Phượng Đường Hoàng Hậu


Những ngọn lồng đèn phát ra ánh sáng lập lòe trên mái ngói biệt viện, đem theo màu sắc ấm áp chiếu sáng một vùng.

Khắp chung quanh treo thêm cờ hoa rợn ngợp linh đình, một đám cung nữ bưng án rượu cùng điểm tâm nối nhau đi qua đại sảnh lớn tới phía Thanh Chi thủy tạ đã ngập trời đèn hoa
Ánh sáng tứ phía kiêu kỳ lại ấm áp chiếu lên gương mặt của Bất Ý, phủ lên lớp áo lông dày của nàng một màu vàng nhạt.

Những ngọn đèn cứ thế bay mãi trên không trung, mà dưới mặt nước của chiếc hồ ngay đó cũng đã phủ kín hoa đăng trôi dập dềnh.

Đáy mắt Bất Ý cũng vì thế mà lưu lên một sự thích thú, cảnh đẹp như vậy cũng chỉ có ở nơi này
Ngôn Tận ở cạnh nàng không nói không rằng, một tay hắn nâng ngọn đèn trời chờ cho nàng đem đốm lửa sáng thắp lên, tay còn lại vòng qua eo nàng siết lại bên cạnh.

Hắn trông ra phía xa, biết Lạc Úy chưa tới nên trong thâm tâm của hắn cũng có chút vui mừng, nhưng hắn nghĩ cái gì cái đó liền lập tức xuất hiện
Hắn ta cùng với Dã Thanh cười nói vui vẻ từ phía bên kia đi tới, đứng đối diện với Ngôn Tận và Bất Ý một cái hồ, mà Thái Hậu an tọa gần đó cũng lặng lẽ đốt một ngọn đèn trời cầu phúc, xong xuôi mới hạ tay xuống nâng lên một tách trà nóng.

Bất Ý lúc này cũng đã châm được ngọn đèn

Lồng giấy mỏng khẽ phồng lên, nhẹ như lông vũ theo tay hai người bay lên không trung, Ngôn Tận đưa mắt nhìn sang phía Bất Ý bất chợt bắt gặp ánh sáng lung linh rực rỡ của những ngọn đèn dịu dàng từng chút từng chút nhiễm lên đôi đồng tử của nàng.

Hắn giống như bị mị hoặc trong đôi đồng tử kia thu hút vào, say mê ngắm nhìn dung nhan kiều diễm được ánh sáng nơi này rực rỡ chiếu lên
Trong đôi đồng tử của hắn, Bất Ý dường như đang phát sáng đẹp đẽ, nàng tựa đầu vào vai hắn nhìn lên bầu trời đêm, tuyết lúc này lại chầm chậm rơi xuống, từng hạt từng hạt lấp đầy khung cảnh chung quanh tạo nên vẻ hoa tảo phồn nhục nơi nữ nhân mặc hồng y trong đáy mắt hắn
Bất Ý muốn nói gì đó, nhưng từ phía xa đi tới một nữ nhân mặc y phục màu lam kiều trang lộng lẫy bước tới.

Người đó là Lam phi, nàng ta nhanh chóng hành lễ nhưng trong lòng không khỏi khó chịu khi trông thấy Bất Ý không chút thương tổn đứng trong vòng bảo vệ an toàn của Ngôn Tận
" Hoàng hậu nương nương người đã khỏe lại rồi sao.

Thần thiếp rất lo lắng cho người, nhưng mà lại không thể tới thăm người, bây giờ trông thấy ngọc thể bình an thần thiếp cảm thấy vô cùng mừng rỡ".

Nàng ta cố nở ra một nụ cười hướng về phía Bất Ý hỏi thăm, nàng ta vốn nghĩ buổi yến này sẽ được trông thấy một Hoàng hậu yếu ớt, dung nhan bị hủy đi
Nhưng tất cả đều không giống như nàng ta mong đợi, người mà nàng ta bày mưu tính kế lại an toàn đứng ở đây, còn trở nên thập phần xinh đẹp.


Không phải nói Hoàng hậu có tính hàn sao, vậy mà khi đứng dưới màn tuyết rơi này lại trở nên đẹp đẽ không ngừng.

Thục phi bây giờ mới từ xa đi tới, rõ ràng đã chậm trễ
" Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Lam phi an.

Hôm nay trời có chút lạnh, thần thiếp sơ suất tới trễ" Nàng ta liếc mắt nhìn về phía của Lam phi, lại nhìn về phía Bất Ý: " Hoàng hậu nương nương đã khỏe lại rồi sao, thần thiếp không thể tới thăm người, còn tưởng người đã bị thương nghiêm trọng lắm"
Bất Ý nâng tay che đi ý cười trên mặt, lại hướng về phía Thục phi lên tiếng: " Bổn cung đúng là bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mà may mắn lại có thái y tài giỏi ở đây chữa trị nên mới có thể nhanh chóng khỏe lại.

Hôm nay có thể tới được buổi yến này cũng là nhờ thái y kê đơn thuốc giảm bớt đi hàn tính"
Ngôn Tận cảm thấy không có hứng thú nghe cuộc nói chuyện khô khan này, hắn lập tức liền gật đầu, rồi phẩy tay một cái: " Buổi yến hôm nay coi như để cho các nàng vui chơi, không phải mấy tháng qua đều ở trong Bắc Thanh viên rất nhàm chán sao.

Mấy ngày nữa chúng ta sẽ quay về Hoàng cung kết thúc du tuần, các nàng cũng nên tranh thủ một chút buổi yến này"
Nói xong hắn liền kéo Bất Ý quay đi, Lam Nương Thi ở đó gương mặt tràn đầy vẻ tức tối, nàng ta hậm hực bỏ đi.


Nếu đã không thể lấy lòng Ngôn Tận, phá bỏ đi hình tượng đẹp đẽ của Bất Ý trong lòng hắn, vậy tốt hơn hết nàng ta cứ nên lấy lòng Thái Hậu trước, phẩm vị không chừng có thể lên thành Quý phi
Tô Đông Kỳ trông thấy Lam Nương Thi bước về chỗ Thái Hậu, liền cũng nhanh chóng bước theo phía sau của nàng ta.

Nha hoàn ở bên cạnh nàng ta lại khó hiểu, mới lên tiếng thắc mắc: " nương nương người xem vị Lam phi đó, đi dự một buổi yến cầu phúc nhỏ như vậy cũng đã trang điểm tới mức lộng lẫy, có phải là không hiểu buổi yến này tổ chức ra chính là vì Hoàng hậu hay không?"
Nàng ta lắc đầu, lại nở một nụ cười giễu cợt: " Nàng ta đứng đầu hàng phi vị, nhưng cốt cách lại chẳng đáng là bao, so với chúng ta còn không có khí phách.

Lam phi trang điểm như thế cốt cũng chỉ muốn lấy lòng Hoàng Thượng thôi, ngươi nói xem hoàng thượng nãy giờ đã để ý tới nàng ta được bao nhiêu phần, vậy ngươi nói xem nàng ta tới chỗ của Thái Hậu chỉ để vấn an thôi sao"
Nha hoàn bên cạnh nàng ta gật đầu mấy cái, lại nhìn về phía Lam Phi ý tứ giễu cợt: " Lam phi quả thật là không có khí phách, nhưng mà cũng không thể nào coi thường tài ăn nói của Lam nương nương, chỉ dựa vào một cái miệng đó mà có thể ngồi yên ở trên đầu hàng phi vị mấy năm nay cũng không tầm thường chút nào"
Thục phi là con gái của đại thần bên cạnh Tiên đế, nàng ta ở trong hậu cung này chẳng muốn tranh sủng nhiều, có thể ở đây giữ vững vị trí của Tô gia, nàng ta cũng cảm thấy thoải mái, nàng ta tính tình cũng luôn thẳng thắn, chỉ dựa vào một cái xuất thân cũng có thể dễ dàng ngồi ở trong hàng phi vị này.

Nếu như nàng ta thật sự muốn tranh sủng, vậy Lam Nương Thi đã không thể ngồi yên ở hàng đầu phi vị
Dã Thanh cùng Lạc Úy thả đèn trời xong, lại nhanh nhanh chóng chóng quay về đại sảnh tổ chức yến tiệc an tọa.

Ánh mắt của Lạc Úy nhanh chóng hướng về phía nữ nhân mặc hồng y đang vui vẻ cười nói cùng với Ngôn Tận, hắn thu lại ánh mắt rồi lặng lẽ cầm bình rượu trên bàn rót đầy một chén
Phía bên trên lặng lẽ xuất hiện hai bóng người lẻn vào, lại vang lên tiếng thì thầm: " Các đại thần đều đã ở đây rồi thưa đại nhân, chúng ta đi mau đi tìm người nếu không yến tiệc này kết thúc sẽ không có cơ hội khác nữa".


Người phía sau hắn đứng dậy gật đầu, thoắt một cái đã trông thấy người đó phi thân đi không chút động tĩnh, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua kiến những chiếc lồng đèn rung động
" Hoàng thượng, không biết người đã từng nghe qua điệu múa Vũ Nguyệt trên tuyết hay chưa?".

Bất Ý hướng về phía của Ngôn Tận hỏi, hắn nâng chén rượu trong tay lên, nghe nàng hỏi liền ngưng lại ở giữ không trung: " Trẫm từng nghe điệu múa này, hình như là một điệu múa trên tuyết, không phải là ai cũng có thể múa được, cho nên trẫm cũng chưa từng xem qua"
Lạc Úy cũng ngưng chén, hắn chăm chú nhìn lên phía Bất Ý.

Hắn cũng từng nghe điệu múa này, nhưng hình như có rất ít người có thể múa được điệu múa đó bởi vì kĩ thuật trên tuyết vốn rất khó có thể giữ được thăng bằng mà không ngã, mà điệu Vũ Nguyệt này chỉ đẹp khi múa trong làn tuyết rơi xuống
Bất Ý tươi cười: " Vậy thần thiếp hôm nay sẽ múa cho người xem một điệu Vũ Nguyệt.

Điệu múa này là khi thần thiếp còn ở Tản Hoa thành học được, cũng đã rất lâu rồi không được múa điệu này, vừa hay hôm nay có tuyết rơi rất đẹp.

Chỉ là thần thiếp cần chuẩn bị một chút"
Ngôn Tận còn đang muốn lo lắng cho vết thương của nàng, Bất Ý đã nhẹ nhàng lắc đầu đứng lên.

Ngôn Tận cũng chỉ đành gật đầu đồng ý với nàng: " Được, nhưng mà nàng phải cẩn thận đừng để vết thương lại trở nặng, nàng mau đi chuẩn bị đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui