Năm cặp mắt sáng ngời đồng loạt nhìn chằm chằm Diệp Tống.
Diệp Tống có chút dại, giật giật thái dương, nói: "Vì sao đột nhiên lại muốn tới đây?"
Nha hoàn có chủ kiến nhất đại biểu ra nói: "Vì Vương phi nương nương đối xử rất tốt với chúng nô tỳ.
Trước đây không tiếp xúc nhiều với Vương phi nương nương nên không biết người như thế nào, chỉ nghe người khác mơ hồ nhắc đến.
Khi bọn nô tỳ tiếp xúc với người mới biết những điều bọn họ nói đều không đúng.
Lần này Vương phi bị trọng thương, bọn nô tỳ rất lo lắng, liền mong muốn được lại đây hầu hạ người.
Bọn nô tỳ vô cùng cảm kích, mong nương nương ân chuẩn."
Diệp Tống thấy nàng thái độ thành khẩn, liền hỏi: "Trước đây các ngươi làm việc ở đâu?"
"Nô tỳ là trung đẳng nha hoàn trong vương phủ, chuyên quản việc dọn dẹp đình viện của đám nha hoàn hạ đẳng."
"Vậy à," Diệp Tống nói, "Các ngươi trước đây làm việc rất thoải mái, còn có nha hoàn hạ đẳng để sai khiến, nhưng tới chỗ ta sẽ không có chỗ tốt như vậy nữa, còn phải làm một chút việc vặt, các ngươi cũng nguyện ý sao?"
Bọn nha hoàn gật đầu: "Nếu bọn nô tỳ không nguyện ý cũng sẽ không lại đây, chỉ cần nương nương không chê."
Diệp Tống nửa ngày không nói nên lời cự tuyệt, đối mặt với ánh mắt đáng thương của đám nha hoàn, cuối cùng nàng than nhẹ một tiếng nói: "Xuân Xuân".
Sau đó theo thứ tự chỉ ba người còn lại: "Hạ Hạ, Thu Thu, Đông Đông, vừa đủ bốn mùa.
Lát nữa Phái Thanh sẽ dẫn các ngươi xuống làm quen một chút."
Bốn nha hoàn mặt mừng rỡ: "Tạ Vương phi nương nương!"
Bích Hoa uyển có thêm bốn nha hoàn đúng là náo nhiệt lên không ít, Diệp Tống mỗi ngày đều có thoại bản mới để xem, từ cung tâm kế đến tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt, lại còn cả các loại 18+, sau cùng Xuân Xuân còn dâng lên một quyển xuân cung đồ, sờ sờ mũi nói: "Nương nương, nô tỳ thấy quyển sách này thập phần tinh mỹ, nương nương xem thử ạ."
Diệp Tống tiếp nhận xong, Xuân Xuân liền chạy đi tìm Hạ Hạ, Thu Thu rồi cùng nhau vào phòng bếp tính toán xem nên làm thực đơn gì cho Diệp Tống, thi thoảng trong phòng bếp lại phát ra mấy tiếng động kì lạ.
Đông Đông ôn hòa hơn một chút, cùng Phái Thanh ở sân sau cắt cỏ, còn đi xin mấy khóm hoa về trồng.
Lỗ tai Diệp Tống chưa lúc nào được thanh tịnh.
Nhưng khóe miệng nàng luôn mang theo ý cười, đối với loại ầm ĩ này lại cảm thấy thích thú.
Nàng lật lật quyển sách, cư nhiên thấy một đôi nam nữ đang dùng tư thế khó mà dây dưa, mí mắt giật giật.
Mấy ngày này, Phái Thanh vẫn đi đến phòng bếp lớn của vương phủ lấy cơm canh và sắc thuốc cho Diệp Tống, phòng bếp ở Bích Hoa uyển không biết khi nào mới có thể dùng được.
Hạ Hạ rất si mê nấu ăn, trong tay lúc nào cũng cầm quyển thực đơn, làm rối tung cả phòng bếp, Diệp Tống và bốn nha đầu kia tự nhiên thành vật thí nghiệm thử thức ăn cho nàng.
Cuối cùng cũng bưng lên được cho Diệp Tống bát cháo cực phẩm, tuy hương vị còn hơi kỳ quái nhưng đại để vẫn nuốt xuống được.
Trong khoảng thời gian này Tô Thần rất bận rộn, cơ hồ đều là đi sớm về trễ, mỗi khi về đến Phương Phi uyển Nam Xu đều đã ngủ rồi.
Trong đầu Tô Thần vẫn thường hiện ra cảnh buổi tối ở hải đường uyển hôm đó, Diệp Tống nhiễm huyết cười kinh diễm.
Tiếng cười kia tựa như một con dao sắc nhỏ, không ngừng đâm vào tâm hắn, làm hắn vô cùng phiền não.
Đối mặt với tử vong, một nữ nhân lại có thể cười như vậy, nàng không cảm giác đau sao, hay nàng thật sự vô tâm vô phế?
Không biết từ lúc nào, Tô Thần bất tri bất giác lại đi đường vòng đến Phương Phi uyển, ngang qua Bích Hoa uyển, ma xui quỷ khiến mà dừng bước chân, cau mày thật sâu.
Vừa định quay người trở về, từ bên trong Bích Hoa uyển truyền ra thanh âm thiếu nữ cười giòn tan, các nàng cười đến thực vui vẻ, làm tâm tình người nghe cũng theo đó mà vui lây.
Tô Thần dừng chân bên ngoài một lúc.
Xuyên thấu qua khe ở của đại môn, hắn thấy Diệp Tống đang nằm trên ghế quý phi, không khí vào đêm lành lạnh, mái tóc đen dài nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt gầy ốm nhưng không che giấu được thần thái phong hoa của nàng, nàng khoác chiếc áo mỏng, thư thái đón gió.
Phái Thanh sợ nàng lạnh, khoác một chiếc chăn mỏng lên người nàng.
Mấy nha hoàn khác quây xung quành nàng, tựa ở ghế cười.
Bọn nha hoàn cười đến thực vui vẻ, còn nàng chỉ đạm đạm cười.
Bộ dáng lười biếng kia, Tô Thần xem đến ngẩn người.
Hắn trước nay chưa từng thấy bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy ở nữ nhân khác, kể cả Nam Xu, cũng không có.
Sau khi cười nói xong, Diệp Tống phất tay bảo nha hoàn cất mâm đựng trái cây đi, thay thế bằng ánh nến mờ nhạt, nhất thời không khí trong viện trầm xuống, hai mắt nàng lộ rõ lưu quang giảo hoạt, nói: "Mau ngồi xuống, hiện tại đến phiên bổn vương phi kể chuyện cho các người."
Phái Thanh chà xát cánh tay, nói: "Tiểu thư...Cần phải làm thành như vậy sao..."
"Như vậy mới có không khí." Diệp Tống liếc nàng một cái, nàng không dám dị nghị nữa, Diệp Tống dừng một chút rồi bắt đầu chậm rãi nói: "Đây là một câu chuyện có thật, khi ta còn nhỏ được nương kể cho.
Nương ta khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại, đó là một cái thị trấn vô cùng yên tĩnh, nhà nào cũng nuôi chó, vừa đến buổi tối là chó sủa ầm ĩ.
Bà ngoại cùng mẹ ta nói, đó là bởi vì đến buổi tối, chó có thể nhìn thấy những thứ mà mắt người không nhìn thấy.
Đêm đó, chó nhà nào cũng như phát điên mà sủa ầm lên, nương ta vô cùng sợ hãi, sực nhớ ra là quên chưa rải mễ, nàng hoảng loạn đi múc mễ.
Đương lúc nàng quay người lại..."
- ---------------------------------------------------------------------------
Đang đêm ngồi edit đoạn này thấy hơi run tay T_T.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...