Edit: Huyên
Sau khi mắng ông lão chuyên đi hố người cả buổi, cuối cùng thì Sở Đông Ly mới nguôi giận, tỉ mỉ nghĩ lại cảm thấy ông lão này thật sự là dở hơi, cũng không biết lão cố ý hay không cố ý, chẳng lẽ lão dùng chỉnh người làm niềm vui, sau đó để cho cả đám người đuổi theo?
Ngẫm lại cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, Sở Đông Ly chạy ra chùa Hồng Diệp, ngồi xổm trước mặt ông lão nhìn chằm chằm.
Ông lão run run mí mắt, bình tĩnh đối mặt với hắn.
Hai người âm thầm phân cao thấp, ai cũng không chịu dời ánh mắt trước.
Tiểu Hi Tri nhìn Sở Đông Ly, lại nhìn ông lão, nghĩ nghĩ, duỗi tay nhỏ ra tát một cái không nhẹ không nặng lên mặt ông lão......!
Ông lão thua trận.
Hôn một cái rõ to lên mặt Tiểu Hi Tri, Sở Đông Ly vui sướng: "Đoàn Đoàn, làm tốt lắm, có thưởng!"
Tiểu Hi Tri chớp chớp mắt to, "Giữ lời nói nhá, vậy ta muốn mua cái ngoại bào thêu hoa sen kia."
Sở Đông Ly xoa cằm cậu, "Trong nhà nghèo, không có tiền."
Tiểu Hi Tri oán niệm: "Ngươi nghèo chỗ nào? Kiếm cớ cũng không tìm cái đáng tin chút."
Ông lão nở nụ cười như hoa cúc, chỉ chỉ Sở Đông Ly, lại chỉ chỉ Tiểu Hi Tri, ý vị thâm trường nói: "Hai vị nhân trung long phượng."
Sở Đông Ly sững sờ, lập tức cười ha ha, đắc ý nói: "Cái này là hiển nhiên, chỉ duy gương mặt này của bọn ta đã là ngàn dặm mới tìm được một, lời tán thưởng bọn ta này tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng."
Tiểu Hi Tri dúi đầu vào trong ngực Sở Đông Ly —— Mất mặt quá!
Ông lão đại khái không ngờ tới da mặt Sở Đông Ly sẽ dày như vậy, nhất thời đứng hình, lão cười to: "Thú vị, thú vị."
Hai người tựa như đột nhiên gặp chuyện vui gì, đều nhìn đối phương vui tươi hớn hở nở nụ cười.
....!
"Người chết! Có người thắt cổ tự sát!"
Một tiếng kinh hô đánh vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người.
Sở Đông Ly sờ cằm, rất tùy ý phất tay với ông lão, ôm Tiểu Hi Tri đi theo tiếng bát quái.
Ông lão thu hồi nụ cười, tiếp tục ngồi xổm tại chỗ bán hương nến của lão, chờ đợi một kẻ xui xẻo khác.
......!
Tiếng hét truyền ra từ sau núi, lúc Sở Đông Ly đi đến thì thấy một đống người vây quanh đang nghị luận sôi nổi.
Bất kể chuyện to hay nhỏ, chuyện tốt hay chuyện xấu, vĩnh viền đều sẽ có một ít người tụ tập tham gia náo nhiệt.
Thấy trong ngoài đều vây quanh người là người, Sở Đông Ly cũng lười chen vào bên trong, chỉ nhìn từ bên ngoài, đang muốn quay người rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy trong đám người có người gọi hắn, nghe giọng có hơi quen tai......!Quay đầu nhìn lại thì thấy Hồ Ngọc từ trong đám người chen ra ngoài, miệng gọi: "Tiên sinh, nhìn thấy ngươi thật sự quá tốt."
Sau lưng Hồ Ngọc còn đi theo một người, người này toàn thân hắc y, dáng người thon gầy, mặt như quan ngọc, dưới mắt trái có nốt ruồi lệ chí, là Khổng Tước tinh Khổng Vũ.
Khổng Vũ thi lễ với Sở Đông Ly, "Tiên sinh."
Đa số tinh quái ở quận An Bình này đều biết Sở Đông Ly, vì sưu tập mao cầu xinh đẹp, Sở Đông Ly không ít lần quấy rối tinh quái gần quận An Bình, có đôi khi đụng phải vài con tinh quái gặp phiền phức còn ra tay giúp bọn họ, một tới hai đi, những con tinh quái này cũng biết tới Sở Đông Ly, biết hắn đặc biệt yêu thích mao cầu, linh lực cao đến dọa người, bởi vậy bình thường những con tinh quái này thấy Sở Đông Ly đều vô cùng kính sợ, Khổng Vũ cũng không ngoại lệ.
Sở Đông Ly từng ngồi canh hai ngày trước động phủ của Khổng Vũ, gặp mặt thì lập tức khuyên hắn ta tìm con Khổng Tước cái rồi sinh Khổng Tước con cho hắn nuôi, sau này hắn tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy Khổng Tước cái Sở Đông Ly mới bỏ ý nghĩ nuôi Khổng Tước con này, cho nên mỗi lần Khổng Vũ thấy Sở Đông Ly đều tê cả da đầu, sợ hắn lại đột nhiên động suy nghĩ nuôi Khổng Tước con.
Thấy Sở Đông Ly ôm đứa bé phấn điêu ngọc trác, Hồ Ngọc và Khổng Vũ đều có chút ngạc nhiên, Hồ Ngọc xém chút cắn rớt đầu lưỡi của mình: "Tiên sinh ngươi, ngươi thành thân khi nào thế, ngay cả con trai cũng có rồi?"
Sở Đông Ly liếc hắn một cái, "Nó không phải con trai ta, là mao cầu ta nuôi."
"Mao cầu?" Hồ Ngọc và Khổng Vũ đều hiếu kỳ xông tới.
Chậc chậc, dáng vẻ của đứa bé này thật xinh đẹp, nhìn lông mày này, con mắt này, cái mũi này, không gì không tinh xảo, tương lai nhất định là một mỹ nhân......!Hồ Ngọc và Khổng Vũ đều suy nghĩ: Chủng loại mao cầu nào mà lúc hóa thành người lại đáng yêu như thế, thật sự muốn nuôi một con quá.
Tiểu Hi Tri giơ nắm tay nhỏ lên nhét vào trong miệng, chớp chớp mắt to đen láy có hơi hăng hái nhìn Hồ Ngọc và Khổng Vũ, ngửa mặt hỏi Sở Đông Ly: "Hồ ly và khổng tước này cũng là ngươi nuôi? Sao chưa gặp qua?"
Hồ Ngọc và Khổng Vũ đều bị dọa, đứa bé này vậy mà có thể nhìn ra chân thân của bọn họ!?
Sở Đông Ly bĩu môi: "Bọn họ đều đã tu luyện thành người, nuôi không chơi được gì hết, sao ta lại đi nuôi bọn họ lãng phí cơm?"
Hồ Ngọc, Khổng Vũ: "......" Lão già ngươi cũng quá dọa người, hóa ra ngươi nuôi nhiều mao cầu như vậy đều dùng để lấy ra chơi?
Hồ Ngọc ho hai tiếng, hỏi: "Tiên sinh đến chùa Hồng Diệp dâng hương sao?"
Vẻ mặt Sở Đông Ly lạnh nhạt, "Dâng hương? Ta không bái thần tiên được cung phụng ở nơi này, bái bọn họ còn không bằng bái chính ta."
Hồ Ngọc và Khổng Vũ ngạc nhiên.
Sở Đông Ly nói sang chuyện khác: "Tại sao các ngươi lại ở chỗ này? Đến bái thần?"
Hồ Ngọc và Khổng Vũ nhìn nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc, Hồ Ngọc nói: "Hai ngày trước có một vị khâm sai tới từ Kinh Thành, lúc đầu vị đại nhân này ở lại trong phủ ta nhưng hôm qua đột nhiên muốn đến ở chùa Hồng Diệp, bởi vậy nên hôm nay ta dẫn hắn đến đây, vừa rồi nghe nói người chết thì muốn tới xem một chút."
Khổng Vũ trả lời vô cùng ngắn gọn: "Vừa lúc gặp."
Hồ Ngọc bất đắc dĩ: "Ngươi nói nhiều thêm hai chữ sẽ chết à......!Là như vậy, lông khổng tước* của Khổng Vũ bị trộm, hắn đuổi cả đường đến núi Hương thì bị mất manh mối, vừa vặn hôm nay ta bồi vị Khâm sai kia đến chùa Hồng Diệp nên trùng hợp đụng phải."
(* Khổng Tước Linh: lông cánh (hoặc đuôi) của Khổng Tước)
Sở Đông Ly sờ cằm, hỏi Khổng Vũ: "Trộm lông khổng tước của ngươi là người hay tinh quái?"
Khổng Vũ lắc đầu: "Không rõ lắm."
Sở Đông Ly không hiểu: "Lông khổng tước của ngươi ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp kỳ thật cũng không có tác dụng đặc biệt gì, trộm về làm gì?"
Khổng Vũ nhìn Hồ Ngọc: "Không chừng là tên xấu xí nào đấy thích cái đẹp giống hắn."
Mắt Hồ Ngọc trợn lên: Duyệt kỷ giả duyệt nhân, thích chưng diện thì có gì sai.
"Đại nhân!" Lúc này nha dịch Hồ Ngọc mang đến đi ra từ đám người.
"Thế nào? Là tự sát hay là bị mưu sát?" Hồ Ngọc hỏi.
Nha dịch nói: "Giống như tự sát, chỉ là phát hiện một cái khăn gấm trên người thi thể, hình vẽ bên trên có hơi cổ quái."
Nói xong nha dịch đưa tới một cái khăn gấm, Hồ Ngọc nhận lấy sờ lên, cảm thấy hẳn là lụa hoặc là tơ lụa, mở ra nhìn kĩ thì thấy bên trên vẽ một cái cây, trên cây treo một tên đàn ông, đầu lưỡi hắn duỗi ra, cổ dài xuống, bên cạnh còn viết hai cái sinh thần bát tự.
Hồ Ngọc không hiểu được: "Đây là thứ đồ gì?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO.
TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Sở Đông Ly lại gần nhìn thoáng qua, đều cảm thấy tranh này vẽ có chút quỷ dị, hắn hỏi nha dịch: "Treo cổ cũng là đàn ông?"
Nha dịch lắc đầu: "Là nữ."
Một xác chết của cô gái treo ngược, trên người mang theo một cái khăn gấm vẽ một tên đàn ông treo cổ và hai cái sinh thần bát tự, vấn đề này nghĩ thế nào cũng cảm giác quỷ dị......!
Nữ thi đã được lấy xuống từ trên cây, Sở Đông Ly đi qua sờ sờ cánh tay nữ thi, phát hiện cơ bắp mềm mềm, lại sờ vào cổ áo nữ thi, ngực còn có chút ấm áp, hẳn là vừa mới chết không lâu......!
Sở Đông Ly vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên bên cạnh có người kinh hoảng gọi: "Hương Hương!"
_______
Huyên: Nhiều chỗ tác giả để là Khổng Tước nhưng tên anh là Khổng Vũ, tôi sửa lại để tránh trùng với bạn Khổng Tước nhà Sở tiểu nhân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...