Nam Xu quan tâm hỏi: "Sao ngươi lại run dữ như vậy, lạnh lắm sao?"
Linh Nguyệt lắc đầu, sau đó lại gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Lúc ra cửa quên không mặc thêm áo, đêm nay béo thẩm giao cho ta rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Người về nghỉ ngơi đi, ta, ta tiếp tục làm việc."
"Linh Nguyệt", Nam Xu an tĩnh nói, "Ngươi bồi ta đi dạo đi".
Không đợi Linh Nguyệt đồng ý, nàng ta đã đẩy xe lăn của Linh Nguyệt về phía trước, "Ta muốn tìm người trò chuyện."
Nửa đêm béo thẩm đi nhà xí, đột nhiên thấy có người đẩy Linh Nguyệt đi qua, dưới tàng cây lại có ngọn đèn giúp nàng thấy rõ mặt Nam Xu.
Béo thẩm vốn định gọi Linh Nguyệt trở về, nhưng nghĩ lại thôi.
Linh Nguyệt đã phải liên tục làm việc nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, thi thoảng còn giúp nàng vài hôm, nên béo thẩm nghĩ để cho Linh Nguyệt tối nay được trộm lười một lát, coi như nàng chưa thấy gì cũng không biết gì.
Dọc theo đường đi, các nàng đều nói về chuyện quá khứ.
Bất tri bất giác, Linh Nguyệt đã lệ rơi đầy mặt.
Nàng làm bạn cùng Nam Xu đã mấy năm, tuy nói chỉ là một nha hoàn, nhưng Nam Xu đối đãi nàng ta cũng không tệ, chưa từng đánh mắng lần nào, lúc làm sai chuyện còn được Nam Xu giúp cầu tình, cái gì cũng đều che chở nàng ta.
Nhưng trước đó thì sao? Ba năm trước Nam Xu vừa vào Tố Hương lâu, Linh Nguyệt liền đi theo nàng ta, nhưng quá khứ của Nam Xu thì nàng ta hoàn toàn không biết gì cả.
Toàn bộ người trong lâu đều chỉ biết nàng ta đã không còn nhà để về, vừa lúc lưu lạc tới Tố Hương lâu được mụ mụ nhìn trúng, trang điểm lên liền phát hiện vô cùng mỹ lệ phi phàm nên giữ lại.
Chờ Linh Nguyệt phục hồi lại tinh thần thì phát hiện Nam Xu đã đẩy nàng ta tới bên cạnh hồ.
Mặt đón gió hồ thổi có chút lạnh thấu xương, cành liễu phất phơ bên hồ tựa như là đang giơ nanh múa vuốt.
Linh Nguyệt run giọng nói: "Phu, phu nhân, ta đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, hay chúng ta trở về đi."
Nam Xu cười ôn nhu nói: "Không phải đã nói từ lần sau ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ sao.
Ta không còn là phu nhân nữa."
"Tỷ tỷ...ta..."
Nam Xu đánh gãy lời nàng ta, lại nói: "Linh Nguyệt, con người sống trên đời đều có những chuyện thân bất do kỷ.
Có vài người có thể cả đời hưởng vinh hoa phú quý, cơm áo không lo, nhưng có vài người cả đời lại phải nghe theo mệnh lệnh của người khác, không có tự do."
Không biết sao, khi Nam Xu nói ra những lời này, trong đầu Linh Nguyệt lại hiện lên bóng dáng Diệp Tống.
Nàng ta hận Diệp Tống sao, đương nhiên hận, nếu không phải vì Diệp Tống thì nàng ta cũng sẽ không thành cái dạng như ngày hôm nay.
Nhưng Phái Thanh thì sao, Phái Thanh cũng bị nàng ta đánh gãy hai chân không đứng dậy được, có thể thấy trời cao đều rất công bằng, nếu ngươi làm việc ác sẽ phải gặp báo ứng.
Nàng ta lưu lạc đến bước đường này, cũng bởi vì nàng ta đã làm rất nhiều chuyện ác.
Có người có thể đi ra ngoài hô mưa gọi gió nhưng có người lại chỉ có thể bị nhốt trong nhà cao cửa rộng kia, nhưng tất thảy những cái đó đều không phải do người khác hay vận mệnh quyết định mà là do quyết định của chính mình.
Linh Nguyệt hít hít cái mũi, hỏi: "Tỷ tỷ có hận không?"
"Hận?" Nam Xu nở nụ cười, "Điều duy nhất ta có thể hận, chính là lòng người lương bạc." Bởi vì cảm giác của nàng ta đối với Tô Thần chỉ có mình nàng ta biết, mà cảm giác của Tô Thần đối với nàng ta cũng chỉ có mình nàng ta biết.
Người khác đều không thể lý giải.
"Linh Nguyệt, ngươi hận sao?"
Linh Nguyệt hơi hé miệng, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, lúc giọng nói thoát ra cũng là lúc khóc không thành tiếng, khẩn cầu nói: "Cầu xin tỷ tỷ...Xin tỷ tỷ buông tha cho ta...Ta chỉ muốn sống an ổn...Chuyện của các ngươi ta không biết gì hết..."
Nam Xu chậm rãi đẩy xe lăn của Linh Nguyệt từng bước ra ngoài, dù Linh Nguyệt khóc lóc cầu xin cũng không dừng lại.
Nam Xu nói: "Dù cho vận mệnh bất công, ta cũng chỉ muốn sống thật tốt.
Nhưng luôn có người muốn tìm chết."
"Cứu..." Linh Nguyệt vô cùng sợ hãi, định lớn tiếng kêu lên, nhưng Nam Xu không cho nàng ta cơ hội này, nàng ta chưa kịp hô lên, Nam Xu đã buông tay để nàng ta cùng xe lăn rơi xuống hồ, "bùm" một tiếng.
Linh Nguyệt ở trong hồ liều mạng giãy giụa, nhưng nửa người dưới của nàng ta vốn không thể động đậy được, nhanh chóng chìm xuống, mặt hồ lại trở nên yên tĩnh không dấu vết.
Lúc đầu trên mặt hồ còn nổi lên mấy bọt nước.
Nam Xu đứng trong bóng đêm, đợi đến khi mặt nước hoàn toàn yên tĩnh, không thấy bọt nước nổi lên, cách đó không xa, một cái đầu gỗ nổi lên, hình như là xe lăn của Linh Nguyệt.
Lúc này Nam Xu mới xoay người rời đi.
Ngày mai chính là ngày cuối cùng, trên bàn cơm ở tướng quân phủ, cả bốn người đều vô cùng yên tĩnh.
Diệp Tống cùng Đại tướng quân, không nói tiếng nào mà ăn cơm, thần thái cùng động tác kia quả thật không có một chút sai biệt.
Diệp Tu tuy mắt nhìn thẳng nhưng lại không nhịn được mà đánh giá hai người, mà Diệp Thanh thì quang minh chính đại nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm đếm số, xem đến khi nào Đại tướng quân cùng Diệp Tống mới chịu đánh vỡ trầm mặc hiện tại.
Rốt cuộc khi đến đếm 99, Đại tướng quân ăn xong ba chén cơm liền buông đũa xuống, lau miệng: "Hôm nay Hoàng Thượng nói, có quyết định cho ngươi vào triều làm quan hay không sẽ dựa vào biểu hiện ngày mai của ngươi.
Theo ta thấy, nếu ngày mai ngươi được hạng nhất, thì không cần nói gì, lão tử sẽ chấp nhận, ai bảo ngươi là nữ nhi của Diệp Đình ta, so với người khác cường đại hơn, nhưng nếu chỉ đứng thứ hai hoặc thứ ba thì lão tử khuyên ngươi nhân lúc còn sớm mà nhận chức thám hoa kia đi, cũng đỡ bị mất mặt."
Diệp Tống ngẩng đầu, trong mắt lưu quang sáng rọi, nở nụ cười: "Cảm ơn cha, con sẽ cố gắng giành được hạng nhất."
Đại tướng quân có chút phấn chấn: "Được, rất có chí khí! Nếu đây là ý muốn của con, cha quyết định sẽ ủng hộ!"
Có thể được người nhà ủng hộ, đối với Diệp Tống mà nói chính là ủng hộ lớn nhất.
Bình tĩnh của mấy ngày nay đều sụp đổ, vì ngày mai mà trong người tràn ngập hưng phấn.
Hôm sau Diệp Tống dậy rất sớm, ở trong sân khởi động quyền cước.
Xuân Xuân tới gọi nàng tới chỗ Diệp Thanh, trên đường nói: "Nhị tiểu thư, trong khoảng thời gian này tam tiểu thư cũng không nhàn rỗi, vì muốn tặng cho tiểu thư lễ vật tốt nhất nên nàng ngày đêm mài giũa, khiến cho đôi tay bị bong tróc rất nhiều."
Diệp Tống sửng sốt: "Muội ấy mài giũa cái gì?"
Tới sân viện Diệp Thanh, Diệp Thanh cũng đã dậy, mặc một thân váy trắng giống như đóa hoa lê đầu mùa.
Nàng đang ngồi cách bia bắn khoảng hai mươi bước, nghe tiếng bước chân liền nghiêng đầu nhìn qua, cười rạng rỡ nói: "Nhị tỷ mau đến xem."
Diệp Tống đứng yên, Diệp Thanh đang cầm một khối gỗ, thoạt nhìn như hình một cánh cung, bên trên đã để một mũi tên nhưng không cần kéo.
Khi bắn tên vốn phải dựng thẳng cây cung, mà Diệp Thanh lại đặt cung nằm ngang, khom lưng kéo tay, phía trên có một cơ quán, nàng ấn vào cơ quan kia, mũi tên lập tức bay ra, tốc độ cực nhanh cắm thẳng vào hồng tâm.
Một bắn này không ngờ lại có uy lực thật lớn, khiến hồng tâm bị bắn rớt
Sắc mặt Diệp Tống tràn đầy kinh ngạc, Diệp Thanh đưa mộc cung cho Diệp Tống nói: "Nhị tỷ, người cũng thử một chút đi."
Bên cạnh mộc cung còn có một bao đựng tên, bên trong cắm ba bốn mũi tên.
Diệp Tống nhận lấy, lấy một mũi tên đặt lên trên, nhắm bia bắn, lúc mũi tên bay ra nàng có cảm giác được một lực mạnh mẽ, mũi tên lại cắm thẳng vào hồng tâm.
Nàng không thể tin tưởng mà nhìn Diệp Thanh: "Muội làm được nỏ sao?"
Nỏ là cung tiễn dùng đánh giặc ở thời cổ đại, tuy nàng chưa từng chính mắt nhìn hay sờ thấy, nhưng cũng từng thấy trên TV, loại đồ vật này được gọi là nỏ.
"Nỏ?" Diệp Thanh nghi hoặc, "Nỏ là cái gì?"
Diệp Tống câu khóe miệng nói: "Đây là nỏ, A Thanh, muội thật là kỳ tài binh khí."
Diệp Thanh bị Diệp Tống khen lên tận trời làm cho xấu hổ, trong lòng cũng hiện lên cảm giác đắc ý nói: "Vậy gọi là nỏ đi, cái này làm cho nhị tỷ, hy vọng hôm nay có thể dùng được."
Diệp Tống thưởng thức nỏ, cười như không cười nói: "Nếu dùng cái này liệu có khiến đối phương bị tàn phế không a."
Diệp Thanh bình tĩnh đáp: "Đây là để nhị tỷ dùng khi nguy cấp, nếu đối phương ép sát không cho nhị tỷ lối thoát, vậy cũng không cần hạ thủ lưu tình."
"Ừm, muội nói đúng", Diệp Tống nhặt hai mũi tên từ dưới đất lên cắm vào bao đựng tên đeo trên lưng, "Cái này ta giữ, đa tạ A Thanh."
"Nhị tỷ nhất định phải thắng." Diệp Thanh tràn đầy tin tưởng nói.
Diệp Tống nhìn đôi tay Diệp Thanh, hỏi: "Tay muội thế nào rồi?"
Diệp Thanh sửng sốt một chút, trong lòng bàn tay có thể thấy được vết đỏ mờ mờ, nàng không để bụng nói: "Không thành vấn đề a, đại ca đã cho muội một bộ bao tay, dùng rất thuận tay.
Cùng lắm thì sau này trên tay có cái chai giống như nhị tỷ." Nói xong liền phất tay, "Mau đi mau đi, không lát nữa lại tới muộn, muội sẽ theo sau."
"Ừm, vậy muội cẩn thận một chút." Dứt lời Diệp Tống liền xoay người rời đi.
Vẫn là sân đấu trên thao trường lần trước, lúc này rất nhiều Ngự lâm quân ngồi trên mặt đất cách đó không xa làm người xem.
Phía trên Tô Nhược Thanh ngồi ở vị trí quan chủ thẩm, hắn sẽ tự mình phán định ai thắng ai thua.
Lúc Diệp Tống đến, người nên đến hầu như đã đến đủ.
Lưu Ngoạt tự coi là đệ nhất tham mưu của nàng, vội kéo nàng qua một bên, lải nhải: "Sao giờ mới đến, Vương Đại Truy cùng Trần Minh Quang đều đã tới rồi, ở bên kia kìa ngươi thấy không? Ta nghĩ là lần này bọn họ dự đoán được lần này nhất định sẽ sửa đổi lại quy tắc binh khí lần trước, lo trước khỏi họa, bên cạnh Vương Đại Truy để thiết chùy ước chừng trăm cân, hắn là người cậy cơ thể khỏe mạnh cường tráng, độ linh hoạt thì không tốt như người khác, nhưng chỉ cần ăn một chùy của hắn xác định sẽ mất nửa ái mạng.
Có có bên người Trần Minh Quang là một cây trường thương được mài giũa vô cùng sắc bén, hắn xuất thân ở võ quán, thương pháp biến hóa vô cùng tốt, người ngươi phải cẩn thận nhất là hắn, chỉ là người này là quân tử quang minh lỗi lạc, chắc chắn không chịu được một chút quỷ kế nho nhỏ cùng dụ dỗ của ngươi, hiểu chưa."
Diệp Tống nhín Lưu Ngoạt đứng đắn hỏi: "Ta hiểu cái gì?"
Lưu Ngoạt nhìn nàng: "Cái này không cần Lưu mỗ phải dạy cho ngươi chứ? Câu dẫn ấy, ngươi biết không, hắn biết ngươi là nữ nhân, ngươi chỉ cần vứt cho hắn một cái mị nhãn, ta đánh cuộc mười lượng bạc, đảm bảo hắn sẽ mặt đỏ tới tai.
Có lẽ do từ nhỏ đã luyện thương pháp ở võ quán, chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, ai, quá ngây thơ."
Tay trống bắt đầu gióng dồn dập thông báo bước vào thời gian chuẩn bị.
Vương Đại Truy cùng Trần Minh Quang lục tục lên võ đài, Diệp Tống cũng chuẩn bị đi lại bị Lưu Ngoạt giữ lại, hắn chú ý tới cái nỏ trên lưng Diệp Tống hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Tống đáp: "A Thanh tặng cho ta vũ khí bí mật."
"Rất lợi hại?"
"Rất lợi hại."
Lưu Ngoạt liền nói: "Nếu vậy ngươi không thể để bọn họ chú ý, cảm thấy ngươi rất coi trọng cái này.
Nhìn thấy binh khí trên quầy kia, chắc hắn họ sẽ không tới chọn vũ khí, ngươi ném thứ này lên trên quầy, khi dùng lại lấy."
Diệp Tống híp híp mắt, gật đầu: "Ừm, ý kiến hay."
Hết chương 133
Bà dùng cái ý khác gì dùng ám khí =)))))
Tạm biệt Linh Nguyệt, đã thấy bản thân ngu chưa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...