Ký ức của Diệp Cửu bắt đầu từ một cô nhi viện ở thành phố B.
Mẹ ruột để lại cho anh một cuốn sách "Ngôi nhà cỏ" trên trang bìa có lẽ là ngày sinh của anh.
Nói là viết thì có lẽ không đủ chính xác.
Chữ viết trên trang tiêu đề lộn xộn, nét vẽ cũng cẩu thả.
Phần ghi ngày sinh của Diệp Cửu càng là nhìn không ra hình dạng.
Dấu vết của các nét vẽ thậm chí còn hằn vào trang mục lục.
Không chỉ trang bìa, mà bên trong cuốn sách cũng đầy những bức vẽ xấu xí không rõ nguồn gốc, căn bản là không thể đọc được.
Theo lời kể của viện trưởng, vào ngày hôm đó, bà nhặt được Diệp Cửu từ góc cánh cửa sau của cô nhi viện — những người ở cô nhi viện hiểu lầm Diệp Cửu là con của Diệp Triều Mai, sau đó còn thường mang Diệp Cửu ra ngoài chơi—- Chỉ có điều cuốn sách này không giống cuốn sách trong tả lót của anh hồi ấy.
Vị viện trưởng này sau đó đã lấy họ Diệp của chính mình, cùng ngày tháng 9 âm lịch trên trang tiêu đề, rồi đặt tên cho anh là Diệp Cửu.
Sau khi Diệp Cửu nhận được cuốn sách này từ tay viện trưởng, anh ấn nó dưới gối chưa bao giờ lật xem, nhưng cũng không có ý định ném nó đi.
Vào sinh nhật lần thứ 5 của Diệp Cửu, Diệp Triều Mai như thường lệ đã tặng cho anh một món quà vào *Tết Trùng Cửu cộng với một món quà sinh nhật.
Mọi người vây quanh anh trêu chọc chuyện trước kia.
Ai nấy đều đắm chìm trong không khí ăn mừng.
Không ai để ý đến một đôi mắt ghen tị.
*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.
Lý do tại sao trẻ em ghét một người đôi khi đơn giản hơn nhiều so với người lớn nghĩ, đối với những đứa trẻ chưa hình thành đầy đủ khái niệm về thiện và ác, lựa chọn phương pháp áp dụng có thể tác động nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
Từ hôm đó trở đi, bọn trẻ luôn lẩm bẩm điều gì đó sau lưng anh, khi quay lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Cửu là chúng sẽ quay đầu ngay lập tức, thời điểm chơi game, không đứa trẻ nào muốn rủ anh cả.
Diệp Cửu ban đầu cũng không phải là một đứa trẻ hoạt bát, dần dần, anh thường ngồi một mình yên lặng đọc sách cách xa nhịp sống hối hả.
Mỗi khi anh đọc sách, Diệp Tang-người vừa mới đến, cũng chính là Triệu Lăng sau đó, không biết vì lý do gì vẫn luôn luôn muốn đến gần anh.
Diệp Cửu loay hoay không biết có nên trốn hay không, nhưng cuối cùng anh nhớ ra rằng Diệp Triều Mai đã nhờ anh trông chường Diệp Tang, hơn nữa Diệp Tang cũng không khóc không nháo, vì vậy anh để nhóc con này ở gần mình.
Cuộc sống yên ả hàng ngày liền bị phá vỡ bởi một đứa trẻ khóc lóc.
Vào ngày nọ, đứa trẻ đó đột nhiên đứng bên cạnh Diệp Cửu chặn đèn đọc sách của anh, vừa khóc vừa nói: "Anh Cửu, em không cố ý làm vậy, xin hãy tha thứ cho em."
Diệp Cửu không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, lòng đầy bối rối.
Ngay khi anh đang định nói gì đó thì đã bị một đứa trẻ tự xưng là Vi Vương cắt ngang lời.
Hắn đứng trước mặt đứa nhỏ đang khóc, như là anh hùng khiêu chiến cự long nói với Diệp Cửu, "Em ấy luôn được tao che chở, mày đừng hòng bắt nạt em ấy."
Những đứa trẻ đang chơi bên cạnh cũng dần xúm lại, tụm năm tụm ba đứng hóng chuyện, một vài đứa thân quen với đứa trẻ đang khóc, bước tới dỗ dành nó.
Dưới tình huống khó giải thích này, Diệp Cửu không biết phải nói gì, bọn trẻ thấy anh không đáp lại, liền cho rằng anh làm sai.
—— Lòng người đều có xu hướng hướng về người yếu đuối, huống chi những đứa trẻ còn đang trong giai đoạn tự cho mình là trung tâm, chúng sẽ luôn lựa chọn tin vào những gì chúng nhìn thấy.
Diệp Cửu nhìn mọi thứ trước mắt và tự hỏi rằng cho dù bản thân đứng với đám đông nhưng so với thời điểm cô đơn một mình anh lại càng cảm thấy khổ sở.
Khi anh muốn lên tiếng vì chính mình, không ai trong hai đứa trẻ đó muốn nghe lời của anh.
Diệp Cửu đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ buộc tội, đột nhiên nhớ tới vị hoàng tử hạnh phúc mất đi tất cả trong đêm tuyết, vô thức kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười như khóc.
"Nhưng mà anh Cửu không có làm gì cả?"
Một giọng nói không rõ ràng đột nhiên vang lên phá vỡ cục diện có phần vi diệu, Triệu Lăng lúc đó mới 3 tuổi cố gắng đi tới bên cạnh Diệp Cửu, ngẩng đầu đầy mặt nghi ngờ nhìn đứa nhỏ vẫn đang dụi mắt giả vờ khóc.
Khi đứa trẻ nghe thấy câu hỏi của Triệu Lăng, động tác chợt dừng một lát, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nấp sau đứa trẻ bên cạnh cố gắng nặn ra vẻ mặt sợ hãi, "Em xin lỗi, em xin lỗi."
Một đứa nhỏ khác dẫn nhân viên của cô nhi viện đang chuẩn bị bữa trưa tới, nhân viên đó nhìn đứa trẻ với đôi mắt đỏ hoe và Diệp Cửu đang đứng sang một bên, nghiêm nghị hỏi: "Con làm sao vậy?"
Sau khi đứa trẻ đang khóc vẫn trốn tránh, mấy đứa trẻ xung quanh an ủi nó đưa tay chỉ vào Diệp Cửu, "Nó bắt nạt người ta!"
"Rõ ràng là mấy người đang bắt nạt anh Cửu." Triệu Lăng lúc đó phát âm không chuẩn lắm, nhưng hắn vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tràn đầy bất mãn.
Thấy tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, các nhân viên với tay đầy bột mì sốt ruột đưa ra kết luận: "Được rồi, cô không quan tâm ai đúng ai sai, các em đừng lộn xộn nữa."
Nói xong liền đuổi bọn nhỏ đi cho chúng tự mình chơi đùa rồi xoay người tiếp tục công việc vừa nãy.
Mấy đứa trẻ hóng chuyện thấy không còn gì vui nữa liền tự mình giải tán.
Diệp Cửu nắm chặt sách trong tay, rời đi không nói lời nào, bước tới phòng đọc sách trống bên cạnh.
Triệu Lăng như cái đuôi nhỏ đi sau lưng anh.
"Cậu muốn ở cùng với tôi?" Diệp Cửu hỏi Triệu Lăng đang ngồi bên cạnh.
"Dạ", Triệu Lăng lấy ra một tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc, như thể quyết tâm ở lại bên cạnh anh.
Sau khi Diệp Triều Mai biết chuyện, bà đã từng nói rõ sự thật của câu chuyện, nhưng mà những đứa trẻ chỉ tin tưởng bề ngoài, ở thời điểm bà không chú ý, chúng vẫn lặp lại tình trạng cũ.
Vì vậy Diệp Cửu vẫn yên lặng đọc sách một mình, Triệu Lăng ngồi bên cạnh anh - đó là cảnh tượng thường thấy ở cô nhi viện này.
Tuy nhiên, buổi tiệc nào cũng phải có lúc tàn.
Ba năm 6 tháng sau, Triệu Lăng được nhận nuôi và rời khỏi cô nhi viện.
Ngày hôm đó Diệp Cửu bị sốt nhẹ nằm trên giường ngủ vì dị ứng thức ăn, hôm sau tỉnh lại thì Triệu Lăng đã rời đi.
Ngay sau khi Triệu Lăng rời đi, anh phát hiện ra chiếc thẻ dấu trang trong "Ngôi nhà cỏ" bị mất.
Tuy nhiên, điều đó chỉ được Diệp Cửu phát hiện ra sau khi "Ngôi nhà cỏ" bị phá hủy hoàn toàn trong tay đứa trẻ khóc lóc trước kia.
Vào thời điểm đó, một cặp vợ chồng họ Từ đến cô nhi viện để nhận con nuôi vì người vợ bị hiếm muộn, họ đã chọn Diệp Cửu trong số những đứa trẻ.
Nhưng ngay trước khi xác nhận cuối cùng, đứa trẻ năm đó khóc lóc và vu khống Diệp Cửu đã cầm lấy "Ngôi nhà cỏ" của anh và đe dọa anh từ bỏ cơ hội được nhận làm con nuôi này.
"Cậu muốn xé thì xé đi." Đôi mắt của Diệp Cửu một chút cũng không rời khỏi quyển sách trên tay, nụ cười trên miệng có thể che giấu hoàn hảo cảm xúc thật của anh trong mấy năm qua, "Dù sao cũng không phải là thứ quan trọng gì "
"Lời này là anh nói," đứa trẻ hét lên, như thể nó sắp xé cuốn sách.
"Ừ," Diệp Cửu thậm chí còn không thèm nhìn đứa nhỏ giống như thằng hề này, "Tùy cậu."
Đứa trẻ cuối cùng cũng phát cáu vì thái độ thờ ơ của anh, nó xé toạc cuốn sách rách nát, nhưng chạy ra khỏi phòng khóc lóc như thể bị bắt nạt.
Diệp Cửu úp mặt vào những trang sách rách tung tóe khắp sàn nhà, đưa tay ra nhặt từng trang một, hai tay cố gắng để ghép các trang lại với nhau nhưng vô ích, trong quá trình đó, anh cảm thấy mắt mình như phủ lên một tầng hơi nước.
Anh nhìn thấy những vệt nước hình tròn xuất hiện trên trang giấy, những ngón tay trắng nõn mỏng manh của anh xoa nắn nó một cách tuyệt vọng, anh xoa càng lúc càng nhiều, cho đến khi tay anh dính đầy một lớp bụi bẩn, thì anh mới nhận ra rằng mình đang khóc.
Khi Diệp Triều Mai tìm được Diệp Cửu thì phát hiện anh đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, trong thùng rác bên cạnh còn có giấy vụn không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Bà cảm thấy đau nhói trong lòng, ngồi bên cạnh anh, ngâm nga bài hát ru mà bà đã từng tạo ra cho đứa con trong bụng nhưng không thể chào đời, dùng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Diệp Cửu.
Diệp Cửu rốt cuộc không thể rời khỏi cô nhi viện, cuối cùng cặp vợ chồng mang đứa trẻ khóc lóc kia đi.
Diệp Triều Mai nhìn cặp vợ chồng đang xin lỗi và mỉm cười với Diệp Cửu, lời cảm ơn của bà đối với cặp đôi kia cũng chỉ là qua loa có lệ.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Triều Mai tránh lũ trẻ và tìm thấy anh đang ngồi một mình trong phòng đọc sách và đưa cho anh một con mèo sữa nhỏ.
Con mèo sữa nhỏ rất thân thiết, bám vào tay Diệp Cửu, liếm nhẹ ngón tay của anh, khi ngón tay anh cẩn thận vuốt ve lông mèo con, con mèo liền giật giật lỗ tai của nó một cách thoải mái.
Diệp Cửu lập tức lộ ra một nụ cười, cho dù nhiều năm sau, Diệp Triều Mai vẫn có thể nhớ lại rõ ràng, đó chính là nụ cười khiến Diệp Triều Mai xác nhận quyết định của mình.
Tại cuộc họp nhân viên ngày hôm sau, Diệp Triều Mai thông báo rằng bà đã nhận Diệp Cửu là con nuôi.
Dưới ánh nắng trải dài khắp hành lang, anh trêu đùa chú mèo con trong tay và nắm lấy bàn tay đang dang rộng của Diệp Triều Mai.
Vì vậy, năm đó Diệp Cửu được mẹ nhận nuôi cùng với một con mèo được đặt tên là "Tháng Chín".
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đến nỗi khi thực tế đến dường như còn phũ phàng hơn.
Vào ngày Diệp Cửu trở về nhà sau kỳ thi tuyển sinh đại học, "Tháng Chín", con mèo luôn nằm trước cửa để phơi mình trong nắng, đã biến mất, anh đã đi đến tất cả những nơi mà Tháng Chín có thể sẽ đến, cuối cùng tìm thấy nó trong một quán cà phê.
Khi đó, Tháng Chín đã rất già, bộ lông bóng mượt một thời của nó đã trở nên như cỏ dại.
Mặc dù Diệp Cửu rất yêu quý nó nhưng cái chết luôn đến với mọi sinh linh như nhau.
Khi Diệp Cửu đến cửa hàng, anh nhìn thấy ông chủ tiệm mái đầu lấm tấm tóc bạc, đang gãi nhẹ vào cằm Tháng Chín.
Tháng Chín vừa nhìn thấy Diệp Cửu, nó liền ở trên cao nhảy xuống, giống như ngày thường chào đón anh vậy, nép vào chân anh, dụi nhẹ vào góc quần của Diệp Cửu, cứ như vậy mất đi hô hấp.
Diệp Cửu ngồi xổm bên cạnh Tháng Chín, ngón tay anh vuốt ve cơ thể vẫn còn ấm áp của nó, anh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thậm chí không còn sức mà rơi lệ.
"Nhóc con à, con không sao chứ?"
Khi người chủ tiệm cất giọng lo lắng, anh mới khôi phục lại cảm xúc bàng hoàng kia, anh ôm lấy Tháng Chín, coi như nó vẫn còn sống, cúi đầu đối với chủ quán nói: "Cháu không sao, cháu đã gây phiền phức cho ông rồi, ngày khác cháu sẽ đến xin lỗi"
Khi Diệp Cửu nghiêng người đẩy cửa tiệm ra, mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa.
Chủ tiệm đuổi theo tới tận ngoài cửa, nhét ô vào tay Diệp Cửu, "Nhóc con, trở về đi thôi."
"Cảm ơn ông", Diệp Cửu vội vàng cảm ơn, cầm ô bước vào màn mưa, hòa mình trong đám đông.
Người đi đường vội vã, ai có thể nhận ra một đứa trẻ cô đơn ở đây?
Đêm hôm đó, khi Diệp Triều Mai trở về, Diệp Cửu đang đứng ở sân nhỏ trước nhà, đầu ngón tay đều dính đầy bùn, trên bàn tay lộ ra toàn là vết thương nhỏ, nhưng dường như anh không cảm giác được gì, ngẩn người đứng bên một con dốc đất nhỏ nhô cao.
Cho dù Diệp Triều Mai hỏi gì, anh cũng không trả lời, chỉ nói "Con không sao", thuyết phục Diệp Triều Mai nhanh chóng vào phòng cẩn thận bị cảm lạnh.
Diệp Triều Mai cầm ô che chở cho đứa con bị mưa gió dầm dề thấm ướt, sát cánh cùng anh đứng suốt suốt đêm.
Vài ngày sau, Diệp Cửu trở lại quán cà phê trả lại ô, thời điểm chủ tiệm nhìn thấy anh, cười nói: "Ông còn lo lắng con sẽ không tới."
Ông chủ nói rồi kéo Diệp Cửu đang định cảm ơn xuống, phục vụ cho anh một ly cà phê đen, "Con thử món này xem?"
Ngón tay Diệp Cửu xoa lên tay cầm cốc cà phê, anh chạm vào một con mèo có hoa văn nổi ở đáy tay cầm cốc, khi nhìn kỹ, thấy thế nào cũng giống như Tháng Chín.
Anh nhấp một ngụm cà phê, lại bởi vì không có thói quen uống đắng, khóe mắt liền thấm ra vài giọt nước "Đắng quá đi."
Anh không dám khóc ở nhà, vì sợ Diệp Triều Mai lo lắng, anh không thể khóc trong cửa hàng, vì sợ sẽ gây rắc rối cho chủ quán.
Trái lo phải sợ không dám khóc, cuối cùng lại vì một ngụm cà phê mà khóc đến không dừng lại được.
"Ừ, uống từ từ thôi", Chủ tiệm đi tới cửa lật tấm biển "Đang mở cửa" thành "Nghỉ ngơi", sau đó ung dung nhường không gian trong cửa hàng cho anh, còn mình thì đi lên lầu.
Lúc chủ tiệm đi xuống thì đã gần chạng vạng.
Diệp Cửu khóe mắt đỏ hoe, nhưng đã sửa sang lại cảm xúc, cúi người cảm ơn, "Cảm ơn ông đã quan tâm con."
Ông chủ cửa hàng mỉm cười xua tay, đưa anh ra khỏi cửa tiệm.
Sau đó, Diệp Cửu thường đến cửa hàng ngồi, sau khi lên đại học Y thì ở lại cửa hàng làm việc bán thời gian.
Trong thời gian đó, cuộc sống của anh rất yên bình, cho đến một ngày trước kỳ nghỉ hè của năm thứ hai.
Ngày hôm đó, anh vừa vặn làm xong thủ tục cho sinh viên trao đổi của trường, liền gặp Từ Tử Kính, tự xưng bản thân là Diệp Tang ở cổng trường.
Anh xuyên qua lời nói dối của Từ Tử Kính và tìm ra sự thật rằng gã không phải là Diệp Tang, tưởng rằng sự việc đến đây sẽ kết thúc.
Vậy mà khi Diệp Cửu khi đến nước F với tư cách là du học sinh trao đổi, không ngờ Từ Tử Kính lại vào quán cà phê gây chuyện, khiến ông chủ Lê Minh lên cơn đau tim phải nhập viện.
Khi biết được bệnh tình giấu kín của Lê Minh, anh liền vội vã trở về từ nước F, người quỳ xuống trước mặt anh và xin lỗi là cặp vợ chồng họ Từ, người đã từ bỏ việc nhận nuôi Diệp Cửu ngày trước và thay vào đó là đứa trẻ khóc lóc.
Còn điều gì thú vị hơn số phận tựa như vòng lặp khép kín vào thời điểm này?
Vì vậy, Diệp Cửu - 27 tuổi đang do dự đối với "Diệp Tang" xuất hiện trở lại, chần chờ nói, "Tôi không biết có thể tin tưởng cậu hay không."
Tác giả có điều muốn nói: Bạo lực lạnh là một thứ rất đáng sợ, những cuốn sách tâm lý mà tôi đọc trước đây đều nói với tôi rằng thời thơ ấu là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với một đứa trẻ, và những gì xảy ra trong giai đoạn này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó.
Mặc dù là để tóm tắt những nguyên nhân ban đầu của nhân vật Cửu Cửu, nhưng chương này cực kỳ khó viết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...