"Anh! Thực xin lỗi, làm anh lo lắng.
Trăn nhi không dám."
Cảnh Chí nhìn trán em trai đã rậm rạp một tầng mồ hôi mỏng, lại không dám có chút lơi lỏng nào, tức khắc cảm thấy mấy chục roi mây vừa rồi như đánh thẳng vào lòng mình.
Anh khẽ khẽ cánh tay Cảnh Trăn.
"Úp sấp trên mặt bàn đi."
Sáu từ này nói rỏ hai việc.
Thứ nhất Cảnh Trăn không cần dựa vào sức lực của chính mình, ít nhất có chỗ nằm.
Thứ hai trừng phạt chưa có kết thúc.
Dù giảm bớt căng thẳng nhưng Cảnh Trăn cũng không dám do dự, một chân vừa bước lên liền cảm thấy toàn thân dưới đau đớn, co giật như thể bị điện giật.
Vừa nảy là nhờ vào ý chí chống đở, này vừa động đã không cách nào nâng đở cơ thể quá suy yếu.
Thân hình 1.87m cao lớn lại sụp đổ như một con rối bị đứt dây đập thẳng lên sàn gỗ đặc.
Cái mông đầy rẫy lằn roi tung hoành đan chéo sưng cao nện mạnh xuống sàn gỗ lạnh lẽo rồi bắn lên như phản xạ.
Một màn này, Cảnh Chí đứng cạnh bên kỳ thật sớm đoán trước, thậm chí còn cố kìm nén ý muốn đở em trai đứng dậy.
Anh nhìn phía sau lưng Cảnh Trăn đã ướt đẫm, áo sơ mi dính sát vào tấm lưng to rộng, mơ hồ nhìn thấy xương bả vai nhô ra run nhè nhẹ.
Đầu roi mây bén nhọn lướt nhẹ qua eo, Cảnh Trăn biết đây là lần nhắc nhở cuối cùng, không dám nhân cơ hội nghỉ ngơi nữa, nín thở, nghiến răng đứng dậy.
Thấy bàn làm việc cách mình chưa đầy ba thước vậy mà anh đi suốt một phút đồng hồ.
Cảnh Chí cũng không có thúc giục, chờ Cảnh Trăn dọn xong tư thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn em trai kéo áo sơ mi lên, đến đứng nghiêng phía sau Cảnh Trăn.
Giọng nói vẫn lạnh băng như phát ra từ hầm băng:
"Tự hủy hoại thân thể phạt như thế nào?"
Cảnh Trăn nghe rỏ tiếng trái tim mình đập 'thình thịch' như bị rớt lên tảng đá.
Từ khi chính mình khai rộng đảm đương một mảnh trời, gia pháp cũng ai không ít.
Cảnh Chí ít khi nói ra những lời cực đoan như vậy để nói đến lỗi lầm của mình, bây giờ nghe anh nói đến nghiêm trọng sợ tới mức đầu lưỡi cũng rung lên, nữa ngày mà vẫn không thốt ra được lời nào....!lại đổi lấy ba roi mây bất mãn của Cảnh Chí.
"Ba....!Ba mươi." Cảnh Trăn không dám làm người câm, không qua đại não báo ra con số làm mình không khỏi run sợ.
Cảnh Chí dường như đã không còn tức giận, đã trở lại phong thái nghiêm nghị, bình tĩnh thường ngày.
"Làm giả lừa gạt, phạt thế nào?"
Cảnh Trăn đang nằm sấp trên bàn bần bật rung lên, sợ hãi xen lẫn trong giọng nói lúc này miêu tả rất chân thật nội tâm của mình.
"Ba mươi."
"Kia kéo một năm lợi tức tính nhiều ít?"
Vốn chỉ là câu nói chơi từ trong miệng Cảnh Chí nói ra lại làm người nghe không tự chủ mà cúi đầu nghe theo.
Cảnh Trăn quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Chí vẫn đang đứng khoanh tay, thấy người phía sau không có chút ý vị vui đùa nào, trong lòng sợ hãi như một cái hố đen vô tận.
Quay đầu đi, tâm như tro tàn.
"Anh...!Anh định đi."
'Vút...chát!'
Một roi mây phá không thêm vào tiếng vang đem bất mãn của Cảnh Chí biểu đạt đến vô cùng nhuần nhuyễn.
"Anh định? Vậy 60 nhân với 12 tháng là bao nhiêu?"
Cho dù biết anh không thật sự đánh mình 720 roi mây nhưng vẫn không thể kìm chế nổi sợ hãi trong lòng.
Cảnh Chí rõ ràng đang nói đùa nhưng vẫn bá đạo cùng cường thế, anh đã đập bể nát chai thủy tinh mà Cảnh Trăn dùng để chứa đựng đáy lòng ấm ức.
"Anh muốn đánh chết Trăn nhi sao?"
Trong dự kiến, đáp lại Cảnh Trăn chính là nộ khí đằng đằng trách đánh, mười roi không ngừng đánh lên trên muôn vàn miệng vết thương, Cảnh Trăn đau đến cơ chân nhảy dựng lên.
Anh cảm thấy dù có đem hết thuốc giảm đau của một năm qua uống một lần cũng không thể chống lại cơn đau kinh khủng lúc này.
Nhưng mà roi mây đằng sau vẫn không dừng lại như mong muốn mà rơi xuống không hề có khoảng cách, Cảnh Chí không dạy bảo chỉ vung tay một cách máy móc.
Cảnh Trăn lúc này mới thật hoảng sợ.
