sao?"
Tô Tĩnh dùng ánh mắt chuyên đánh giá nữ nhân nhìn Anh cô nương, rồi tặc lưỡi nói: "Ta thích nữ nhân ngực to mông nở, ngươi, chỗ nào cũng chưa lớn, không phải gu của ta."
Diệp Thanh âm thầm mắng: Vô lại!
Anh cô nương ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ vào Diệp Tống: "Nàng ta, cũng không giống như ngươi nói!"
Tô Tĩnh lại mỉm cười nói: "Nàng cũng thích nữ nhân ngực nở mông to, chúng ta có chung sở thích."
Diệp Tống đỡ trán, ai có chung sở thích với ngươi!

Anh cô nương nghe xong thương tâm dậm chân, nói: "Ta cũng không thấy nàng ta tốt chỗ nào a! Lớn lên giống nhau, dáng người cũng không tốt, ăn mặc thì y như nam nhân, còn cố tình tự cho là đúng, ai mà thích được cơ chứ!"
Diệp Tống vẫn bình tĩnh, còn Diệp Thanh đã rất tức giận, nàng nhìn Anh cô nương không còn chút hảo cảm nào nữa, vừa định phản bác đã bị Diệp Tống đè lại đầu vai.

Tô Tĩnh sắc mặt cũng lạnh xuống, hai tay thả xuống, đi lướt qua bên người Anh cô nương.

Anh cô nương không phục hỏi: "Ngươi lại muốn đi đâu?"
"Ngươi đứng yên đó, bằng không ta sẽ nhịn không được mà ném ngươi xuống nước." Tô Tĩnh nói xong liền đi, lúc tới gần Diệp Tống, thấy khóe môi nàng hơi nhếch lên, hẳn ngẩn người một chút, rồi chợt cười theo, xoay người liếc Anh cô nương một cái, duỗi tay ôm bả vai Diệp Tống nhìn khuôn mặt tinh tế của nàng, tuy không thể so với làn da trắng của Anh cô nương nhưng cái trán thực trơn bóng no đủ, cái mũi tinh tế, cặp mắt sắc như lưu li, nhẹ nhàng nhíu lại cũng có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người nhìn, hắn nhìn Anh cô nương ý cười dạt dào nói, "Nàng có vô dụng như ngươi nói sao, bất quá lại chính là hình mẫu ta thích."
Anh cô nương vành mắt ửng đỏ, căm giận trừng mắt nhìn Diệp Tống và Tô Tĩnh rồi che mặt chạy đi.

Diệp Thanh nhìn, cảm thấy thật hả giận, nói: "Lúc trước đáng lẽ không nên cho nàng ta lên thuyền, cứ để nàng ta bị bắt đi mới đúng.

Còn lòng người không đủ rắn nuốt voi!"
Diệp Tống run run bả vai tránh khỏi móng vuốt Tô Tĩnh, mắt lạnh sắc nói: "Một ngàn lượng ngân phiếu, mau lấy ra!"
"Ây, ngươi đừng như vậy chứ, ta vừa mới giúp ngươi, ngươi cũng không cần phải qua cầu rút ván liền vậy đâu." Tô Tĩnh làm bộ thương tâm, "Đúng là con người vô tâm."
Diệp Tống cười lạnh: "Ngươi giúp ta? Ngươi mẹ nó kéo ta cùng xuống nước với đúng? Nha đầu kia có thể khiến cho nam nhân cự tuyệt nàng ta một lần cả đời không cử, hiện tại ngươi kéo ta cùng đắc tội nàng, ngươi cảm thấy ta nên cảm tạ ngươi sao?"
Diệp Thanh vừa nghe, mới rồi còn cảm thấy Tô Tĩnh nghĩa khí, hiện tại liền tức giận: "Tô Tứ, sao ngươi có thể như vậy! Chính ngươi chọc nợ đào hoa, liên quan gì tới nhị tỷ ta chứ!"
Tô Tĩnh cười tủm tỉm: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, ta sẽ bảo hộ A Tống thật....A a a a a đau! Diệp Thanh, bánh xe của ngươi đè lên chân ta!"
"Đè chết ngươi đi!"
Mặc kệ Diệp Tống có thích Tô Tĩnh hay không.

Dù sao ở trong mắt Anh cô nương, nhìn Tô Tĩnh đối tốt với Diệp Tống, lại còn có chút lấy lòng, nàng liền cảm thấy chán ghét Diệp Tống.

Lúc ăn cơm xong còn đá ghế đi, Diệp Tống không cùng nàng chấp nhặt trong lòng vẫn còn khó chịu, phải nói vài câu chói tai mới cho qua.

Không khí trên thuyền cũng vì thế mà trở nên không hài hòa.

Có lẽ Anh cô nương cũng cảm nhận được mọi người có chút bài xích nàng nên mới dần dần thu liễm lại.

Diệp Thanh quyết định không nói với Anh cô nương câu nào, Quy Dĩ lại giống như người gỗ, Diệp Thanh không thích hắn cũng sẽ không thích, cho nên lúc Anh cô nương chủ động bắt chuyện với người gỗ, người gỗ cũng xoay đi không thèm để ý.

Tô Tĩnh và Diệp Tống là cùng một loại người, thi thoảng sẽ cùng nàng nói một hai câu, nhưng ngữ khí đều vô cùng khách khí và xa cách.

Anh cô nương nhìn hai người sóng vai trên hành lang ngắm cảnh, tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, ngón tay cơ hồ muốn chọc thủng lớp váy.

Đêm nay, tất cả mọi người đang chìm vào giấc ngủ.

Sương mù giăng đầy sông, phản chiếu dưới ánh trắng thành một mảnh hắc ảnh, có hai phần u lạnh.

Trong phòng, trên bàn còn dư lại nửa chén trà.

Diệp Tống nằm ở trên giường, ngủ say không tỉnh, bất tri bất giác cả người đã mướt mồ hôi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nàng nghiêng người, hai chân thả xuống giường, cảm nhận được không khí lạnh lẽo mới thấy dễ chịu một chút.

Nàng tựa hồ mơ một giấc mộng, trong mộng rối rắm phức tạp, lúc thì nhíu mày, lúc lại nhoẻn miệng cười.

Trong không khí, xuất hiện một mùi hương không dễ phát hiện, cũng không biết từ đâu mà đến.


Bỗng nhiên, cửa một gian phòng mở ra, Quy Dĩ nhập nhèm đứng ở cửa, rồi bước ra bên ngoài.

Hắn đi qua phòng Diệp Thanh, lại không biết bản thân phải đi đâu.

Lúc quay đầu, không nhìn rõ dưới chân, liền bị vướng vào một khối gỗ nằm giữa đường, khối gỗ ngay lập tức bị hắn đá văng ra ngoài thuyền rồi rơi vào trong nước.

Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ khiến cho Tô Tĩnh cảnh giác mở bừng mắt.

Tô Tĩnh đứng dậy ra khỏi phòng quan sát, phát hiện cửa phòng Quy Dĩ ở cách vách mở ra, người không có trong phòng.

Tô Tĩnh bất động thanh sắc xem xét xung quanh một vòng, lúc dừng trước cửa phòng Diệp Tống, hắn nhìn vào bên trong chợt dừng lại.

Diệp Tống đang ngủ không được an ổn lắm, mà Quy Dĩ lại giống như mất đi ý thức, đứng nhìn chăm chú trước giường Diệp Tống.

Bỗng nhiên, Quy Dĩ khom người xuống, xốc chăn Diệp Tống lên.

Tô Tĩnh giống như một cơn gió, tức thì tới bên cạnh Quy Dĩ, thấy Quy Dĩ không phát hiện ra, hắn liền đánh vào một bên tai để hắn hoàn hồn lại.

Quy Dĩ dừng động tác lại, cúi đầu nhìn góc chăn trong tay lại nhìn giường Diệp Tống, khó hiểu, nghiêng đầu thấy Tô Tĩnh, ngưng mi hỏi: "Sao ta lại ở đây?"
Tô Tĩnh hạ thấp giọng đáp: "Không ngờ Đại thống lĩnh còn có thói quen mộng du, đi nhầm phòng."
Quy Dĩ gãi gãi đầu, không xác định nói: "Ta có thói quen này sao?" Sau đó hắn liền rời khỏi phòng Diệp Tống, nhìn vào mắt Tô Tĩnh, nháy mắt khôi phục thái độ bình thường, "Thỉnh Vương gia tự trọng, Vương gia không thể đơn độc ở trong phòng nhị tiểu thư."
Tô Tĩnh chậm rì rì đi ra, nhướng mày nói: "Nếu ta không tới, liệu ngươi sẽ làm ra chuyện gì?" Hắn gõ tay lên ngực Quy Dĩ, vẻ mặt nghiền ngầm, "Ta thấy ngươi hẳn là đang muốn đi tìm A Thanh."
Quy Dĩ không để ý tới hắn, xoay người rời đi.

Chờ đến khi Quy Dĩ trở về phòng, Tô Tĩnh cảm thấy trong phòng Diệp Tống có gì đó không đúng, lại đẩy cửa đi vào.

Hắn mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi tan oi bức trong phòng, hắn ngồi lên mép giường nghe Diệp Tống đang lẩm bẩm cái gì đó, hắn đưa tay sờ trán nàng, giật mình khi thấy tay dính đầy mồ hôi.

Tay còn chưa kịp thu hồi đã nghe Diệp Tống nói gì đó, rồi thoải mái cọ vào lòng bàn tay Tô Tĩnh.

"Này...." Tô Tĩnh nhẹ nhàng vỗ mặt Diệp Tống, vỗ vài cái, nàng mới không tình nguyện mà mở to mắt, nhìn Tô Tĩnh, thần trí mơ hồ không rõ, ánh sáng bên ngoài cửa sổ không đủ rõ ràng nhưng cũng đủ để hắn nhìn thấy trong mắt Diệp Tống tràn ngập mê ly.

Một khắc kia, Tô Tĩnh dường như đã bị nàng nhìn đến rối loạn, trong lòng nhảy lên vài cái.

Hắn vội vàng đứng dậy, thấy trên bàn còn dư lại nửa ly trà, nhìn tình huống này của Diệp Tống cũng không khó lý giải, hẳn là bị hạ dược, hành động vừa rồi của Quy Dĩ cũng vô cùng quái dị, hắn đoán có người cố ý muốn bọn họ phát sinh ra loại chuyện kia.

Tô Tĩnh đưa trà lên mũi ngửi, cả người bỗng nhiên cứng lại.

Diệp Tống đi chân trần xuống giường, đứng sau lưng Tô Tĩnh, áo trên người còn ướt đẫm mồ hôi, tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt đã mất đi vẻ anh khí ban ngày, chỉ còn lại vẻ nhu hòa kiều mị, mi mắt cong cong khiến người nhìn thấy đều xương cốt mềm nhũn, nàng duỗi tay ôm lấy Tô Tĩnh từ phía sau, sườn mặt dán lên lưng hắn, chậm rãi vuốt ve.

"Nhược Thanh..." Diệp Tống nhẹ giọng nỉ non, cười nhẹ.

Tô Tĩnh cả kinh, chén trà trên tay rơi xuống, phát ra âm thanh leng keng trên sàn gỗ.

Tô Tĩnh xoay người cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Gọi ai?"
Diệp Tống không nhìn ra điều gì khác thường, trong phòng tối tăm, đâu đâu cũng là hơi thở kiều diễm.


Nàng đã quen thuộc với hương mai thoang thoảng trên người Tô Tĩnh, cả người tiếp tục tiến lên, hô hấp dồn dập, ngửa đầu nhẹ nhàng gặm cắn cằm Tô Tĩnh, Tô Tĩnh hít ngược một ngụm khí lạnh, nghe Diệp Tống cười: "Có nhớ ta không?"
Hiển nhiên, nàng đang nhầm Tô Tĩnh thành Tô Nhược Thanh.

Chỉ có khi đối mặt với Tô Nhược Thanh, nàng mới có thể không kiêng nể gì mà khiêu khích và cười ôn nhu như vậy.

Điều này làm cho Tô Tĩnh có chút bực bội.

Hắn chế trụ eo Diệp Tống, đem nàng hung hăng áp chặt vào lồng ngực mình, chóp mũi cọ qua vành tai nàng, cũng cười nói: "Diệp Tống, ngươi tốt nhất nhìn rõ cho ta, đừng để mình làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời.

Ta là Tô Tĩnh, không phải Tô Nhược Thanh."
Diệp Tống ôm cổ Tô Tĩnh, hơi ngửa đầu nhìn hắn thêm lần nữa, cũng không biết có nhìn ra được gì không, chỉ cảm thấy trong người khó chịu, làm cách nào cũng không thoải mái.

Tô Tĩnh nhìn ánh mắt nàng, trong lòng như thiêu đốt, hận không thể đem nàng đốt cháy sạch sẽ.

Nàng giống như cái gì đều nhớ rõ lại giống như cái gì cũng không nhớ, lúc Tô Tĩnh cúi đầu xuống, nàng chủ động nhón chân lên, dán môi mình lên môi hắn, hô hấp nháy mắt trở nên nóng rực dây dưa lẫn nhau, Tô Tĩnh đỡ gáy nàng, hít sâu một hơi, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, thành công tiến vào càn quét từng ngóc ngách.

Diệp Tống tựa như thực thích hương vị của hắn, mười ngón tay đan vào mái tóc hắn.

Nàng cố gắng vươn cằm hùa theo hắn, thân mình ngày càng dán chặt, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên mê hồn, như đang mời gọi khiến Tô Tĩnh ngày càng rối trí.

Tô Tĩnh càng hôn càng sâu, tinh tế nhấm nháp mỗi một phân tư vị của nàng, hắn muốn nàng.

Loại khát vọng này rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa cảm thụ qua? Hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.

"Nhớ kỹ, ta là Tô Tĩnh, không phải Tô Nhược Thanh."
Tay không nhịn được đưa lên vuốt ve lưng Diệp Tống, cánh môi lướt qua chóp mũi, dừng ở vành tai nàng, nhẹ nhàng mút vào.

Nàng rên nhẹ một tiếng, thanh âm mềm mại tưởng chừng như vắt ra nước, Tô Tĩnh không biết mệt nói đi nói lại bên tai nàng những lời đó.

Cơ thể dường như không còn là của mình nữa, linh hồn lâng lâng phiêu đãng, Diệp Tống căng thẳng siết chặt tay trên vai hắn, giọng nói mềm mại như nước: "Tô Tĩnh..." khó chịu đến mức sắp nổ tung.

Càng động tình càng khó chịu.

Thân thể Tô Tĩnh cứng đờ, tiện đà ôm Diệp Tống ném lên giường, gắt gao chặn nàng lại.

Áo nàng trượt khỏi vai, Tô Tĩnh hôn xuống cổ nàng, nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, cuối cùng hạ xuống trước ngực Diệp Tống, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể nàng mềm mại khiến hắn không sao ngừng lại được.

Trong phòng tràn ngập ái muội, phong cảnh vô hạn.

Tô Tĩnh nghĩ, dù cho sáng mai nữ nhân này muốn giết mình, cũng đáng.

Hắn hỏi lại: "Ta là ai?"
Diệp Tống nỉ non, "Tô Nhược Thanh..."
Lại như có một chậu nước lạnh tát thẳng vào mặt.

Tô Tĩnh cắn vành tai nàng, lặp lại một lần: "Không phải Tô Nhược Thanh, là Tô Tĩnh."
"Tô Tĩnh..."
"Tô Tĩnh..."
Diệp Tống gọi tên hắn, thân thể bởi vì đụng chạm của Tô Tĩnh mà trở nên hưng phấn cực kì, linh hồn trở về, nàng ôm chặt Tô Tĩnh, hít sâu hai cái, thực không bỏ được nhưng lại không thể không đẩy Tô Tĩnh ra.

Sức lực của nàng còn sót lại không lớn, Tô Tĩnh phát hiện nàng kháng cự, hắn biết hắn không thể lợi dụng nàng lúc này được nên buông nàng ra.

Giường đệm lộn xộn, Diệp Tống đỡ người cố gắng ngồi dậy, thở dốc không ngừng.


Nàng kéo lại quần áo xộc xệch, trên người mồ hôi đổ ra không ngừng.

Rời khỏi Tô Tĩnh, nàng cảm thấy thân thể so với lúc trước càng thêm khó chịu.

Khô cạn, khát vọng.

Tô Tĩnh ngồi ở đuôi giường, tóc đen đổ xuống cổ áo rộng mở, ý cười bên môi trở lại bình thường.

Sóng mắt động tình đang cực lực bị khắc chế, vân đạm phong khinh nói: "Đây không phải lỗi của ta, là ngươi chủ động câu dẫn ta.

Ta nghĩ rằng dù sao ta cũng không thể ăn ngươi thì giúp ngươi một chút."
Diệp Tống nghiến răng nghiến lợi muốn tiến lại bóp chết hắn: "Ta giết chết ngươi!"
"Ngươi bình tĩnh một chút, nếu còn qua đây, khả năng ngươi không thể khống chế được bản thân đâu.

Ngươi bị hạ dược." Tô Tĩnh nhắc nhở nói.

Diệp Tống sửng sốt, sau đó cố gắng leo xuống giường, đột nhiên vấp phải khăn trải giường nên bị ngã xuống đất.

Tô Tĩnh muốn đỡ nàng, bị nàng tránh né, khàn khàn nói: "Ngươi đừng tới đây...Ta sợ nhịn không được..." Nàng cố gắng coi hắn như không khí, nếu không chỉ sợ mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều sẽ mở ra nghênh đón hắn.

Diệp Tống nghiêng ngả lảo đảo bồ nhào vào bàn, cầm lấy roi sắt, Tô Tĩnh thấy thế hỏi: "Ngươi đã thành cái dạng này còn muốn đi báo thù?"
Diệp Tống liếc hắn một cái, hết sức mê người.

Xúc động là ma quỷ, Diệp Tống sợ chỉ cần nhìn thêm một cái sẽ mất khống chế, nàng chưa bao giờ biết, dược hiệu lại mãnh liệt như vậy.

Nàng run run đầu ngón tay, đưa một đầu roi sắt cho Tô Tĩnh, nuốt nước miếng nói: "Kéo chặt nó, đừng buông tay..."
Tô Tĩnh nhấp môi, bình tĩnh nói: "A Tống, không cần như vậy, ta giúp ngươi đi tìm giải dược."
"Bớt nói nhảm đi..." Nàng dán lên cửa sổ, dưới ánh đèn mờ ảo, hai mắt mê ly nhìn Tô Tĩnh, tay túm chặt một đầu roi sắt, nói một câu, "Ta là quỷ sao." Không đợi Tô Tĩnh trả lời, nàng liền xoay người ra ngoài, chỉ nghe ùm một tiếng, nàng chìm vào trong nước.

Roi sắt bị kéo thẳng.

Nếu không phải phía dưới còn truyền đến lực, Tô Tĩnh thật sự không thể nhịn được mà xuống kéo nàng lên.

Hắn hao tổn tinh thần xoa xoa cánh mũi.

Diệp Tống chìm trong nước, hoàn toàn không có động tĩnh, trên mặt nước thi thoảng nổi lên một hai cái bọt khí, được một lúc nàng sẽ lại ngoi lên mặt nước hít một hơi.

Nàng nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi.

Tô Tĩnh không dám rời khỏi cửa sổ nửa bước, vẫn luôn nhìn nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận buông roi sắt ra, cả người sẽ chìm xuống.

Đêm chậm rãi qua đi.

Diệp Tống ngâm trong nước liền mấy canh giờ cũng không có ý muốn lên.

Sáng sớm nước sông lạnh lẽo thấu xương.

Tô Tĩnh ngồi lên bệ cửa sổ trò chuyện với nàng, nàng một câu cũng không đáp.

Cuối cùng mặt trời cũng ló rạng phá tan bóng tối u tĩnh, bỗng một đầu roi sắt bị buông thõng xuống, tiếng roi sắt va vào mép thuyền vang lên thanh thúy.

Tô Tĩnh cả kinh, lập tức buộc chặt một đầu roi sắt lên song cửa sổ, sau đó chảy vào trong nước.

Hắn nhìn thấy Diệp Tống đang chậm rãi chìm xuống, liền nỗ lực đuổi theo, ôm lấy eo nàng kéo nàng vào trong lồng ngực, một tay bắt lấy roi sắt kéo hai người phi thân dựng lên, bọt nước bắn lên tung tóe tựa mưa rào, đánh thức cả những người đang ngủ say..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui