Phượng Giá FULL


Edit: Giò, Huyên
“Tại sao núi Kỳ Lân lại được gọi là núi Kỳ Lân?”
“Bởi vì trên núi có kỳ lân.”
“Trên núi có bao nhiêu kỳ lân?”
“Trực tiếp hỏi cha ngươi đi.”
“Kỳ lân…… mọc vẩy chứ làm gì có lông.”
“Lông cũng là vảy.”
“Lần trước khi rời khỏi cung Triều Hi nên bắt cóc một con tiểu phượng hoàng, giờ hối hận quá.”
“…Không phải ngươi đã bắt cóc thủ lĩnh phượng hoàng rồi sao?”
“Hắn không thích biến thành tiểu phượng hoàng, không cho ta sờ.”
“….Mặt trời xuống núi rồi, xin hỏi lão nhân gia ngươi chuẩn bị khi nào nhích người?”
“Không phải vẫn còn ở đằng kia sao?”
“….”
Rùa đen nhỏ cạn lời, quay đầu hỏi Tạ Hi Tri – đang nhìn dãy núi trùng điệp phía xa: “Hắn sao vậy?”
Tiểu rùa đen mang Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri cùng đi đến chân núi Kỳ Lân, Sở Đông Ly đứng im như mọc rễ dưới chân, im lặng không nói.

Tạ Hi Tri dời mắt, suy nghĩ, nói: “Ngại ngùng.”
Sở Đông Ly u oán nhìn qua.

Rùa đen nhỏ hỏi Sở Đông Ly: “Ngươi không muốn gặp Kỳ Lân vương?”
Sở Đông Ly gãi gãi cằm: “Muốn, nhưng gặp mặt thì không biết nói gì.”
Rùa đen nhỏ trợn trắng mắt: “Trực tiếp giả câm thì không cần phải nói.”
Sở Đông Ly: “Tâm địa ngươi quá ác độc.”
Rùa đen nhỏ: “…” Rụt đầu vào mai rùa, ngủ, mặc kệ.

Ánh tà dương tắt dần, hoàng hôn phía chân trời đỏ như lửa.


Thấy Sở Đông Ly còn phân vân, Tạ Hi Tri nói: “Nếu không thì Sở Sở ngươi biến thành tiểu long giấu trên người ta, ta mang ngươi đi lên.”
Sở Đông Ly sờ sờ cằm: Ý kiên này rất hay, biến thành tiểu long, cho dù ngượng ngùng cũng nhìn không ra.

Tiểu long chui vào vạt áo của Phượng Đế bệ hạ, thúc giục: “Mặt trời xuống núi rồi, chúng ta đi nhanh lên.”
Tạ Hi Tri: “.…” Cũng không biết là ai trì hoãn gần hai canh giờ?
Đi đến lưng chừng núi, sương mù trắng xoá một không gian, đường núi uốn lượn trong sương mù rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Tiểu long nhô đầu ra, hỏi Tạ Hi Tri: “Là trận pháp hay kết giới?”
“Hình như là kết giới.”
Tiểu long chụp móng vuốt lay tỉnh rùa đen nhỏ: “Làm sao đi vào?"
Rùa đen nhỏ ngáp một cái: “Không biết, lần trước sư phụ mang ta đi vào, ta ngủ mất rồi, nếu không thì gọi to ba tiếng?”
Tiểu long khinh bỉ.

Tạ Hi Tri nói: “Trực tiếp bay lên là được.”
Tiểu long gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
Rùa đen nhỏ bất mãn: “Hai ngươi thương lượng là được, đánh thức ta làm chi?”
Tiểu long lắc lắc đầu: “Không, chỉ là thấy ngươi ngủ ngon quá.”
Rùa đen nhỏ: “……” Con rồng này, thật sự thâm hiểm quá!"
Phía trên đỉnh núi có một tòa cung điện nguy nga nửa ẩn nửa hiện, phòng ốc khắp nơi đẹp đẽ, thúy bách xanh um.

Rùa đen nhỏ nói: “Kỳ Lân Vương ở bên trong tòa cung điện kia.”
Tạ Hi Tri cho mây đáp xuống phía trước cung điện.

Trước cửa điện có hai thủ vệ là thiếu niên trên trán có một cái sừng, nhìn thấy Tạ Hi Tri, trên mặt hai thiếu niên kia hiện lên một tia nghi hoặc v cảnh giác, một trong hai người hỏi: “Ngươi là ai?”
Tạ Hi Tri nói: “Con trai của vương các ngươi.”
Tiểu long chọc ngực Tạ Hi Tri: Quá thẳng thắn.

Hai thiếu niên nhìn nhau, thiếu niên vừa rồi hỏi chuyện đi vào bẩm báo, một thiếu niên khác tò mò mà nhìn tiểu long.


Tiểu long thân thiện mà vẫy vẫy móng vuốt với thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên tức khắc sáng lên, hỏi: “Đây là rồng à?” Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy rồng một sừng.

Tạ Hi Tri gật đầu, nhét tiểu long trở lại vạt áo.

Thiếu niên đi vào bẩm báo rất nhanh trở lại, thấy bước chân cậu nhẹ nhàng, tươi cười đầy mặt: “Thiếu chủ, vương ở trong hoa viên, xin theo ta đi vào.”
Thiếu niên còn lại giật mình mà nhìn Tạ Hi Tri, đây thật là con trai của Vương à?
Ấn tượng của Tạ Hi Tri với Kỳ Lân vương chính là: Rất trẻ tuổi, còn có má lúm đồng tiền!
Kỳ Lân Vương ngồi ở trong đình của hoa viên hóng gió, trước mặt để một cái lọ bằng bạch ngọc, trong lọ có hai đóa hoa trắng đến gần như trong suốt.

Lúc Tạ Hi Tri đi vào đình hóng gió, Kỳ Lân vương đang xuất thần mà nhìn hai đóa hoa trắng kia.

“Đến rồi.” Kỳ Lân vương đưa mắt nhìn qua mặt Tạ Hi Tri, “Tiểu Ly đâu?”
Tạ Hi Tri nhướng mày, Kỳ Lân vương đã gặp Sở Sở rồi? Hắn ta biết mình không phải Sở Đông Ly?
Kỳ Lân vương nói: “Ngươi không phải Tiểu Ly, ta biết, chỉ là nếu ngươi đã đến rồi, Tiểu Ly hẳn là cũng tới.

Nó không muốn gặp ta?”
Tạ Hi Tri nói: “Sở Sở thẹn thùng.”
Tiểu long hất đuôi ―― ai thẹn thùng? Chỉ là có hơi ngượng thôi.

Nghĩ nghĩ, vẫn nhô đầu ra.

Nhìn thấy tiểu long, Kỳ Lân vương có hơi hoảng hốt.

Tiểu long cào cào sừng, nhỏ giọng mà gọi một tiếng: “Cha.”

Kích động, áy náy, thương tiếc, vui sướng……
Tạ Hi Tri giờ mới biết hóa ra đôi mắt có thể bộc lộ nhiều cảm xúc ở trong giây lát như vậy.

“Đây là bản thể của con?” Không biết phải nói gì - Kỳ Lân Vương hỏi.

Tiểu long gật đầu: “Rất kỳ quái à?”
Kỳ Lân vương lắc đầu: “Không phải, đây chính là độc nhất vô nhị, là chủng loại quý hiếm,” vừa nói lại vừa nhìn Tạ Hi Tri: “Phượng Quân cũng cho rằng như thế đi.”
“Đương nhiên là thế.” Tạ Hi Tri đặt tiểu long lên bàn, nói: “Kỳ hoa dị thảo trong hoa viên này thật nhiều, không ngại ta mang hai cây đi chứ, cha.”
Một tiếng cha này thực sự làm Kỳ Lân vương đứng hình, sau một lúc lâu hắn ta mới ho nhẹ một tiếng: “Phượng Quân tùy tiện chọn là được.”
Tiểu long dùng cái đuôi đập tay Tạ Hi Tri, trừng y.

Tạ Hi Tri không thèm để ý chút nào, yêu thương sờ sờ tiểu long rồi đi ra đình.

Kỳ Lân vương bế tiểu long lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve chiếc vảy tinh tế nọ.

“Tiểu Ly rất thích y?”
Tiểu long có hơi thẹn thùng, ngửa đầu nhìn Kỳ Lân vương: "Nhất định phải trả lời sao?"
Kỳ Lân vương cười: “Đó là một người không tồi, con rất có mắt nhìn.”
Tiểu long có hơi đắc ý, tuy rằng con phượng hoàng này hơi keo kiệt, thích ăn dấm, nhưng lại chính là phượng hoàng xinh đẹp nhất trên trời dưới đất này.

Thấy thế, Kỳ Lân vương không khỏi nở nụ cười: “Nói xem các con quen nhau như thế nào, ta muốn biết.”
……
Mới ra hoa viên, Tạ Hi Tri đã bị người gọi lại.

Ngẩng đầu thì thấy trên nóc nhà đối diện có người vẫy tay với mình, là lão đầu kia.

Leo lên nóc nhà ngồi xuống, phát hiện tầm nhìn nơi này rất tốt, có thể quan sát toàn bộ hoa viên.

Lão đầu đưa một chén rượu đầy cho Tạ Hi Tri, cười: “Uống với lão đầu ta vài chén chứ?”
Tạ Hi Tri nhướng mày, giơ chén rượu lên nhẹ nhấp một ngụm.

Vốn dựa vào trên vai Tạ Hi Tri trên vai - rùa đen nhỏ nhô đầu ra, nói với lão đầu: “Sư phó, ta tìm được người nuôi ta rồi, sau này người không thể quản ta nữa.”

Lão nhân tay run lên, hất một nửa ly rượu, lão trừng mắt: “Ngươi xem như phản bội sư môn?”
Rùa đen nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, con không cần người nữa."
“….” Lão đầu gạt lệ: “Đồ nhi, ngươi thật nhẫn tâm, ta đã một đống tuổi rồi, khoảng cách bước vào quan tài còn thiếu một chân nữa thôi, ngươi còn vứt bỏ ta vào ngay lúc này, đáng thương lão đầu ta không ai chăm sóc.”
Rùa đen nhỏ bĩu môi: “Người giả bộ đi, nơi này không người xem đâu, không ai xem người diễn tuồng.”
Lão đầu: “….Ai không có mắt mà nhận nuôi con rùa đen còn lười hơn heo như ngươi?”
Rùa đen nhỏ bĩu môi về phía Tạ Hi Tri: “À, chính là con phượng hoàng không có mắt này.”
Lão nhân vỗ vỗ bả vai Tạ Hi Tri, nghiêm túc nói: “Tiểu phượng hoàng, ngươi vất vả rồi.”
Tạ Hi Tri cười đến cao thâm khó đoán: “Không vất vả.”
Lão nhân cười to, “Muốn biết chuyện Kỳ Lân vương và Thất công chúa không?”
Rót đầy rượu của lão nhân, Tạ Hi Tri nói: “Nếu có thể nói, ta đương nhiên muốn biết.”
……
“Thật ra Thất công chúa không phải con gái ruột của Long Vương đời trước, nàng là Hải Băng Long của Cực Bắc Hàn Tuyết, không người nào biết làm thế nào mà nàng tu luyện thành rồng được, trong thiên địa phỏng chừng chỉ có một Băng Long là nàng, nàng rất xinh đẹp, trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa* cũng không đủ để hình dung……”
“Trong một lần ngẫu nhiên, Thất công chúa theo mạch nước ngầm đi tới Bắc Hải, vừa lúc ngày đó là sinh nhật đứa con trai thứ tư của Long Vương - Long Tường, Thất công chúa ham chơi nên chạy tới xem náo nhiệt…… Nghe nói lúc ấy tất cả mọi người bị vẻ xinh đẹp của Thất công chúa mê hoặc, sau đó thì Long Vương nhận nàng làm con gái nuôi, Long Vương có bốn trai hai gái, cho nên Thất công chúa trở thành Thất công chúa.”
“Vậy tên thật của Thất công chúa là gì?” Tạ Hi Tri ngắt lời hỏi.

Lão đầu uống một ngụm rượu, trên mặt tươi cười: “Tuyệt đối ngươi sẽ đoán không được, tên là do nàng tự mình đặt, chỉ có một chữ: Long, nàng cho rằng bản thân là rồng, cho nên đã đặt là Long, Long Vương đặt giúp nàng một cái tên là Tuyết Băng, chỉ là nghe nói Thất công chúa không thích tên này, nên khi ấy mọi người đều gọi nàng là Thất công chúa, sau lại thành quen, vẫn luôn gọi là Thất công chúa.”
“Vậy Thất công chúa và Kỳ Lân vương quen nhau như thế nào?” Tạ Hi Tri lại hỏi.

Lão đầu nói: “Thất công chúa là đệ nhất mỹ nhân Long tộc, tính cách hoạt bát đáng yêu, bốn người con trai của Long Vương đều âm thầm phân cao thấp, tìm mọi cách làm nàng vui, hy vọng có thể cưới nàng làm vợ, lúc ấy nhóm Long nữ trong Long tộc không ai không đố kỵ Thất công chúa…… Thất công chúa rất thích ấm áp, vô cùng thích lửa, chuyện nàng hay làm nhất chính là dùng hỏa cầu tự bao bản thân lại, ngốc tại bên trong không ra…… Ta vẫn luôn không hiểu Thất công chúa là Băng long, sao lại thích lửa như thế?”
Tạ Hi Tri lại hiểu rõ, là Băng long nên mới thích lửa, bởi vì đó là đồ vật bản thân không có, tựa như Sở Đông Ly thích lông xù, bởi vì hắn không có lông.

Đúng là mẹ nào con nấy mà.

Lão đầu tiếp tục nói: “Thất công chúa không thích Long Cung - nơi nơi toàn là nước, cứ hai ba ngày lại ra bên ngoài chơi, chạy thu thập tất cả những thứ có lửa, Kỳ Lân Vương bị nàng cướp về từ tộc Kỳ Lân, bởi vì Kỳ Lân Vương là Hỏa Kỳ Lân xinh đẹp nhất… Từ khi cướp được Kỳ Lân Vương, trong tim trong mắt của Thất công chúa chỉ có Kỳ Lân Vương, lấy bốn người con trai của Long vương cầm đầu, nhóm Long tử đố kỵ đến phát cuồng đã đánh Kỳ Lân Vương trọng thương, rồi giam cầm Thất công chúa ở sâu trong Đông Hải……”
“Sao Long tộc lại có thể ngang ngược không nói lý như vậy, Thất công chúa vốn không thuộc về Long tộc, bọn họ lại đê tiện vô sỉ mà dùng quy củ Long tộc buộc tội Thất công chúa, nói nàng làm Long tộc hổ thẹn, thật là buồn cười…… Một đám rồng tâm lý vặn vẹo.”
Nghe Kỳ Lân Vương kể xong chuyện cũ, tiểu long nhìn cha mình: “Cha, năm đó người cố ý bị mẹ cướp đi đúng không?”
Kỳ Lân Vương xoa móng vuốt của tiểu long, cười nhẹ: “Mẹ con mạnh mẽ như vậy, ta đương nhiên phải giả yếu phối hợp nàng, bằng không thì không có con rồi.”
Tiểu long chọc ghẹp: “Bị mẹ bắt đi, trong lòng cha vui lắm đúng không?”
Kỳ Lân Vương cười: “Đúng vậy, vui phát rồ, mẹ con đã cướp đoạt cha một lần, cha cũng nên cướp nàng một lần lại chứ, như vậy mới công bằng, con nói xem có đúng không?”
Tiểu long giơ móng nhỏ: “Cha, con và Đoàn Đoàn sẽ giúp cha, nhất định phải cướp mẹ về.”
Chương 78.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui