Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp



Trước năm phút đồng hồ của tiết học cuối cùng buổi sáng, lỗ tai Phương Chu sớm đã không nghe vào những lời giáo viên ân cần dạy bảo, thỉnh thoảng xoay cổ tay, mắt gần như dán chặt vào kim giây của đồng hồ.

Ngay sau khi giáo viên thông báo kết thúc giờ học.

Phương Chu giẫm lên tiếng chuông tan học như một cơn gió lao thẳng ra cổng trường.
Từ tầng một dãy phòng học đến cổng trường phải băng qua gần hết sân trường, lúc này sân trường trống trơn, không một bóng người.

Phương Chu chạy bộ đặc biệt bắt mắt, tức nhiên có cả đôi mắt từ phòng hiệu trưởng.
Cảnh Trăn đang cầm tách trà Phổ Nhị vừa mới pha đứng trước cửa sổ, mắt hơi nheo lại, khoé miệng cong cong lên, uống một ngụm trà độ ấm vừa phải.
Phương Chu chạy đến ven đường đưa tay đón xe, thời gian nghỉ trưa vốn không nhiều lắm, muốn lăn lộn đi tới đi lui thì phải thật nhanh.
Trong nhiều ngày qua sau khi tan học, Cảnh Trăn luôn giữ lớp ở lại học thêm bài hoặc giải các đề Olympic, buổi tối Phương Chu đương nhiên cũng sẽ cùng anh về nhà.

Buổi sáng nếu ra khỏi nhà sớm quá sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy cậu đành phải tranh thủ giờ nghỉ trưa hôm nay chạy đến đó.
Nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, tiết trời âm ấm lên, mùa xuân sắp đến.

Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm, Phương Chu nghe nói là bởi vì hiện tượng El Nino, hiện tượng thay đổi khí hậu bất thường, phức tạp.....!làm cho mấy cô gái, chàng trai thích tuyết rơi có chút mất mát, thất vọng.
Đặc biệt là khi nhiệt độ đang tăng lên từng ngày, tất cả những thứ ẩn nấp dưới lớp tuyết kia cần phải được con người và thế giới kiểm tra, suy xét lại.
Phương Chu đang nghĩ nghĩ về điều đó, nắm tay nắm càng chặt lại cho đến khi móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay mới phản xạ buông ra.
Xe ngừng ở trước một quán cơm kiểu Tô Thức ở bên đường.

Khi Phương Ngạn Nhi còn sống, hai mẹ con thường hay đến quán này ăn.
"Bác tài, bác chờ một chút.

Tôi đi vào mua ít cơm, lập tức ra liền."
Bác tài chưa kịp trả lời, Phương Chu đột ngột lao ra khỏi xe, chạy dưới mưa, bóng dáng mỏi mệt biến mất trước cửa tiệm.

Lần nữa xuất hiện trong tay nhiều hơn mấy hộp cơm.

Phương Chu lại giơ tay xem đồng hồ, bác tài từ kính chiếu hậu thấy cậu thường xuyên đưa tay coi giờ, nói.
"Nhóc à, nhóc có gấp cũng vô dụng.

Ở Thành phố A con đường này không khi nào mà không kẹt xe."
Phương Chu bất đắc dĩ cười cười.
"Phiền phức thiệt."

"Này, vội vàng về nhà ăn cơm?"
Bác tài nhìn Phương Chu trong bộ đồng phục học sinh, hỏi.
"Đang nghỉ trưa."
"Trường học không có nhà ăn sao? Sao lại rời xa Nhị Trung như vậy."
Bác tài hỏi.
Phương Chu cười cười.
"Có nhà ăn, tại tôi muốn ăn cơm cùng người nhà."
Một chặng đường nửa giờ, Phương Chu cuối cùng cũng đến chung cư hai phòng ngủ, một phòng khách ở đầu kia của thành phố cách biệt thự Cảnh gia khá xa.

Không kịp chờ thang máy, một bước ba bậc thang mà leo thang bộ lên tầng năm.
Lấy ra chìa khoá đã chuẩn bị sẵn, thuần thục mở cửa ra.

Thật cẩn thận thay giày, thử thử độ ấm của cơm vẫn quyết định bỏ vào lò vi sóng.

Rửa tay xong, xoay người đi ra khỏi phòng bếp đến gõ cửa phòng đang đóng chặt.
Phương Chu vừa muốn mở miệng, bên trong cửa vang lên một tiếng 'bịch' lớn, cánh cửa rung động dữ dội theo sau đó là tiếng rơi trên mặt đất.

Phương Chu hình như sớm có chuẩn bị nên không bị hoảng sợ trước đòn tấn công bất ngờ này, cười khổ, nghĩ thầm hôm nay hình như là trái táo rơi trên mặt đất còn lăn vài vòng.
Phương Chu cố tình chọn căn hộ mà phòng ngủ không có khoá để thuê, nhẹ nhàng xoay tay cầm đẩy cửa vào.
Người kia ngồi ở cửa sổ đưa lưng về phía cậu, lúc này mới quay đầu lại.
Vẻ mặt mơ hồ, đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu trừng Phương Chu, miệng chỉ thốt ra một từ.
"Cút!"
????????????
Có một chút chuyện xảy ra đột ngột, lúc Phương Chu trở lại lớp học giáo viên vật lý đã giải thích xong phần khái niệm mới, bắt đầu đưa ra các ví dụ....
Học sinh xuất sắc Phương Chu bị phạt đứng ở cuối lớp, không biết là do chạy thục mạng hay xấu hổ bị phạt, mặt đã đỏ bừng bừng lên không hề phai nhạt.
Đi học đến trễ này nói lớn không phải lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ.
Sau giờ học nói lời xin lỗi với thầy cô, Phương Chu là một học trò rất được các giáo viên thương yêu chỉ cần thành khẩn xin lỗi liền như không có chuyện gì.
Thế nhưng nếu bị Cảnh Trăn biết, chuyện dù nhỏ như hạt mè cũng có thể khiến cho bạn khó quên, huống chi hôm nay thực sự không phải chuyện nhỏ như hạt đậu, hạt mè.
Chắc là Phương Chu hôm nay ra cửa quên xem hoàng lịch, mắt thấy còn năm phút đồng hồ nữa tan học, Cảnh Trăn người chưa từng xuất hiện vào thời gian này không ngờ lại đến thăm lớp.

Hơn nữa lại không có ý rời đi, dựa vào lang can tùy ý nhìn tình hình trong lớp giống như quả bơm vô hình có áp suất cực lớn.
Những học sinh ngồi cạnh hành lang là những người đầu tiên thấy Cảnh Trăn, tất cả đều ngồi thẳng hơn, nhìn chăm chú vào giáo viên vật lý trên bục giảng.

Thoáng một lúc sau, tinh thần cả lớp dường như bị đáng gục.


Giáo viên Vật Lý ban đầu rất ngạc nhiên, sau thấy Hiệu Trưởng Cảnh đang ngoài hành lang lập tức hiểu ra.
Phương Chu đang đứng ở cuối lớp không dám nhìn vào mắt anh mình, cố gắng đứng thêm thành khẩn chút, mắt cậu cũng giống các bạn trong lớp như mũi tên bắn thẳng lên bảng đen.

Khi cậu cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.
Thầy Vật Lý không có thói quen dạy quá giờ, sau khi thông báo kết thúc tan học, chậm rãi đi ra khỏi lớp cố ý chờ Phương Chu đuổi theo.
"Thầy Trương, em xin lỗi đã đến lớp muộn, sẽ không có lần sau."
Phương Chu cung kính xin lỗi.
Thật ra các giáo viên đều biết trình độ học lực Phương Chu sớm đã vượt qua bài học hiện tại, đừng nói đến muộn dẫu không có đến lớp một tháng thành tích cũng sẽ không mảy may giảm xuống.

Phạt cậu ta chỉ vì cho công bằng thôi.
Ánh mắt thầy Trương hơi liếc nhìn Cảnh Trăn đang khoanh tay đứng một bên.

Phương Chu là học sinh thân tín, ưu ái của Cảnh Trăn, và đây cũng là bí mật của các thầy cô dạy lớp 10A6.
Chút nhãn lực này thầy Trương cũng có, không có lại làm dáng, vỗ vỗ bả vai cậu.
"Sau giờ học tự mình coi lại bài, không có lần sau.

Từ từ nhận sai với Thầy Cảnh."
Nói xong, quay đầu chào Cảnh Trăn, liền biến mất cuối hành lang.
Hành lang vừa tan học rất nhộn nhịp, các bạn học nhảy nhót như những con thỏ được ra khỏi lồng.

Duy chỉ khu vực hai mét xung quanh Cảnh Trăn cùng Phương Chu không có một bóng người.

Khí thế của hai người giống như đang trong phim giả tưởng tạo thành một kết giới cách ly các vật thể lạ.
Cảnh Trăn chỉ đứng yên, lặng nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt, mặt không chút biểu tình, ngay cả nụ cười đặc trưng dường như cũng biến mất.
Đại khái hơn một phút đồng hồ mà Phương Chu cảm thấy như qua vài thế kỷ, như từ thời khủng long mới sinh ra cho đến khi tuyệt chủng, Cảnh Trăn ưu nhã quay người, thong dong bước đi.

Các bạn học đang xôn xao trên hành lang vừa rồi đều tự giác nhường đường cho anh, cúi đầu.
"Xin chào, Hiệu Trưởng Cảnh."
Phương Chu ngơ ngác nhìn bóng dáng quen thuộc của anh, dùng 0.1 giây tự hỏi, 0.1 giây phản ứng, ngay sau đó chạy đuổi theo sau.

Mà sự thật chứng minh người nếu như quá căng thẳng rất dễ dẫn đến phán đoán sai lầm.
Cảnh Trăn nghe tiếng bước chân phía sau đột nhiên quay đầu, nhìn thấy mặt Phương Chu trắng bệch, hôm nay lần đầu tiên lộ ra biểu tình bất mãn.
"Còn muốn đến trễ?"

Phương Chu sửng sốt, bàn chân vừa bước lên liền rút lại.
"....!Trở về lớp!"
????????????
Chiều hôm đó, Cảnh Trăn không nhắc gì đến.

Như hàng ngày làm xong bài thi, giải đề mục, ngoại trừ lòng Phương Chu không yên bởi có tật giật mình, cậu thật không nhìn ra Cảnh Trăn có một chút nào để ý đến.

Dù lúc chỉ có hai người ở văn phòng, trên xe về nhà, hay ở trên bàn cơm cũng không có nhắc đến cậu đến lớp trễ.

Nhưng mà nhóc con vẫn là nhóc con.

Là Phương Chu thiếu kiên nhẫn trước.
"Anh! Anh có bận không ?"
Phương Chu chắp hai tay sau lưng, đứng cách bàn làm việc hai mét, lâu lắm rồi cậu không có đứng ở chỗ này.

Nếu không phải hôm nay đã làm sai chuyện, cậu nhất định sẽ ngồi xếp bằng, dựa vào chiếc ghế sofa ấm áp, êm ái kia.
Cảnh Trăn thản nhiên để tập hồ sơ trong suốt trên bàn vào ngăn kéo thứ nhất, mười ngón tay đan vào nhau để lên ngực, khuỷu tay chống vào tay vịn sofa, ngả người ra sau, nhìn cậu với ánh mắt thăm dò.
Phương Chu biết mình hỏi vớ vẫn.

Đầu lưỡi quét qua đôi môi khô khốc.
"Anh, em buổi chiều đến lớp muộn."
Cảnh Trăn bật ra một tiếng cười nhạo tinh tế giữa đôi môi mỏng, đổi cái góc độ vẫn nhìn chằm chằm Phương Chu.
Lại một câu nói nhảm.
Phương Chu đột nhiên cảm thấy, nếu cứ tiếp tục quần nhau với anh thế này, chính mình không biết có bị đánh chết hay không đã bị hù chết trước rồi.

Cậu đem thước đang giấu sau lưng đưa lên trước bằng cả hai tay thẳng tắp, giọng nói bị đè trong cổ họng.

"Em nhận phạt!"
Cảnh Trăn nhìn tư thái nhận phạt của em trai rất ra dáng, bất giác khoảng cách giữa hai lông mày càng gần lại.

Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chậm rãi bước đến trước phương Chu.
Phương Chu cảm thấy Cảnh Trăn càng tới gần, không khí xung quanh như bị hút đi hết, lòng bàn tay đột nhiên nhẹ đi, thanh thước đã trong tay anh rồi.
Nhưng mà Cảnh Trăn không vội đánh, anh chỉ lật đi lật lại thanh thước nhỏ.

Ngay khi Phương Chu không chịu nổi áp lực cao, suýt chút nửa cởi quần ra, Cảnh Trăn cười nhẹ, và nói với giọng nói mà Phương Chu không hiểu gì cả.
"Em đang chơi trò chơi con nít với anh ư ?"
Học sinh xuất chúng Phương Chu tức khắc cảm thấy chỉ số thông minh không đủ dùng, những lời này của anh có ý gì.

Hơi hơi hé môi, mang theo kinh ngạc nhìn Cảnh Trăn.
"Khi nào vì chút chuyện này mà phạt em."
Nói xong linh hoạt nhẹ nhàng đem thanh thước trong tay nhét lại vào tay cậu.

Phương Chu cả kinh, đột nhiên cảm thấy thước trong tay nặng vô cùng.

Lòng cậu cũng không có nhẹ hơn chút nào, cho dù giọng nói Cảnh Trăn nhẹ nhàng cùng vẻ mặt không có vẻ gì tức giận, vậy mà cậu vẫn luôn cảm thấy trống không.
"Anh......"
Phương Chu buông tay xuống, tiếng nói có chút mơ hồ.
"Em cho rằng anh tức giận."
Cảnh Trăn nhướng mày, đưa tay xoa mạnh đầu tóc Phương Chu, bộ dáng rất là đùa giỡn.
"Xem ra em vẫn chưa hiểu hết anh của em a."
Phương Chu hất hất đầu, nhìn vẻ mặt đầy cưng chiều của anh, cố gắng làm cho thân mình không còn chật vật nữa.
"Đến muộn là lỗi của em."
Cảnh Trăn đột nhiên lui về sau một bước, ưu nhã dựa vào bàn sách.
"Con người không hoàn mỹ, em là em trai của anh chứ không phải lập trình của anh, đây chỉ là việc nhỏ, lần sau đừng vì mấy chuyện này mang gia pháp ra tới."
Nói xong liền xoay người đi đến sau bàn làm việc, mới đi được mấy bước, đột nhiên dừng chân lại.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng dễ dàng điêu khắc ra một vòng cung hoàn mỹ có thể làm ảnh bìa tạp chí, anh nở nụ cười trêu ghẹo, đôi mắt sâu không đáy lộ ra tia nguy hiểm, vẻ mặt tin chắc.
"Trừ phi....!còn có chuyện khác ?"
Mặt Phương Chu ngay lập tức tái đi.
Nếu như cậu đang tận lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng luôn có chút ít phản ứng trên thân thể lại ngoài ý thức.
Trong đầu hoàn toàn trống không, tất cả những gì đã chuẩn bị từ trước để đối phó với Cảnh Trăn hoàn toàn không nhớ gì cả.
"Nói giỡn thôi !"
Cảnh Trăn cau mày tỏ vẻ chán ghét, lập tức nở nụ cười vui vẻ, thân thiết.
"Mấy ngày nay nghiêm túc ghê ta, không thú vị chút nào."
Phương Chu không muốn dây dưa với anh thêm chút nào nữa, cậu thật muốn tức khắc thoát khỏi nơi này.

Cậu cảm thấy nếu còn ở đây, cậu không biết mình sẽ làm gì hay nói gì nữa.
"Anh, em về phòng.

Anh ngủ ngon."
Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng như trốn chạy.
Cảnh Trăn nhìn bóng lưng loạng choạng của cậu, vui cười trên mặt đã biến mất, trong mắt ẩn chứa ánh sắc bén của thợ săn, sắc mặt cũng trầm xuống.

Anh mở ra ngăn kéo trên cùng, trên trang đầu tiên của sắp tài liệu hiện ra bức ảnh chụp một ngôi nhà bình thường, bản in nhỏ bên dưới ghi địa chỉ phòng 501, khu B, số 9, Vọng Thần Uyển.
Phương Chu nằm sóng soài trên chiếc giường êm ái, những ngày gần đây cậu thật mệt mỏi, trước giờ chưa từng sức cùng lực kiệt như lúc này.

Và cậu cũng hiểu rỏ dù có chơi lớn tới đâu, bày binh bố trận kỹ thế nào, một ngày nào đó tất cả cũng sẽ vạch trần ra ngoài ánh sáng.

Thêm vào đó, cậu lờ mờ cảm thấy ngày này đang đến càng ngày càng gần.
????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui