Cảnh Trăn không có dư thời gian để ngồi không chờ đợi, thay vào đó là những công việc mà anh không bao giờ có thể hoàn thành.
Khi Phương Chu đưa Cảnh Tịch đến văn phòng của mình, Cảnh Trăn đang họp bên cạnh.
Vừa vào cửa, cô thư ký nhỏ đã mỉm cười chào hỏi, nhưng lại bị khí thế áp chế mạnh mẽ chưa từng thấy trên người Phương Chu làm cho chấn động, sắc mặt cứng đờ kêu lên "Phương tổng, tiểu thiếu gia."
Phương Chu mím miệng, khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Cảnh Trăn, vừa vào cửa liền mở ra hộp thuốc, không hề liếc Cảnh Tịch đang đứng ở cửa, ra lệnh.
"Ngồi lên sô pha, cởi giày, vớ ra."
Mới vừa rồi ở trên xe đem đầu đuôi sự việc nói ra hết với Phương Chu, Cảnh Tịch giờ đây giống như một búp bê khí đã xì hơi, không còn hoạt bát, sôi nổi như trước đó.
Biết mình đã làm sai, ngay cả lúc đối mặt với Phương Chu chưa bao giờ đánh mắng, la rầy hai anh em, nhóc con cũng sợ hãi, rụt rè.
Phương Chu nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn hộp thuốc "Con muốn chờ ba con tới xem..."
Nói chưa kịp dứt lời, Cảnh Tịch đã lon ton chạy tới đứng bên cạnh Phương Chu, cúi người, cởi giày, vớ, cẩn thận xếp vớ lại ngay ngắn.
Hai chân trần đút lại vào trong giày chỉ lú ra hai gót chân nhỏ, hai tay chấp ở sau lưng, đứng nhìn Phương Chu di dời, sắp xếp ngăn nắp khu vô khuẩn.
Phương Chu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng của Cảnh Tịch, chỉ có đôi lông mi dài trên khuôn mặt trẻ con của nhóc con đang quạt lên, quạt xuống.
Dù mới mười tuổi là một học sinh tiểu học nhưng bởi vì nhóc con từ nhỏ đã bị ước thúc và giáo dục bởi yêu cầu của thiếu gia nhà họ Cảnh, đôi mắt thông minh có khí chất mà bạn bè đồng trang lứa không thể sánh bằng.
Ngay cả nỗi kinh hoàng, sợ hãi cũng được dưỡng ẩm trong đôi môi căng mọng.
Thấy nhóc đứng chân trần trên sàn, Phương Chu cau mày, đầu gật gật hướng ghế sofa, ra hiệu lần nữa ý bảo nhóc con ngồi xuống.
Cảnh Tịch cẩn thận thăm dò biểu hiện của Phương Chu, cảm nhận được sự cứng rắn và không hài lòng của chú mình mới dựa ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Phương Chu biết hai người anh của mình đối với hai đứa cháu trai một lời không bao giờ nói đến lần thứ hai, trước giờ Cảnh Tịch luôn luôn thông minh ngoan ngoãn, nhưng hôm nay chắc bởi quá sợ hãi, đến ngồi xuống cũng do dự.
Khi Phương Chu đưa tay định nắm đôi chân trần của mình, Cảnh Tịch trong tiềm thức co rút lại đến khi nhìn thấy Phương Chu trừng mắt, nhóc mới thả lỏng, hơi nhắm hai mắt lại.
"Sợ ?"
Phương Chu giật giật mắt cá chân của Cảnh Tịch, đặt lên đùi mình "Con không phải ghê gớm lắm sao? Bị thương còn dám giấu."
Giáo dục con cái phải có căng có giãn, Cảnh Chí - Cảnh Trăn luôn luôn nghiêm khắc, quản giáo chặt chẽ, Phương Chu tự nhiên không nghiêm khắc lắm với hai đứa cháu của mình.
Phương Chu nghĩ chuyện hôm nay nghiêm trọng như vậy, Cảnh Tịch chắc đang chột dạ.
Phương Chu vẫn còn nhớ mới tháng trước, đứa cháu trai nhỏ này đã bị phạt đứng trong nhà ăn bởi không chịu ăn cơm.
Phương Chu sau ca phẫu thuật về nhà trễ một mình ăn cơm, anh không ngờ Cảnh Tịch chạy lại kéo kéo tay áo của anh, vòng tay ôm lấy, giả bộ đáng thương, không hề tỏ ra đang bị trừng phạt.
Đúng lúc Cảnh Trăn muốn đi xuống lầu nhìn xem đứa em trai cả một tuần không có gặp mặt thấy hết tất cả cảnh tượng này.
Vốn dĩ chỉ đứng thêm một tiếng nữa nhưng Cảnh Tịch lại kiếm cho mông mình thêm ba thước gỗ.
Hiện giờ, Cảnh Tịch sợ đến mức không dám ngồi, Phương Chu chỉ hy vọng nhóc con thực sự biết mình đã sai.
Động tác của Phương Chu rất thuần thục.
Đối với một trưởng khoa chấn thương, mấy việc xử lý, may lại miệng vết thương là việc mà mấy năm nay anh không hề làm qua.
Tuy nhiên, khi nhẹ nhàng mở lên miếng băng keo cá nhân, anh nhìn thấy một vết thương dài bảy tám centimet, độ sâu không cạn, trong lòng vẫn hít một hơi lạnh.
Trong bệnh viện, anh quá quen với việc nhìn thấy máu và máu, nhưng một khi người thân bị tổn thương, dù vết thương nhỏ cũng làm da đầu tê dại và lòng nhói đau.
Phương Chu cúi đầu cẩn thận xem xét kỹ thuật may non nớt của Cảnh Triều, ngọn lửa giận dữ vừa bị dập tắt bởi sự quá ngoan ngoãn của Cảnh Tịch bùng cháy trở lại.
"Lúc may không có gây mê sao?"
Phương Chu kiểm tra cẩn thận từng tấc từng gang miệng vết thương lại lần nữa, tuy mũi kim có lớn có nhỏ, đường chỉ may dài ngắn đan xen nhau tạo thành miệng vết thương có chút không đồng đều, nhưng đường may ngay ngắn chỉnh tề trên một lớp da.
Không có dấu hiệu nhiễm trùng bên trong cả vùng xung quanh, có vẻ như việc cầm máu và băng bó trước khi khâu đã được thực hiện đầy đủ, và trong lòng anh không khỏi cảm thán Cảnh Triều chỉ là một cậu nhóc mới hơn mười tuổi.
Cảnh Tịch âm thầm quan sát biểu hiện của Phương Chu, thận trọng nói "Không có! Tay anh may rất nhẹ, không đau lắm."
Thuốc mê không phải lúc nào cũng có sẵn trong hộp thuốc của Phương Chu, anh đã đoán được đáp án trước khi hỏi, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Cảnh Tịch, để che giấu chuyện này, nhóc con không ngần ngại trả giá.
Cảnh Triều - Cảnh Tịch vừa bắt đầu chập chững bước đi đã theo Triệu Tư Đạt tập tành học Taekwondo.
Sau khi luyện tập ra được chút bộ dáng, Cảnh Trăn cũng sẽ xen kẻ dạy bọn nhóc một ít mặt khác phân tán đá đối kháng.
Hình như nhóc con cũng được thừa hưởng thần kinh vận động của ba từ nhỏ, thêm vào đó, hai anh em từ lúc có ký ức tới nay, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy rửa mặt là luôn xuống nhà tập thể dục buổi sáng, thói quen sinh hoạt tốt tạo cho hai anh em tiềm năng thể dục vượt trội so với các bạn.
Ngay cả trong võ quán nơi tập trung nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, Cảnh Triều - Cảnh Tịch cũng không ngoại lệ thành người xuất sắc.
Nhưng mà con nít đến tột cùng vẫn là con nít, dù cho người lớn cũng không thể nào lý giải, thấu hiểu được tham vọng chiến thắng của bọn nhỏ.
Luôn luôn là một đứa bé ưu tú, khi Cảnh Tịch đụng phải đối thủ mạnh, nhóc con rất khó kiềm chế ham muốn chiến thắng của mình.
Mặc dù, nhóc con cũng biết lén cùng đối thủ thi đấu riêng ở vỏ quán khác còn làm mình bị thương, van xin, năn nỉ Cảnh Triều may vết thương lại dùm mình...!Không thể nghi ngờ mỗi một bước trên đường đi này đều dẫm lên điểm mấu chốt, điều cấm kỵ của Cảnh Trăn.
Trong khi đợi dung dịch khử trùng khô, Phương Chu đã lên tiếng hỏi "Vết thương được may khi nào?"
"Thứ tư tuần trước, con ra khỏi vỏ quán, về thẳng nhà, đúng lúc hôm đó Giáo Viên Tiếng Đức của anh cho nghỉ." Cảnh Tịch cúi đầu, giọng nói bẹp bẹp như thể vừa bị nghiền nát qua.
Phương Chu đầu tiên trừng mắt nhìn nhóc con, sau đó tính toán đã hơn một tuần rồi a, chỉ trong hai cái chớp mắt của Cảnh Tịch, anh đã nhanh nhẹn, gọn gàng rút chỉ may ra, khử trùng tiêu độc, dán băng cứu thương mới vào.
"Sáng mai lúc con chạy bộ tập thể dục có khả năng đau một chút, tự mình lượng sức mà đi.
Mang vớ sáng màu trong hai ngày tới, và mỗi tối trước khi ngủ đến phòng chú thay thuốc."
Cảnh Tịch tự giác đem chân bỏ xuống, mặt đỏ hồng lên "Cám ơn chú út! Vết thương bên trong lòng bàn chân nên cũng không có trở ngại gì lớn lắm."
Phương Chu vừa thu dọn hộp thuốc của mình, vừa dùng ánh mắt oán giận nhìn nhóc con "Không có đau lắm.
Chú Dục của con vừa nhìn con nhấc chân lên đá liền phát hiện."
Trong khoảng thời gian này, Triệu Tư Đạt đang dẫn dắt đội đi thi đấu ở tỉnh khác, việc tập luyện của Cảnh Triều - Cảnh Tịch đã được giao cho một huấn luyện viên khác chỉ dẫn, cho nên mới xuất hiện lén thi đấu riêng ở câu lạc bộ khác.
Vốn Triệu Tư Đạt không yên tâm lắm nên mới nhờ Lâm Dục ngẫu nhiên tới phòng tập giám sát hai nhóc ở buổi luyện tập sáng.
Nhưng mà công việc của Giáo Viên Lâm bây giờ rất bận rộn, cuối cùng sáng nay mới sắp xếp đến coi buổi tập luyện buổi sáng của hai nhóc.
Nhưng anh thật không ngờ mới nhìn Cảnh Tịch đá hai cái đã phát hiện nhóc con khác thường.
Anh lập tức xách nhóc con sang một bên, còn chưa có hỏi gì lập tức lấy uy nghiêm Chú Dục vặn hỏi làm Cảnh Tịch không thể dấu giếm được nữa.
Cảnh Tịch mang vớ, giày vào lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, đứng cách Phương Chu khoảng 3m, thỏ thẻ "Chú út! Chú đừng tức giận."
Cùng với hai đứa cháu trai càng ngày càng lớn, Phương Chu càng nhận ra rằng sự tức giận khó tả của Cảnh Trăn đối với anh đến từ đâu.
Khả năng quan sát sắc mặt đoán ý của Cảnh Tịch dường như là bẩm sinh, không phải là lời nói, việc làm thận trọng cùng với tiến thối có độ mang theo phép tắc, quy củ thế gia của Cảnh Triều, mà là tỉ mỉ và gần gũi hơn.
Phương Chu lần này rất tức giận, Cảnh Tịch không coi trọng thân thể của mình, Cảnh Triều không hề suy nghĩ tự cho mình đúng, còn có hai anh em đều không tin tưởng mình.
"Con nên sợ ba con tức giận kìa!" Phương Chu nhìn Cảnh Tịch đang không biết phải làm sao, ngoan ngoãn, nhu thuận của nhóc con làm anh không nở doạ nhóc con nữa "Tự mình nghĩ đi, một chút nữa ngoan ngoãn mà nhận sai, xin lỗi."
Phương Chu nói xong lập tức bước đến ngồi xuống ghế sau bàn làm việc của Cảnh Trăn, bật máy tính lên, cố ý phớt lờ nhóc con, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Cảnh Tịch thoáng ngẩn người, đi tới một góc văn phòng, mặt đối bức tường, quỳ xuống.
Phương Chu biết trong lòng nhóc con nghĩ Cảnh Triều bởi vì nhóc mà bị phạt nên áy náy, anh cũng không nói gì, tiếp tục phê chỉ thị những email thư ký chuyển đến.
Mấy năm nay Phương Chu phụ trách điều hành, đầu tư và những hoạt động hằng ngày mảng Y Học Cảnh Giang, Cảnh Trăn chỉ thoáng đề điểm bước khởi đầu, sau đó đã toàn quyền giao cho anh.
Phương Chu chưa bao giờ để anh trai mình thất vọng, từ chữa bệnh, lợi nhuận đến danh tiếng ở mảng Y Học Cảnh Giang đã làm Phương Chu thay đổi từ *Thiếu gia Phương* thành *Tổng Giám Đốc Phương*
Mới nhìn đến email thứ 3, theo tiếng 'Tích' xác nhận khóa vân tay, cửa phòng liền mở ra, Cảnh Trăn vẫn giống như mười mấy năm trước ở lần đầu tiên Phương Chu gặp anh, vẫn một chiếc áo sơ mi và quần tây bảnh bao, với dáng người mảnh khảnh phong độ, dường như thời gian chưa bao giờ để lại dấu vết trên người anh nhưng vẫn có chút gì đó không giống nhau, Phương Chu biết rằng dù trải qua bao thăng trầm như mây khói thoáng qua, nhưng sự trưởng thành luôn tiềm ẩn trong khí chất, trong cách nói chuyện, trong trí tuệ vô biên, và khuôn mặt điềm đạm, thản nhiên.
Khi có mặt Cảnh Triều - Cảnh Tịch, Phương Chu tự giác nghiêm túc, quy củ hơn, không đợi Cảnh Trăn vào cửa, anh đã đứng dậy đón Cảnh Trăn "Anh! anh đã vất vã."
Cảnh Trăn khẽ gật đầu, ngồi thẳng vào bàn làm việc, vừa nhìn thấy email đang mở trên màn hình liền hỏi Phương Chu vài điều về công việc.
Phương Chu trả lời chi tiết từng việc một, đã làm việc với anh trai mình nhiều năm như vậy, anh sớm đã hiểu và quen với những yêu cầu gần như khắt khe của Cảnh Chí - Cảnh Trăn làm anh cũng trở nên tinh tế và toàn diện hơn.
Sau khi mọi việc của công ty đã được giải quyết xong, Cảnh Trăn chuyển tầm mắt sang Cảnh Tịch đang quỳ gối ở gốc tường, thản nhiên chỉ tay, "Em phạt nó quỳ?"
Cảnh Tịch và Phương Chu đồng thời cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cảnh Tịch tự nhiên không dám nhúc nhích còn Phương Chu thì ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Trăn, trong mắt anh mang theo ý cầu xin, nhưng không dám không trả lời "Không có."
Sắc mặt Cảnh Trăn tối sầm lại, mấy khớp ngón tay gõ gõ lên bàn gổ đỏ phát ra tiếng cộp cộp muốn nghẹt thở, có thể nghe thấy giọng điệu tức giận của anh ta "Đứng lên, đi lại đây."
Thật ra nhóc con không quỳ bao lâu nhưng có lẽ là sợ, khi đứng dậy nhóc con vẫn loạng choạng, may là nhóc nhanh tay đỡ được bức tường nên không bị té xuống đất.
Nhóc con lén ngước mắt lên nhìn Cảnh Trăn, ánh mắt chỉ tình cờ thoáng qua nhau lập tức tránh né đi, vội vàng bước nhanh tới bàn làm việc, đứng nghiêng phía sau Phương Chu một bước nhỏ, giọng nói ru rẩy vo ve như muỗi kêu "Ba--"
Cảnh Trăn hơi hơi nheo mắt nhìn nhóc con lên xuống gần mười giây, khóe miệng hiện lên ý cười nhưng giọng điệu lại làm người run sợ, áp chế, gằn từng chữ một "Con lớn rồi."
Cảnh Tịch hoảng sợ, thân thể cứng đờ tại chỗ, môi hơi hé mở, giọng nói nhỏ hơn trước, run rẩy nói "Ba, bé Tịch cam tâm chịu phạt."
Trên gương mặt lạnh lùng và kiên quyết của Cảnh Trăn, độ cong của khóe miệng anh ta lại hơi nhếch lên.
Anh làm một người cha thể hiện sự uy nghiêm không bao giờ nằm ở sự nghiêm khắc trong giọng điệu, cũng không phải trong lời nói làm người kinh sợ, mà ẩn chứa trong từng chút thay đổi trong biểu cảm và được hình thành theo thời gian.
Lúc này đây, vẻ bình tĩnh không thay đổi trong mắt anh đã khôi phục lại "Bây giờ con muốn giải thích hay là muốn về nhà cùng với anh con soạn tốt lời kịch hay rồi nói?"
Trái tim nhỏ của Cảnh Tịch kịch liệt đập vào thành ngực, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhóc con không biết trả lời như thế nào, cũng không dám không trả lời, căng da đầu nói "Ba, con biết sai rồi."
"Đã đến lúc con nhận lỗi lầm của mình rồi à?" Giọng nói run run của Cảnh Trăn khiến toàn thân nhóc con cũng run lên theo.
Cảnh Tịch mím môi, im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng điệu vẫn yếu ớt "Là con không cẩn thận làm mình bị thương, con còn năn nỉ anh giấu giùm con."
Cảnh Trăn không chút nào để ý đến nhóc, nhướng nhướng mày "Vết thương không sao chứ?"
"Vết thương hơi lớn.
Anh đã may lại cho con." Cảnh Tịch cúi đầu càng lúc càng thấp.
Cảnh Trăn đợi vài giây, và chắc chắn rằng Cảnh Tịch không nói gì thêm chỉ im lặng "Đây là lời giải thích của con?"
"Ba, đều tại con, ba đừng phạt anh." Cảnh Tịch ngẩng đầu thoáng có khí thế bất cứ giá nào....
'Bụp!' Cảnh Trăn đột nhiên đập tay xuống bàn một cái, lần này ngay cả Phương Chu bên cạnh cũng không khỏi run lên, Cảnh Tịch sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Từ lúc ba vào cửa đến giờ, không câu nói nào của con không nói đến muốn bị đánh bị phạt?"
????????????????????
.