Phượng Hí Đông Cung


Hai người trầm mặc hồi lâu thì tiểu nha hoàn tới, đi sau có một nam bộc mang theo thùng nước và bồn tắm.
Long Liễm Thần thấy vậy mới choàng hiểu, lập tức liền tặng cho Phượng Triêu Hoa ánh mắt tán thưởng, nhưng hình như trong ánh mắt này còn mang theo một thứ khác chứ không phải chỉ đơn thuần có tán thưởng.
Phượng Triêu Hoa cười cười. Nàng không có ý định đi suy đoán thứ thâm ý bí ẩn trong ánh mắt kia.
Phượng Triêu Hoa đợi sau khi nam bộc và tiểu nha hoàn thu xếp nước tắm ổn thỏa xong liền nhanh chóng điểm huyệt hai người. Nhưng trong nháy mắt khi nàng ra tay hai người đã dùng tốc độ nhanh không tưởng được tránh sang một bên.
Phượng Triêu Hoa kinh hãi giật mình. Nàng đột nhiên hiểu được thứ hiện lên trong ánh mắt khi nãy của người nào đó là cái gì.....Là đùa giỡn.....Là vẻ mặt muốn chờ xem kịch vui. Rất hiển nhiên, y đã sớm biết hai người kia có võ công.
Phượng Triêu Hoa không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng phóng ra hai cây kim về phía á huyệt của tiểu nha hoàn và nam bộc để tránh kinh động đến các cao thủ bên ngoài.
Lúc trước thất thủ là bởi vì khinh địch còn lần này dĩ nhiên là tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn. Tiểu nha hoàn và nam bộc đã không thể phát ra âm thanh, nhưng hai người vẫn có thể hành động tự nhiên như cũ, vừa giao chiến với Phượng Triêu Hoa, vừa muốn tìm cách thông báo cho đồng bọn phía ngoài về tình hình bên trong phòng.

Nhưng sao Phượng Triêu Hoa có thể để cho hai người được như ý chứ?
Chỉ với ba chiêu hai người đã thua trận, huyệt đạo toàn thân bị phong bế.
Phượng Triêu Hoa chỉnh sửa lại y phục bị hỗn loạn trong lúc giao thủ rồi liếc mắt nhìn tên nam nhân nào đó từ đầu đến cuối chỉ biết bình chân như vại thư giãn ngồi xem kịch vui mà không hề nháy mắt lấy một cái. Mặt nàng không hể biến sắc nhưng lại hung hăng oán thầm y một phen, sau đó lập tức chuyển qua nói, “Long Thất, ngươi đi ra đi.”
Vừa dứt lời, Long Thất liền hiện thân.
Phượng Triêu Hoa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Long Thất một hồi lâu mới nói: “Lấy y phục của tên nam bộc mặc vào.”
Long Thất nghe lời lột áo ngoài của tên nam bộc ra, sau đó mặc lên người mình.
Hứng thú trên mặt Long Liễm Thần càng lúc càng thấy rõ. Y bật cười nhìn thân thể tiểu nha hoàn một chút rồi nói: “Sợ rằng không có mấy người có thể nhìn thấy Phượng thất thiếu giả trang thành nữ nhân đâu.” Ngụ ý, hắn cảm thấy rất vinh hạnh.
Môi Phượng Triêu Hoa hơi run lên, không để ý đến lời chế nhạo của y mà trực tiếp lấy áo ngoài và những vật trang sức trên đầu của tiểu nha ra, nói: “Giao cho huynh dọn dẹp tàn cuộc đấy.” Nàng nói xong liền đi vào phía sau bình phong.

“Không thành vấn đề.” Tâm tình lúc này Long Liễm Thần tương đối tốt, môi mỏng trơn bóng khẽ nhếch lên, tròng mắt đen không hề chớp chỉ nhìn chằm chằm vào bình phong. Đến khi nhìn thấy bóng dáng bắt đầu cởi y phục phản chiếu lên trên đó thì con ngươi không tự chủ được mà từ từ mở lớn hơn.
Long Thất liếc nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng không khỏi thầm suy đoán. Biểu cảm trên mặt Thái tử gia thật là….Ý vị sâu xa, đó là vẻ mặt của một nam nhân khi nhìn thấy một nữ nhân mà, tại sao.....Chẳng lẽ......
Long Thất bỗng dưng bị suy đoán của chính mình dọa cho sợ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người Thái tử về sau đó liền cúi đầu xuống. Không khỏi thầm than trong lòng rằng cũng may là từ trước đến giờ bản thân thường không được ai để ý vì thế mới không bị Thái tử gia phát hiện.
Mà Long Ngũ ở chỗ tối đã ghi nhớ hết từng cử động của Long Thất, đang suy nghĩ lần sau khi hai người ở cùng một chỗ sẽ ‘tám’ thật kỹ câu chuyện phong tình này của Thái tử gia.
Chỉ chốc lát sau Phượng Triêu Hoa đã thay xong y phục chải xong đầu đi ra từ phía sau bình phong.
Thời gian trong khoảnh khắc đó như lắng đọng lại, ai nấy cũng đều ngừng hô hấp phóng đại hai mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm giai nhân tuyệt sắc như bước ra từ trong tranh, trong lòng rối rít thầm than ‘Khuynh quốc khuynh thành’ cũng không thể hơn thế này!
Hàng lông mày đen tuyền tự nhiên, môi không điểm mà đỏ. Nhưng cỗ sát khí trong đôi mắt kia lại khiến cho toàn bộ nét nữ tính mềm mại trên người y tiêu tan hết, mang theo đại khí không thua đấng mày râu. Cũng giống như việc cho y một con chiến mã không có khôi giáp y vẫn có thể trở thành tướng quân uy phong nhất trên chiến trường!
Phượng Triêu Hoa cố gắng ổn định nội tâm đang khẩn trương, thản nhiên nói với Long Thất, “Lúc đi ra hơi cúi đầu xuống nhưng đừng quá thấp, trấn định một chút đừng để cho bọn họ sinh nghi.”

Long Thất ngây ngốc một lát, ngay sau đó lúng túng gật đầu, “Vâng”
“Long huynh.” Phượng Triêu Hoa cố gắng hết sức để cho giọng nói của mình nghe có vẻ tự nhiên, nói, “Huynh thấy ta ăn mặc thế nào?”
Trong con ngươi đen như mực của Long Liễm Thần lóe lên cái gọi là ‘dục vọng’, cổ họng như vướng phải cái gì, yết hầu chuyển động một lúc lâu mới nói ra tiếng, “Nếu như huynh là nữ nhi thì ta nhất định sẽ cưới huynh làm thê tử.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của y khiến ột câu nói vui đùa hết sức bình thường trở nên mập mờ.
Điều này làm cho hai người Long - Phượng đều cảm thấy cực kỳ lúng túng. Nhưng cảm xúc của hai người khôi phục lại như bình thường rất nhanh.
Phượng Triêu Hoa ra vẻ đùa giỡn cười nói: “Nếu ta là nữ nhi thì đã sớm là mẹ của mấy đứa trẻ rồi, làm sao đến lượt huynh.” Nữ nhi bình thường đến tuổi này của nàng đã sớm giúp chồng chăm dạy con từ đời nào rồi, làm sao còn có cơ hội ra ngoài dạo chơi nhân gian thế này. Tất nhiên nàng cũng không hâm mộ cuộc sống như thế. Ai có chí nấy. Riêng nàng thì thích cách sống ‘tự do’ mà bản thân đã lựa chọn.
“Điều này cũng đúng. Mấy nghĩa tử của Nam Lăng vương ai cũng ưu tú xuất chúng nhưng đến nay vẫn chưa lập gia đình. Nếu huynh là nữ nhi chỉ sợ rằng vừa đến tuổi cập kê thì việc chung thân đại sự cũng đã định xong xuôi rồi.” Giọng nói của Long Liễm Thần mang theo một chút vị chua.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười khẽ. Đột nhiên nàng lại nổi hứng muốn đùa giỡn tranh luận với y: “Vậy cũng chưa chắc, có thể ta sẽ giống như Nhị tỷ ta, phát thiệp anh hùng thật rộng rãi rồi tổ chức tỷ võ cầu hôn, chỉ cần là nam nhân còn độc thân thì đều có cơ hội ôm được mỹ nhân về. Nói đến chuyện này thật ra ta lại nghĩ tới việc thiệp anh hùng mời tỷ võ cầu hôn của Nhị tỷ xinh đẹp dịu dàng nhà ta hòn ngọc quý trên tay Nam Lăng vương cũng đã phát ra ngoài rồi. Huynh có nhận được không?”
“Nhận được. Nhưng ngay sau đó lại nhận được một thiệp khác nói rằng do ôn dịch ở Nam Lăng đột phát nên đại hội chiêu thân bị trì hoãn, thời gian cụ thể đang chờ định đoạt.” Long Liễm Thần nói.

“Có ý định tham gia không?” Lời vừa ra khỏi miệng thì Phượng Triêu Hoa liền hối hận. Nàng phát hiện ra mình không hề muốn biết đáp án, nên nói là nàng không muốn nhận được câu trả lời khẳng định. Nhưng vốn có người ca tụng vẻ đẹp của đệ nhất mỹ nhân Lãnh Nguyệt Nhan võ lâm như sau: ‘Chỉ một cái nhíu mày giận dỗi của Lãnh Nguyệt, cũng làm điên đảo biết bao anh hùng ở Nam Lăng’. Mà nay nàng lại muốn chọn rể, thử hỏi có mấy nam nhân không động tâm chứ?
“Lúc trước thật sự có ý định này. Nhưng bây giờ thì không.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ. Nhưng nàng thu hồi lại sắc mặt vui mừng rất nhanh, làm như vô tình thuận miệng hỏi, “Vì sao?”
“Vì sao?” Long Liễm Thần cười cười, nói ra một lý do mà bản thân y cảm thấy chính đáng, “Quốc nạn đang ở ngay trước mặt, nào phải là lúc có thể nói tới chuyện nhi nữ tình trường được đây?”
Tim Phượng Triêu Hoa có chút thất vọng ảm đạm, nhưng loại tâm tình này chỉ nhất thời lóe lên trong lòng mà thôi. Ngay sau đó nàng liền khôi phục như bình thường cười nói, “Khát vọng của Long huynh thật cao cả.”
Long Liễm Thần chỉ nhướng mày chứ không nói thêm gì.
Phượng Triêu Hoa cũng không tiếp tục với đề tài này nữa, bưng đĩa lên muốn đi ra ngoài. Long Thất thì xách thùng nước theo sát phía sau.
“Mọi chuyện nên cẩn thận. Mỗi người ở Hộ Long sơn trang đều không phải hạng tầm thường đâu. Ông lão làm vườn tưới hoa nhổ cỏ cũng không ngoại lệ.” Long Liễm Thần nhỏ giọng dặn dò.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sự cảm động vô hình dâng lên trong lòng, khẽ gật đầu một cái rồi sải bước rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui