“Thái tử gia, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Long Liễm Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, ưu nhã cởi áo ngoài xuống đưa cho Lục Bình nói: “Ngày mai tìm người tới sửa lại cửa sổ.” Nói xong, thản nhiên đi về phía giường treo rèm đỏ thẫm dành cho hai người.
"Thái tử gia, ngài....."
“Đêm đã khuya.”
Long Liễm Thần không hề giận, nhưng chỉ ba chữ ngắn gọn lại khiến cho người nghe cảm thấy bội phần áp lực. Lục Bình khắc chế sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói: “Ngài....Ngài hãy đến phòng bên cạnh ngủ đi ạ.”
“Trước khi trời sáng đừng có quấy rầy.” Nói xong, Long Liễm Thần liền đi tới bên giường. Hắn không lập tức lên giường, mà không chớp mắt nhìn người nằm trên giường với tư thế bề trên, xuyên qua bức rèm màu hồng có thể mơ hồ nhìn thấy người ở bên trong chăn hỉ được bao quanh kín mít, chỉ còn lại một cái đầu ở bên ngoài đưa lưng về phía hắn.
Những sợi tóc thật dài được thả tự nhiên không cột lại, xem ra, nàng thật sự buồn ngủ, không phải là cố ý tránh hắn.
Khóe miệng gợi lên đường cong ưu nhã, Long Liễm Thần xốc rèm lên rồi lên giường.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa phản ứng trong vô thức, dịch chuyển người vào phía bên trong, cánh tay lại bị hắn giữ lại. Khoảnh khắc đó, tim như đập rộn lên, nhảy thình thịch không ngừng, tựa như sắp sửa nhảy ra ngoài.
Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, để ặt nước vô tình bị rối loạn trong hồ khôi phục lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói, “Nếu thái tử gia không có tình cảm với nô tỳ, cần gì phải tới đây trêu chọc?”
Nghe vậy, mày kiếm Long Liễm Thần nhếch lên, thu hồi bàn tay ấn chặt cánh tay nàng lại.
Phượng Triêu Hoa thầm than một tiếng, ở chung cùng hắn, luôn cảm thấy áp lực bội phần, không thể nào nhẹ nhàng thoải mái được, nhất là khi cùng hắn tiếp xúc tay chân. Giống như, bước vào một quán rượu không hợp với mình, tửu khách (khách uống rượu) bốn phía chuyện trò vui vẻ, nhưng bản thân lại không có cách nào hòa nhập, hận không thể đặt ly rượu trong tay xuống, thu hồi bộ dáng nhếch nhác muốn chạy trối chết mà ung dung bình thản rời đi.
Đúng vậy, che giấu nội tâm ngượng ngùng, tao nhã rời đi. Đây là tác phong của nàng, vĩnh viễn giữ vững phần phong độ đặc biệt này. Tất cả cái này cũng không có quan hệ gì với gió và trăng, vẻn vẹn chỉ vì bản thân nàng sớm thành thói quen như vậy.
Chợt giọng nói dễ nghe của Long Liễm Thần vang lên bên tai, mang theo hơi thở nóng, trêu chọc cả người nàng thoáng co rút nhẹ, có lẽ là đã lạc vào cõi thần tiền, nàng không thể bắt được trọng điểm trong lời nói kia.
Hắn mới vừa nói cái gì? Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, không có ý định yêu cầu hắn lặp lại.
Vốn nghĩ là không có được câu trả lời của mình, Long Liễm Thần sẽ tự giác lặp lại vấn đề một lần, nhưng khi bên hông có thêm một đôi bàn tay thì Phượng Triêu Hoa biết mình sai lầm rồi, sai lầm không bình thường.
Đối với sự ấm áp quanh thân bất ngờ xảy ra này, Phượng Triêu Hoa vô cùng không quen, vì vậy lên tiếng phá tan sự lúng túng, “Giường rất lớn.”
Long Liễm Thần không đáp lời.
Phượng Triêu Hoa ảo não mím môi, không ngừng cố gắng, “Có chút chật chội.”
Long Liễm Thần vẫn không lên tiếng, đường cong nơi khóe miệng lại càng nới rộng hơn.
Phượng Triêu Hoa thở dài bất lực nói, “Nô tỳ không bài xích việc cùng ngài ngủ chung giường, nhưng giường lớn như vậy, không nên tiết kiệm chỗ, tự làm khổ mình.” Nàng thật không muốn nói thẳng ra thế này, nhưng người nào đó vô cùng không quân tử, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của nàng, khiến cho nàng không thể không đâm thủng chồng giấy này.
“Nàng.”
“Sao?” Phượng Triêu Hoa không hiểu.
“Lược bỏ tôn xưng (cách gọi thể hiện sự kính trọng).”
“Nô tỳ không dám.”
Long Liễm Thần cười khẽ, nói: “Ngay cả việc để bình trà ở bên cửa sổ để cho ta đụng phải nàng cũng dám, thì còn có gì mà nàng không dám.”
“Đó chẳng qua là ngoài ý muốn.” Đối với kiệt tác tùy tính ban nãy, Phượng Triêu Hoa lên tiếng phủ nhận.
“Nàng không cảm thấy hai người ngủ tương đối thoải mái sao?”
“Không cảm thấy.”
“Nhưng....” Bỗng dưng Long Liễm Thần hơi tỏa ra lãnh khí, đầu lông mày nhăn lại hít sâu một hơi, một hồi lâu bình tĩnh nói, “Ta cũng vậy, không cảm thấy.” Dứt lời, xốc nhẹ chăn lên, đứng dậy, mang giày, thuận tay cầm áo choàng trên thành giường phủ thêm lên người, sau đó rất nhanh đi tới phía cửa phòng.
“Đừng quên trả lại.” Đó áo choàng lông cáo trắng, không dễ gì mà có được, tạm thời nàng không có ý định tặng cho người khác.
Long Liễm Thần dừng lại một chút ở trước cửa, không trả lời. Đóng cửa lại, nghênh ngang rời đi.
Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa trở tay kéo kéo chăn, rụt cổ lại, đôi môi hơi tái nhợt. Có lẽ là lúc hắn xốc chăn lên khiến gió lạnh lùa vào trong chăn, khoảnh khắc rời khỏi lồng ngực hắn, chút ấm áp khó có được cũng biến mất theo. Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Như từ trong lò lửa tiến vào hầm băng, không khí bốn phía lạnh lẽo khiến nàng không khỏi âm ỷ phát rét.
Phượng Triêu Hoa trở người, bình tĩnh ngưng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hồi lâu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đây coi như là điểm giống nhau sao?”
Gặp phải công kích bất ngờ như vậy, nếu là người khác thì chắc chắn thảm hại không chịu nổi. Nhưng y không có, tựa như nàng sẽ không đặt bản thân mình vào trong cùng loại tình trạng như thế, y lựa chọn bình tĩnh mang theo phần phong độ này rời đi, để cho nàng thưởng thức.
Có lẽ người khác không có cách nào biết được sự đáng quý trong đó, nhưng nàng biết. Trong tình cảnh như vậy, muốn duy trì phần phong độ này, chỉ có định lực (cố gắng bình tĩnh) thôi là không đủ.
Nghĩ rồi lại nghĩ, ánh mắt Phượng Triêu Hoa trở nên hoảng hốt, đáy lòng mơ hồ nhè nhẹ đau, dần dần, nhắm mắt lại ngủ say.
***
Trong màn đêm, hai tay Long Liễm Thần giữ chặt vai áo choàng lông cáo trắng, phát huy khinh công đến trình độ cao nhất, lao vun vút như loài cú đêm.
Long Liễm Thần rất nhanh đã tới tẩm cung của Long Hiểu Vân.
“Cốc cốc…”
“Ai vậy?” Long Hiểu Vân dụi mắt, mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa. Nhưng cửa vừa mở ra liền hoàn toàn tỉnh hẳn, không còn bộ dáng tùy ý nữa, sợ hãi nói, “Tam ca, sao huynh lại....”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút.” Long Liễm Thần bước vào bên trong, sau đó đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói, “Đưa cái hòm thuốc cho ta.”
Nghe vậy, Long Hiểu Vân đi lục tung mọi thứ lên tìm, vật lộn một lúc lâu mới lấy ra một cái hòm thuốc không lớn không nhỏ bỏ lên trên bàn, nói: “Muốn thuốc gì, huynh tự mình lấy đi.”
Long Liễm Thần rũ mắt nhìn một chút, cầm lên mấy viên thuốc màu tím nuốt vào, ngay sau đó dặn dò nói, “Ngủ tiếp đi. Đừng nói cho bất kỳ người nào đêm nay ta tới, bao gồm cả mẫu hậu.”
“Rốt cuộc huynh làm sao vậy.” Long Hiểu Vân bĩu môi, có chút bất mãn.
Long Liễm Thần cau mày, nói: “Vậy muội không biết thuốc này dùng để làm gì sao?”
“Không có ai nói uội biết.” Long Hiểu Vân vô tội nháy mắt mấy cái.
“Vậy muội cần nhiều thuốc như vậy làm gì?”
Long Hiểu Vân lườm hắn nói: “Cho huynh dùng đó. Huynh xem, bây giờ không phải là có công dụng rồi sao?” Kể từ sau khi biết được nguyên nhân chính đại ca bị giết hại là bởi vì không cẩn thận trúng phải độc của người xấu, nàng liền bắt đầu sưu tập các loại thuốc giải. Mặc dù cái gọi là sưu tập này chính là nàng quấn quít lấy tam ca và Trần Minh Hiên để họ đưa ình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...