Cảnh Nhị Ca ở thời kỳ phản nghịch, ở tuổi nổi loạn có bao nhiêu cứng đầu, bướng bĩnh nhưng mình vẫn thương nhị ca nhất aaaa....
Chương 1
Mùa hè ở thành phố A nóng gắt, ẩm ướt cũng là đặc trưng của thành phố ven biển, hơi nước trong không khí dường như quá quen thuộc đối với người đi đường, nó không ngừng thấm vào da, khiến mọi tế bào đều bị kích động.
Đã ba tuần liên tiếp đều như vậy, mỗi ngày Cảnh Trăn về nhà, cậu đều bay thẳng vào phòng tắm, mỗi lần đều ngâm mình trong đó vài tiếng đồng hồ đến giờ ăn cơm tối mới chịu bước ra.
Dưới danh hiệu nhị thiếu gia, Cảnh Trăn quả thực từ nhỏ đã là một đứa trẻ tươm tất, sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng cũng không sạch sẽ đến mức sau khi đổ một chút ít mồ hôi liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Khi Cảnh Trăn bước vào nhà ăn, Dì Vân đang dọn món cuối cùng, dì đặt đĩa xuống, quay người lại tăng nhiệt độ điều hòa trong nhà ăn lên vài độ.
Cảnh Chí cau mày nhìn Cảnh Trăn vẫn còn trẻ con sau khi cởi bỏ lớp áo sơ mi và bộ âu phục, anh không khỏi nghiêm khắc lên.
"Em đi sấy tóc đi!"
Cảnh Trăn cắn môi, không có trả lời, xoay người lại đi lên lầu, trên lưng tràn đầy vẻ bướng bỉnh tuổi mười sáu.
"Trăn nhi gần đây đều không có ăn uống !"
Dịch An An múc súp cho Cảnh Thăng Hồng, đợi Cảnh Trăn đi khỏi mới chậm rãi nói.
Cảnh Thăng Hồng cầm lấy cái chén trên mặt không chút biểu cảm, giọng nói càng thêm thản nhiên.
"Lớn rồi, nó có thể tự ăn."
Dịch An An cầm đũa lên nhưng không có gắp đồ ăn, trầm ngâm nói:
"Ăn mà giống như uống thuốc vậy.
Hôm qua dì Vân đặc biệt làm món báng trứng hương xuân.
Nhìn nó nuốt xuống có vẻ như khó khăn làm sao."
Có thể các bà mẹ trên khắp thế giới quan tâm đến con cái của họ giống hệt nhau, quan tâm trong từng gang tất biểu hiện.
Cảnh Chí ngồi ngay ngắn bên cạnh, hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong.
"Mẹ trách con phạt nó hung ác!"
Dịch An An quay đầu nghiêm túc nhìn Cảnh Chí, thực ra trong lòng bà rất rõ ràng, đối với việc giáo dục, dạy dỗ Cảnh Trăn, bà hoàn toàn chưa hề nhúng tay vào, nhưng do bản năng làm mẹ của mình, bà vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
"Đã ba tuần.
Dù sao nó cũng là Cảnh nhị thiếu gia.....!"
Cảnh Chí mỉm cười, dùng đũa khéo léo gỡ bỏ xương cá rồi gấp một miếng cá vuông vắn bỏ vào chén Dịch An An.
Cách anh trả lời rất cung kính không mất vẻ ôn hòa, thân mật, và trong nụ cười bao lấy mềm mại, ôn hòa.
"Mẹ nói đúng.
Nhị thiếu gia của chúng ta cũng phải nghĩ như vậy.
"
"Mẹ biết mẹ cầu tình cũng vô dụng."
Giọng điệu của Dịch An An bộc lộ sự bất lực và lo lắng gia đình của người phụ nữ.
"Nhưng Trăn nhi đang ở đỉnh cao của thời kỳ nổi loạn, con lại một tất không chịu buông tay, mẹ sợ hai đứa sẻ xảy ra xung đột, bất hòa "
"Nó dám?"
Cảnh Chí cười nhẹ.
"Mẹ, con nói một tháng là một tháng, không ít đi dù một ngày.
Nếu như nó còn không có giác ngộ, nhận thức này thì không phải quét dọn nhà vệ sinh đơn giản như vậy."
Dịch An An nghe ra được sự kiên quyết và nghiêm túc trong giọng điệu của Cảnh Chí, bà biết rỏ đứa con trai lớn này nói một không tính hai cực kỳ giống cha nó, tựa như cho tới bây giờ, bà cũng không dám khiêu chiến quyền uy của Cảnh Thăng Hồng.
Dịch An An cũng không biết từ khi nào, bà đã không xen vào và bình luận gì đối với quyết định của Cảnh Chí.
Chẳng qua là, lúc này đây là bởi quá đau lòng.
Trong ngày thường dù có đánh hung ác đến đâu cũng chỉ là chuyện trong nhà đã đóng kín cửa.
Lần này vậy mà Cảnh Chí lại để cho Cảnh Trăn quét dọn tất cả nhà vệ sinh, Toilet trên dưới hai mươi tầng của công ty đều thuộc trên người Cảnh gia nhị thiếu.
Dù cho Cảnh Trăn có mặc quần áo lao động, mang tạp dề, bịch khẩu trang, nhưng với ánh mắt dũng cảm quả quyết, bóng lưng cao ngạo, quật cường, và khí tức thoát tục bất phàm, trong vòng ba ngày tin tức đều lan tỏa truyền ra.
Dịch An An dù không đến công ty, nhưng những gì nghe từ tai mắt của bà ở nơi đó cũng đủ khiến bà cảm thấy đau lòng, khó thở.
"Trẻ con ở tuổi này đều rất sĩ diện, đừng nói áp lực đè lên người nó ngày càng lớn hơn.
Nó mới gia nhập công ty chưa đầy một năm, không thể từ từ dạy sao?"
Giọng điệu phàn nàn của bà dần đần tăng thêm oán trách, cuối cùng khiến Cảnh Thăng Hồng cạnh bên cũng không kìm được, thuận thế nhét chén canh đã cạn vào tay bà, giọng điệu đầy bao dung.
"Được rồi, Cảnh Chí có chừng mực.
Chuyện của bọn nhỏ, chúng ta không cần phải xen vào quá nhiều."
Những thay đổi tâm lý trong lòng của Cảnh Trăn trong ba tuần này đều nằm trong mắt Cảnh Chí.
Tuần đầu là những lời than thở không dám nói, sang tuần thứ hai là cắn răng chịu đựng những nỗi oan ức, nay như mấy cái bình bể, tận lực đem những uất ức tràn ra ngoài.
Cảnh Trăn dùng đũa gắp từng hạt cơm trong chén giống như gà con mổ thóc, thỉnh thoảng gắp vài miếng dưa leo, nhai rất lâu mới nuốt xuống.
Dịch An An muốn thay dĩa rau cho Cảnh Trăn, thế nhưng bà biết rõ, nếu Cảnh Trăn lại ăn không hết thì thành ra hại nó.
Ngay sau đó ánh mắt lo lắng không ngừng nhìn lấy cậu.
Cảnh Chí cau mày trong suốt quá trình, cuối cùng sau khi Cảnh Trăn ngồi xuống chưa đầy mười phút, cậu chỉ đưa chưa đầy mười hạt cơm và ba miếng dưa chuột vào miệng, lửa trong lòng lại cháy lên.
"Cho em ăn cơm là đối với em quá nhân từ phải không?"
Đũa đang gắp cơm trong tay Cảnh Trăn đột nhiên ngừng lại, bao tử quặn thắt muốn buồn nôn.
"Em không đói!"
"Vậy đừng ăn!"
Cảnh Chí không đếm xỉa tới cậu, thản nhiên nói.
"Đi phòng tập thể dục chống đẩy, tiêu hóa một chút.
Nhân tiện mang theo sách luật kinh doanh."
'Keng!' Đũa bạc đập xuống bàn ăn bằng gổ đặt phát ra tiếng vang, khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Cảnh Trăn đứng bật dậy, xoay người bước đi vững vàng, lại bị Cảnh Chí quát lớn một tiếng, cũng không có gì ngạc nhiên.
"Quay lại!"
Giọng nói như vang vọng trong thung lũng trống trải, chấn động lòng người, thấu tận xương tủy như chìm xuống đáy biển sâu u ám.
Cảnh Trăn thực sự mới đi được vài bước, bởi vì kìm nén bực bội, suy sụp nên bước chân cũng lớn nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Quay về đứng bên cạnh bàn ăn, ngẩng cao đầu, cho đến khi Cảnh Chí mở lòng bàn tay đưa ra trước mặt cậu, chóp tim cậu run lên, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ vô nghĩa.
Cảnh Trăn liếc xéo qua ba mình vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì, còn mẹ của cậu giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mím môi, cầm đôi đũa vừa để xuống, đặt vào tay Cảnh Chí.
Cảnh Chí nhận lấy chiếc đũa, không để xuống, nâng lên cao hơn một chút.
Bất kể nổi loạn, ngang ngạnh thế nào, ngay từ nhỏ cậu đã được bồi dưỡng, giáo dục thuận theo khuyên răn, dạy dổ như đã khắc sâu vào xương cốt.
Cảnh Trăn duỗi thẳng lòng bàn tay ra trước mặt anh, chưa kịp ổn định thì chiếc đũa đã quấn gió cuốn vào lòng bàn tay cậu.
'Chát chát chát~...'
Liên tục mười lần không nể mặt quất mạnh xuống.
Tinh chất kim loại cùng hình dạng mảnh mai của chiếc đũa làm nổi lên từng lằn, từng lằn đặt biệt nổi cộm đỏ chói trong lòng bàn tay của Cảnh Trăn, và bàn tay như bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
Đau quá, nhưng vẫn duỗi thẳng tay, không dám nhúc nhích, động đậy.
Nhìn Cảnh Chí bỏ đũa xuống, Cảnh Trăn mới dám buông bàn tay đã tê cứng, sưng phòng xuống, cong cong ngón tay không khỏi hút vào mấy hơi không khí lạnh.
Lần này, cậu khẽ gật đầu nói:
"Ba, mẹ, anh! từ từ ăn.
Trăn nhi về phòng trước"
????????????
.