Anh cầm cây thước trong tay, khóe miệng kéo nhẹ, nói như thể đang tự chế giễu mình.
"Phương Chu! Em đã về đây gần một năm."
Ánh mắt Cảnh Trăn từ từ chuyển lên người cậu, đây là câu đầu tiên trong ngày hôm nay anh nói với cậu.
Anh mở miệng như đang trao đổi nhưng trong giọng nói lại ngập tràn khó có thể che giấu thất vọng.
"Mỗi lần em phạm lỗi, anh đều cho em cơ hội, hy vọng tự em nghĩ thông suốt, thật sự biết mình đã làm sai cùng tự nguyện nhận phạt.
Đó là bởi vì anh luôn cảm thấy em có khả năng hiểu biết và luôn coi em như một người trưởng thành."
Cảnh Trăn đột nhiên cụp mắt xuống nhìn cây thước trong tay, giọng nói có chút bất thường.
"Xem ra .....!Là anh sai rồi!!!!"
Phương Chu nắm đấm nắm càng chặt, hai hàm răng cũng nghiến chặt.
Cảnh Trăn nâng tay lên, dùng thước hư hư chỉ chỉ cậu, ngữ khí nghiêm khắc.
"Em không phải muốn biết vì cái gì bị đánh sao? Anh trực tiếp nói cho em biết."
Sắc mặt của anh lập tức lạnh lùng như thể bị cuốn vào trong bóng đêm.
"Sai lầm lớn nhất của em chính là quá kiêu ngạo."
Trong mắt Phương Chu lóe lên vẻ bướng bĩnh, ngang ngược như thiêu đốt, bộc lộ tuổi tác ngỗ nghịch của mình, nhưng trong thâm tâm cậu biết lớp vỏ bên ngoài có vẻ mạnh mẽ thật sự rất dễ dàng bị tổn thương, giống như vào lúc này trước cái nhìn sâu sắc mạnh mẽ của anh như bị đâm thủng từng lổ, từng lổ nhỏ chi chích như tổ ong.
Cảnh Trăn từng bước đi đến trước mặt Phương Chu, Phương Chu không hề nghĩ muốn lùi lại, cậu đứng im như mọc rễ, ngạo nghễ ngẩng cao đầu.
Cảnh Trăn đứng cách cậu khoảng 10 centimet.
Hai con mắt bắn thẳng vào hai tròng mắt lóe sáng của Phương Chu.
"Em cho rằng em có thể gạt người trong nhà giải quyết tốt được chuyện này mà không cần sự can thiệp của chúng tôi, em cho rằng em có thể giấu mọi người về nội dung bức thơ của mẹ em, em cho rằng chỉ cần em kiên trì, dì Phương sẽ biết khó mà rút lui.
Em có phải hay không còn tưởng em quá ưu tú cho nên dì Phương mới muốn chiếm em làm của riêng cho mình để về sau có thể dựa vào hào quang của em ?"
Phương Chu thật không thể tin vào lổ tai của mình, không thể tin được những lời này được nói ra từ trong miệng của anh.
Cậu vẫn đối mặt với Cảnh Trăn không hề lui bước nhưng trong lòng rất kinh ngạc cùng ngập tràn uất ức không cam lòng, nó như chất xúc tác pha thêm chất dẫn cháy hừng hực lửa giận, giọng nói vẫn mạnh mẽ, ngoan cố.
"Em lúc ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng em không phải đã nhận sai nhận đánh rồi sao? Còn muốn em phải làm gì nữa?"
Cảnh Trăn như một quả pháo bị châm ngòi, anh cũng không biết hóa ra em trai mình ngoan cố đến vậy.
Ỷ vào lợi thế chiều cao cùng lực cánh tay, anh dễ dàng đem Phương Chu xoay nửa vòng như trở bàn tay, thước trong tay không chút khách khí quất vào mông cậu, cho dù cách một lớp quần thể thao, âm thanh kinh khủng không khỏi làm người rung sợ.
"Nhận sai ? Đây là thái độ nhận sai của em ? Dựa vào đâu em cho rằng chỉ cần bị đánh là có thể hủy bỏ hết mọi thứ ?"
Thước trong tay Cảnh Trăn rơi xuống không ngừng nghỉ, kia tần suất cùng lực độ mang theo tức giận mà trước giờ Phương Chu chưa từng trải qua.
Phương Chu cảm thấy cơ bắp cả người đều run rẩy lên, mông nóng rát, đau đến không thở nổi, giọng nói tự nhiên không còn tự tin như vừa rồi.
"Em sáng sớm đã viết kiểm điểm, chuẩn bị bị đánh, tại sao anh cho rằng em không nhận những lỗi lầm của mình?"
Cảnh Trăn hung hăng quất một roi bảy phần lực xuống mông cậu, bởi không có bắt cậu cúi xuống, Phương Chu đang đứng cứng đơ, roi này quá đau, bật người lên, lưng bất giác uốn lượn về phía sau.
Cảnh Trăn không đánh nữa, anh ấn đầu thước vào đốt sống đuôi của Phương Chu, giọng nói không còn che giấu thất vọng.
"Em không nói anh đã quên, đúng là học sinh ưu tú của lớp 10A6 Trường Nhị Trung, gần hai ngàn chữ kiểm điểm, ngoại trừ cảm thấy mình gạt trong nhà thì hoàn toàn không cho rằng mình còn sai ở đâu.
Em đang khoe ra năng lực viết văn của em hay em xem thường trình độ lý giải của anh ?"
Tiếng nói vừa dứt liên tiếp dứt khoát mười roi, từ hông đến mông chân không nơi nào không bị thước quất qua.
Dưới cơn thịnh nộ, thước mang theo lửa giận trong lòng vèo vèo quất xuống hai cánh mông.
Mỗi một thước như đẩy cậu đến vô tận đau đớn, móng tay cậu gắt gao bấm sâu vào hai bên đùi mới không ngã xuống.
Đêm tháng tư vẫn còn lành lạnh, Phương Chu chỉ mặt một cái áo mỏng vậy mà mồ hôi đã đầm đìa, lúc cúi đầu nhìn xuống, dưới chân đã đọng một vũng mồ hôi nhỏ.
Từng hơi, từng hơi hút lấy khí đẩy vào phổi, cậu dường như cho rằng hút khí vào như vậy có thể làm giảm bớt đau đớn.
Phía sau như bị lột một tầng da, ngay cả khi quần chạm nhẹ vào mông cũng làm các dây thần kinh cậu phóng đại cảm giác đau đớn đến vô tận, huống chi vô số thước đánh vào mông cậu như vậy.
Cảnh Trăn thấy cậu không nói lời nào, tổng cảm thấy cậu nhiều ít đã nghe đi vào, thoáng thu lực đạo lại quất xuống một thước, xem như cảnh cáo, chờ cậu đứng thẳng, mới nói.
"Em cảm thấy em đối với dì Phương như vậy là thái độ của một cháu trai sao ?"
Phương Chu khẽ rung lên, cơ mông căng chặt, chỉ một cử động nhỏ như thế cũng làm cậu đau đến chúi người về trước, cậu bước lên một bước nhỏ mới không bị té xuống.
Cậu mấp mái đôi môi, cổ họng khô khốc như sắp thở ra lửa, giọng nói trống rỗng nhưng không hề tỏ ra yếu ớt.
"Còn muốn tôi có thái độ thế nào? Bà ấy đối với tôi là thái độ như thế nào? Có dì ruột nào lại đối cháu trai mình như vậy sao?"
'Bốp......'
Đáp lại cậu là một roi cắt gió, Phương Chu nghiến răng thật chặt, cuối cùng mới không kêu ra tiếng.
Cảnh Trăn dùng thước ấn lên vết thương, trong giọng nói bất mãn không thể nghi ngờ.
"Chính là thái độ này!"
Anh giơ tay xoay người, không còn giữ lại sức nữa mà mạnh mẽ đập vào mông cậu, cả người cậu đột nhiên co giật giống như cá mắt cạn, ngập tràn đau đớn cùng tuyệt vọng.
Cảnh Trăn nuốt xuống đau lòng, đưa tay nắm hàm dưới xoay mặt cậu lại, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau này, anh thấy rỏ ràng dấu vết sợ hãi trong mắt cậu.
"Em trai tôi có thể kiêu ngạo nhưng tuyệt không thể không coi ai ra gì chẳng phân biệt đúng sai mà tự cho luôn đúng.
Phương Chu, em dựa vào cái gì cảm thấy dì Phương đang gây rối vô cớ ? Lòng kiêu hãnh của em đã làm mờ khả năng khám phá lòng tốt của người khác đối với mình rồi phải không ? Em biểu hiện sự phản kháng quá rỏ ràng đã làm tổn thương đến dì.
Em bắt đầu từ khi nào học làm một tên lưu manh đầu đường xó chợ ? Em bắt đầu học cách nói năng vô lễ, kiêu căng với người lớn từ khi nào ? Em thậm chí không có nghĩ tới dì vì ai rời gia đình ở Hoa Kỳ quay về vùng đất mà mười mấy năm qua không có bước chân vào, tiếp đón em đi thực tế có cái gì tốt cho dì ? Dì lại kiệt lực tranh thủ chỉ dựa vào một tờ giấy không có tính thuyết phục mà hết lần này đến lần khác tranh lấy không hề nhượng bộ là vì cái gì?"
Phương Chu chăm chăm nhìn thẳng vào hai tròng mắt của Cảnh Trăn không hề có ý rút lui, nhưng trong đầu lại không ngừng lập đi lập lại câu nói của Cảnh Trăn 'Em trai tôi......'
Cảnh Trăn đối với cậu chưa từng lớn tiếng như vậy, mày cậu nhíu chặt vào nhau nuốt trở về nước mắt đang chựt chờ rơi xuống, nghiến răng mở ra một khe hở giữa hai môi.
"Anh cảm thấy em làm cho anh bị mất mặt sao ?"
Tay Cảnh Trăn rung lên, buông hàm dưới Phương Chu ra, anh phảng phất thấy dưới đáy mắt kiên cường, bướng bỉnh kia che dấu uất ức, khổ sở.
Anh thật muốn ôm cậu vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng an ủi cậu nhưng anh biết anh không thể.
Cảnh Trăn nhè nhẹ lắc lắc đầu.
"Này không đơn giản chỉ là vấn đề lịch thiệp bên ngoài, nó là sự phân tích con người và những thứ ẩn sâu trong thái độ của em.
Dù là ăn, mặc, ở, đi lại hay các quy tắc cùng phép tắc lễ nghĩa xã giao em có hết mọi thứ nhưng những thứ này nó chỉ giới hạn ở cấp độ nghi thức lễ nghi đối với bất kỳ người xa lạ nào.
Nhưng mà Phương Chu, em dùng lương tâm của mình để cảm nhận Dì Phương là người chị duy nhất của mẹ em, là người ruột thịt duy nhất bên ngoại của em còn sống, em không thấy em làm như vậy là quá keo kiệt, bủn xỉn sao ?"
Phương Chu phát ra một tiếng bằng giọng mũi không nghe thấy được, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười tà khí.
"Là tôi keo kiệt, bủn xỉn anh hào phóng rộng lượng hơn tôi.
Anh khẳng khái rộng lượng đến tình nguyện đem em trai mình đưa ra ngoài?"
Cậu quay mặt lại, ánh mắt sắc bén như ánh đao bắn thẳng vào mặt Cảnh Trăn.
Cậu rất là đau khổ, thế nhưng đau khổ này cậu chỉ chôn giấu trong lòng không dám để lộ ra trên mặt.
Hơn thế nữa là cậu rất sợ hãi, theo bản năng cậu đã giấu sự sợ hãi của mình vào tiềm thức để khiến bản thân trông mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên cảm xúc nhiều nhất vẫn là đau khổ, là bất lực, hụt hẫng thật giống như chính mình dùng toàn lực xuyên qua bụi gai mình đầy thương tích lại bị hỏi sao không bước đi ưu nhã nhẹ nhàng hơn.
Đây là lần đầu tiên cậu không cách nào nghe vào lời khuyên của Cảnh Trăn.
Với cậu mà nói từ lúc Phương Hoàn Nhĩ xuất hiện đang ăn mòn mối quan hệ mà cậu vất vả tạo ra với Cảnh gia.
Cậu luôn luôn là một đứa nhỏ tốt bụng nhưng tuyệt không phải một thiếu niên hiền lành không biết giận dỗi, cậu không cách nào đối mặt với người làm tổn hại mình bằng một nụ cười.
Đây cũng là lần đầu tiên, Cảnh Trăn trong cơn tức giận vung tay quất xuống hết thước này đến thước khác.
'Bốp! Bốp! Bốp!......'
Thanh thước cuốn lấy không khí ẩm ướt của mùa xuân, từng thước, từng thước mạnh mẽ quất xuống mông Phương Chu, từ hông trải dài xuống mông chân không chỗ nào không lọt lưới.
Cảnh Trăn không dạy dỗ hay mắng mỏ nữa, dường như rất trầm tĩnh nắm chặt cổ tay Phương Chu, chỉ còn bóng của thước vung vẫy lên xuống.
Mùi máu tươi trong miệng Phương Chu từng chút từng chút lang tràn.
Cậu giờ chỉ nhờ vào đau đớn các móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay để duy trì thế đứng vốn không còn phô trương mạnh mẽ.
Mười đầu ngón chân bấu chặt vào nền nhà để giữ yên thân mình, phảng phất trước sau hiện ra một thân ngông nghênh, kiêu ngạo.
Đại khái đánh hơn ba mươi thước cuối cùng Cảnh Trăn cũng ngừng tay.
Anh nghĩ nếu hôm nay Phương Chu không chịu nhận lỗi sẽ đánh đến khi cậu nhận mới thôi.
Thế nhưng anh đã xem thường sức chịu đựng của Phương Chu cũng như đánh giá quá cao sự nhẫn tâm của mình.
Cảnh Trăn lui về sau hai bước, dùng sức nắm thật chặt thước trong tay, các đốt ngón tay đã trắng bệch.
Giờ phút này, anh không còn là huyền thoại trong giới giáo dục mà mọi người ngưỡng mộ, cũng không phải là tổng giám đốc dũng cảm quả quyết của tập đoàn, anh chỉ là một người anh không dạy dỗ tốt em trai của mình.
Mệt mỏi trên trán anh là hơn hai mươi năm qua chưa từng có.
Thân kiêm mấy chức, là một ông cụ non, mưa gió kiểu gì cũng không mệt bằng giờ phút này.
"Phương Chu !"
Giọng nói Cảnh Trăn ảm đạm như ánh đèn mờ, và thất vọng hiện ra quá rõ ràng.
"Anh không đánh em nữa!"
Bản năng của con người là phản ứng trực tiếp nhất, Phương Chu nhẹ thở ra, sau vài giây cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu.
"Em làm cho anh cảm thấy mình đang đùa giỡn với một học sinh tiểu học đang trong thời kỳ nổi loạn."
Cảnh Trăn nhét cây thước vào tay Phương Chu.
"Trở về phòng tiếp tục viết kiểm điểm.
Lần này là viết cho Dì Phương."
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường.
"Cho em ba mươi phút.
Đêm nay nếu không muốn ngủ thì cứ việc kéo dài thời gian."
Cảnh Trăn tiến thêm một bước, anh cảm nhận rõ ràng hơi thở của Phương Chu dồn dập hơn lúc anh vừa chạy xong mười kilomet, ngừng một chút.
"Chuyện này không dễ dàng cho qua được."
????????????
Vào phút thứ bốn mươi, Cảnh Trăn đẩy cửa phòng Phương Chu.
Đúng như dự đoán, trong vòng nữa tiếng đồng hồ, anh không cần kiểm tra, với thương thế đó Phương Chu phải mất mười lăm phút mới từ nhà thờ tổ đi về đến phòng, chưa nói đến từ phòng cậu đến phòng của anh phải mất thêm năm phút nữa.
Nhưng điều bất ngờ là khi Cảnh Trăn bước vào phòng, Phương Chu không hề nhúc nhích nằm lì ở trên giường, một chữ kiểm điểm cũng không thấy.
Vẻ mặt Cảnh Trăn lập tức lạnh xuống.
Anh đưa chân đá vào bắp chân của Phương Chu đang duỗi ở mép giường.
Giọng nói lạnh đến mức có thể làm rơi cả tảng băng.
"Đứng dậy."
Không ai biết rằng khoảnh khắc Phương Chu nghe thấy tiếng bước chân của Cảnh Trăn, cậu bắt đầu đánh cược với bản thân, anh sẽ tới xoa xoa tóc cậu, thay cậu kiểm tra thương và thoa thuốc cho cậu hay anh vẫn lạnh lùng tra hỏi sao mình phớt lờ mệnh lệnh của anh.
Rõ ràng....!vế sau có khả năng nhiều hơn.
Phương Chu mất cả phút mới đứng vững được trước mặt anh trong tư thế méo mó.
Cảnh Trăn cảm nhận rõ ràng thái độ khinh thường và không kiềm chế của cậu.
Lông mày Cảnh Trăn nhíu lại thật chặt, đặc biệt nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ.
"Anh chờ em đứng vững rồi mới nói."
Hơn ba mươi phút trôi qua, vết thương phía sau đã chuyển từ cảm giác nóng rang sang đau âm ỉ, cậu cảm thấy cái mông sưng cao gấp đôi bình thường, đồng thời ảm nhận nó đang tụ máu, thậm chí lang đến cả cơ đùi.
Sự co rút cơ thể kéo căng các dây thần kinh trên cơ mông nhưng cậu vẫn bướng bỉnh, quật cường dùng tư thế tự ngược đãi bản thân ngẩng đầu, ưỡng ngực đứng thẳng trước mặt Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn nhìn thoáng qua bàn và giường đều trống trơn, thản nhiên hỏi.
"Không viết?"
Phương Chu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Trăn, không hề né tránh, không chút do dự, trầm giọng nói.
"Không có viết."
Cảnh Trăn gật đầu cười, không khí xung quanh như đông cứng lại.
"Được.
Vậy thì bị đánh đi."
Anh liếc nhìn xung quanh, không nhìn thấy thước, liền cầm lấy thắt lưng treo trên ghế gập lại, khẻ bóp, chỉ chỉ giường.
"Quần cởi, chống ở đó."
Phương Chu không hề nhúc nhích, nắm thật chặt nắm đấm, từ kẽ răng bay ra mấy tiếng.
"Anh nói không đánh em nữa."
Cảnh Trăn.
"Em cũng nói em nhận sai nhận đánh."
"Em nhận sai trước sau chỉ có một, đó chính là gạt trong nhà, em cũng vì thế bị phạt."
Có giọng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Phương Chu ......!không thể khóc, không thể khóc......!
Cảnh Trăn khóe miệng mỉm cười, nụ cười có vẻ rất nguy hiểm.
"Là ai nói với em chính em cảm thấy sai rồi mới là sai ?"
Anh giơ dây lưng lên mạnh mẽ như sét đánh nện vào đùi Phương Chu, phần cuối dây lưng mềm dẽo uốn lượn bổng trở nên cứng cáp quất qua hai đầu gối của cậu một lần nữa, không hề đề phòng cậu lập tức cong chân, chống mép giường mới không bị té xuống.
Lần này Cảnh Trăn không chờ cậu đứng vững liền nói.
"Từ hôm nay trở đi anh sẻ không coi em là người lớn mà đối đãi, sẽ không có thương có lượng cùng em giảng dạy đạo lý gia pháp.
Anh đã đánh giá cao năng lực lý giải của em, từ nay hết thảy dựa theo quy củ.
Những gia quy, gia pháp trước giờ em không có học giờ tất cả phải nhớ hết, sai ở đâu nên đánh bao nhiêu tự mình nói ra."
Giọng nói yếu ớt, mẫn cảm của Phương Chu đột nhiên vang lên, rỏ ràng cậu đang trước mặt nhưng Cảnh Trăn cảm thấy quá mờ ảo xa xôi.
"........!Tôi đi !!!!!!"
????????????
.