Cảnh Chí một đường không nói một lời, nhưng lại không giống như nín thở không nói, Cảnh Trăn nhạy bén ngửi thấy sự mệt mỏi nặng nề đang đè lên mình.
Lăn lộn cả ngày về đến nhà đã hơn chín giờ tối.
Vừa bước vào, cậu liền thấy trong phòng khách tụ tập tấc cả các pháp vụ cùng luật sư năng lực nhất Cảnh Giang.
Cảnh Chí thản nhiên ra lệnh cho Cảnh Trăn lên lầu đi tắm.
Hiển nhiên hội nghị đang tiến hành được một nửa, anh nhận được cuộc gọi liền tức tốc chạy tới cục cảnh sát.
Ngay khi Cảnh Trăn định lên lầu, cậu gặp Cảnh Thăng Hồng ở đầu cầu thang, bộ đồ ướt sũng làm cậu luống cuống lên.
Cảnh Thăng Hồng chỉ nhẹ liếc cậu một cái.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì, đừng làm mẹ cậu sợ.”
Hàm ý là Dịch An không biết Cảnh Trăn đã bỏ trốn.
Cảnh Trăn đứng rất chuẩn quy củ, thậm chí có chút cứng ngắc, tức khắc xấu hổ lên.
"Cảm ơn ba."
"Anh hai vẫn đang họp?"
"Ừ."
Cảnh Thăng Hồng tay cầm cốc nước chỉ ra cửa.
"Đi quỳ, đợi anh cậu họp xong hãy nói."
Cân nhắc một hồi, Cảnh Trăn vẫn để quần áo ướt đến quỳ trên thảm len ở cửa.
Quỳ xuống này liền quỳ hai tiếng.
Khi Cảnh Chí tiễn nhóm luật sư về, đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy Cảnh Trăn chưa thay quần áo, sắc mặt tái nhợt đang quỳ thẳng người, gần như hét lên.
"Em không muốn thân thể của mình sao ? Lái xe một ngày không ăn, không ngủ.
Mắc mưa còn ngâm mình trong quần áo ướt ba bốn tiếng đồng hồ, có phải ngại mạng mình quá lớn phải không ?"
Cảnh Trăn đang quỳ có chút yếu ớt , nhưng khi cậu nghe thấy tiếng gầm của Cảnh Chí, tế bào khắp người cậu đều giật bắn lên.
Thấy cậu không nhúc nhích, Cảnh Chí bước lại kéo cánh tay cậu.
Bất ngờ bị cậu nắm lấy cổ tay, sau đó mượn lực cắn răng đột ngột đứng lên.
Chưa kịp đứng vững, Cảnh Trăn đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy Cảnh Chí, dụi má phải sưng đỏ vào bộ đồ cứng của Cảnh Chí, có chút đau rát.
Cảnh Chí bị ôm chặt đến mức không thở nổi, mắng.
"Phát điên khùng gì vậy?"
Cảnh Trăn ôm anh chặt hơn, giọng nói rầu rĩ.
"Anh! thực xin lỗi."
Cảnh Chí ngẩn ra, khó có thể không cảm động. Anh hiểu rỏ nhất sự bướng bỉnh, quật cường của Cảnh Trăn, rất nhiều lần đánh đến lột nửa tầng da đều khó có thể từ trong miệng cậu nghe được lời xin lỗi trắng trợn như thế này.
Quả nhiên, không đâm tường nam không quay đầu lại.
Tuy nhiên, Cảnh Chí cũng rỏ ràng rằng một lời xin lỗi không có nghĩa là thừa nhận sai lầm.
Nhưng mà khi anh cảm nhận được toàn thân Cảnh Trăn lộ ra hàn ý cùng đầu tóc ẩm ướt, anh cơ hồ không cần suy nghĩ liền đẩy Cảnh Trăn ra, nắm lấy quần áo kéo cậu lên lầu.
Cảnh Trăn vốn quỳ đến hai chân rung lên, nơi nào bì được với tốc độ Cảnh Chí.
Cẳng chân, xương ống chân liên tục đập vào các bậc thang, đau đến Cảnh Trăn co giật liên tục.
Cảnh Chí đẩy Cảnh Trăn té nhào trong phòng, trở tay khóa trái cửa lại, đầu tiên anh vào phòng tắm bật nước nóng, sau khi anh đi ra, anh đã cởi hết quần áo trong và ngoài của Cảnh Trăn, tùy ý đẩy cậu vào bồn tắm.
Cả hai không nói một lời nào trong suốt quá trình, Cảnh Trăn cảm thấy lần này mình hoàn toàn chọc giận Cảnh Chí, bị động tác gần như thô bạo của anh làm cho sợ đến mức không dám nói một lời nào, cậu bé mười sáu tuổi đỏ mặt trước mặt anh trai mình, không chổ dung thân.
Khi Cảnh Trăn mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm, Cảnh Chí đang bật TV để xem các bản tin lớn về vụ việc thì anh ấy giơ điều khiển từ xa lên để tắt TV, chỉ để lại khuôn mặt phóng đại của các phóng viên.
Và những hình ảnh về trụ sở Cảnh Gianh thường thường xuất hiện.
"Giải thích."
Thân mình Cảnh Trăn rung lên dữ dội trong chiếc áo choàng tắm mềm mại, còn chưa kịp phản ứng ngoài miệng đã nói.
"Là Trăn nhi sai".
Cảnh Chí đang ngồi nghiêng về phía Cảnh Trăn, nhưng đột nhiên liếc xéo nhìn Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn mới vừa từ phòng tắm đi ra, lại cảm thấy toàn thân lạnh như đóng băng, cả người nổi da gà.
“Tự mình vả miệng.”
Cảnh Chí thu hồi ánh mắt, giọng nói kiên định không chút lưu tình.
Như thể có ai đó đã giẫm mạnh vào trái tim của cậu, Cảnh Trăn biết anh mình không chỉ trừng phạt cậu trả lời sai câu hỏi, mà còn vì cậu đã không tuân theo mệnh lệnh của anh tối hôm qua.
Cảnh Trăn lần này không chút do dự, hơi nhắm mắt lại, giơ tay phải hung hăng tát mạnh vào má, má phải lập tức hiện lên dấu ấn cả lòng bàn tay, cảm thấy toàn bộ má phải tê dại, lại không dám chần chờ, căng ra đau đớn khóe miệng, mở miệng.
"Trăn nhi lạm dụng chức quyền, làm lơ chế độ công ty, hại công ty bị oan.
Năm mươi."
Cảnh Chí nhướng mày.
"Bây giờ em không còn nghĩ anh cứng nhắc không linh hoạt, cảm thấy anh không nói chuyện quan hệ nhân sinh lợi ích sao ?"
Trái tim Cảnh Trăn vừa nhấc, có chút hụt hẫng, 'bịch' một cái, quỳ tại chỗ.
Cảnh Chí lạnh lùng liếc cậu một cái, giọng điệu không tốt.
"Thích quỳ như vậy, đêm nay hãy quỳ ở đây ."
"Trăn nhi chỉ là cảm thấy....."
Cảnh Trăn nhướng mi, do dự một lúc rồi nói.
"Không thể bởi vì hôm nay gặp phải kẻ xấu liền coi tấc cả những người gặp sau này đều là kẻ xấu."
Tức giận từ từ tụ lại trong lồng ngực Cảnh Chí, anh nhìn chằm chằm bức ảnh mỉa mai trên truyền hình.
"Em nếu vẫn không phục, đại khái lại dùng cách rời nhà trốn đi để uy hiếp."
"Nếu em vẫn không chịu nhận, em có thể dọa bỏ nhà đi một lần nữa."
Cảnh Trăn đột ngột ngẩng cổ lên.
"Em không có không phục.
Khi em trở về, em đã chuẩn bị sẵn sàng nhận phạt, nhận đánh."
“Nhận phạt, nhận đánh thật vĩ đại sao ?”
Cảnh Chí đứng vụt dậy khỏi ghế, nhìn xuống Cảnh Trăn đang quỳ từ một độ cao tuyệt đối.
"Hôm nay em cảm thấy em làm sai, liền tới chịu đòn nhận tội, ngày mai em cảm thấy em không sai, có phải hay không lại muốn rời nhà trốn đi? Em làm anh từ nay sao còn dám can thiệp vào suy nghĩ của nhị thiếu gia em ?"
Cảnh Trăn hai mắt không hề ngước lên, nhưng hai nắm tay bên hông buông lỏng rồi nắm chặt, nắm chặt lại buông lỏng.
Từ nhỏ cậu đã rất giỏi tự phân tích bản thân, lúc này cậu mới biết rỏ nguyên nhân khiến mình nóng lòng nhận lỗi và thỉnh phạt, phần lớn là bởi vì áy náy chính lỗi lầm của bản thân đã gây ra tổn hại đến hình ảnh và lợi ích thực tế của công ty.
Cảnh Chí nhè nhẹ cong khóe miệng, anh cố tình cấm mọi phương thức quan hệ công khai, hy sinh quyền lợi của công ty để đem Cảnh Trăn đổi trở về, đã sớm dự đoán cậu rất muốn ăn một trận đòn hòng làm giảm bớt tội lỗi của bản thân nên anh sẽ không nóng vội.
"Quỳ đi, nghĩ kỹ lại đến tìm anh.
Tưởng bị đánh, không cần sốt ruột."
Nếu muốn đánh, liền phải khắc cốt minh tâm.
????????????
Có phải hay không trong mỗi người vẫn còn còn nhỏ nhỏ niềm tin tưởng thế giới này tốt đẹp không tỳ vết.
????????????
.