Phượng Họa Phong Vân
Vân Khinh nghe vậy liền thử lại, nàng bất ngờ khi thấy linh lực không còn trì trệ nữa.
Nàng quay sang hỏi đám thuộc hạ, tám người cũng ngạc nhiên không biết từ khi nào phong bế được giải khai.
Vân Khinh tiến đến gần Hàn Băng Vô Tình đề ra nghi hoặc :"Tiểu thư, linh lực bị phong bế của ta được giải khai lúc nào vậy?"
"Khi ta phá xong kết giới giam nhà lao các người ngủ." Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm đáp.
"Tiểu thư làm vậy chắc chắn sẽ kinh động đến người của Nhiếp Chính Vương phủ." Vân Khinh vẻ mặt hiện lên một tia lo lắng.
"Ta biết." Hàn Băng Vô Tình chỉ đáp lại Vân Khinh hai chữ.
"Vậy vì sao tiểu thư lại có thể mạo hiểm như thế ?" Vân Khinh có chút bực bội.
Hàn Băng Vô Tình thản nhiên đáp :"Vì cứu các ngươi a."
Đám thuộc hạ nghe vậy cảm động, không ngờ cung chủ lại đích thân đến cứu bọn họ.
Vân Khinh trong lòng có chút ê ẩm không biết là tư vị gì.
Đến cuối cùng là vì thực lực của nàng không đủ làm Vân Lạc lo lắng còn để Hàn Băng Vô Tình đích thân tới cứu.
Thường ngày nàng rất nỗ lực để nâng cao bản thân nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Có lẽ sau khi bình an rời khỏi đây, nàng cần lập ra một khóa huấn luyện ma quỷ dành cho chính bản thân mình.
Nàng cần cố gắng hơn nữa để có thể cùng giúp đỡ Hàn Băng Vô Tình mà không là hòn đá ngáng chân nàng.
"Hơn nữa lâu rồi ta chưa ra tay, lần này đến đây cứu các ngươi chỉ là để rèn luyện bản thân một chút." Hàn Băng Vô Tình nói tiếp.
Đi ra đến ngoài chuẩn bị đưa tay mở cửa, Hàn Băng Vô Tình quay người lại phân phó :"Lúc nãy ta phá kết giới hẳn người thiết lập sẽ có phát hiện.
Bên ngoài chắc hẳn là có người cũng không nhiều người mai phục lắm chỉ tầm trên dưới tám mươi.
Lát nữa, các ngươi nghe lời ta hành động, kẻ trái lệnh quay về sẽ bị trừng phạt."
Đám người nghe khóe miệng run rẩy, cũng không nhiều có chỉ tầm tám mươi người? Cung chủ là đang đùa bọn họ sao? Tuy vậy đám người đồng thanh đáp :"Rõ! Tiểu thư."
Hàn Băng Vô Tình đưa tay mở cửa ra, chờ đón bên ngoài là một đám binh lính vây quanh các nàng ba vòng trong ba vòng ngoài.
Trên tường còn có các cung tiễn thủ, mũi tên mang theo theo linh lực có thể dời cung bay đến chỗ bọn họ bất cứ lúc nào.
Bọn họ thực lực không thấp, hành động đồng đều, phối hợp khá ăn ý hẳn là ngày thường huấn luyện rất nghiêm khắc.
Từ đó xem ra Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng này cũng không chỉ đơn giản như những gì hắn biểu hiện bên ngoài như vậy.
Có lẽ những điều đó cũng chỉ là băng sơn một góc.
Nếu điều nàng suy đoán là đúng thì người này thật biết che dấu cũng khá nguy hiểm.
Lời hứa với tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt muốn thực hiện được cũng sẽ khó khăn rất nhiều.
"Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?" Nhìn thấy một đám binh sĩ vây quanh, Vân Khinh khẽ lên tiếng hỏi Hàn Băng Vô Tình.
"Xem bọn họ muốn làm gì rồi quyết định cũng không muộn." Hàn Băng Vô Tình thản nhiên đáp.
Tám người của phân bộ Ẩn Tinh đứng gần hai người nên nghe được rõ ràng đầu đầy hắc tuyến.
Cung chủ rốt cuộc muốn xem bọn họ làm cái gì? Nhìn tư thế không phải bọn họ định vây quanh bắt chúng ta sao? Chẳng lẽ cung chủ nhìn không ra điều này hay là lời nói của cung chủ đang ám chỉ cái gì? Đám người trong đầu hiện ra vô số câu nghi vấn mà không dám lên tiếng hỏi ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...