Edit: Fio
Beta: Huyên
Sở Đông Ly vô cùng thoả mãn ôm tiểu phượng hoàng ấm như lò sưởi bên mình ngủ cả đêm, thoải mái đến nỗi ngày hôm sau mặt trời đã lên đến đỉnh mà hắn vẫn không muốn mở mắt.
Mắt còn chưa hé, Sở Đông Ly đã bắt đầu động não nghĩ cách lừa Tạ Hi Tri biến thành tiểu phượng hoàng để hắn ôm đi ngủ hằng đêm.
Mặc dù lần trước y đã đồng ý, thế nhưng con phượng hoàng này sẽ giả vờ mất trí nhớ, rồi thất hứa, còn làm bộ vô tội… Ôi, tiểu phượng hoàng lúc mới sinh thật ngoan ngoãn làm sao.
Sở Đông Ly mở mắt tìm tiểu phượng hoàng, nhưng lại phát hiện không thấy y đâu.
Dậy sớm thế?
Sở Đông Ly nằm trên giường một lúc mới ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài.
Tiếng Khổng Tước trong viện kinh ngạc: “Đây là con gì vậy?”
Tiếp theo nghe được tiếng Đông Nam Phi đáp: “Hổ con, hổ con màu đỏ.”
……
Hổ con màu đỏ?
Cơn ngái ngủ tan biến ngay lập tức.
Sở Đông Ly trở mình đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa hô: “Khổng Tước, bắt lấy, đừng để hổ con chạy mất.”
Hắn xông ra ngoài sân, liếc mắt nhìn qua đã thấy hổ con nằm trên bàn ngạo nghễ nhìn đám mao cầu phía dưới.
Là một con hổ vừa mới sinh, toàn thân đỏ rực.
Hai mắt Sở Đông Ly nhất thời phát sáng, thế nhưng khi nhìn kỹ lại, khoé mắt hắn co giật: hổ con ở đâu ra, đây rõ ràng là Tạ Hi Tri biến thành.
Tiểu phượng hoàng này lại bị cái gì kích thích rồi?
Tiểu phượng hoàng đang làm gì sao?
Y đang quan sát đám mao cầu kia, học theo nhất cử nhất động của bọn chúng.
Nếu muốn Sở Đông Ly chướng mắt những mao cầu khác, vậy y phải bồi dưỡng thói ăn uống của bọn chúng, sau đó mỗi lần nhìn mao cầu khác, Sở Đông Ly sẽ vô thức so sánh bọn chúng với mình, kiểu gì cũng cảm thấy đám mao cầu kia chẳng ra gì.
Tâm tư tiểu phượng hoàng thật tinh tế.
Khoé miệng Sở Đông Ly co giật, tiến lên ôm lấy hổ con trên bàn.
Xoa xoa bóp bóp, lông xù thịt mềm, đúng là đáng yêu.
Trong đầu Sở Đông Ly bây giờ không thèm để ý vì sao Tạ Hi Tri bỗng nhiên biến thành hổ con, chỉ biết ôm lấy sung sướng vuốt lông.
Hổ con liếm mu bàn tay Sở Đông Ly một cái, ngoan ngoãn nằm lên đùi, híp mắt nhìn đám mao cầu muốn lại gần nhưng không dám tiến đến.
Khổng Tước lại gần, tò mò quan sát hổ con, con ngươi mở lớn như sắp rớt khỏi tròng mắt: “Tiểu Ly Tử, đây là con hổ phải không?”
Sở Đông Ly khụ một tiếng, nhìn trời: là hổ, cũng không phải hổ.
Khổng Tước vươn tay muốn sờ một cái, hổ con quay đầu đi ngay tức khắc, không cho đụng vào.
Khổng Tước: “…” Mình bị ghét bỏ rồi hả?
Đông Nam Phi nhìn chằm chằm lông hổ ửng đỏ như ráng chiều, trong đầu có tia sáng vụt qua: Chẳng nhẽ hổ con này là Tạ Hi Tri?
Cái màu đỏ rực này cũng chỉ có tiểu phượng hoàng mới khoác lên mình bộ lông như thế.
Hổ con bình tĩnh liếc mắt quét qua Đông Nam Phi đang nhìn chằm chằm mình, nhẹ nhàng phe phẩy đuôi.
Đông Nam Phi xác định, ánh mắt này rõ ràng chính là tiểu phượng hoàng.
Khổng Tước còn đang xoắn xuýt chuyện mình bị ghét bỏ, đứng một chỗ lầm bầm oán giận mao cầu đều đeo bám Sở Đông Ly, không đứa nào hoan nghênh mình hết.
Đông Nam Phi đảo mắt coi thường, kéo Khổng Tước đi.
Sở Đông Ly nhéo nhéo đệm thịt hổ con, cười híp mắt: “Đoàn Đoàn, không nghĩ đến việc ngươi biến thành hổ con vẫn xinh đẹp như thế.”
Hổ con nghĩ thầm: còn không phải là cố ý biến thành xinh đẹp, bằng không thì câu dẫn ngươi nhớ mãi không quên kiểu gì.
Sở Đông Ly mân mê lỗ tai hổ con, hỏi: “Sao lại có hứng biến thành hổ con rồi?”
Hổ con nói: “Sở Sở có thích không?”
Sở Đông Ly cười ha ha, ôm hổ con lên hôn vào mũi: “Đoàn Đoàn, là ngươi nhắc ta đấy nhé, sau này ngày nào cũng phải bắt ngươi biến thành mao cầu khác nhau thì ta mới hài lòng.”
Hổ con: “…” Này thì bê đá đập chân mình.
Thấy Sở Đông Ly bị hổ con chiếm làm của riêng, đám mao cầu đều vô cùng ai oán, đợi nửa ngày vẫn thấy Sở Đông Ly ôm ấp hổ con âu yếm không rời, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt trông mong của chúng nó ở một bên, đám mao cầu đau lòng, đành phải tản ra tìm vú em Khổng Tước cầu an ủi.
Chỉ đáng thương cho Khổng Tước, những lúc thế này đám mao cầu mới nhớ đến hắn ta.
Đám mao cầu chạy hết rồi, hổ con cực kỳ đắc ý.
....!
Ôm ấp hổ con một lúc, Sở Đông Ly mới nhớ ra bản thân còn chưa rửa mặt chải đầu, vừa nghe hổ con cả người đỏ rực đã vội vàng lao đến, hoàn toàn quên khuấy bản thân chưa sửa soạn tử tế.
Đang muốn vào phòng rửa mặt, chợt nghe được có giọng nói rụt rè vang lên: “Xin hỏi Sở tiên sinh có ở nhà không?”
Quay đầu lại thì thấy một con tiểu bạch hồ đang thò đầu nhìn dáo dác, Sở Đông Ly vuốt cằm, chẳng lẽ đây là con bạch hồ đã từng đến tìm mình hai lần mà Khổng Tước nhắc tới.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO.
TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
“Vào đi, ta là Sở Đông Ly.”
“Đoàn Đoàn, ngươi thay ta chào hỏi nó, ta vào phòng rửa mặt đã.”
...!
Tiểu bạch hồ rốt cục cũng chờ được Sở Đông Ly quay lại, nó vô cùng vui vẻ, hai ba bước vội chạy đến.
Hổ con đánh giá tiểu bạch hồ, nhìn thấy tiểu bạch hồ này gầy gò nhỏ bé, hình dáng bình thường, lông trắng còn bẩn…
Xác định tiểu bạch hồ hoàn toàn không có uy hiếp gì, hổ con bình tĩnh nâng móng vuốt vẫy vẫy tiểu bạch hồ, ý bảo nó lại đây.
Tiểu bạch hồ vừa rồi không chú ý, bây giờ mới phát hiện hổ con ở trên bàn, nó lập tức nhũn chân, bản năng hồ ly khiến nó vô thức muốn trốn, nhưng mà không động được… Bị định thân rồi.
Hổ con rũ lông, lười biếng hỏi tiểu bạch hồ: “Ngươi có chuyện gì?”
Tiểu bạch hồ nơm nớp lo sợ: “Ta không thấy ca ca, muốn cầu Sở tiên sinh giúp ta tìm người.”
Hổ con nhíu mày: “Sao ngươi biết được chỗ này?”
Tiểu bạch hồ nói: “Yêu tinh trên núi bảo có thể tìm Sở tiên sinh giúp đỡ, là một con sơn tước(*) dẫn ta đến đây.”
(*) 山雀 – sẻ ngô xanh
Hổ con phiền muộn: “Làm sao Sở Sở quen nhiều yêu tinh như vậy?”
“Ngươi có thể biến thành người không?”
Tiểu bạch hồ hơi xấu hổ: “Miễn cưỡng có thể.”
Hổ con thu lại thuật định thân: “Vậy ngươi biến thành người đi.”
Tiểu bạch hồ mới tu luyện thành người, vẫn chưa thể khống chế thuật pháp hoàn toàn, chỉ chốc lát sau thì cả đuôi và tai hiện ra.
Lúc Sở Đông Ly bưng đồ ăn sáng đi ra thì thấy một đứa nhỏ tai đầy lông kéo theo cái đuôi đứng ngoài sân mặt đỏ tai hồng, còn hổ con thì đang một mặt cao thâm khó lường nhìn chằm chằm.
Sở Đông Ly đặt đồ ăn xuống, bế hổ con lên, ôm lấy cho ăn.
Hổ con mở miệng nhỏ ăn bánh bí đỏ trong tay Sở Đông Ly, thầm nghĩ: Kỳ thật thi thoảng biến thành mao cầu cũng không tệ, còn có thể hưởng thụ chăm sóc tỉ mỉ của Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly ngồi xuống tiếp đón tiểu bạch hồ, thuận tiện đẩy một đĩa bánh trứng qua: “Ăn đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu bạch hồ thận trọng ngồi xuống, nói ra ý nguyện của mình.
Huynh đệ của tiểu bạch hồ vẫn luôn tu luyện ở trên núi, gần đây mới trưởng thành, ca ca chồn bạc nói muốn đi tìm ân nhân cứu mạng của mình báo đáp, hai ngày nữa sẽ về.
Thế nhưng hai ngày đã trôi qua mà chưa thấy ca ca trở về, tiểu bạch hồ nóng lòng đợi thêm nửa tháng, tin tức của ca ca vẫn như đá chìm đáy biển, tiểu bạch hồ tìm khắp nơi ca ca có thể đi mà vẫn không thấy người.
Sau đó nghe thấy có yêu tinh khác nhắc đến Sở Đông Ly, nói hắn rất lợi hại, hơn nữa cực kỳ tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ yêu tinh, kiến nghị tiểu bạch hồ có thể đến tìm Sở Đông Ly trợ giúp.
Tiểu bạch hồ thực sự không còn biện pháp, đành phải chạy đến nhờ Sở Đông Ly giúp mình…
Lỗ tai hổ con khẽ rung, thầm nói: tên nào nói Sở Sở lương thiện vui vẻ trợ yêu, làm hại yêu lớn yêu nhỏ có chút chuyện gì cũng đến tìm Sở Sở nhờ giúp, thật muốn mệt chết Sở Sở đấy à… Nếu để ta tra ra đứa nào miệng rộng lắm lời, nhất định khiến kẻ đó nếm thử trái đắng, để hắn không đi khắp nơi nói nhảm bậy bạ.
Phủ Thái Thú.
Hồ Ngọc đột nhiên ngứa mũi, hắt xì một cái.
Khổng Vũ ngồi đối diện giương mắt nhìn: “Cảm mạo?”
Hồ Ngọc lại hắt xì cái nữa, hắn xoa mũi, nghi hoặc nhìn trái ngó phải: “Vừa rồi không biết có luồng gió lạnh từ đâu thổi vào cổ ta, hơi lạnh.”
Khổng Vũ nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, im lặng.
Hồ Ngọc rụt cổ: “Hình như càng lúc càng lạnh… Nói chứ, không biết tiểu hồ ly kia có đi tìm Sở tiên sinh trợ giúp không nữa, chậc, vẫn nên để lát nữa đến hỏi Sở tiên sinh thử xem.”
……
Nghe tiểu bạch hồ nói xong, Sở Đông Ly hỏi: “Vậy ca ca ngươi đại khái ở nơi nào, hẳn là ngươi biết chứ?”
Tiểu hồ ly chớp mắt vài cái, lắc đầu.
Sở Đông Ly nói: “Các ngươi là huynh đệ, ngươi phải biết rất rõ hơi thở của hắn.
Sau khi xuống núi hắn đi nơi nào, ngươi có thể lần theo hơi thở tìm được không?”
Tiểu bạch hồ vội vàng gật đầu: “Dựa vào hơi thở ca ca từng lưu lại, sau khi xuống núi thì huynh ấy đã đi hai nơi.”
Sở Đông Ly gật đầu: “Được, vậy chúng ta ăn xong thì đến hai nơi này nhìn qua một chút.”
Tiểu bạch hồ mừng rỡ quá đỗi, cuống quýt bái tạ.
Sở Đông Ly sờ lên cái bụng tròn vo của hổ con, hỏi: “Ngươi muốn đi cùng không?”
Hổ con càu nhàu một tiếng: tất nhiên là phải đi cùng, y phải canh chừng Sở Sở, không thể để hắn tiện tay nhặt mao cầu về nuôi, về phần đám mao cầu trong nhà, tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua đi, ừm, y vẫn rất hào phóng đấy.
Chương 61.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...