Phượng Họa Phong Vân


"Khặc khặc! Tất nhiên là giết nàng, hấp thụ nàng tinh huyết, gặm nuốt nàng da thịt, hủy hoại nàng xương cốt, thôn phệ nàng linh hồn a."
Giọng nói trong đầu Phượng Kinh Hồng vang tràn đầy tà ác cùng lạnh thấu xương hận ý.
"Bổn vương không cho phép.

Nàng hiện tại đối bổn vương còn hữu dụng, ngươi nếu còn dám đánh nàng chủ ý đừng trách bổn vương hạ ngoan thủ."
Phượng Kinh Hồng nhíu mày trong lòng vô danh nổi lên tức giận lên tiếng uy hiếp.
Sau khi lời này của hắn nói ra, âm thanh kia cũng không vang lên nữa tựa hồ đã nghe vào hắn lời nói còn về việc có làm theo lời hắn nói hay không thì cũng không thể biết chắc.
Lại nói về Hàn Băng Vô Tình lúc này, sau khi nàng về đến Nguyệt Hoa Viện thì thấy Vân Khinh hớt ha hớt hải chảy ra.
"Tiểu thư, người đây rồi.

Vân Lạc cho người truyền tin suốt trong đêm đến thông báo nói rằng có hai người trong tổ chức chúng ta gặp phải ma tộc.


Bởi vì thăm dò được tin tức trọng yếu nên bị đám bọn chúng đuổi giết tuy đã được chúng ta tiếp viên đưa về chữa trị nhưng hiện giờ mạng sống đang bị đe dọa.

Tuy Vân Lạc đã cố gắng hết sức nhưng mà tình hình e là không được khả quan lắm.
Vân Khinh lo âu nói.
"Vậy ta cùng tỷ liền trở về bây giờ xem thế nào."
Hàn Băng Vô Tình quyết định trả lời.
Được.

Vậy ta sẽ đi chuẩn bị cho việc trở về, không biết chuyện này có cần phải thông báo cho Nhiếp Chính Vương một chút không?
Vân Khinh lên tiếng dò hỏi.
Hàn Băng Vô Tình khẽ gật đầu đồng ý.
Chúng ta muốn đi đâu hắn cũng không quản được nhưng dù gì cũng ở trong vương phủ của hắn, vẫn nên thông báo cho hắn một tiếng.


Nghe thiếu nữ nói vậy, Vân Khinh cũng không nói gì thêm nữa liền lui xuống chuẩn bị cũng cho người thông báo cho Phượng Kinh Hồng một tiếng.
Làm xong tất cả những chuyện này, hai người mới ngựa không ngừng vó trở về.
Phó cung chủ! Phó cung chủ! Một người hớt ha hớt hải chạy đến phía nam tử đang chấp bút lông xử lý sổ sách.
"Có chuyện gì mà ngươi mất bình tĩnh như vậy chẳng lẽ muốn quay lại khóa học quy củ của tổ chức sao?" Nam tử từ trong đống sổ sách ngẩng đầu, khóe miệng khẽ giương nhìn người chạy đến.
Nam tử giọng nói ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú bình thản không hề tức giận nhưng lời nói ra làm cho kẻ xông không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy hắn lập tức dừng lại bước chân đều đặn, khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh quy củ đâu ra đấy cứ như kẻ vừa rồi vội vã là một người khác.
Hết thảy mọi hành vi động tác đều thay đổi nhanh chóng chỉ trong một nốt nhạc, so với người yêu cũ lật mặt còn nhanh.
"Phó cung chủ, cung chủ cùng muội muội của ngài phó cung chủ Vân Khinh vừa mới trở lại lệnh cho thuộc hạ truyền người đến gặp." Nam nhân chung quy chung củ bẩm báo.
"Cái gì? Chuyện này sao ngươi không nói sớm." Vân Lạc mừng rỡ đứng dậy vội vàng rời đi.
Thấy bóng lưng hắn rời đi, nam nhân mới đưa tay sờ sờ mũi lẩm bẩm :"Rõ ràng là ngài quá bắt bẻ quy củ với thuộc hạ mà.

Hơn nữa thuộc hạ thông báo cũng không tốn bao nhiêu thời gian a."
Vốn tưởng nhưng lời này của hắn nói ra, Vân Lạc đi xa sẽ không nghe thấy, ai ngờ hắn lại nghe thấy giọng nói của phó cung chủ vang lên bên tai.
"Ngươi hành vi hấp tấp cần quay lại khóa học quy củ, bất mãn bề trên phạp ngươi đọc lớn điều mười ba nội dung thứ bảy một nghìn lần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận