Long Liễm Thần nặng nề lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Ta sợ huynh bắt ta trả tiền.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy khóe miệng giật giật mấy cái, nhìn y chằm chằm một hồi lâu mới ung dung nói, “Từ trước đến giờ ta uống rượu miễn phí nên tất nhiên sẽ không cần huynh phải trả tiền.” Nàng nói xong bắt đầu đi tìm nhánh cây khô chuẩn bị nhóm lửa.
Long Liễm Thần sững sờ mất một lúc sau đó mới sực tỉnh. Sản nghiệp của Nam Lăng vương nhiều vô số, quán trà quán rượu trải rộng khắp cả nước, y lại là nghĩa tử của Nam Lăng vương thì tất nhiên uống rượu ở quán nhà mình không cần phải chi bạc rồi.
Long Liễm Thần nghĩ đến đây tâm tình tốt hơn hẳn nhếch môi bắt đầu mong đợi cùng Thất thiếu nâng cốc hàn huyên.
“Ngồi xuống nghỉ một lát đi. Cũng không biết tối nay sẽ gặp phải chuyện gì.” Trong lúc nam nhân nào đó vẫn còn đang mất hồn, Phượng Triêu Hoa đã nhóm lên một đống lửa.
Long Liễm Thần hoàn hồn nói: “Ta đi bắt thú rừng.”
“Khoan đã.” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nói: “Bây giờ chúng ta lạc đường mà huynh còn đi bắt thú rừng lung tung như vậy thì không hay lắm đâu.”
Long Liễm Thần nghe vậy mới ý thức được vấn đề căn bản nhất.....Họ đang lạc đường.
“Vậy bây giờ làm sao? Cũng không thể cứ để đói bụng như vậy chứ?” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa có phần không dám tin tưởng hỏi, “Huynh rất đói?”
Long Liễm Thần nhướng mày suy nghĩ một chút, môi mỏng khẽ mở phun ra một lời giải thích mà hiện tại y có thể cho là hợp lý nhất, “Thói quen.”
“Thói quen?” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa kỳ quái.
Long Liễm Thần từ chối cho ý kiến ngước mắt lên nhìn sắc trời rồi nói: “Sắp đến giờ lúc ta dùng bữa tối rồi.”
Phượng Triêu Hoa tặng cho y một cái liếc mắt, thản nhiên nói, “Vậy phải uất ức huynh một đêm rồi.”
Long Liễm Thần nghe vậy lúng túng ho khan hai tiếng nói: “Không uất ức đâu.” Nói xong liền lộ vẻ tức giận ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Hai người đều trầm mặc.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Long Liễm Thần thấy sắc trời đã bắt đầu từ từ tối hẳn liền nói, “Bây giờ là thời điểm chim quay về tổ. Ta phụ trách dụ chúng tới, huynh phụ trách tóm bọn chúng.”
“Làm thế nào để dụ chúng tới?” Phượng Triêu Hoa thật tò mò.
Long Liễm Thần cười thần bí rồi đặt tay phải lên khóe miệng, ngay tức khắc từng hồi tiếng chim hót thanh thúy vang lên.
Phượng Triêu Hoa cảm thấy rất đỗi bất ngờ, “Huynh biết khẩu kỹ!”
Long Liễm Thần nhướng mày không trả lời.
Phượng Triêu Hoa đứng dậy, đột nhiên nghĩ ra một kế cười nói, “Huynh dẫn dụ bầy chim tới sau đó chúng ta đồng thời động thủ. Chỉ giới hạn trong một chiêu xem ai bắt được nhiều chim hơn, thấy sao?”
“Thú vị.” Long Liễm Thần nhếch môi cười nói: “Chỉ là, ta có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Dùng ‘Nhàn hoa lạc địa’ tuyệt kỹ độc môn của huynh.”
Phượng Triêu Hoa run môi hỏi, “Huynh muốn ta dùng võ công khổ luyện nhiều năm để bắt chim?”
“Khẩu kỹ của ta cũng khổ niệm rất nhiều năm mới đạt tới cảnh giới như vậy.” Long Liễm Thần nói.
Việc này có thể đánh đồng sao? Mặc dù ở trong lòng Phượng Triêu Hoa xem thường nhưng vẫn vui vẻ đồng ý nói: “Được! Ta dùng ‘Nhàn hoa lạc địa’, nhưng huynh không được gian lận. Nghe tiếng ‘Nhất kiếm lạc cửu thiên’ của huynh là độc nhất vô nhị đã lâu, không biết chúng ta so tài thì ai sẽ thắng ai.”
“Thử rồi sẽ biết.” Nói xong, Long Liễm Thần bắt đầu gọi bầy chim đến.
Chỉ chốc lát sau chim chóc từ bốn phương tám hướng bay tới nhiệt liệt đáp lại tiếng kêu gọi của Long Liễm Thần mà ríu rít không ngừng, giống như ca ngợi khẩu kỹ của y là tuyệt diệu, là tuyệt luân.
Hai người thấy thế nhìn nhau cười một tiếng rồi bất ngờ đồng thời ra chiêu.
Phượng Triêu Hoa trong nháy mắt vận khí bay vút lên khiến từng mảnh từng mảng lá cây tách khỏi nhánh cây bay tứ tưng giữa không trung. Một khắc trước bầy chim còn bừng bừng sức sống trong nháy mắt đã thu hồi lại giọng hót thanh thúy, dừng lại đôi cánh đang bay múa, rơi rụng như hoa bay, cả bầy đều thanh thản im lìm.
Long Liễm Thần ở bên kia cũng đang thi triển chiêu thứ nhất của ‘Nhất kiếm lạc cửu thiên’.....‘Thiên lý quy nhất’, vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ.
Phượng Triêu Hoa đếm những con chim trên đất sau đó liền vỗ tay khen, “Một kiếm trúng chín mục tiêu*. ‘Nhất kiếm lạc cửu thiên’ của Long huynh quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Long Liễm Thần chau mày, có chút không hiểu lời nói của hắn, “Từ trước đến ta giờ luôn cố gắng đạt tới ‘thập toàn thập mỹ’.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy có chút ngây ngốc nhưng rất nhanh đã hiểu lời thuyết minh của y, lần nữa đếm chim trên đất rồi nói: “Tổng cộng có mười chín con, mới vừa rồi ta phát ra mười phiến lá cây, hơn nữa không có một phiến nào lãng phí.”
Long Liễm Thần nghe nói vậy thì chân mày bỗng dưng nhíu chặt lại, “Huynh dùng lá cây?”
“Có vấn đề gì sao?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy phản ứng của y có chút không giải thích được.
“Ta sử dụng kiếm mà huynh lại dùng lá cây? Ta cho là trước khi chúng ta động thủ đã thỏa thuận.”
“Đúng là chúng ta đã thỏa thuận, hơn nữa cũng đã làm được.” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa rất thản nhiên.
“‘Nhàn hoa lạc địa’ chứ không phải là ‘Nhàn diệp lạc địa’.” Long Liễm Thần nhấn mạnh chữ ‘Diệp’ như muốn nhắc nhở cái vấn đề chơi xấu của người nào đó.
Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa vô cùng nghi hoặc đang muốn hỏi rõ ràng thì chợt hiểu ra. Ngay sau đó cười lớn tiếng, trêu ghẹo nói, “Ta cũng rất muốn dùng hoa nhưng đáng tiếc nơi này chỉ có lá cây.”
Long Liễm Thần tương đối bất mãn với hành động giả ngây giả dại của người nào đó, cao giọng nói, “Bất tạ Hàn Mai, do huyền băng (băng có màu đen) ngàn năm của đáy hồ Thiên Trì và nước hợp lại mà thành, bền chắc không thể gãy.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy liền che giấu nụ cười trên môi, đang muốn giải thích, chợt một có ý niệm thoáng qua trong đầu, vì vậy nàng đổi ý, cúi đầu trầm mặc, chỉ chốc lát sau ngước mắt lên cố làm ra vẻ nặng nề khẩn trương hỏi, “Tại sao huynh biết? Chuyện này ở trên giang hồ là một bí mật mà.”
Long Liễm Thần há miệng chuẩn bị trả lời thì bất ngờ thấy được vẻ trêu chọc ở đáy mắt người nào đó, bỗng dưng nhíu lại hai mắt hỏi: “Vốn không có ‘Bất tạ Hàn Mai’, đúng không?”
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng thẳng thắn nói: “Có lẽ nó thật sự tồn tại nhưng ta không có.”
“Khá lắm, Phi Oanh các, lại dám bán tin tức giả cho ta.” Long Liễm Thần nói xong sắc mặt cũng đồng thời thể hiện vẻ không vui.
Tứ ca sắp xui xẻo rồi. Trong lòng Phượng Triêu Hoa nói thầm như thế nhưng thái độ lại có chút hả hê.
“Trở về vấn đề chính đi! Chúng ta mỗi người đánh rớt mười con chim, nhưng trên đất chỉ có mười chín con thôi.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần nghe vậy mới nhận ra mình vừa mới mất hồn, lại nói ra loại lời nói vô căn cứ rằng ‘Nhàn hoa lạc địa’ chứ không phải là ‘Nhàn diệp lạc địa’. Bỗng dưng vẻ mặt hóa đá, sắc mặt tím tím xanh xanh thật khó coi.
Phượng Triêu Hoa ttấy thế liền hiểu ngầm trong lòng. Nàng có nguyên tắc cầm nắm có chừng có mực, quyết định không bỏ đá xuống giếng làm y xấu hổ nữa, tự đi thu nhặt đống chim lại.
“Thì ra là như vậy!” Phượng Triêu Hoa cầm lên một con chim đưa cho Long Liễm Thần rồi nói: “Khó trách thiếu mất một con.” Hai người đánh trúng cùng một con thật là trùng hợp.
Long Liễm Thần vừa nhìn liền cười một tiếng, “Xem ra, chúng ta vẫn khó phân thắng bại.”
Đuôi mày Phượng Triêu Hoa nhướng lên, từ chối cho ý kiến. Đột nhiên nàng chau mày, ngưng mắt nhìn đống chim chết kia, nói vô cùng nặng trịch: “Mượn kiếm dùng một chút.”
Long Liễm Thần cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời của y, vì vậy không chút do dự đưa kiếm ra.
Phượng Triêu Hoa nhanh chóng sử dụng kiếm mổ bụng chim ra nói: “Trong cơ thể chúng đều có độc.”
Long Liễm Thần đang bởi vì bảo kiếm của mình hóa thân dao mổ mà bi ai không dứt thì bất ngờ nhận thấy một hiện tượng quỷ dị, trong cơ thể những con chim bình thường như thế lại có kịch độc, chỉ có một khả năng....Có người hạ loại độc này vào trong cơ thể chúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...