Phượng Hí Đông Cung


“Vậy tại sao ta mất trí nhớ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Bởi vì…” Long Liễm Thần cứng họng, mất hồn nhìn nàng một lúc lâu mới lên tiếng, “Ta cũng không biết.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, cũng không biết là sao?
Thấy thế, Long Liễm Thần mấp máy môi, do dự một lúc mới nói: “Lúc ta tìm được đến nơi này thì nàng đang hôn mê bất tỉnh, chờ khi nàng tỉnh lại thì đã thành thế này rồi.”
Phượng Triêu Hoa lườm hắn một cái, nói, “Nếu huynh không muốn nói cho ta biết sự thật, ta cũng không miễn cưỡng.”
“Ta quả thực không muốn.” Giọng Long Liễm Thần đang run rẩy, “Nếu như nàng không thể tự mình nhớ ra, nàng sẽ không hiểu được những khúc mắc này đâu.”
“Khúc mắc gì.”
“Khúc mắc giữa chúng ta, giữa đời trước, đời này.” Long Liễm Thần thở dài nói, “Chuyện cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, không khôi phục trí nhớ nàng không thể nào hiểu được. Khi đó, nói cho nàng cũng chỉ khiến nàng….. khó chịu hơn mà thôi.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Huynh có thể nói đơn giản. Ví dụ như, người nhà của ta, ngoại trừ chủ nhân nông trại này thì còn ai khác không? Bọn họ ở đâu. Hoặc vì sao ta lại gả cho huynh?
Long Liễm Thần không ngờ nàng sẽ quan tâm chuyện này, ngẩn người một lúc mới trả lời, “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai.”
“Nói như vậy, trước kia chúng ta thật ra cũng không có tình cảm.” Vừa dứt lời Phượng Triêu Hoa liền hối hận, chẳng biết tại sao nàng rất sợ nghe được khẳng định của hắn.
Long Liễm Thần đang định phản bác, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ lắc đầu, nói: “Có tình cảm hay không, không phải phụ thuộc vào mình ta. Huống chi dù bây giờ ta nói có, nàng cũng không nhớ nổi tình cảm trước kia, càng không nảy sinh tình cảm với ta ngay lập tức. Tình cảm dù có sâu nặng nhưng đối với nàng cũng chỉ là quá khứ thôi.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa rũ mắt xuống, dường như đang trầm tư, một hồi lâu, giương mắt nói thật, “Ta muốn khôi phục trí nhớ.”
“Không phải nàng vừa mới nói….”
“Ta muốn nhớ ra huynh.” Ánh mắt Phượng Triêu Hoa kiên định, giọng nói chắc như đinh đóng cột, “Ta muốn nhớ ra huynh là ai, muốn biết tại sao lúc huynh nhìn ta trong mắt luôn mang theo đau thương.”
Long Liễm Thần nghiêng đầu tránh ánh mắt nàng, hỏi, “Cho dù sẽ nhớ lại một vài chuyện khiến nàng đau lòng, nàng cũng quyết tâm sao?”
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Phượng Triêu Hoa lại khẽ nói như bị ma xui quỷ khiến, “Ta thấy đau lòng. Ta nghĩ, trước kia ta nhất định rất thích rất thích huynh.” Nhìn thấy vẻ mặt đau thương của hắn, nàng liền buột miệng
Thân thể Long Liễm Thần chợt cứng lại, không thể tin vào tai mình, “Nàng. . . .nàng nói cái gì?”
Bị hắn hỏi như vậy, Phượng Triêu Hoa đột nhiên thấy thẹn thùng hận không tìm được cái lỗ chui xuống. Nàng rũ mắt xuống, mím môi, mặt hơi ửng đỏ. Xung quanh quá yên tĩnh nàng cảm thấy hết sức lúng túng.
Bỗng dưng, Long Liễm Thần đưa tay ôm chặt lấy Phượng Triêu Hoa, giọng nói tràn ngạp vui sướng, “Nếu như trước khi mất trí nhớ mà nàng nói với ta những lời này, ta nhất định sẽ vui mừng chết mất.”

Một chữ ‘chết’ đơn giản giống như cây chùy nặng ngàn cân đập vào trái tim Phượng Triêu Hoa. Đồng thời trong đầu nãng dần hiện ra rất nhiều đoạn ngắn, hình như có người ở gào khóc, là ai ? Là ai đang khóc? Người nằm trên đất là ai? Hắn đang gọi ai vậy? Gọi Phượng thất? Vì sao không thể thấy rõ gương mặt đó. . . .
“Đau quá.” Phượng Triêu Hoa ôm lấy đầu, trán tựa lên lồng ngực Long Liễm Thần, ép mình đuổi những đoạn ngắn trong đầu đi.
Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại lắng nghe tiếng tim đập bên tai, âm thanh kia giống như có tác dụng an thần, khiến nàng bỗng tỉnh táo lại.
Long Liễm Thần vội buông tay ra, mắng thầm một tiếng ‘ đáng chết’: “Xin lỗi, ta lại làm nàng đau.”
Trán Phượng Triêu Hoa vẫn dựa vào ngực Long Liễm Thần, chậm rãi lắc đầu, “Không phải là lỗi của huynh.”
“Vậy. . . .”
“Ta thấy rất nhiều người cầm đao, có người khóc, có người chết, có người gọi ta, nhưng ta không thấy rõ mặt người kia.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần ngẩn ra, thân thể trở nên cứng ngắc, đôi môi giật giật như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói gì cả.
Mặc dù mất trí nhớ, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhạy cảm sáng suốt của Phượng Triêu Hoa, nhất là khi bọn họ ở gần như vậy, gần đến mức nàng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Phượng Triêu Hoa dần rời khỏi lồng ngực Long Liễm Thần, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi, “Huynh biết người là ai, đúng không.”
Long Liễm Thần không trả lời ngay, khi đối diện với nàng đôi môi hắn vẫn không ngừng mấp máy, thật lâu sau mới nói được, “Triêu Hoa. . . .Triêu Hoa, nàng có thể để ta gọi nàng như vậy không?”
Phượng Triêu Hoa mím môi, lạnh nhạt nói, “Huynh thích gọi thế nào cũng được. Dù sao, bây giờ xưng hô thế nào cũng chẳng khác gì nhau. Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ đều cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Ta ngay cả mình là ai còn không nhớ rõ, sao lại đi so đo xưng hô cơ chứ?”
“Không thể không so đo!” Long Liễm Thần chợt như nổi điên ấn chặt hai vai Phượng Triêu Hoa, trong đôi mắt vằn lên tia máu màu đỏ, “Triêu Hoa là khuê danh của nàng, không phải ai cũng có thể gọi. Dù mất trí nhớ, cũng không được thờ ơ như vậy!”
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, sững sờ nhìn Long Liễm Thần, không hiểu sao hắn lại đột nhiên kích động như thế.
Phượng Triêu Hoa nhìn hắn đăm đăm, Long Liễm Thần chợt buông tay, quay đầu muốn đi.
Phượng Triêu Hoa không kịp phản ứng, hơi ngẩn ra rồi mới đuổi theo hắn , hỏi, “Huynh muốn đi đâu?”
Long Liễm Thần không đáp, lúc này trong lòng hắn đang cực kỳ hỗn loạn, vừa nghe đến những câu nói cam chịu của nàng hắn lại thấy giận cái giọng điệu ấy, cũng giận chính mình. Nói cho cùng, hắn không thể nào tha thứ cho chính mình.
“Huynh đang tức giận.” Phượng Triêu Hoa nhìn thấu tâm tình của hắn .
Long Liễm Thần không phủ nhận, nói, “Người nàng nhìn thấy là nghĩa huynh của nàng - Thanh Phong Phổ. Nàng không chấp nhận được sự thật rằng y đã mất, cho nên một mình rời đi. Ta vì phải ở lại thu dọn tàn cục cho nên không đuổi kịp nàng. Nhưng khi ta tìm thấy nàng thì cũng đã muộn.”
Ba chữ ‘Thanh Phong Phổ’ như cái kim đâm vào trong đầu của Phượng Triêu Hoa, rất đau, rất đau

Phượng Triêu Hoa giãn hàng lông mày vì đau lòng mà hơi nhíu lại, nói: “Ta muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, nói, “Để cho ta yên tĩnh một mình chốc lát đã, những chuyện này ta không biết kể cho nàng thế nào nữa.”
Phượng Triêu Hoa đã sớm nhận ra giãy giụa trong mắt Long Liễm Thần, trong lòng biết hắn cũng cần thời gian, liền gật đầu, nói, “Chừng nào huynh nghĩ xong thì nói cho ta biết. Ta. . . .Ta bây giờ cũng chỉ có thể tin lời của huynh thôi.”
Long Liễm Thần hơi cong môi cười, nặng nề trong lòng lập tức giảm bớt rất nhiều, “Chỉ mong ta không phụ sự tin tưởng của nàng.”
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa lần đầu tiên nở nụ cười trong suốt tối nay, “Lời này nên là ta nói mới đúng. Chỉ mong huynh không phụ sự tin tưởng của ta.”
Long Liễm Thần cười khẽ, “Ta sẽ cố hết sức.”
“Nói thật đối với huynh khó khăn thế sao.”
Long Liễm Thần rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói, “Nói thật không khó, nhưng thừa nhận hậu quả sau khi nói xong thì rất khó.”
Nghe vậy, đầu tiên Phượng Triêu Hoa cau mày, rồi chợt cười một tiếng, nói: “Huynh sẽ nói thật với ta.”
Long Liễm Thần nhướn mày, “Tại sao lại khẳng định như vậy?”
“Không tại sao cả, chỉ là ta tin vậy thôi.” Phượng Triêu Hoa hơi cong môi, khóe miệng tràn đầy tự tin.
Thấy thế, Long Liễm Thần nhất thời mừng rỡ, cười nói, “Đây mới thật sự là nàng.”
“Huynh hình như rất coi trọng ‘ta’ trước khi mất trí nhớ.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần lắc đầu, “Không phải coi trọng.”
“Vậy là cái gì?”
Long Liễm Thần ngước mắt, hốc mắt sâu khiến vẻ mặt hắn lúc này có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Hắn đưa tay cầm tay Phượng Triêu Hoa ấn lên ngực mình, mắt không chớp nhìn nàng, giống như đang nhắn nhủ tin tức nào đó. Sau một hồi lâu mới nói, “Rồi từ từ nàng sẽ hiểu.”
Phượng Triêu Hoa sớm bị hành động này của hắn làm cho đỏ mặt, hốt hoảng rút tay lại, đầu cúi thấp, lời nói cũng không có mạch lạc, “Ta …. Huynh…. Huynh đừng như vậy.”
Long Liễm Thần cười khẽ một tiếng, nói: “Hiếm khi được thấy nàng như vậy, thật đáng yêu.”
Nghe vậy, mặt Phượng Triêu Hoa càng đỏ hơn, trong lòng vui mừng nhưng ngoài miệng lại muốn ngăn hắn, “Huynh . . .. huynh….”

Thấy thế, Long Liễm Thần vui vẻ cười to, quên hết tất cả ân oán thị phi, cười trêu nói, “Nàng là vì mất trí nhớ mới trở nên đáng yêu như thế, hay vốn đã đáng yêu thế rồi chỉ là ta không phát hiện thôi?”
“Huynh . . .. huynh….” Mặt Phượng Triêu Hoa đỏ như quả táo chín, khóe miệng giật giật mấy cái, nói, “Huynh . . .. huynh đừng quá đáng.”
Thấy nàng như thế, Long Liễm Thần lại càng cười to hơn.
“Như vậy cũng coi là quá đáng? Vậy những lời ca ngợi ta chưa kịp nói không biết có nên nói nốt không đây.”
Nhất định là hắn cố ý! Phượng Triêu Hoa nghiến răng nghiến lợi “Long Liễm Thần!”
Chả không gian bỗng như im lặng, thời gian giống như ngừng trôi tại khoảnh khắc này. Hai đôi mắt đồng thời mang theo kinh ngạc.
Im lặng một lúc lâu, Long Liễm Thần không dám tin hỏi, “Nàng vừa gọi ta là gì?”
Nét mặt Phượng Triêu Hoa còn kinh ngạc hơn hắn, lúng túng hỏi, “Huynh tên là Long Liễm Thần?”
“Xưa nay nàng chưa bao giờ gọi tên ta như vậy.” Long Liễm Thần được hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Vậy ta gọi huynh là gì?” Vừa dứt lời Phượng Triêu Hoa liền hối hận, hắn có nhân cơ hội bắt bẻ nàng không?
Long Liễm Thần suýt nữa thốt ra ba chữ ‘Long Kiếm Vân’, nhưng ngay lập tức kịp thu lại, mặt không đỏ tim không đập nói, “Tướng công.”
Mặt Phượng Triêu Hoa tỏ vẻ ‘biết ngay mà’, nói: “Ta sẽ không tùy tiện gọi người khác là tướng công.”
“Cho nên nàng chỉ gọi mỗi ta là ‘tướng công’ thôi.” Long Liễm Thần quyết định muốn dụ dỗ ‘con gái nhà lành’.
Phượng Triêu Hoa dĩ nhiên sẽ không để hắn được như ý, khóe mắt khẽ nhướn lên, lạnh nhạt nói “Dù trước kia ta gọi huynh là tướng công thì đó cũng là trước kia. Đừng mong ta tiếp tục gọi huynh như vậy.”
“Nương tử, nàng không thể vô tình với vi phu như vậy.” Long Liễm Thần tỏ vẻ bị tổn thương
Phượng Triêu Hoa trợn mắt, lần đầu tiên nàng biết hóa ra đàn ông cũng lật mặt nhanh như vậy. Cái vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng kia có vẻ cực kỳ chân thật, đáng tiếc, không lừa được nàng.
“Vừa rồi huynh còn gọi khuê danh của ta, bây giờ đã đổi thành ‘nương tử’ rồi, không cảm thấy thay đổi quá nhanh sao?” Phượng Triêu Hoa nói.
“À. . . . Cái này.” Long Liễm Thần ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói, “Vừa rồi là sợ khiến nàng giật mình . . . .”
“Ta đã giật mình rồi.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Long Liễm Thần lúng túng, đành lùi một buốc, “Vậy nàng gọi tên ta đi.”
Phượng Triêu Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Long?”
“Tiểu Long?” Mặt Long Liễm Thần đen sì.
Phượng Triêu Hoa liên tục gật đầu, nói, “Trước khi ta khôi phục trí nhớ sẽ gọi huynh là Tiểu Long.”

Nghe vậy, khóe miệng Long Liễm Thần giật giật mấy cái, ngay cả kinh mạch trên mặt hình như cũng đang run rẩy, “Nàng không thấy rất khó nghe sao?”
“Có sao?” Phượng Triêu Hoa nhíu mày.
Long Liễm Thần nặng nề gật đầu, “Tiểu Long, cái tên này không phải khó nghe bình thường đâu.”
“Vậy à.” Phượng Triêu Hoa cố ra vẻ trầm tư, một lúc lâu lại khẽ gật đầu, nói: “Quả thật có chút khó nghe. Đổi là Tiểu Thần nhé.”
Mặt Long Liễm Thần càng đen hơn, dùng ánh mắt ‘Nàng dám gọi ta như vậy ta sẽ liều mạng với nàng’ nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa run cầm cập, dùng giọng vô cùng chắc chắn, “Bằng không, gọi Đại Long nhé.”
“Phượng – Triêu - Hoa!”
Phượng Triêu Hoa ngàn cười hai tiếng, nói: “Vậy thì huynh chọn đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Long Liễm Thần hơi thay đổi, hắn hắng giọng một cái, ném ra một quả bom, “Gọi tướng công đi.”
Lúc này, đến lượt Phượng Triêu Hoa đen mặt, “Đổi cái nào bình thường một chút đi.”
Long Liễm Thần bĩu môi, nói: “Ta cảm thấy gọi ‘tướng công’ rất bình thường.”
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, nghiêm chỉnh hỏi, “Ta không nói đùa với huynh đâu, huynh hãy nói thật xem trước kia rốt cuộc ta gọi huynh là gì?”
“Cái này….” Long Liễm Thần khó xử, Long huynh? Thái tử gia? Hình như chỉ có hai cách này, nhưng sao hắn dám nói?
Xoay một vòng, lại trở về điểm khởi đầu.
Long Liễm Thần thở dài một tiếng, nói, “Chờ nàng khôi phục trí nhớ sẽ biết.”
“Nếu không thể khôi phục thì sao.” Mặc dù cảm nhận được tâm tình của hắn tụt dốc, Phượng Triêu Hoa vẫn hỏi.
“Nếu nàng muốn, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng khôi phục trí nhớ.” Giọng điệu của Long Liễm Thần vô cùng chắc chắn, làm cho người ta không tự chủ được tin theo.
“Ta muốn khôi phục trí nhớ.” Phượng Triêu Hoa nói: “Dù nguyên nhân khiến ta ta mất trí nhớ là gì, ta cũng muốn biết, ta tin mình có thể chịu đựng. Ta không muốn sống mơ hồ.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần đã biết nên lựa chọn thế nào, nói: “Tốt. Trời sáng ta sẽ phái người đi tìm danh y.” Nếu nàng đều dám đối mặt, hắn còn lý do gì phải sợ hãi rụt rè.
Mặc kệ là vui hay buồn, chỉ cần hai người cùng đối mặt tất sẽ có cách giải quyết.
Tin tưởng tình cảm của họ, tin tưởng nàng! Long Liễm Thần tự trấn an con tim đang xao động lo lắng.
Mà trong lòng Phượng Triêu Hoa cũng cực kỳ lo lắng, trên thực tế, nàng cũng không biết mình có thể đối mặt với mọi chuyện sau khi khôi phục trí nhớ hay không. Nàng kiên quyết muốn nhớ lại, chỉ vì hắn. Nàng muốn nhớ lại những ký ức về hắn, muốn hiểu hắn.
Phượng Triêu Hoa không hiểu, rõ ràng không nhớ chuyện lúc trước nhưng lại dễ dàng tin tưởng hắn. Mỗi biểu cảm của hắn đều rất quen thuộc, giống như những thứ kia đã sớm rót vào trong máu, chỉ cần máu trong cơ thể vẫn còn chảy thì nàng sẽ không quên. Nhưng, cố tình lại quên mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui