Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


Khi hai anh em bước vào nhà, Dịch An An cảm thấy bầu không khí khác thường.

Thật nhìn không ra Cảnh Trăn có bao nhiêu áy náy, xấu hổ cùng Cảnh Chí tức giận đến mức nào, chỉ là đốm lửa nhỏ tồn tại một thời gian giữa hai người đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự kính sợ chân thành của Cảnh Trăn và vẻ mặt thờ ơ vô cảm của Cảnh Chí.
Dịch An An thật vui vẻ nên nói không lựa lời.
"Ăn cơm chưa? Cảnh Trăn buổi sáng vội vàng ra ngoài không kịp ăn."
Vừa dứt lời, Cảnh Chí quay đầu lạnh lùng nhìn Cảnh Trăn, người phía sau lập tức đỏ mặt cúi đầu xấu hổ.
"Mẹ cũng không có ăn đi, con đi nấu một ít."
Cảnh Chí một đêm không ngủ, mỉm cười nhìn Dịch An An, xoắn tay áo đi về phía phòng bếp.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, ba tô mì nhỏ gồm cà chua và nấm bổ đôi, phủ đầy rau xanh và trứng chiên vàng làm người ta muốn ăn.
Cảnh Trăn hôm nay ăn uống cũng rất ngon miệng, Dịch An An nhìn ở trong mắt, cảm thấy đau lòng chắc cậu đói lắm.

Vẫn là Cảnh Trăn tự mình biết đôi khi ăn nhiều cùng với đói bụng không liên quan gì đến nhau.
Cảnh Trăn phản nghịch là đường hoàng lộ ra ngoài.

Nhưng khi quy thuận lại bất động thanh sắc.
Cảnh gia không có quy tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng Cảnh Trăn vẫn ăn hết đồ trong tô mà không nói một lời, cứ thế bước lên lầu.

Đây là một thỏa hiệp rất lớn đối với Cảnh Trăn trong thời kỳ nổi loạn.
Mãi cho đến khi Cảnh Chí cùng Dịch An An ăn cơm xong, tưới hoa, cho cá ăn, quay trở lại phòng làm việc, mới phát hiện Cảnh Trăn thẳng ngơ ngác lại quỳ gần hai tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, Cảnh Chí dường như không cảm động trước sự ngoan ngoãn của em trai mình, giọng anh tự động lọc hết độ ấm.
"Em đây là muốn mẹ vô tình chứng kiến ​​cảnh em bị phạt, rồi lại chất vấn anh thêm lần nữa sao?"
Cảnh Trăn hít sâu một hơi, kìm nén ý muốn hét lên, cẩn thận nói.
"Là em không tốt."
Theo sự trưởng thành của hai anh em, vị trí của Dịch An An trong nhà này cũng lao lên đỉnh cao.


Cảnh Trăn mơ hồ nhớ rỏ tất cả sự bất kính, bất hiếu, không săn sóc, không quan tâm đối với mẹ đều có thể đổi lấy hình phạt nặng nề nhất.

Bất kể vì lý do gì, mỗi lần cậu bị phạt đều không được cho mẹ biết, đã trở thành một quy tắc bất thành văn bí mật giữa hai người dù chưa bao giờ nói ra.

Cũng may, ước nguyện ban đầu của hai anh người đều nhất trí đều không muốn mẹ lo lắng mà thôi.
Cảnh Chí liếc nhìn mồ hôi túa ra từ thái dương của Cảnh Trăn, cũng không muốn thỏa hiệp với Cảnh Trăn.
"Đúng là em không tốt.

Cho nên em bây giờ có thể đứng lên.

Mẹ một hồi nhìn thấy sẽ nóng lòng."
Giọng nói Cảnh Trăn có chút run rẩy, cậu phảng phất nhận ra được thái độ của Cảnh Chí, lặp lại thử một lần nữa.
"Là em sai, em nhận phạt."
"Đứng dậy !"
Giọng Cảnh Chí đột nhiên tăng lên một quãng tám, giọng điệu cũng không còn kiên nhẫn, anh không có thói quen một câu nói hai lần.
Cảnh Trăn cắn môi, tim đập thình thịch vang vọng trong lồng ngực.
Cậu vẫn không dám làm trái mệnh lệnh của Cảnh Chí.

Tối qua đã quỳ cả đêm, vừa rồi đầu gối vừa chạm xuống sàn nhà lập tức đau nhói lên, cậu buộc mình cắn răng chịu đựng, nếu cử động lại càng đau hơn.

Toàn bộ đùi dưới như tê dại, như thể đã mất cảm giác, như cảm thấy hàng ngàn con kiến ​​đang bò trong xương tủy của mình.
Cảnh Chí đứng yên nhìn Cảnh Trăn đang cố gắng di chuyển cơ thể mình, nhìn cậu lợi dụng sự cân bằng luyện ra được trong bao năm dài tập vỏ để thay đổi trọng tâm của mình, cuối cùng cậu có thể đứng thẳng, nhưng hai chân không khỏi hơi run lên.
Đợi cậu đứng thẳng, Cảnh Chí thò mu bàn tay vào dưới ống quần rộng rãi vẫn có thể nhìn ra đầu gối hơi sưng lên, giọng nói nghiêm nghị và tức giận lộ ra ngoài không khí.
"Em chân không nghĩ muốn ?"

Trong lòng Cảnh Trăn thấp thỏm sợ hãi, nhưng sự không cam lòng và ủy khuất giống như bị xúc tác lên men, dù cho trong lòng không tình nguyện, trên mặt cũng chỉ có thể làm bộ không nhớ rỏ, đêm qua phạt cậu quỳ cả đêm là ai.
Cảnh Chí lặng lẽ nhìn Cảnh Trăn trên mũi thấm những hạt mồ hôi mới, dựa vào bàn làm việc, hai tay chắp trước ngực, ánh mặt trời mờ nhạt chiếu ra bóng dáng mảnh mai, vừa vặn rơi vào đáy mắt Cảnh Trăn.
"Nếu không nghĩ ra được cái gì để nói ngoại trừ phạt quỳ, anh còn có chuyện khác."
Giọng nói nghiêm túc không đùa cợt của Cảnh Chí thành công khiến Cảnh Trăn nổi da gà rơi rớt đầy đất..
Không tưởng tượng được lệnh đuổi khách làm trái tim Cảnh Trăn bị bóp thật mạnh.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Chí, trong ánh mắt không còn sự dũng cảm không sợ hãi của một thiếu niên, cùng lắng đọng lại suy nghĩ sau đảm đương, chỉ còn lại bóng dán cô đơn, bất lực.
"Em biết sai rồi, Trăn nhi mặc cho anh xử trí."
Cảnh Chí khóe miệng giật giật, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra một tia chế nhạo, cúi đầu không nói.
Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Trăn sợ nhất không phải ánh mắt phóng đao của Cảnh Chí dưới cơn giận dữ, hay lúc anh nghiêm túc khi nói chuyện, mà là lúc cười mà như không cười, mới là nguy hiểm nhất.
Cảnh Trăn liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên xoay người lấy roi mây từ trên giá sách ra, vừa định khuỵu gối, nhớ đến những gì Cảnh Chí vừa nói, lại cứng đờ đứng thẳng, cẩn thận nhìn về phía trước, quả nhiên thấy Cảnh Chí đen mặt.

Vì thế cậu đứng càng thêm cung kính hơn, tay nâng roi mây cũng thẳng hơn.
"Cảnh Trăn tùy hứng làm bậy lạm dụng chức quyền báo hại công ty bị mang tiếng bất nghĩa, xin anh trách phạt."
"Nếu là chuyện này thì đã phạt rồi, quét gần một tháng WC còn quỳ một đêm."
Khoảng cách giữa mày Cảnh Chí gần hơn một chút.
"Nếu lại phạt nặng, e rằng còn phải sợ nhị thiếu gia em lại trình diễn rời nhà trốn đi."
Nói xong, Cảnh Chí đi vòng qua Cảnh Trăn đi về phía cửa, bóng lưng của anh vô cùng tàn nhẫn và kiên quyết, áp suất không khí thấp kèm theo như hút hết không khí xung quanh cậu.

Thế nhưng Cảnh Trăn vẫn không chút do dự lao ra đứng chắn trước mặt anh.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim của cả hai người cùng lúc lỡ nhịp.
Lồng ngực của Cảnh Trăn bị lời nói của Cảnh Chí như bị một tảng đá lớn chặn lại, từng chữ như bị bóp chết trong cổ họng.
"Anh còn muốn em làm như thế nào nữa? Là nghĩ không muốn dạy dỗ, quan tâm đến em nữa sao?"

Cảnh Chí bị câu nói của cậu thành công chọc giận, một tay anh rút roi mây đang trong tay cậu - 'Keng!' Giơ tay lướt qua gió đập mạnh vào chậu cây cạnh cửa, từng cụm lá xanh như những cánh lá mạ bay loạn xạ trong không trung, bụi bay lên trong không khí, đầu ngọn mây xẹt qua mép lọ hoa, lọ hoa sứ dày hai ngón tay khẽ nứt ra.
Tiềm thức của con người rất khó kiểm soát dù có sợ hãi đến đâu, Cảnh Trăn sợ hãi nhắm mắt lại bởi tiếng roi mây trong không khí, cậu không chắc nó có thể hay không đánh lên người mình.
Cảnh Chí hai mắt nhìn xuyên thấu, nhìn chằm chằm đôi con ngươi đang dần dần mở ra ngập tràn sợ hãi, giọng nói như bị đập xuống.

"Em muốn anh dạy em như thế nào? Anh còn dám dạy dỗ Nhị thiếu gia này nữa sao? Tự giác ủy khuất liền bãi sắc mặt cho cả nhà biết.

Cảm thấy quyết định của mình đúng cũng không cần nghe người khác.

Một chút bực bội, nóng nảy liền lái xe bỏ nhà trốn đi.

Lái xe khi cảm xúc không ổn định thêm không có bằng lái.

Nếu không phải không muốn cho người khác biết mình là ai, em có phải hay không định náo loạn cục cảnh sát chơi trò vượt ngục chứ cũng không muốn anh đến bảo lãnh em ra, có phải hay không ?"
Thiếu niên Cảnh Trăn sở hữu một tính cách hướng ngoại, khiêm tốn và dễ gần hiếm có trong số những đứa trẻ quý tộc.

Dù ở công ty hay trường học, cậu luôn là một người ngập tràn ấm áp như ánh mặt trời.
Tuy nhiên, vào lúc này, khi nghe thấy lời khiển trách không ngừng của Cảnh Chí, cơ thể cậu không ngừng run lên, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng trở nên phóng đại vô hạn.
Tựa như bị treo trên vách núi, Cảnh Trăn luôn muốn có một chổ để dựa vào, theo bản băng nắm chặt quần áo của Cảnh Chí, cho dù sợ hãi, cậu vẫn muốn giải thích điều gì đó.
"Em cảm thấy ủy khuất là bởi vì cảm thấy chính mình không sai, nhưng mà bây giờ em đã biết sai rồi."
"Nếu mỗi lần anh nói em sai em đều không nhận, đến khi xảy ra chuyện em mới biết được mình sai rồi, giáo dục đại giới này cũng quá lớn."
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Chí như đẩy cậu xuống địa ngục.
Đây là tật xấu mà tất cả trẻ em trong giai đoạn nổi loạn đều sẽ gặp phải.

Tất cả các nguyên tắc và kinh nghiệm của những người đã đi qua dường như đi ngược lại với ý tưởng của họ.

Không có gì to tát khi những đứa trẻ từ những gia đình bình thường làm điều gì đó phi thường chống lại cha mẹ chúng.

Tới rồi Cảnh gia, dù có bao nhiêu góc nhọn, góc cạnh, chúng sẻ bị mài giũa đến không còn một mảnh.
Nhưng mà Cảnh Trăn ủy khuất là có thật.

Cảnh Chí không thích giảng đạo lý, anh cảm thấy sai rồi, liền phạt, có đôi khi lý do phạt đơn giản chỉ bởi vì anh cảm thấy đứa em đã làm sai.
Cảnh Trăn với vẻ mặt thờ ơ nhìn Cảnh Chí, trong lòng như có hủ gia vị bị lật ngược thật là phức tạp, khó chịu, mũi cũng đau xót.
Không quan tâm đến khuôn mặt tối sầm đến mức có thể chảy mực và đôi mắt mở to của Cảnh Chí, hai đầu gối cậu đập mạnh xuống đất, một cơn đau nhói từ đùi khiến cổ họng thắt lại, lại lập tức dùng hai tay thẳng tắp nâng roi mây.

Từng câu từng chữ....
"Trăn nhi thỉnh phạt."
Cảnh Chí đột nhiên giống như bị lửa đốt, giọng nói của anh như bật ra khỏi kẽ răng.
"Nghe không hiểu tiếng người sao ?"
Cảnh Trăn chớp chớp mi vài cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất.

"Anh phạt, Trăn nhi tự nhiên liền dậy."
Cảnh Chí gằn từng chữ một.
"Em.

đang.

uy.

hiếp.

anh ?"
????????????
Cảnh Trăn bản năng phản ứng vẫn cứ ở tránh nặng tìm nhẹ, cho nên Cảnh Chí mới giận dữ đến vậy.

Cảnh Chí muốn cậu biết, anh làm người răn dạy, dạy dỗ quyền uy chân thật đáng tin, làm con cháu Cảnh Gia, chịu uất ức cũng là môn bắt buộc, khi bị uất ức càng là muốn học được đối mặt trực tiếp với xung đột chứ không phải vứt tay áo chạy lấy người.
????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui