Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


'Bốp!' Lại là một roi "Yêu cầu của ba không phải không dám mà là không được! Cúi sấp đàng hoàng cho ba!"
Cảnh Trăn đưa tay ôm eo nhóc, thước xuyên qua không khí cực kỳ sắc bén chồng chất vết thương trên đỉnh mông "Ba nói thế nào! Thân thể là điểm mấu chốt, tín nhiệm, tin tưởng là nguyên tắc!"
Cảnh Tịch cảm thấy giọng nói của ba lạnh hơn bao giờ hết, mồ hôi lạnh đã muốn đóng thành băng.
Lời dạy dỗ của Cảnh Trăn vang lên song song với âm thanh thước cuốn cuồng phong ong ong nổ tung bên tai "Con còn nhỏ liền muốn tự quyết chủ ý, nhưng chủ ý này thật quá đáng! Đối mặt với những việc vượt quá khả năng của mình, hãy tìm sự giúp đỡ của người lớn, của ba mẹ đó là sự tôn trọng cơ bản nhất.

Con dù có gây ra lỗi lầm lớn cở nào, ba cũng sẵn sàng từng bước giảng dạy hướng dẫn cho con, nhưng nếu con còn dám lừa gạt, dấu trời qua biển, đến lúc đó còn đừng trách ba trói buột tay chân, ba thà làm kẻ gian ác tước đi tự do của con còn hơn một ngày nào đó con xảy ra chuyện còn muốn để người khác đến báo cho người làm ba này biết.

"
Không khí tràn đầy sợ hãi, Cảnh Tịch cũng vô cùng sợ hãi.
Cảnh Trăn luôn là người hiền lành, hài hước và dễ gần gủi, lớn lên trong nền giáo dục hào môn quý tộc lại bình dị gần gũi.

Chịu thế gia lễ nghi mà vẫn tiêu sái, ôn hòa.

Mà giờ phút này quá lạnh lùng sắc bén.
Thước tiếp tục rơi đập xuống nơi giao tiếp mông chân và đây cũng là vị trí Cảnh Tịch sợ nhất.
Đau xuyên tim, đau cắt thịt, đau thấu tận xương tủy, thấm vào máu lan ra từng lỗ chân lông.

Cảnh Tịch nghiến răng, tay run, chân run, móng tay ngắn bấu lên bàn phát ra tiếng kêu khiến nghe phải rùng mình.
Nhóc con thầm đếm hai mươi lăm, có lẽ là đang cố gắng khống chế đôi chân run rẩy quá mức, hai chân tăng thêm chút lực lại không cẩn thận đá bay ghế ra ngoài.

May mắn thay, phản ứng của Cảnh Tịch vẫn còn rất nhanh nhạy, nhóc con tiến lên một bước thật thật tại tại đứng trên mặt đất, bởi cử động lớn như vậy làm nhóc con đau cả gương mặt như bị đánh tụ vào nhau.

Lúc đang giữ tư thế thì không sao, khi tiếp đất hai chân không đứng thẳng được, đầu gối trống không, khuỷu tay chống mạnh lên bàn.

Cảnh Tịch thở hổn hển, sau khi phản ứng xong, nhóc con ngẩng đầu nhìn thì thấy mặt Cảnh Trăn trầm như đáy nước đang nhìn mình chằm chằm, lưng đột nhiên giật giật, vẻ mặt hoảng hốt "Ba, con xin lỗi, con không phải cố ý...."
Cảnh Trăn thật rất đau lòng, anh biết lực uy thước trong tay mình.

Trước kia, khi bắt đầu làm một anh trai, những lúc anh uy thước phần lớn là đánh giảm bớt bản tính kiêu ngạo của Phương Chu.

Lúc Phương Chu bước vào Cảnh gia, tam quan cơ bản đã bước đầu hình thành và cũng xuất sắc hơn bạn cùng lứa tuổi nên càng hao phí tâm thần của Cảnh Trăn hơn.

Trước khi đánh người phải suy nghĩ kỷ phân tích, can thiệp tâm lý, sau khi đánh người phải làm sao cho người tin phục.

Nhưng khi anh thật sự trở thành một người cha dạy dỗi con cái, vai trò của gia pháp rất đơn giản chính là muốn con mình chỉ có một chữ là 'sợ', vì vậy mỗi lần đều phải thật đau nhức.

Nhưng nhìn cặp mông đầy rẫy vết thương của Cảnh Tịch, lằn roi sưng bầm ngang dọc đan chéo nhau, e rằng đã làm nhóc quá sợ hãi.
Chỉ là một đứa trẻ ở tuổi này vẫn chưa hiểu được cái gì là đúng mực, lại nghĩ đến việc nhóc bị thương nặng như vậy mà còn giấu diếm, gạt mình làm cho những người quan tâm, thương yêu đến nhóc không khỏi buồn lòng, thất vọng.
"Còn chịu đựng được sao?" Cảnh Trăn liếc nhìn chiếc ghế đẩu một cái.
Cảnh Tịch khẽ giật mình, nhóc rụt rè, sợ sệt nằm nghiêng trên mép bàn, rùng mình một cái "Ba! có thể cho Tiểu Tịch thong thả một chút không?"
Cảnh Trăn quét mắt trừng nhóc một cái, trong mắt không có cảm xúc gì làm tim của Cảnh Tịch đập thình thịch, ngay khi nhóc con đang định xin lỗi nhận sai chỉnh sữa lại tư thế, Cảnh Trăn đột nhiên phân phó "Con đứng đi."
Ý của Cảnh Trăn là nhóc đứng đi, không cần bày lại tư thế chịu phạt cũng không được dựa bàn.
Cảnh Tịch cắn phần thịt bên môi, nhóc con vẫn có ấm ức, không cam lòng nhưng nhóc hiểu rỏ đây đã phúc lợi lớn nhất Cảnh Trăn đã dành cho nhóc.

Trong lúc chịu gia pháp, tư thế hỏng rồi hẳn là muốn thêm phạt.

Cảnh Trăn nhìn nhóc con lưu luyến buông khỏi mép bàn, tư thế tuy không hoàn mỹ nhưng vẫn chuẩn không có xiêu xiêu vẹo vẹo, biết hiện giờ nhóc đứng được như vậy chắc chắn phải chịu đựng cơn đau cực lớn, trong lòng bất an một chút.
Con trai mình, mình hiểu nhất.

Nhóc con này có khi ngoài mặt cho người ta một cảm giác vô tâm không phổi, nhưng kỳ thật tính tình cực cường, rất có khí phách lại rất sâu chôn chặt.

Khi bị đánh không nặng không nhẹ, nhóc con sẽ kéo góc áo của Cảnh Trăn bĩu môi, chu miệng xin tha , mà khi thật sự bị đánh tàn nhẫn, lại cắn chặt răng không rên một tiếng.

Huống chi, hôm nay ngay từ đầu đã bị mình chặn ý niệm gặp mai của nhóc.
"Quay lại."
Cảnh Tịch lê đôi chân nặng nề, mới nhấc nhẹ lập tức lảo đảo, nhóc con phải gồng chặt lòng bàn tay mới đứng vững được, nhóc con cẩn thận nhìn biểu tình của Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn không phải lúc nào cũng là một người cha cao cao tại thượng, nghiêm khắc khó gần gũi.

Sự uy nghiêm của anh sẽ không dựa trên tính cách cười nói hoặc không thể hiểu thấu chỉ trích.
Ngày thường, cùng Cảnh Tịch tuy không tính hòa nhã dễ gần, nhưng cũng không đến mức làm nhóc con như đi trên băng mỏng mỗi ngày.

Cho dù cầm trong tay gia pháp, Cảnh Tịch đối ba trước nay đều là ba phần kính sợ ba phần thản nhiên, sợ hãi giống hôm nay là chưa từng có.

Cảnh Trăn đưa tay kéo chiếc ghế xoay dùng để tiếp khách đến ngồi xuống trước mặt nhóc, lẳng lặng nhìn Cảnh Tịch một hồi, vẻ đau lòng trong mắt anh cũng từ từ tiêu tan "Sợ ?"
Cảnh Tịch mím chặt miệng, sửng sốt một hồi, hai mắt đẫm lệ, bước lên một bước nhỏ, cọ cọ vào đầu gối Cảnh Trăn, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra "Ba hù chết Tiểu Tịch!"
Cảnh Trăn tối sầm mặt lại, giọng điệu mang theo chút oán trách "Ai dạy con nói chuyện như vậy?"

Cảnh Tịch đưa bàn tay lau nước mắt, rồi đột nhiên kéo góc áo của Cảnh Trăn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc "Tiểu Tịch không sợ đòn bởi vì Tiểu Tịch biết phạm sai lầm muốn bị phạt.

Nhưng Tiểu Tịch sợ ba tức giận." Nói tới đây, hai nắm tay của nhóc nắm lại càng chặt "Ba hôm nay thật đáng sợ."
Ngay tức khắc trái tim Cảnh Trăn như bị nhéo một cái, anh tỉ mỉ nhìn nhóc con trước mặt.

Hai má đỏ bừng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi lạnh rũ xuống trước trán, đáng ra phải chật vật vô cùng, thế nhưng đôi mắt sáng ngời tinh khiết, đây mới là dáng vẻ thẳng thắng, thuần khiết thuộc về một đứa bé mười tuổi nên có.

Cảnh Trăn nắm chặt hai nấm đấm nhỏ trong lòng bàn tay "Ba quả thực rất tức giận.

Nhưng mà ba đánh con không phải để hả giận."
Cảnh Tịch buông lỏng nắm đấm nhỏ "Con biết."
Cảnh Trăn mỉm cười với nhóc.

Nụ cười đó có thể làm tan đi lớp băng sâu thẳm của thế kỷ trước, có thể đánh thức vạn vật đông trùng hạ thảo đang ngủ đông "Tiểu Tịch! chúng ta là người nhà.

Nếu như ngay cả tay chân da thịt của mình con không trung thực thẳng thắng nói ra thì còn có cái gì đáng chia sẻ?"
Cảnh Tịch ngập ngừng hồi lâu "Dạ con sẽ sửa."
Cảnh Trăn nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tịch phân tích "Ba một mực tự nhận mình là một người cha giảng giải lý lẻ, lại không có trước tiên nhận được tôn trọng, tin tưởng cơ bản nhất, ba có chút mất mát." Ánh mắt Cảnh Trăn quả thực có chút mất mát, một ít trầm tĩnh thoáng qua chút bất mãn, cùng nhất bình thường không nhịn được nhưng tuyệt không có thất vọng.
Đôi mi dài của Cảnh Tịch giống như đôi cánh quạt, đang quạt lên quạt xuống, cuối cùng rũ xuống "Là con năn nỉ anh giấu chuyện, là Tiểu Tịch không hiểu chuyện, ba phạt Tiểu Tịch đi, đừng có phạt anh có được không?"
Cảnh Trăn cảm thấy Cảnh Tịch từ từ thả lỏng, tự nhiên anh không có so đo đến việc anh em cùng cảnh ngộ bao che cho nhau, anh chỉ xoa xoa đầu nhóc "Tiểu Tịch thực tin tưởng anh ?"
Cảnh Tịch sợ đến mức tim nhảy vọt lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Cảnh Trăn, nhóc vẫn chưa chết "Ư ưm! Anh nhất định nắm chắc mới đồng ý." Nhóc lập tức nói thêm "Nhưng Tiểu Tịch cũng tin tưởng ba, rất rất tin tưởng ba.

Con chỉ muốn trốn tránh trách phạt nên chỉ nói cho mình anh biết."
Trái tim Cảnh Trăn như mở ra một cánh cửa sổ, nụ cười trên miệng tăng thêm vài phần cưng chiều, anh biết đứa bé thật sự đang nhận sai, nhận phạt.
Cảnh Trăn nhìn anh em Cảnh Triều – Cảnh Tịch từ nhỏ từng chút lớn lên, đương nhiên biết rỏ với tính cách của Cảnh Triều, về sau nếu Cảnh Tịch lại khóc nháo, cậu nhóc cũng sẻ chiều theo, không nói.

"Tiểu Tịch, Cảnh Triều vẫn chưa có thể một mình đối phó với vết thương của con, xử lý khác nhau cũng mang theo phương thức thích hợp dẫn đường con lúc đó.

Chờ một ngày Cảnh Triều trở thành một người anh trai như vậy, tự nhiên ba cũng sẽ không cần muốn biết tất cả mọi chuyện."
Cảnh Tịch có chút mờ mịt, nhóc luôn cảm thấy mấy chữ 'Phương thức thích hợp' nghe có vẻ khó hiểu, thế nhưng nhóc cũng đồng ý.
Cảnh Trăn đột nhiên đứng lên khỏi ghế, đem thước trong tay để xuống bàn, sau đó đi vòng qua bàn làm việc liền mở ngăn kéo.
Khi Cảnh Tịch nhìn thấy ba ba đứng lên, tim nhóc cũng bắt đầu tăng tốc lên.

Đến khi nhóc con thấy vật trong tay Cảnh Trăn lấy ra từ ngăn kéo, tim cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng.

.........Đó là một cây roi mây ngâm đen.
--------------------------------------------------
Lời Tác giả Rượu gạo Trứng Bùn: Dạy học sinh, dạy em trai và dạy chính con của mình thật rất khác nhau.

Cảnh Trăn thực sự không phải là một người cha nghiêm túc, cổ hủ, nhàm chán, và anh cũng không cứng nhắc như Cảnh Chí.

Nhưng anh hiểu hành vi của con trai đang ở giai đoạn này, nhất định phải muốn nhóc con sợ, sợ để sửa chữa hành vi sai trái của mình.
????????????????
Cũng vào ngày 8 tháng ba năm rồi, Tui mới bắt đầu cùng Phương Chu cũng chỉ mới bước vào lớp 10, vai đeo ba lô bở ngỡ bước vào Cảnh Gia.

Cùng đồng hành 1 năm giờ Phương Chu đã là một trưởng khoa một trong ba bệnh viện lớn của cả nước, cũng đã làm chú cũng sắp cưới vợ sinh con....!Vậy mà vẫn chưa hết truyện....!Ha ha chắc còn đồng hành thêm vài tháng nữa đến khi Anh em Cảnh Gia này già đi cùng ngồi nhớ lại thời thanh xuân tuổi trẻ.....
Chúc các cô  8.

3 vui vẻ - hạnh phúc.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui