Phượng Họa Phong Vân
Có thể nói, ma tộc luôn dã tâm bừng bừng muốn xâm chiếm toàn bộ đại lục này chỉ chưa từng thành công quá.
Cho dù trận chiến từ rất lâu về trước hay những cuộc chiến suốt hàng trăm năm nay, ma tộc luôn lấy thất bại chấm dứt.
Nhưng ma tộc lại đã thành công ở một chỗ, đó là bọn họ chiếm được một vùng lãnh địa ở trên đại lục này - Hắc Dạ Sâm Lâm.
Hắc Dạ Sâm Lâm là một khu rừng giống như tên của nó quanh năm chưa từng có một ánh mặt trời chiếu lọt.
Ban ngày trong rừng cũng giống ban đêm, tràn ngập hắc ám.
Cây cối trong rừng cũng thuần một sắc màu đen, tương truyền là do năm đó, cánh cửa thông giữa hai đại lục mở ra, ma khí từ đại lục kia lây nhiễm mà thành.
Cánh cửa đi thông giữa hai đại lục trong truyền thuyết nghe đồn cũng ở sâu trong khu rừng.
Nghe nói, ma tộc mấy trăm năm nay vẫn đang tìm cách phá vỡ phong ấn, mở ra cánh cửa thông giữa hai đại lục này.
Tóm lại, Hắc Dạ Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, trải dài biên giới các quốc gia.
"Chuyện này thuộc hạ đã cùng một số Điệp Giả liên quan đã điều tra qua, hoàn toàn khẳng định tin tức này là chính xác." Điệp Tuyết lên tiếng khẳng định.
"Nếu chuyện này là thực sự vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ẩn Phong lên tiếng hỏi.
"Ma tộc bấy lâu nay im hơi lặng tiếng, lần này có hành động hẳn là đang ấp ủ âm mưu nào đó." Điệp Tuyết đưa ra phân tích của chính mình.
Vân Khinh gật đầu :"Ngươi nói không sai." Những điều mà Điệp Tuyết đưa ra cũng là những gì mà Vân Khinh đã nghĩ tới.
Vân Khinh cũng không ngốc chỉ so với Vân Lạc hơi kém một chút nhưng thực ra nàng cũng rất thông minh chỉ là bình thường có Vân Lạc nên nàng không biểu hiện ra mà thôi.
Dù sao thì Vân Lạc cũng thông minh hơn nàng vì vậy, nàng cũng lười suy nghĩ cũng như phát biểu ý kiến của bản thân bởi dù không có nàng, hắn cũng làm tốt.
"Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì." Ẩn Phong hỏi ý kiến Vân Khinh.
"Chuyện này các môn phái, thế lực khác hẳn là cũng sẽ có chút phát hiện, chúng ta cũng không cần thiết nhúng tay, tĩnh xem này biến liền hảo." Vân Khinh quyết đoán mà nói.
Ẩn Phong và Điệp Tuyết nghe vậy thì âm thầm khen Vân Khinh quyết đoán và cơ trí không thua kém Vân Lạc nhiều ít thì câu nói tiếp theo của nàng là hai người há hốc mồm :"Dù sao thì chuyện này đã có Vân Lạc bận tâm, ta chỉ cần đi theo cung chủ là được rồi."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...