Sắc trời dần tối, Phượng Triêu Hoa nằm chợp mắt trong bồn tắm, muốn xua tan cả một ngày mệt mỏi.
Đột nhiên, Tiểu Phong Tranh ở ngoài cửa nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, thái tử gia tới.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày nhưng mắt vẫn nhắm nói, “Đang ở đâu?”
“Ngoài cửa ạ. Đã bị Tiểu Trụ Tử ngăn lại.”
Phượng Triêu Hoa thở dài, nói thật, nàng thật sự không muốn có bất kỳ chạm trán nào với thái tử, mặc kệ y là người như thế nào, cũng chỉ có thể tăng thêm phiền não.
Trầm ngâm hồi lâu, Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu thái tử đến là vì thực hiện tâm nguyện của Hoàng hậu, vậy thì mời y vào đi. Còn nếu không phải, hãy nhã nhặn từ chối.”
“Tâm nguyện của hoàng hậu nương nương là sao ạ?” Tiểu Phong Tranh tò mò hỏi.
“Y sẽ hiểu.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy thật bực bội. Tại sao mình dám khẳng định y sẽ hiểu?
Tiểu Phong Tranh bĩu môi, nàng không cầu mong mình có thể thông minh được như tiểu thư, chỉ hy vọng trời cao có thể biến cho nàng thông minh hơn một chút, như vậy, nàng sẽ không phải nghe không hiểu những lời bí ẩn sâu xa kia của tiểu thư nữa.
Gãi gãi đầu, Tiểu Phong Tranh vừa đi vừa than thở, aizz, dù cho có tiếp tục thắp hương đốt suốt mười năm nữa, mình vẫn không thể thông minh hơn được.
Vừa ra đến tiền viện, từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh của thái tử đang liếc nhìn mọi người.
Tiểu Phong Tranh nhanh chóng chạy đến cửa, cúi đầu cung kính thuật lại rõ ràng rành mạch những lời Phượng Triêu Hoa nhắn cho thái tử.
Nghe vậy, bờ môi gợi cảm của Long Liễm Thần giựt giựt, nhếch môi nói: “Tâm nguyện của Hoàng hậu? Nàng ta thật sự bằng lòng cùng bản thái tử thực hiện tâm nguyện của hoàng hậu sao?”
Tiểu Phong Tranh run cầm cập, tự dưng cảm thấy rợn cả tóc gáy, tại sao trên mặt thái tử rõ ràng là đang cười nhưng lại đáng sợ như địa ngục Tu La vậy?
“Ngươi có thể đi truyền lời rồi.” Long Liễm Thần nói rất nhỏ, đáy mắt thoáng hiện hàn quang.
Tiểu Phong Tranh hoàn hồn, vội vàng chạy về phòng kêu lên, “Tiểu thư tiểu thư, thái tử đáng sợ quá!”
Trong phòng Phượng Triêu Hoa vẫn không có động tĩnh, chỉ phát ra mấy tiếng rì rì khe khẽ.
Tiểu Phong Tranh lập tức bụm miệng, so với trời đất bao la thì giấc ngủ của tiểu thư là trên hết, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Nhớ lại lần trước tướng phủ náo loạn, tối nào cũng có nhân sĩ bất minh ra vào, tiểu thư liền quyết định lẻn đi Nam Lăng kéo dài đến hơn ba tháng. Lấy đó làm gương, lần này mình không thể để tiểu thư chuồn khỏi Đông cung được.
Nhưng mà, ngủ trong nước sẽ dễ bị nhiễm lạnh. Mà mình thì lại không có sức để bồng tiểu thư ra, phải làm sao đây?
Suy đi nghĩ lại, mắt Tiểu Phong Tranh bỗng sáng lên, vui mừng hớn hở chạy đến trước mặt thái tử nói: “Thái tử gia, tiểu thư nô tỳ đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm rồi.”
Long Liễm Thần cau mày, nữ nhân này ham ngủ đến vậy sao?
Thấy mặt thái tử không vui, Tiểu Phong Tranh lại nói, “Thái tử gia có thể phụ với nô tỳ bồng tiểu thư sang giường được không ạ?” thái tử gia là phu quân tiểu thư, dù cho có nhìn tiểu thư sạch sẽ chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Chân mày Long Liễm Thần càng nhướng càng cao, bồng nàng ta ra khỏi bồn tắm? Chẳng lẽ tiểu nha hoàn này không biết, phụ nữ vừa tắm xong sẽ có sức hấp dẫn đến cỡ nào sao?
Đột nhiên Long Liễm Thần cười tươi như hoa, xấu xa nói, “Coi như Bản thái tử làm người tốt một lần vậy.” Có điều, hắn không phải quân tử, càng không phải là Liễu Hạ Huệ. Mặc dù hắn chưa bao giờ động phòng với ai, nhưng mà, ai nói không thể có ngoại lệ?
Khi Long Liễm Thần vào tới phòng tắm thì lập tức trợn tròn mắt, nói: “Người đâu?”
Tiểu Phong Tranh đứng bên cạnh vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, “Xuỵt, nhỏ tiếng thôi ạ, coi chừng đánh thức tiểu thư.”
Nghe vậy, Long Liễm Thần rất hứng thú vòng tay trước ngực, xem ra, hắn đã đánh giá thấp mức độ tham ngủ của nàng.
Tiểu Phong Tranh nhăn mặt thốt lên: “Ủa, tiểu thư đâu mất rồi?”
Nét cười trên mặt Long Liễm Thần càng đậm, có nha hoàn lơ mơ kiểu này, rốt cuộc ai chăm sóc ai?
Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót, ngượng ngùng nói, “Không thấy Tiểu thư đâu nữa.”
Long Liễm Thần khẽ nhíu mày, gật nhẹ đầu nói, “Chuyện đã rõ ràng rồi.” Sau đó, đi về hướng đại sảnh, lạnh nhạt nói, “Bảo nàng tới đại sảnh kiến giá.”
Tiểu Phong Tranh mím mím môi, không tình nguyện đi về phía phòng ngủ Phượng Triêu Hoa. Trong lòng mặc niệm, tiểu thư à, Tiểu Phong Tranh em thật sự không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng mà, thái tử gia thiệt là đáng sợ.
“Cốc cốc....”
Không ai trả lời.
Tiểu Phong Tranh thở dài ão não, tiểu thư quả nhiên đã ngủ rồi.
“Đứng đây làm gì hả?”
“Ối....” Tiểu Phong Tranh bị giọng nói từ sau lưng hù sợ thất thanh hét lên.
Phượng Triêu Hoa buồn cười gõ đầu nàng nói: “Có phải là thấy quỷ đâu, sao lại sợ đến thế này cơ chứ!”
Tiểu Phong Tranh sờ sờ mũi, “Tiểu thư….cô….Sao cô không ngủ?”
“Cùng Thanh tam thiếu nói chút chuyện.” Giải thích đơn giản, sau đó Phượng Triêu Hoa đẩy cửa vào phòng tính đi ngủ.
“Thanh tam thiếu?” Tiểu Phong Tranh trợn to hai mắt, lại thất thanh hô lên, “Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ tiểu thư lại muốn đi Nam Lăng nữa ư?”
Phượng Triêu Hoa thở dài nói, “Đúng thật là ta rất muốn đi.” Nhưng mà, hôm nay đã gả làm vợ người ta rồi, không còn tự do nữa, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ rồi hẳn làm.
Mặt mày Tiểu Phong Tranh trắng bệch nói: “Không được không được, tiểu thư không thể đi!”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tiểu Phong Tranh, Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thái tử đi chưa?”
Nghe vậy, lúc này Tiểu Phong Tranh mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói, “Thái tử gia đang chờ ở đại sảnh.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày thở dài, “Sao y cứ nhất quyết muốn gặp ta?” Nàng không tin là y sẽ thật lòng đồng ý thực hành nghĩa vụ vợ chồng với mình. Nói cho cùng, phi tử trong Đông cung nào có ai nhận nổi vinh hạnh đặc biệt này. Nàng cũng không phải là người ngoại lệ.
Tiểu Phong Tranh bĩu môi, đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại từ đầu chí cuối.
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hơi không vui nói, “Ai cho phép ngươi tự chủ trương.” May là Tam ca tới chơi đúng lúc, nếu không, mình và y lại vướng phải rối ren không rõ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...