Đại tướng quân tức giận đến đỏ mắt, cơ hồ rít gào mà nói: "Diệp Tống hiện tại còn đang nằm trên giường, chưa từng tỉnh dậy một lần nào, đại phu nói nàng không có ý chí muốn sống, đây là chuyện tốt mà ngươi làm đấy! Trong vòng 3 ngày nữa nếu con ta vẫn chưa tỉnh lại, tướng quân phủ ta sẽ phải chuẩn bị hậu sự cho nàng! Ninh Vương cảm thấy, thần sẽ ở đây vu hãm cho ngươi hay sao!" Đại tướng quân gục đầu khóc, "Hoàng Thượng, thần cả đời trung quân báo quốc, đời này cũng chỉ có một mình Diệp Tống là nữ nhi thân sinh, thần rốt cuộc đã làm sai cái gì mà khiến nàng phải chịu khổ, cầu xin Hoàng Thượng trả lại công đạo cho con thần!"
Tô Nhược Thanh lộ ra biểu tình đau đớn: "Gia bất an dùng cái gì an quốc, Ninh Vương, Diệp Tống là nữ nhi của tướng quân cũng là chính phi của ngươi, ngươi sủng thiếp diệt thê, đã khiến Đại tướng quân thất vọng.
Hướng Đại tướng quân bồi tội đi."
Tô Thần chuyển hướng Đại tướng quân, Đại tướng quân nghiêm khắc đánh gãy: "Không cần, trong lòng thần tự hiểu, nhưng cũng không đại biểu từ nay về sau thần còn muốn nhận Ninh Vương làm con rể!"
Tô Nhược Thanh lại nói: "Nam thị xuất thân ti tiện, thiếp thất ti tiện đúng là không xứng vì hoàng thất ta sinh con nối dõi.
Mặc kệ hài tử Nam thị có phải do Ninh Vương phi giết chết hay không, Ninh Vương cũng không nên vận dụng tư hình đối với Vương phi.
Ninh Vương, ngươi đã biết tội chưa?"
Tô Thần đáp: "Thần biết tội."
"Người đâu, gỡ cành mận gai trên lưng đại tướng quân xuống, đánh Ninh Vương 30 roi, đòi lại công đạo cho Đại tướng quân."
Thị vệ từ bên ngoài tiến vào, gỡ cành mận gai xuống, đứng phía sau Ninh Vương, người tiến hành án phạt nói một câu "Ninh Vương, xin đắc tội", sau đó liền thẳng tay đánh xuống.
Từng roi đánh xuống lưng Tô Thần, hắn chỉ nhẹ nhàng kêu rên ra tiếng.
Ngay sau đó Tô Nhược Thanh lại nói: "Diệp Đại tướng quân, ngươi dẫn người xông vào Ninh Vương phủ, tuy về tình cảm có thể tha thứ nhưng không thể thoát tội.
Niệm tình Đại tướng quân có tâm hối hận, phạt 30 roi."
Đánh xong Ninh Vương thị vệ lại quay sang đánh Đại tướng quân.
Đại tướng quân cơ bắp vô cùng răn chắc, ông cam tâm bị phạt nói: "Tạ Hoàng Thượng long ân, tới đi."
Thị vệ vừa đánh Ninh Vương 30 roi, đã tiêu tốn khá nhiều sức lực.
Hiện tại đánh Đại tướng quân, lực đạo đã nhẹ hơn rất nhiều, nhưng trên lưng Đại tướng quân vẫn xuất hiện mấy vệt đỏ ghê người.
Triều thần đều che mặt không nỡ nhìn thẳng.
Đại tướng quân nói: "Này có cái gì, người còn chưa thấy vết roi trên người con ta, so với trên người lão thần còn thảm hơn gấp vạn lần! Lão thần rong ruổi sa trường nửa đời, đối đãi với tù binh địch quốc cũng không dùng qua trọng hình, Ninh Vương vậy mà lại có thể xuống tay tàn nhẫn đối với thê tử của mình như vậy!"
Sau khi bãi triều, một đạo thánh chỉ được ban xuống, Đại tướng quân và Ninh Vương phải về nhà đóng cửa ăn năn một tháng.
Chức vụ Đại Lý Tự Khanh của Ninh Vương tạm thời để Hình Bộ Thượng thư đảm nhiệm, thiếp thất Ninh Vương Nam thị, biếm thành thứ dân, lệnh cho Ninh Vương lập tức hưu bỏ ngay trong ngày, không được cưới gả đi đâu nữa.
Đại tướng quân tiếp nhận thánh chỉ, đi đến cửa cung.
Phó tướng đang cầm áo khoác của Đại tướng quân trong tay, thấy ông ra tới liền khoác lên người.
Đại tước quân cũng không quay đầu lại mà sải bước rời đi.
.
truyện tiên hiệp hay
Tô Tĩnh và Tô Thần cũng theo sau đi tới cửa cung, Tô Tĩnh cười hỏi: "Tam ca, 30 roi kia có dễ chịu không, ngươi nhìn Đại tướng quân, dường như không có việc gì."
Tô Thần đi phía trước, Tô Tĩnh lười biếng theo sau, mắt đào hoa nhìn bầu trời xám xịt, gối tay ra sau đầu, cà lơ phất phơ nói: "Một tháng tới, tam ca đều phải ở nhà đóng cửa ăn năn, ta muốn tìm tam ca đi dạo tử lâu cũng không được.
Chẳng qua trong nhà tam ca còn có Nam tẩu tử, không ra khỏi cửa cũng vẫn sung sướng." Sau đó dường như lại ý thức được điều gì liền sửa lại, "Không đúng, hiện tại đã không còn là Nam tẩu tử nữa.
Quá đáng tiếc cho mỹ nhân kia a.
Nếu lúc trước theo ta, cũng sẽ không có cục diện như bây giờ rồi."
Tô Thần sắc mặt âm trầm nhìn hắn: "Ngươi nói đã đủ chưa?"
Tô Tĩnh không sợ chết mà nói: "Chi bằng tam ca tặng Nam Xu cho ta đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt."
Tô Thần cắn răng: "Không có khả năng." Đi đế lối rẽ, Tô Tĩnh cáo từ hồi Hiền Vương phủ, Tô Thần dừng một chút, xoay người nhìn hắn nói, "Nếu ngươi có thời gian, có thể giúp ta đi thăm nàng được không?"
Thanh âm tản mạn của Tô Tĩnh truyền đến tai hắn: "Việc do ngươi làm, đừng mong người khác sẽ chùi đít cho ngươi.
Muốn đi cũng có thể a, chẳng qua ta chỉ đơn giản là đến thăm tam tẩu, sẽ không báo lại cho ngươi."
Thánh chỉ đưa tới Ninh Vương phủ, công công trong cung tự mình tới đọc.
Từ trên xuống dưới Ninh Vương phủ, bao gồm Nam Xu đang ốm đau trên giường đều phải ra tiếp chỉ.
Chỉ là khi Nam Xu nghe thấy nội dung của thanh chỉ, khuôn mặt hồng nhạt phía sau mạng che mặt liền trở nên trắng bệch, cảm giác như chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng có thể khiến mặt nàng ta đỏ lên.
Nếu không phải có nha hoàn Phương Phi uyển đỡ, chỉ sợ nàng ta đứng cũng không vững, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống.
Công công tuyên chỉ đi rồi, Tô Thần để Nam Xu tựa vào thân mình nói: "Bên ngoài gió lớn, đi thôi, ta đỡ nàng trở về nghỉ ngơi."
"Vương gia..." Nam Xu quỳ xuống, như thế nào cũng không chịu đứng lên, khóc như hoa lê đái vũ, "Vương gia hưu thiếp thân đi, hết thảy đều do thiếp thân dựng lên, thiếp thân không muốn liên lụy tới Vương gia.
Thiếp thân vốn chỉ là một cái tiện mệnh, Vương gia không chê, thế là đủ rồi...Thiếp không có hài tử, không bao giờ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người Vương gia nữa..."
"Được rồi", Tô Thần một tay kéo nàng lên nói: "Ngươi là nữ nhân của bổn vương, bổn vương không cho phép ngươi nói bản thân như vậy.
Những việc này, đợi nàng dưỡng thương xong rồi nói tiếp.
Hiện tại trở về cùng ta."
Lâm triều, Thái Y Viện đứng đầu bị gọi vào ngự thư phòng.
Tô Nhược Thanh trong tay cầm chén trà, nhàn nhạt nói: "Báo lại cho trẫm thương thế của Diệp nhị tiểu thư, trẫm muốn biết thật rõ ràng, ban ngồi."
Lão nhân râu hoa râm nghiêm cẩn ngồi xuống, không chút cẩu thả bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, trên người Diệp tiểu thư tổng cộng cho 38 vết roi, miệng vết thương bị ngâm nước muối, làn da bị hao tổn nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, miệng vết thương kết vảy cũng không tốt, cần phải loại trừ hết máu đen và bộ phận bị hoại tử đi.
Còn có, vai Diệp tiểu thư bị trúng tên, mũi tên tuy bị bẻ gãy nhưng vẫn còn lưu lại đầu tên trên bả vai, da thịt đã bắt đầu thối rứa, lão thần liên hợp với các thái y khác loại trừ bộ phận bị thối rữa.
Chỗ ngực trái Diệp tiểu thư, có lạc thương..."
Ngón tay Tô Nhược Thanh siết chặt chung trà hỏi: "Vì sao nàng lại không có ý chí muốn sống?"
Lão nhân nói: "Có lẽ liên quan tới hình phạt mà Diệp tiểu thư đã trải qua, da thịt đau khổ đến không muốn sống, Diệp tiểu thư bị nhốt trong mật thất mấy ngày, thân thể, tinh thần phòng tuyến dần hỏng mất, chỉ mong được chết để giải thoát.
Con người dù có ý chí kiên cường, cũng sẽ có lúc yếu ớt vào một thời điểm nào đó.
Từ khi các thái y trị liệu thân thể cho Diệp tiểu thư, toàn bộ quá trình Diệp tiểu thư không hề phản ứng, điều đó chứng tỏ nàng đã từ bỏ."
Tô Nhược Thanh rũ mắt, con ngươi u trầm thâm thúy nói: "Phải làm sao mới có thể cứu sống nàng?"
"Hiện tại, sinh mệnh Diệp tiểu thư vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lão thần sẽ dốc hết sức lực trong thời gian ngắn trị khỏi vết thương cho Diệp tiểu thư, chỉ còn cần người có thể đánh thức ý chí của Diệp tiểu thư." Dừng một chút, lão nhân lại nói, "Chỉ là, phương thuốc bình thường của Thái Y viện không có nhiều tác dụng, lão thần sẽ cùng các thái ý khác nghiên cứu chế tạo phương thuốc mới, dược hiệu mạnh mẽ một chút.
Nhưng thân thể Diệp tiểu thư, chỉ cần dao động một phân cũng sẽ thêm một phân nguy hiểm, lão thần sợ nàng sẽ không chấp nhận được."
"Ngươi cứ việc nghiên cứu", Tô Nhược Thanh nói, "Nàng có thể chịu được.
Đi xuống đi."
"Vâng, lão thần xin cáo lui."
Tô Nhược Thanh liền phân phó công công bên người: "Chuẩn bị một phần lễ, mang tới tướng quân phủ."
Trong viện Diệp Tống, các thái y ra ra vào vào, sau đó lại tụ tập một chỗ thảo luận một phen, nhìn xem có cách nào tốt nhất để trị liệu cho Diệp Tống hay không.
Hiện tại Diệp Tống vẫn chưa tỉnh, bọn họ cần điều trị thân thể cho nàng, chỉ có cách làm cho thân thể sống lại mới có cơ may kéo ý chí Diệp Tống tỉnh dậy.
Diệp Tu cùng Diệp Thanh canh giữ trong phòng một tấc cũng không rời, bón từng bát từng bát canh sâm cho nàng, nhưng là một chén canh sâm vào miệng Diệp Tống rất ít, còn lại đều tràn ra ngoài.
Diệp Thanh ôn nhu dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nàng, vô cùng chuyên chú.
Diệp Thanh nói: "Nhị tỷ, người mau tỉnh lại, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Không phải người nói, muốn đi tìm đại phu trị chân cho ta sao, không phải người nói, một ngày nào đó muốn nhìn thấy ta xuất giá sao, không phải người nói, lần này trở lại đây sẽ không bao giờ rời đi nữa sao?"
Diệp Tu buông chén, trấn an nói: "A Thanh, không cần khổ sở, A Tống sẽ không tùy tiện buông tay rời đi."
Diệp Thanh hồng con mắt, đáng thương vô cùng nhìn Diệp Tu, nói: "Chính là lần này, muội có thể cảm giác được, nhị tỷ thật sự muốn buông tay."
Diệp Tu ngẩn người, không nói nữa.
Sắc mặt suy sụp thêm vài phần.
Bông nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Các thái y vừa mới nói được nửa câu "Tham kiến..." liền bị đánh gãy: "Không cần đa lễ, bổn vương nhàn rỗi nên đến đây một chút, các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi" lời nói xong người cũng đã đi tới cửa.
Diệp Tu và Diệp Thanh quay đầu lại nhìn thấy Tô Tĩnh, biểu tình có chút mơ hồ, nhưng cũng không có tưởng tượng, hắn lúc nào cũng mang bộ dáng phong lưu ăn chơi trác táng này.
Diệp Tu đứng ngăn ở cửa nói: "Hiền Vương đại giá quang lâm không từ xa tiếp đón.
Hiền Vương sao có thể đi tới hậu viện được, mau ra sảnh ngoài ngồi đi."
Dù sao đây cũng là khuê phòng Diệp Tống, các thái y ra ra vào vào thì không nói, nếu người ngoài tiến vào thì không tốt lắm.
Ở trong mắt Tô Tĩnh, chưa từng có chuyện nam nữ khác nhau, thân hình lập tức chợt lóe, vọt đến bên cạnh Diệp Tu, nâng bước đi vào trong phòng nói: "Ta muốn tới xem tam tẩu."
Diệp Tu còn muốn ngăn cản: "Hiền Vương có tâm thế là đủ rồi.
Trong phòng A Tống có nhiều bất tiện, mong Hiền Vương thứ lỗi."
"Đều là người một nhà, đâu ra nhiều nghi thức xã giao như vậy." Tô Tĩnh cũng đã đi tới mép giường Diệp Tống, mặc kệ Diệp Tu có ngăn cản thế nào hắn đều có thể linh hoạt né tránh.
Thấy Diệp Tống nằm trên giường không hề có hành động tức giận như lúc trước, ánh mắt hắn bỗng chốc u ám.
Gương mặt nàng trắng bệch, cả người đều nhiễm hơi thở tử vong.
Hắn muốn mắng người, đám người ở Thái Y viện kia đều là lang băm, đều là thùng cơm sao? Tại sao một người cũng không làm cho tỉnh lại được?"
Nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng cười lạnh lẽo nói: "Ninh Vương thực sự nên đánh."
Các thái y nhanh chóng tiến vào, định châm cứu cho Diệp Tống, kích thích thân thể nàng để nàng tìm lại được tri giác.
Toàn thân nàng tràn ngập kim châm nhưng nàng không cảm giác được đau, mày cũng không nhăn một cái.
Hết chương 112
Dạo này type hơi nhanh nên cũng không điều chỉnh được câu cú nhiều, mọi người thông cảm chút nhé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...