Phượng Họa Phong Vân


"Thực ra cũng không có gì chỉ là vừa rồi ngươi nói bản công tử tự mình đa tình, bây giờ lại muốn miếng ngọc trên người ta thật khiến bổn công tử suy nghĩ sâu xa." Quân Trường Phong giọng ngả ngớn mang theo ý cười nói.


"Không biết xấu hổ." Vân Khinh nãy giờ đứng một bên làm bóng đèn nghe vậy tức giận muốn xông lên đánh người.
Nhưng nàng vừa mới động bước chân đã bị một ánh mắt của Hàn Băng Vô Tình ngăn cản tại chỗ.


Vân Khinh trong nội tâm lúc này vô cùng uỷ khuất a.


Những cử chỉ của hai người đều thu vào đôi mắt hồ ly của nam nhân nào đó nhưng đối với những việc này hắn cũng không lắm để tâm.



Quân Trường Phong lưu luyến vuốt ve miếng ngọc mấy cái rồi không một chút để tâm ném cho Hàn Băng Vô Tình :"Bất quá, nếu tiểu mỹ nhân ngươi đã muốn nó thì cứ xem như tín vật định tình giữ chúng ta liền hảo."

Hàn Băng Vô Tình không nhanh không chậm đưa tay tiếp nhận ngọc bội thì nghe được câu này của hắn lạnh lùng nói :" Nếu Quân công tử muốn cũng có thể bất quá ta có một điều kiện."

Hàn Băng Vô Tình cũng ném cho hồng y nam tử lọ nhỏ trong tay mình.


Quân Trường Phong bắt được lọ nhỏ nghe vậy thuận miệng nói luôn :"Đừng nói là một điều kiện cho dù là một trăm, chỉ cần ngươi có thể nói ra bổn công tử cũng không một chút nhíu mày đi làm."

Hàn Băng Vô Tình hơi giương mi :"Con người không thể có lòng tham, ta chỉ cần Quân công tử thực hiện một điều kiện là được."

Nghe vậy, Quân Trường Phong gợi lên vài phần hứng thú :"Nga? Chỉ cần lấy được mỹ nhân phương tâm, dù là đao sơn biển lửa, bổn công tử cũng không tiếc."


"Hảo! Chỉ cần Quân công tử có thể ngay lúc này chân chính trở thành một thái giám, ta liền suy xét suy xét chấp nhận miếng ngọc này là tín vật định tình giữa ta và công tử." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt tựa hồ đang tán gẫu về thời tiết hôm nay như thế nào.


Trái lại, Vân Khinh và Quân Trường Phong đều bị nàng này một phen lời nói chấn trụ.


Vân Khinh bả vai liên tục run rẩy, cảm xúc dao động vô cùng kịch liệt.
Và cũng xác thực như vậy, Vân Khinh nhịn cười tựa hồ muốn nội thương.


Quân Trường Phong nghe được lời này, tay cầm chiếc lọ vừa nhận được suýt thì trượt tay rơi xuống.
Hắn như không tin được những gì tai mình vừa nghe được.
Cũng có lẽ, hắn là đang hối hận vì mình đã vội vã muốn đáp ứng điều kiện mà bạch y thiếu nữ đã nói.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui