Phượng Họa Phong Vân
Nếu thực sự có một ngày, nàng thực sự cảm thấy hối hận về quyết định này, vậy chắc hẳn lúc đó nàng đã thay đổi, nàng đã không còn là nàng.
Bởi vì, với tính cách của bản thân, nàng sẽ không vì bất cứ quyết định nào của mình mà hối hận.
Vân Khinh đang định mở miệng nói tiếp điều gì đã bị Hàn Băng Vô Tình nâng tay ngăn cản.
Hảo.
Tỷ gửi tin về thông tri cho Vân Lạc một tiếng về chuyện này xem huynh ấy có thu xếp gì rồi báo lại cho ta một tiếng.
Biết thiếu nữ không muốn nói tiếp chuyện về này nữa, Vân Khinh chỉ có thể giậm chân rời đi truyền tin đi.
Nàng biết nếu thực sự vì một người nào đó làm mà tính cách đạm bạc của Hàn Băng Vô Tình thay đổi, hối hận về quyết định đã đưa ra thì người ấy hẳn là chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.
Nhưng ít nhất bây giờ trong lòng nàng chưa có người có thử xoay chuyển được quyết định của nàng ấy.
Cho dù là Vân Lạc hay Vân Khinh nàng đã quen biết với thiếu nữ năm năm nhưng ở trong lòng Hàn Băng Vô Tình đều không có vị trí quan trọng như vậy.
Năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Đây là khoảng thời gian này cũng đủ dài để hai người xa lạ ở chung hiểu biết lẫn nhau và chiếm một phân lượng không nhẹ trong lòng đối phương, cho dù trong khoảng thời gian ở trong bọn họ trở thành bằng hữu hay kẻ thù.
Nhưng mà Vân Khinh lại mẫn cảm nhận ra được vị trí của nàng trong lòng Hàn Băng Vô Tình so với người quen chỉ quan trọng hơn một chút xíu mặc dù bọn họ nhìn qua cũng rất gần gũi bộ dáng.
Tuy đã cố gắng kéo lại gần khoảng cách nhưng giữa Hàn Băng Vô Tình với nàng, với Vân Lạc hay bất kì kẻ nào đều có một khoảng cách vô hình chắn giữa trung gian.
Lùi bước rất dễ dàng nhưng muốn tiến thêm một lại rất gian nan.
Thấy Vân Khinh đi khuất, Hàn Băng Vô Tình mới rũ mắt nhìn nước trà phát ngốc một mình tới.
Một lúc lâu sau, có tiếng bánh xe lăn truyền đến lỗ tai nàng, theo đó là giọng nói như gỉ sét thanh âm của một nam tử vang lên.
Ta có chuyện muốn hỏi.
Không làm phiền chứ?
Nam tử di chuyển xe lăn đến trước mặt nàng, nửa gương mặt bên phải bị che đi bởi mặt lớp mặt nạ.
Hắn mặc một thân áo xám, thủ công tinh tế, trên vai khoác một tấm da lông chồn thoạt nhìn vô cùng ấm áp nếu ở thời tiết mùa đông.
Nhưng nhìn dương quang trên bầu trời lại nhìn cách ăn mặc cùng với sắc mặt hắn lộ ở khuôn mặt bên trái lại là tái nhợt cho người ta một loại cảm giác kì quái.
Bị quấy rầy, Hàn Băng Vô Tình ngẩng cao đầu nhìn người tới nhàn nhạt nói.
Không làm phiền.
Nàng nhớ sau khi tỉnh dậy từ lần đó, Vân Khinh đã cho nàng biết tên người nam nhân trước mặt gọi là Mạc Thiên Sầu.
Nàng rót cho hắn một chén trà rồi đẩy đến trước mặt hắn.
Mạc công tử có gì muốn hỏi?
"Cách hơn năm năm trước đây, chúng ta từng quen biết, ngươi còn nhớ rõ."
Mạc Thiên Sầu vừa nói vừa quan sát Hàn Băng Vô Tình sắc mặt.
Nhưng để hắn thất vọng rồi, vẻ mặt của thiếu nữ bất biến, không hề có một chút dao động nào.
"Ta năm năm trước chưa từng gặp Mạc công tử lấy đâu ra quen biết quá?"
Hàn Băng Vô Tình nhìn kĩ nam tử trước mặt lắc đầu phủ nhận.
Trí nhớ của nàng rất tốt, cơ hồ đã gặp qua là sẽ không quên, năm năm trước, nàng ở cùng huynh muội Vân Lạc trong rừng rất ít ra ngoài, càng chưa từng gặp qua hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...