Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


Cảnh Tịch đứng ở chỗ quen thuộc, mặt đối tường, quay lưng lại bàn làm việc.

Bức tường trước mặt sắp bị nhóc con nhìn thủng.

Cảnh Trăn đẩy cửa bước vào.

Nhóc con vừa mới còn đang ngóng trông ba ba mau mau tới, đến khi Cảnh Trăn thật sự tới rồi, nhóc con lại chột dạ, dáng đứng có chút lung lay.
Cảnh Trăn không bao giờ cho Cảnh Tịch có cơ hội lấy sự dao động về cảm xúc hay thể chất làm cái cớ, nhìn thấy nhóc con hơi run rẩy Cảnh Trăn lớn tiếng la "Con đứng như thế à!"
Vừa dứt lời, cả người Cảnh Tịch lập tức căng cứng lên, mím môi mím lợi, cổ thẳng, lưng ngực đều thẳng, hai chân kéo thẳng tắp, hai tay thẳng song song ôm sát vào người.
Cảnh Trăn nhìn nhóc con điều chỉnh xong tư thế mới đi đến bàn làm việc, anh không ngồi xuống mà thu dọn bàn làm việc.

Các tập tin được sắp xếp, phân loại rất kỹ.

Khoảng trống ở giữa bàn cũng rất rõ ràng.

Sau đó mới ngồi xuống, dáng ngồi rất nghiêm túc ngay thẳng, thấp giọng nói "Đi lấy thước của con tới, chúng ta nói chuyện."
"Dạ!" Cảnh Tịch từ từ thả lỏng cơ chân, giậm chân tại chỗ vài cái mới xoay người, nhóc đã rất quen thuộc với phạt đứng này và cũng biết cách làm cho mình bớt khó chịu.
Không đến hai phút, Cảnh Tịch đã cầm thước trở lại, nhưng lần này, nhóc con đi thẳng đến giữa phòng làm việc, quỳ gối về phía Cảnh Trăn "Ba! Tiểu Tịch! Thỉnh phạt!"
Cảnh Trăn châu mày, nhìn nhóc con một hồi, sau đó nói "Ba phạt con quỳ bao nhiêu lần?"

Cảnh Tịch hơi run lên, suy nghĩ một lúc "một lần."
Cảnh Trăn hiếm khi phạt con trai mình quỳ.

Lần đó cũng là vài năm trước, khi Cảnh Tịch phát cáu ra tay đánh anh trai mình.

Lúc đó Cảnh Triều cũng nhường nhịn xuống nhưng cậu nhóc không ngờ Cảnh Tịch càng lớn mật hơn, cầm chiếc điều khiển từ xa lên và đập vào mắt Cảnh Triều chảy máu.

Cảnh Triều là anh trai, bị phạt viết kiểm điểm về tội 'Làm anh không ra gì!' và lúc đó Cảnh Tịch luôn cho mình là nhất.

Cảnh Trăn càng không thể để cho nhóc con cảm thấy cả nhà đều phải nhường nhịn nhóc.

Anh muốn dạy nhóc phải biết tôn trọng anh trai của mình, thế là đã phạt nhóc quỳ ở thư phòng của Cảnh Triều, quỳ đến khi nào bản kiểm điểm của Cảnh Triều được chấp nhận.

Đó là lần phạt quỳ duy nhất.
"Tại sao hôm nay đã đến nước này con còn re vẻ *gặp mai khoe mã*( ra vẻ thông minh, hiểu chuyện cầu gặp may mắn ) với ba chứ ?"
Cảnh Trăn vẫy vẫy tay, ngữ khí uy nghiêm độc nhất vô nhị không thể trái kháng của phụ thân "Đứng dậy!"
Cảnh Tịch mười tuổi đã có khí chất trẻ trung, tinh anh giáo dục ưu tú của Cảnh gia làm cho hai anh em không khỏi trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ lại sống trong gia đình bề thế, người người kính trọng, được gia đình chở che, dạy dỗ nên rất ổn trọng, khéo léo và điềm đạm.

Nhưng mà làm em trai dường như luôn có được một chút đặc quyền, Cảnh Tịch không cứng nhắc như Cảnh Triều, khuôn mặt trẻ con cùng bản tính hoạt bát nhanh nhẹn, thêm nhóc con rất biết xem sắc mặt, cũng thích chơi trò gặp may làm nũng, tự nhiên cũng được thương yêu cưng chiều hơn.

Một câu của ba ba, Cảnh Tịch đã đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Cảnh Trăn không nói gì, chỉ còn đầu ngón tay gỏ gỏ lên bàn, trái tim Cảnh Tịch cũng thình thịch thịch đập theo, nhóc con đi vòng qua bàn làm việc lớn đến đứng bên cạnh Cảnh Trăn, hai tay cầm cây thước đưa về phía trước.
Cảnh Trăn cầm lấy thước giơ lên, Cảnh Tịch tự giác xoay người.
'Bốp!' Mạnh mẽ một thước quất xuống hai đùi Cảnh Tịch, chiếc quần rộng thùng thình ở nhà bị đánh đến nổi lên nếp uốn "Ba không hy vọng con còn nhỏ mà đi học những thủ đoạn đầu cơ trục lợi kia.

Ba nhắc nhở con 'Gia pháp không dung con tuỳ ý phỏng đoán'"
Dù Cảnh Trăn không có vung thước nữa, nhưng cảnh Tịch cũng bị hù đổ mồ hôi hột.

Nhóc con rất hiểu 'Thế giới của ba ba có vĩ độ và kinh độ.

Sẽ không vì sự nhượng bộ ngoan ngoãn của mình mà thu lại, và cũng không bành trướng lúc mình bá đạo, ngang ngược.

Nguyên tắc của ba ba là *Không tiến một tấc cũng không mất một hào*.
Xưa giờ, Cảnh Trăn động gia pháp luôn luôn nề nếp khuyên nhũ, có kiểm soát, khống chế cảm xúc.

Mặc dù bá đạo cường thế nhưng sự uy nghiêm của anh không biểu hiện ở việc lớn tiếng răn dạy hay ở biểu tình giận dữ mà từ khí thế tự nhiên áp chế vô hình.


Cảnh Tịch thực sự sợ hãi, kinh hoàng khi ba đập bàn bỏ đi như ngày hôm nay.
"Quay người lại." Cảnh Trăn cầm thước vỗ vỗ vào đùi nhóc con, ra lệnh.
Cảnh Tịch xoay người lại, đối mặt với ba ba đang ngồi, lần này nhóc con rất nghe lời, nâng ngực ngẩng đầu, dù sau đùi đau nhức vẫn đứng thẳng tắp, hai tay buông thẳng áp sát vào hai bên người.
Cảnh Trăn đợi nhóc con điều chỉnh tư thế, để thước lên bàn, kéo ngăn kéo lấy ra vài trang giấy từ trong tập tài liệu trên cùng để lên bàn, đưa mắt nhìn Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch thoáng nhìn liền biết đây là giấy cam đoan mà nhóc đã viết hồi cuối năm rồi.

Đó là lần đầu tiên nhóc con thi đấu thua, không thể vượt qua tham vọng chiến thắng của mình, nhóc con đã tập luyện quá sức làm chấn thương dây chằng.

Cũng vì vậy mà giấy cam đoan này cũng được viết cùng với giấy kiểm điểm.

Nhóc con phải viết đến lần thứ 60 mới được chấp nhận.
"Ba!" Cảnh Tịch muốn nói lời xin lỗi nhưng cảm thấy vô ích.

Bây giờ nhìn thấy mấy chữ nhỏ bé trên tờ cam đoan này lại có một cảm giác khác, lúc đó là đặt hết tâm tư, lý trí viết ra rất nhiều từ cam đoan rất trọng, rất kiên quyết....
Cảnh Trăn gỏ gỏ bàn, vẻ mặt không giận tự uy vốn có "Nói những gì muốn nói."
Cảnh Tịch mím môi, lông mày dày dài, lông mi dày cong, đường nét rất giống Cảnh Trăn, như cắt, như dao, như mép.

Nhóc con lặng lẽ suy nghĩ một lúc lâu, không chút rụt rè lên tiếng "Tiểu Tịch nuốt lời, ba phạt Tiểu Tịch đi!"
Vẻ mặt Cảnh Trăn không hề thay đổi "Còn cái gì nữa?"
Ánh mắt Cảnh Tịch từ từ tụ lại, lần này trầm ổn lâu hơn, giọng nói không tự giác nhỏ dần "Ba ba tức giận Tiểu Tịch giấu diếm, lừa gạt ba ba."
"Con không thể nói chuyện đàng hoàng, nghiêm túc được sao?" Giọng nói của Cảnh Trăn gay gắt, nhưng không phải là loại gay gắt kèm theo tức giận, mà là có phần cố ý xa lánh.

Thủ đoạn ra vẻ ngây thơ, thông minh, hiểu chuyện, cầu gặp may của Cảnh Tịch cả ngày hôm nay đều xuất ra hoàn toàn không đúng lúc.

Cảnh Tịch mất hồn, ban đầu còn mang vẻ mặt mù mịt, mấy giây sau chịu đựng mũi đau nhức, ép mình vào khuôn phép, hít vào thở ra, điều chỉnh lại hơi thở của mình "Tiểu Tịch thỉnh phạt, con không nên làm mình bị thương còn giấu ba ba, không nên năn nỉ, cầu xin anh may lại.

"
Cảnh Trăn nhìn nhóc con từ từ bình tĩnh lại mới tựa lưng an tĩnh ngồi xuống ghế.

Dù mặc quần áo thoải mái ở nhà không ngờ cũng toát ra khí thế như núi cao sừng sửng.

Ánh mắt của anh vẫn chưa hề rời khỏi nhóc con trước mặt.

Giọng điệu đã trở lại bình tĩnh nhưng ẩn chứa vẻ bực bội của ba ba pha lẫn vài phần uy nghiêm hiếm thấy.
"Cảnh Tịch! Tính nhiệm, tin tưởng giữa hai cha con không nên cưỡng ép cầu hoặc bị cưỡng ép.

"
-------------------------------------------------- ----------
Tác giả nói Tôi rất thích vẻ ngây thơ, thông minh, hiểu chuyện nhưng không đúng lúc của Tiểu Tịch.

Bị Cảnh Trăn xụ mặt dạy dỗ, rồi vẫn tiếp tục bộ dạng đó.....
????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui