Phượng Hí Đông Cung


Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thoáng mỉm cười, nói tỉnh như không, “Cũng giống như chuyện hái hoa tặc, đều là hiểu lầm.”
Đối với hành vi vô lại của người nào đó Trương Viễn coi như mắc điếc tai ngơ, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dây dưa nữa.
Long Liễm Thần bật cười, người có thể trợn mắt nói dóc mà vẫn thản nhiên như thế, tuyệt đối chỉ có mỗi Phượng thất này. Nhưng mà, y không hề giống loại người có lòng tham không đáy, tại sao hết lần này tới lần khác cướp phạm nhân của Trương Viễn để đổi tiền thưởng chứ? Tiêu ✲✲Khang✲Diễn∞ đàn ✰Lê Quý Đôn
Trần Minh Hiên cũng cảm thấy lạ nhìn sang Phượng Triêu Hoa, một người lúc đối mặt với mọi chất vấn vẫn có thể tỉnh táo đến cảnh giới như thế, không phải lòng dạ quá sâu, thì chính là thật sự vô tội. Phượng thất không giống loại thứ nhất, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải là loại thứ hai.
Đối mặt với sự tò mò lẫn nghi hoặc của mọi người, Phượng Triêu Hoa vẫn dửng dưng coi như không thấy.
Lúc này, nhờ có sự giúp đỡ của nhiều người làm ở khách điếm, Long Hiểu Vân đã dọn lên một bữa ăn sáng vô cùng thịnh soạn.
“Canh hạt sen tổ yến, canh phỉ thúy nhân ba món, cá viên luộc Trường Phong, cá trích hấp, cháo nhừ thập cẩm. Ừm, đầy đủ rồi.” Long Hiểu Vân hài lòng gật đầu.
Phượng Triêu Hoa lấy làm kinh ngạc, “Nhìn có vẻ rất ngon.” Thật không ngờ nha đầu này lại có tài nấu nướng giỏi như vậy.
Long Hiểu Vân hất mặt kiêu ngạo nói, “Dĩ nhiên rồi. Tài nấu nướng của ta có thể sánh với ngự….”
“Đừng ba hoa nữa. Người ta chỉ nói nhìn có vẻ rất ngon.” Long Liễm Thần kịp thời ngăn chặn nàng để tránh bại lộ thân phận.
Long Hiểu Vân vội vàng che miệng, ngay sau đó cười nói, “Mau ăn đi, ăn xong rồi bàn chánh sự tiếp.”

“Chánh sự?” Phượng Triêu Hoa không hiểu ‘chánh sự’ theo lời nàng là có ý gì.
“Mở đại hội đó. Hôm nay tam ca ta sẽ mở hội nghị cùng với những thủ lĩnh cường đạo của sáu tỉnh Tây Nam.” Long Hiểu Vân nói.
“Ta đâu có nói dẫn muội tham gia.” Long Liễm Thần đánh vỡ ảo tưởng mơ mộng của người nào đó.
“Muội cũng đâu cần huynh dẫn đi!” Long Hiểu Vân liếc xéo huynh trưởng mình, chạy đến cạnh Phượng Triêu Hoa nói: “Công tử, ta là thư đồng của huynh, huynh sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?”
Phượng Triêu Hoa đang tính mở miệng thì Long Hiểu Vân lại nói, “Ta sẽ nấu nhiều món ngon cho huynh! Chỉ làm ột mình huynh ăn thôi.”
Trần Minh Hiên nghe vậy thì khóe miệng không kiềm được giật giật, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Ta chỉ quen ăn uống đạm bạc.”
“Huynh…” Long Hiểu Vân tức lên, “Tam ca không dẫn người ta đi, huynh cũng vậy nữa, ý là sao chứ?”
Phượng Triêu Hoa liếc nhìn Trần Minh Hiên, bí ẩn nói, “Sẽ có người nguyện ý dẫn thay.”
“Ai?”
“Ngoại trừ ta và Tam ca của ngươi ra, ở đây còn ai mà ngươi quen thuộc?”
“Trần Minh….Trần đại ca!” Long Hiểu Vân mừng rỡ, vội vàng phóng tới bên cạnh Trần Minh Hiên, nịnh nọt nói, “Trần đại ca, huynh sẽ dẫn ta đi, đúng không?”
Trần Minh Hiên liếc liếc Phượng Triêu Hoa, nói: “Ừ, ăn xong sẽ dẫn cô đi, cô đi chuẩn bị hành lý trước đi.”
“Chuẩn bị hành lý? Không phải mở hội nghị ở đây sao?”
“Nếu không muốn ta dẫn cô đi, thì cô khỏi cần chuẩn bị hành lý nữa.” Trần Minh Hiên nói.
Long Hiểu Vân vội vàng lắc đầu, “Mọi người cứ ăn trước.” Nói xong co cẳng chạy.
“Nàng ta không ăn sao?” Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên nói.
Long Liễm Thần cười khẽ, “Huynh xem ở đây còn chỗ cho con bé sao?”
Phượng Triêu Hoa chưng hửng, đột nhiên cảm thấy, có người ca ca như vậy cũng không phải là điều may mắn.
***
Sau đó, năm người chia ra ba hướng. Trần Minh Hiên dẫn theo Long Hiểu Vân bị lừa mà vẫn chẳng hay biết gì đi Nam Lăng. Trương Viễn đi quan nha Nam Lăng điều tra sổ ghi chép ở quan phủ có liên quan tới việc mất quan lương vào một năm trước. Còn Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần thì đi tới một nơi trong rừng cây rậm rạp.

“Tại sao phải chọn chỗ này làm nơi gặp mặt?” Phượng Triêu Hoa không hiểu hỏi.
“Bí mật.”
“Đúng là có hơi quá bí mật rồi đó.”
Long Liễm Thần cười nói, “Càng bí mật càng tốt, chuyện hôm nay ta muốn làm chính là không thể để mọi người nhìn thấy.”
Đang nói thì ba huynh đệ Kim Sa trại đến, sau đó, các trại chủ của mười hai trại cũng đều nối nhau đi tới.
“Khấu kiến tổng trại chủ.” Mọi người đều đồng thanh hô lên.
Long Liễm Thần giơ tay tiếp nhận lời chào của bọn họ, sau đó nói, “Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là muốn hợp mưu làm một việc buôn bán lớn.”
“Tổng trại chủ xin phân phó.”
“Theo tuyến báo, sắp tới triều đình sẽ phái người đưa quan lương đến Nam Lăng, đề phòng nửa đường bị cướp, triều đình đã chia quân lương thành bốn nhóm vận chuyển vận lương từ bốn tuyến đường khác nhau. Lần này vận lương không giống như trước, áp tải lương đều là cẩm y vệ, ai cũng đều có võ công cao cường.”
“Cẩm y vệ thì có làm sao! Chỉ cần một câu nói của thủ lĩnh, chúng tôi sẽ liều mạng cướp về cho người.” Người lên tiếng chính là Kim lão tam xưa nay luôn nghĩ sao nói vậy.
Long Liễm Thần nói: “Ừ, ngươi có lòng như vậy rất tốt. Nhưng chuyện cướp lương lần này sự việc trọng đại, chúng ta phải có kế hoạch chu toàn, nếu không, rất có thể sẽ dẫn tới tai hoạ khó lường.”
Kim lão tam rùng người, nghiêm trọng thế sao?
Long Liễm Thần lại nói, “Bốn tốp quan lương chia ra sẽ đi qua Kim Sa trại, Liên Vân trại, Cửu Long trại và Bạch Thủy trại. Trong khoảng thời gian cướp lương, trại chủ của bốn trại kể trên cần phải quản kỹ huynh đệ dưới trướng của mình, không cho phép bất luận kẻ nào dùng bất kỳ lý do gì để xuống núi đánh cướp.”
“Hả?” Mọi người đều ngớ ra, thủ lĩnh có chủ ý gì?
“Tám trại còn lại chia ra bốn hướng, chia nhau mai phục ở bốn tuyến đường. Trước khi quan lương đi qua địa bàn của chúng ta, phải cướp được quan lương, sau đó đi tắt bằng đường nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển quan lương cướp được về Nam Lăng, đến Nam Lăng rồi sẽ có người tiếp ứng các ngươi.” Long Liễm Thần nói.

“Muốn dùng tất cả quan lương cướp được lần này để phân phát cho dân chúng chạy nạn ở Nam Lăng sao?” Kim lão đại hỏi.
Long Liễm Thần gật đầu.
“Vậy thì không cướp nữa là được, cần gì bày chuyện dư thừa.” Kim lão tam nói.
Kim lão đại khiển trách, “Lão đại tự có tính toán.”
Long Liễm Thần tán thưởng nhìn Kim lão đại, sau đó nói với mọi người, “Có ai không muốn tham dự lần hành động này, có thể thối lui ngay từ bây giờ.”
Không có người nào lên tiếng.
“Rất tốt.” Long Liễm Thần lấy ra ấn Kỳ Lân Như Ý giơ lên cao nói: “Ngọc Ấn ở đây, mọi người nghe lệnh.”
Mọi người cùng nhau quỳ xuống.
“Trong vòng nửa tháng, nhất định phải đưa bốn nhóm quan lương đến được Nam Lăng.”
“Tuân lệnh!”
Sau đó, mọi người rối rít rời đi. Trong rừng cây chỉ còn lại Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần.
Trầm mặc một hồi lâu, Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói, “Ta cũng có phần khó hiểu như Kim lão tam.” Có thể thấy, mục đích cuối cùng của y cũng giống như quan phủ, đều muốn đưa lương thực an toàn đến Nam Lăng, vậy tại sao y phải tốn nhiều công sức như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui