Phượng Hí Đông Cung


Kim lão tam trợn to hai mắt một hồi lâu mới vô cùng tiêu sái ném đao xuống, phi thân nhảy đến trước mặt Phượng Triêu Hoa, nói: “Võ công của ngươi cao cường, Kim lão tam ta bội phục!”
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt lên, nói, “Bội phục thì không cần, chỉ cần xin lỗi thư đồng của ta, từ nay về sau, kiều quy kiều, lộ quy lộ*, chúng ta đều không dính dáng gì tới nhau nữa.” (*桥归桥、路归路 : một câu thành ngữ, tiếng lóng địa phương thường dùng, đại ý là phân chia hai sự việc tách bạch không liên quan)
“Không được!” Râu quai hàm trên mặt Kim lão tam đều rung lên.
“Này! Ngươi chỉ là thủ hạ bại tướng của công tử nhà ta, có tư cách gì nói ‘không’ hả?” Long Hiểu Vân gào lên.
“Đi đi, đi đi, lông cánh còn chưa mọc đủ, la lối cái gì!” Kim lão tam ghét bỏ khoát khoát tay với Long Hiểu Vân, sau đó nghiêm nghị nói với Phượng Triêu Hoa, “Không sai, là ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Ta bội phục ngươi.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, hắn muốn làm gì?
“Ngươi nói đi, ngươi tên gì?” Vẻ mặt Kim lão tam rất hung thần ác sát.
“Hừ, nói ra sẽ dọa chết ngươi!” Long Hiểu Vân hất mặt nói như thể người mang tuyệt kỹ chính là nàng.
Kim lão tam nhìn cũng không thèm nhìn Long Hiểu Vân lấy một lần, chỉ chờ Phượng Triêu Hoa trả lời.
Phượng Triêu Hoa thản nhiên liếc hắn một cái, hời hợt phun ra hai chữ, “Phượng thất.”
“Phượng thất!” Kim lão tam kêu to, “Ngươi chính là kẻ đã phế bỏ tay phải của lão đại!”
Lúc này, Kim lão đại đã đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng nảy, sau đó hai tay ôm quyền nói với Phượng Triêu Hoa, “Thất thiếu.” (tay chỉ là ‘phế bỏ’, chứ không ‘chặt bỏ’ nên vẫn ôm quyền đc )
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn, lập tức liền nhận ra hắn, “Kim diệu thủ.”

“Tiểu đệ lỗ mãng, mong Thất thiếu tha lỗi.” Kim lão đại nói.
“Đại ca, hắn phế bỏ tay phải của huynh. Tại sao huynh phải khách khí với hắn như vậy!” Kim lão nhị đằng đằng sát khí nắm chặt đại đao trong tay chuẩn bị để có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Mẹ nó, Kim lão tam ta vất vả lắm mới tìm được một người để bội phục, chuyện tốt không tới sao lại trở thành kẻ thù của lão đại chứ?” Kim lão tam thô lỗ nói.
Long Hiểu Vân núp ở sau lưng Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng nói, “Đánh thắng nổi không?”
Phượng Triêu Hoa cười khẽ lắc đầu một cái.
“Vậy….Vậy làm sao bây giờ?” Long Hiểu Vân nhắm mắt âm thầm lẩm bẩm, đã gây họa rồi, đã gây họa rồi, nếu như ông trời có thể cho nàng thêm một cơ hội nữa nàng nhất định sẽ không vào quán trà thôn dã này uống trà, cho dù vào uống trà cũng sẽ không cãi vã với người khác, cho dù có cãi vã với người khác, cũng sẽ không cãi vã với người lợi hại….
Phượng Triêu Hoa uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói, “Nghe nói ngươi đã đổi sang làm sơn tặc.”
“Chúng ta chỉ cướp của tham quan chứ không cướp của lương dân.” Kim lão đại lập tức tỏ rõ rằng hắn thật sự hoàn lương.
Kim lão tam bổ sung, “Hơn nữa còn đem số bạc cướp về phân phát cho người dân nghèo khổ ở những vùng xung quanh.” Mặc dù hắn vô cùng không hiểu về quyết định này của lão đại.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười nói: “Tính theo thời gian, ước hẹn một năm đã đến rồi.”
Kim lão đại nhất thời vui mừng nhướng mày, “Thất thiếu còn nhớ ước hẹn năm đó!”
“Đương nhiên còn nhớ.” Phượng Triêu Hoa nói: “Chuyện ở Nam Lăng, chắc hẳn các ngươi cũng biết rồi.”
“Biết.”

“Hiện tại ta phải gấp rút trở về nên không tiện giúp ngươi trị liệu cái tay bị thương được. Lời hẹn dời lại ba tháng, có được không?”
“Dời lại ba năm cũng không thành vấn đề. Ta vốn cũng không kỳ vọng nó sẽ khôi phục.” Kim lão đại nói.
“Vậy cáo từ trước.”
“Thượng lộ bình an!” Kim lão đại nói.
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, bỏ tiền trà lên bàn rồi đứng dậy rời đi.
Chỉ vậy thôi ư? Không đánh nhau? Long Hiểu Vân giật giật mắt vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Công tử nhà ngươi lên xe ngựa rồi, ngươi còn không đi!” Kim lão tam nhắc nhở.
“Á….Công tử, chờ ta với.” Long Hiểu Vân nhấc chân chạy ra ngoài.
Đợi xe ngựa đi xa, Kim lão tam hỏi, “Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn phế bỏ tay huynh, tại sao huynh còn tôn kính hắn như vậy?”
Kim lão đại nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, nhỏ giọng nói: “So với mất mạng, thì phế bỏ một tay có phải tốt hơn rất nhiều không?”
Kim lão tam gật đầu, đó là đương nhiên.
“Hắn phế đi một tay của ta, nhưng đã cứu cuộc đời ta. Ta đương nhiên nên tôn kính hắn.”
“Không hiểu, không hiểu.” Kim lão tam theo thói quen gãi gãi đầu không có mấy sợ tóc của mình.

Kim lão nhị thấy thế trêu ghẹo nói, “Lão Tam đừng gãi nữa, nếu gãi tiếp đầu đệ sẽ biến thành đầu trọc đó.”
Kim lão tam phẫn nộ buông tay. Sự thật hắn rất sợ biến thành đầu trọc. Nhưng chỉ cần mỗi lần hắn hoang mang thì lại không nhịn được muốn bứt tóc. Dần dà, rừng rậm cũng biến thành rừng cây. Hơn nữa còn là cây nhỏ hàng năm phải sinh trưởng trên giải đất thiếu thốn dinh dưỡng.
“Đi thôi. Trở về sơn trại.” Kim lão đại nói.
Kim lão tam vội la lên, “Đừng đi mà lão đại, huynh còn chưa có nói cho bọn đệ biết ân oán giữa huynh và Phượng thất.”
“Vừa đi vừa nói.”
“Ồ.”
“Một năm trước, trên giang hồ ta nổi danh là kẻ cắp chuyên nghiệp với danh xưng là ‘Diệu thủ thần thâu’. Cái gọi là ‘nơi cao khó tránh khỏi cái lạnh’*, khi ta trộm cái gì cũng thuận tay thì lòng hiếu chiến của ta cũng tăng lên theo. Vào thời điểm đó lại có người giật giây ta đi trộm quan ấn của quận trưởng Nam Lăng. Ta cũng đã làm như vậy. Nhưng sau đó ta mới biết, căn bản là ta bị người kia lợi dụng. Người nọ dùng quan ấn của quận trưởng chỉ trong một đêm điều đi toàn bộ lương thực trong quan thương của Nam Lăng. Sau đó…. Sau đó….” Kim lão đại nói đến đây thì có chút nghẹn ngào, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Sau đó phủ quận trưởng bị người thảm sát toàn gia.” (*câu gốc là: cao xử bất thắng hàn tức nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, 高处不胜寒. Xuất từ bài Thủy điệu ca đầu-水調歌頭, của Tô Thức- 蘇軾. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không chịu nổi lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…)
Kim lão nhị và Kim lão tam nghe vậy đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, trăm miệng một lời, “Kẻ nào làm?”
“Không biết. Khi ta đến thì đã muộn. Khi đó Thất thiếu đang ôm thiên kim của quận trưởng, người duy nhất may mắn còn sống sót chuẩn bị rời đi, cũng chính thời điểm đó….” Vừa nói, Kim lão đại vừa nhìn tay phải của mình bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc ấy….
***
Phủ quận trưởng ngổn ngang xác chết, máu chảy thành sông.
Phượng Triêu Hoa ôm Minh Nguyệt đang run lẩy bẩy, nhìn cũng không nhìn Kim diệu thủ lấy một cái bình tĩnh hỏi, “Tay nào trộm quan ấn?”
“Ta không biết chuyện sẽ phát triển thành ra như vậy.”
“Tay nào?” Giọng nói cất cao vài phần.
“Ta không ngờ quận trưởng sẽ vì vậy mà bị mất mạng.” Kim diệu thủ lấy ra một hộp gấm rồi nói: “Ta đến để trả quan ấn. Ta trộm quan ấn chẳng qua vì nhất thời nổi hứng, ta không biết người nọ sẽ lợi dụng quan ấn điều lương thực đi.”
“Trả lời ta.”

Kim diệu thủ lạnh rùng mình, “Tay phải.”
Vừa dứt lời, một trận kình phong ập đến....
“A....” Kim diệu thủ cảm giác như có vật gì đó xuyên qua cổ tay hắn. Tiếp theo, một dải lụa trắng giống như linh xà đánh tới cuốn quan ấn trên tay hắn đi.
“Ta cho ngươi thời hạn một năm, nếu như từ nay về sau ngươi rửa tay gác kiếm không hành đạo nữa, ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi bàn tay bị thương. Nhưng nếu ngươi khăng khăng một mực muốn chết thì đến lúc đó, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
***
Kim lão đại nhớ lại đến đây cười nói: “Sau này ta mới biết Thất thiếu chưa bao giờ dùng vũ khí. Cái ta nhìn thấy căn bản chỉ là đai lưng làm từ tơ lụa bình thường của hắn mà thôi. Võ công của hắn cao cường, điều này nghĩ cũng biết.”
Kim lão nhị và Kim lão tam bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra câu chuyện là như vậy!
Kim lão tam đột nhiên quát ầm lên, “Sao không nói sớm! Hắn đã đi xa rồi.”
“Đệ muốn làm gì?” Kim lão nhị hỏi.
“Đệ… ” Kim lão tam gãi gãi đầu ngớ ngẩn nói, “Đệ cũng không biết.”
Kim lão nhị trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng kêu la vớ vẩn nữa. Chúng ta còn phải vội đi gặp thủ lĩnh đấy.”
“Ừ nhỉ!” Kim lão tam vỗ đùi kêu to, “Sao đệ lại quên mất vụ này! Không biết lần này thủ lĩnh triệu tập đương gia của mười hai trại Tây Nam chúng ta gặp mặt ở huyện Trường Phong có chuyện gì?”
Kim lão đại nói: “Tới đó sẽ biết. Cách ngày hẹn mười lăm còn có bảy ngày. Ba ngày sau ba chúng ta tiếp tục khởi hành, ra roi thúc ngựa là có thể đến trước ngày đó.”
Kim lão tam gật đầu, mặt sùng bái nhìn về phía lão đại mình, thầm nói ở trong lòng lão đại thật thông minh, nhanh như vậy đã lên kế hoạch xong xuôi cho hành trình rồi.
Kim lão nhị trợn mắt liếc nhìn dáng vẻ sùng bái của Kim lão tam mà khinh thường đẩy hắn một cái nói: “Đi nhanh đi. Lão đại đi xa rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui