Diệp Tống suy nghĩ một lúc, mới ngờ ngợ kêu lên: "Ngọc chủ trăm mặt."
Đối phương nở nụ cười, vô cùng ngả ngớn nói: "Xem ra tại hạ phúc khí cũng không nhỏ, được mỹ nhân vẫn còn nhớ tới."
"Ngươi còn chưa được ra ngoài sao? Ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ."
Hắn xuy một chút: "Ninh Vương không cho tại hạ chết, tại hạ làm sao dám dễ dàng chết? Sợ là muốn để tôi ở đây cả đời." Nghe ngữ khí của hắn, dù ở trong nhà lao nếm đủ loại đau khổ cũng không hề uể oải, ngược lại có chút thích ứng với hoàn cảnh, tự nhiên tiêu sái, không khỏi khiến người khác bội phục.
Diệp Tống nói: "Sớm biết như thế, hà tất lúc trước phải làm vậy?"
Hắn thờ dài hai tiếng, cũng ra vẻ đã hối hận nói: "Ta xác thật rất hối hận, chỉ vì trăm lượng hoàng kim mà nửa đời sau phải ngồi nhà lao, rất mệt."
Diệp Tống suy nghĩ, cười như không cười hỏi: "Vậy ngươi có nghĩ sẽ ra ngoài không?"
Đối diện trầm mặc một trận, thử thăm dò hỏi: "Ngươi chịu cho ta ra ngoài?"
Hắn xác thật tin Diệp Tống có thể đưa hắn ra ngoài, chỉ bằng chuyện Diệp Tống cùng Hoàng Thượng có giao tình không thể cho ai biết.
Diệp Tống nghiền ngẫm nói: "Ta cứ vậy mà cho ngươi đi ra ngoài sao?"
Nam nhân đối diện trầm ngâm một chút, cười nói: "Ninh Vương phi không làm ăn lỗ vốn, nhưng tại hạ ngoại trừ thân xác này cũng không còn gì khác.
Nếu Ninh Vương phi không chê, tại hạ xin được lấy thân báo đáp."
Diệp Tống sờ cằm, híp mắt nói: "Được, một lời đã định."
Khai đường thẩm án, Diệp Tống bị quan sai đưa lên công đường, nha dịch Đại Lý Tự đứng hai bên, cùng nha dịch Hình Bộ không giống nhau, có thể là do thẩm tra xử lý án tử cao cấp hơn một chút nên bọn họ đều mặc một thân trang phục cấp bậc cao hơn.
Nha dịch chỉnh tề đứng, giữa công đường là nhân chứng, là mấy kẻ lưu manh đi cùng người bị Diệp Tống giết đêm đó, bọn họ đều rụt rè không dám lỗ mãng.
Tô Thần một thân quan phục huyền sắc, không chút cẩu thả ngồi lên vị trí thanh thiên đại lão gia, khuôn mặt lạnh lùng.
Phu quân thẩm án thê tử, loại này truyền ra ngoài không biết người ta sẽ nói thanh thiên đại lão gia cương trực công chính hay sẽ nói thiết diện vô tình.
Tóm lại, đều là châm chọc.
Chuẩn bị tra hỏi, mấy nhân chứng cùng đồng loạt quỳ xuống, Diệp Tống mặt không đổi sắc đứng tại chỗ.
Tô Thần cũng không ép nàng quỳ xuống.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người tiền vào liền nở nụ cười nói: "Đại Lý Tự Khanh Ninh Vương đây là đang thẩm án sao, may mắn, ta không tới muộn, hẳn là mới chuẩn bị bắt đầu?"
Diệp Tống quay đầu nhìn lại, là Tô Tĩnh, vẫn như cũ mặc một thân hoa bào lòe loẹt, nở nụ cười đào hoa vô lại, bên ngoài ánh sáng phản chiếu lên người hắn càng thêm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ tựa điêu khắc, khóe miệng lười biếng nhếch lên.
Bên người hắn còn có một lão thái giám trong cung đi theo.
Lão thái giám tiến lên, hòa khí vái chào Tô Thần, nói: "Tiểu nhân tham kiến Ninh Vương gia, truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, vụ án của Ninh Vương phi Diệp Tống, để Hiền Vương làm người dự thính bồi thẩm."
Lão thái giám truyền xong khẩu dụ liền lui trở về, nha dịch lập tức mang một ghế dựa đặt sang một bên, Tô Tĩnh không khách khí ngồi xuống, thân mình giống như không xương, hai chân bắt chéo, sau đó nghiêng nghiêng lười biếng dựa vào lưng ghế, toàn bộ quá trình như nước chảy may trôi, so với nữ nhân còn gợi cảm hơn, nào có giống bộ dáng tới dự thính bồi thẩm, giống tới xem trò vui thì đúng hơn.
Bốn nhân chứng đều lén lút nhìn Tô Tĩnh.
Diệp Tống đã quen nhìn bộ dáng kia của hắn nên rất bình tĩnh.
Đối diện với tầm mắt Tô Tĩnh, Tô Tĩnh còn nháy mắt với nàng, phát ra tia lửa điện khiến Diệp Tống run rẩy mi mắt.
Tô Thần chú ý tới ánh mắt của hai người, trong lòng nghẹn một cỗ hờn dỗi.
Tô Tĩnh cũng nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ của mình, nhìn lên Tô Thần nói: "Mời Ninh Vương bắt đầu, ta cũng chỉ là người bồi thẩm, mọi việc chỉ cần Ninh Vương công chính, ta sẽ không có ý kiến, trở về cũng sẽ báo cáo ổn thỏa cho Hoàng Thượng."
Tô Thần ý cười có chút lãnh, nói: "Hiền vương luôn luôn không dính vào mấy việc vặt lại, không nghĩ tới hôm nay lại tới đây."
"Ta cũng nhàn rỗi quá lâu rồi", Tô Thĩnh xoa bả vai, lời hắn nói ra cũng thập phần gợi cảm, "Chẳng lẽ không được tìm việc để làm sao, nếu không cứ để triều đình nuôi không ta, ta sẽ rất áy náy."
Tô Thần không muốn cùng hắn nhàn thoại, nghiêm sắc mặt, đập bản gỗ xuống bàn: "Khai đường đi."
Đầu tiên, bốn lưu manh thuật lại sự tình phát sinh đêm hôm đó, sau đó làm chứng Diệp Tống giết người.
Không đợi Tô Thần kết luận, Diệp Tống không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu nhìn hắn, khí phách noi: "Đại nhân, nếu ban đêm ta gặp lưu manh, lưu manh muốn khi dễ ta, ta không động thủ phản kháng chẳng phải là giúp lưu manh thực hiện được ý đồ sao, đây là ta phòng vệ chính đáng.
Mạng của lưu manh là mạng, nhưng nếu trinh tiết của ta bị hủy ta liền nghĩ quẩn, chẳng lẽ mạng của ta không phải là mạng sao?"
Nhân chứng đều lắc đầu phủ nhận: "Đại nhân oan uổng! Chúng ta tuy thân phận ti tiện, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khi dễ nữ nhân!"
Diệp Tống quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, cười khẽ một tiếng: "Loại người ti tiện như các ngươi, bổn vương phi dính một chút liền cảm thấy dơ tay, nếu không phải các ngươi muốn khi dễ bổn vương phi, bổn vương phi giết các ngươi làm gì? Dám có gan khi dễ Vương phi, các ngươi cũng biết phạm phải tội gì chứ?"
Mấy người không dám nói nữa.
Họ cũng chỉ là muốn đòi lại công lý cho bạn nhưng lúc báo án hoàn toàn không biết Diêp Tống là Ninh Vương phi, báo án mới biết nhưng lúc đó đã chậm, bọn họ không có khả năng hủy án.
Hiện tại thì tốt rồi, tự nhiên đứng lên làm chứng, phạm nhân là Vương phi, thẩm phán chính là phu quân Vương phi, ai dám nói bậy chẳng phải là không muốn sống nữa sao?"
Một người xin tha nói: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân cũng không biết nàng, nàng...chính là Ninh Vương phi nha!"
Tô Tĩnh vẫn luôn xem diễn mở miệng cười nói: "Nói như vậy là các ngươi thừa nhận có ý khinh bạc Ninh Vương phi?"
"Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!"
Diệp Tống dừng một chút lại mở miệng nói: "Nếu thật sự muốn một mạng đổi một mạng, ta cảm thấy ta còn cứu được mấy cái mạng đấy."
Tô Thần hỏi: "Lời này từ đâu mà nói?"
Diệp Tống nói: "Nếu ta không giết người, để cho bọn họ thực hiện được ý độ, xong việc đương nhiên ta sẽ đi báo án, có thể sẽ mất hết thanh danh nhưng không có nghĩa là ta sẽ nén giận.
Đến lúc đó những người này chắc chắn không tránh được cái chết." Nàng bễ nghễ liếc mắt mấy người kia, câu môi cười, "Nói như thế, không phải là ta cứu các người sao?"
Tô Tĩnh suy nghĩ nói: "Mặc dù cách nói này có điểm kỳ quái, nhưng ta lại cảm thấy rất có đọa lý."
Diệp Tống lại nói: "A đúng rồi, ta đã quên mất bản thân đã ném hung khí đi chỗ nào rồi, các ngươi đã tìm được hung khí chưa? Sao không thấy trình lên đây?"
Tô Thần nói: "Đến nay vẫn chưa tìm được hung khí, người khám nghiệm tử thi nói một dụng cụ cắt gọt đả thương người đến chết, bổn vương muốn hỏi ngươi, dụng cụ cắt gọt từ đâu mà có?"
Diệp Tống buông tay: "Ta không biết a, nếu các ngươi không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói miệng, không đủ để người ta tin phục a.
Ta là người dám làm dám chịu, nhưng nếu ta nói người không phải ta giết thì các ngươi có thể làm gì được?" Mấy người bị dọa choáng váng, thực không có tự tin, Diệp Tống lại tủm tỉm cười nói, "Thẩm án kết thúc các ngươi có gan thì cứ ra ngoài đi."
"Đại nhân cứu mạng! Đại nhân cứu mạng!"
Tô Thần lại đập bản gỗ xuống, công đường an tĩnh trở lại.
Tô Thần cảm xúc mau chóng bùng nổ, hắn định qua loa kết án, cùng lắm thì nhốt Diệp Tống thêm mấy ngày, ai ngờ Diệp Tống chết cũng không hối cải, một chút cảm xúc hối lỗi cũng không có, còn dám ngang nhiên đe dọa nhân chứng, thật sự quá đủ rồi.
Đã thế Diệp Tống nói một câu Tô Tĩnh lại phụ họa theo một câu, vô cùng hòa hợp.
Tô Tĩnh gật đầu nói: "Ừm, chứng cứ xác thật không đủ, cái này cũng có chút đạo lý."
Diệp Tống nhịn không được hỏi hắn:"Ngươi không dám chỉ ra một câu bảo ta nói không có lý sao? Ngươi là bồi thẩm, sao lại không có chủ kiến vậy?"
"Có chủ kiến a, đương nhiên là có chủ kiến." Tô Tĩnh đê tiện đáp, sau đó chậm rãi móc ra từ lồng ngực một vật, đặt ở trên tay nhàn nhã thưởng thức, nói, "Chủ kiến của ta không tính, chủ kiến của Hoàng Thượng mới tính.
Ninh Vương, tiếp chỉ!"
Không tồi, trên tay hắn chính là một quyển minh hoàng thánh chỉ.
Tô Thần quỳ xuống tiếp chỉ, Tô Tĩnh cũng lười đọc trực tiếp đưa thánh chỉ cho hắn nói: "Ta nghe Ninh Vương phi nói là phòng vệ chính đáng, là Ninh Vương phi cơ trí a, suy nghĩ của ta vậy mà lại giống với suy nghĩ của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đã cố ý sửa chữa lại luật lệ, về tội giết người, nếu là phòng vệ chính đáng được phán vô tội.
Hoàng Thượng có lệnh, Ninh Vương thẩm xong án này lập tức vào cung, cùng đại thần HÌnh Bộ thương nghị sửa chữa điều luật này."
Tiện, quá tiện.
Thằng nhãi này có thánh chỉ lại không lấy ra sớm, chẳng lẽ thích xem diễn vậy sao?
Tô Thần mở thánh chỉ ra xem, quả thật là ý tứ như vậy.
Hoàng Thượng muốn sửa luật lệ, hắn không có lời nào để nói.
Nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Không thể chê, thánh chỉ vừa ra, Diệp Tống muốn ở trong tù thêm hai ngày cũng không được.
Nàng quay đầu nhìn mấy tên lưu manh cười hai tiếng, cuối cùng vẫn là trứng chọi đá a.
Tô Thần đem vụ án khôi hài này nhanh chóng kết án, hắn nhìn khuôn mặt bình thản ung dung của Diệp Tống, rất muốn biết nàng có ma lực gì mà khiến cho cả Hoàng Thượng và Hiền Vương quan tâm.
Tô Thần muốn cho người đưa mấy lưu manh kia ra ngoài, không nghĩ bọn họ sống chết quỳ không chịu đi, tự mình sám hối nói: "Đại nhân! Ninh Vương phi kiên trinh bất khuất dám cùng thế lực ác đấu tranh, là do Trương Sáu động tâm tư đáng chết! Tiểu nhân sợ hãi vu cáo Ninh Vương phi như vậy, đại nhân lại không truy cứu, nhưng lương tâm tiểu nhân khó lòng yên ổn được, cầu xin đại nhân bắt giam tiểu nhân lại a."
Không nghe được lời nói vừa rồi của Diệp Tống sao, có gan thì cứ ra ngoài đi.
Khẳng định là nàng muốn trả thù, chi bằng ngồi nhà lao cho an toàn, mấy tháng nửa năm, chờ cho chuyện này qua đi cũng tốt, huống hồ trong nhà lao còn được cho ăn cho uống.
Diệp Tống kinh ngạc nói: "Đừng a, chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu."
Mấy tên kia không ngừng dập đầu: "Ô ô ô cầu xin đại nhân!"
Tô Thần liếc mắt Diệp Tống một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Bắt giam ba tháng."
Diệp Tống cười tủm tỉm ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai một tên, khiến hắn run run nghe Diệp Tống nói: "Vậy ba tháng sau gặp."
Tên kia vừa nghe, lập tức lại khóc: "Đại nhân! Ba tháng sao có thể đủ được, để tiểu nhân sám hối ít nhất phải một năm a!"
Tô Thần thập phần hào phóng, liền đáp ứng: "Bắt giam một năm."
Ra khỏi cửa Đại Lý Tự, ánh nắng chỉ còn lại một tầng mỏng như cánh ve.
Trên người nàng vẫn mặc một thân y phục của phụ nhân bình thường khoác thêm áo bông.
Phía sau vang lên tiếng bước chân lười nhác, Diệp Tống không quay đầu lại, từ phía sau một cái áo choàng khoác lên người nàng.
Hết chương 101
Thẩm án mà như diễn hài vậy.
Các ngươi không thể làm ăn bình thường được sao =)))
Được cả thanh niên Hoàng Thượng, phàm là chuyện gì liên quan đến Diệp Tống là lại sửa luật.
Trước đã là vụ cải cách nhà giam, giờ lại thêm luật xét xử (mặc dù luật này là đúng, phòng vệ chính đáng phán vô tội là chuẩn cơm mẹ nấu rồi) nhưng vẫn thấy hài quá mà.
Con ông cháu cha nên có thể quang minh chính đại đi cửa sau như vậy sao:v.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...