Sự im lặng, trầm mặc của anh luôn là điều đáng sợ nhất, chẳng lẻ anh thật muốn đánh hết 720 roi ? Cảnh Trăn biết cực hạn của mình ở đâu nhưng điều anh không biết là liệu có ai sẽ cảm thấy đau lòng thương xót mình không?
'Vút....chát! Vút....chát! Vút....chát! Vút....chát! Vút....chát!....'
Một roi tiếp một roi, tiếng roi mây phá không cắt gió vẫn không thay đổi, không ai biết rằng tay vung roi của Cảnh Chí vô thức rung lên mà chính anh cũng không hề phát giác.
Đại khái đánh chưa tới 50 mươi roi, Cảnh Trăn cảm thấy căn phòng, đồ đạc trước mặt không ngừng xoay tròn, vầng hào quang, ánh sáng cũng bắt đầu mờ đi, vài âm tiết từ trong cổ họng được nặn ra một cách gian nan.
"Anh, Trăn nhi chịu không nổi."
Roi mây cách mông không đến năm centimet đã dừng lại rơi xuống đất, ngay cả Cảnh Chí cũng cảm thấy nhẹ nhỏm.
Cho dù thật sự chịu không nổi, từ trước đến nay Cảnh Trăn luôn làm theo mệnh lệnh của anh, không dám trượt xuống, cố nắm chặt mặt bàn, nhưng tất cả những nơi anh có thể chạm vào đều đã ướt đẫm, và cũng không biết đó là mồ hôi hay nước mắt.
Mãnh mông Cảnh Trăn đã tím xanh, đầy rẫy vết roi từ cạn đến sâu, đặc biệt bốn lằn roi ban đầu rất chói mắt.
Da bị rách nhiều chỗ, trên bề mặt vết thương lấm tấm những vết máu khiến người ta không thể rời mắt.
Cảnh Chí bước lại ôm ngang người anh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy không kê giường trong thư phòng là một sai lầm lớn, vừa định mở cửa ôm Cảnh Trăn về phòng lại bị Cảnh Trăn đưa tay ra chặn cửa lại, giọng nói yếu ớt, hoảng hốt.
"Phương Chu chắc đang chờ ở bên ngoài."
Cảnh Chí im lặng, quét mắt liếc em trai một cái, lại nhìn nhìn ghế sô pha hai người ngồi, quay lại bên cạnh bàn, buông tay để Cảnh Trăn đứng dựa vào mình, bấm gọi điện ra phòng khách.
Quả nhiên giọng nói bên kia đầu dây là của Phương Chu.
"Anh?"
"Anh nào?"
Cảnh Chí cố tình nghiêm túc nói.
Phương Chu có chút thất vọng, nhỏ giọng ậm ừ nói.
"Anh hai!"
"Đi vào bếp nấu chút cháo, cho nửa trái bí đỏ bên cạnh tủ lạnh vào luôn.
Nấu nhanh lên chút, anh ba em đang chờ ăn."
Cố tình bảo Phương Chu rời đi, ôm Cảnh Trăn về phòng.
Dọc theo đường đi nghĩ đứa em đã cao lớn thế này mà vẫn không biết phân nặng nhẹ, càng nghĩ càng giận.
Cảnh Chí quen thuộc kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc, thành thạo trộn thuốc mỡ, thoáng nhìn Cảnh Trăn không dám để lộ ra uất ức trong mắt, buông chai cồn trong tay xuống, cầm lên lại lọ nước muối i-ốt.
Cảnh Trăn thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng thầm nghĩ, không dễ dàng làm anh đau lòng, xem ra hôm nay bị thương thật không nhẹ.
Cảnh Chí thật cẩn thận lau sạch và khử trùng, giống như đang khôi phục một di tích văn hoá hàng trăm triệu năm tuổi và cả hơi thở cũng nhẹ hơn như sợ vi khuẩn trong miệng bay ra ngoài.
Kỳ thật Cảnh Chí vốn không phải là một người ôn nhu, tỉ mỉ, và lúc anh thoa thuốc cũng chưa bao giờ là một hưởng thụ.
Chỉ là lần này thật sự đau lòng, tay thoa thuốc cũng thận trọng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đứa em trai này, cho dù gánh bao nhiêu trách nhiệm, đeo bao nhiêu gánh nặng cũng tuyệt đối không than thở một tiếng.
Cảnh Chí sao mà không biết, sau ngòi nổ phát bệnh bao tử còn không phải bởi cái gọi là trách nhiệm cùng nghĩa vụ, và để có thể làm tốt vai trò của mình.
Cảnh gia nhị thiếu, tổng giám đốc có cổ phần nhiều nhất Cảnh Giang, hiệu trưởng trường Nhị Trung, còn mới nhậm chức làm anh trai, không cái nào mà không phải không lao tâm lao lực chứ.
Nhưng mà đối mặt trách phạt nặng nề như vậy, Cảnh Trăn từ đầu chí cuối đều chưa từng coi đây là những lời bào chữa hay bao biện.
Đối với anh trách nhiệm, nghĩa vụ là không thể chối từ, thoái thác, bị đánh, bị phạt là đương nhiên.
Định thần lại liền thấy Cảnh Trăn nắm chặt khăn trải giường đến không thành hình, trán chảy đầy mồ hôi giống một cái vòi chưa khoá nước, vậy mà chỉ cắn gối đầu không dám phát ra tiếng nào.
"Đau?"
Tay Cảnh Chí thoa thuốc càng nhẹ nhàng hơn, lần đầu tiên biết thoa thuốc cũng là một công phu.
Cảnh Trăn ngẩn người, thân mình cứng đờ, miệng cắn gối đầu thêm vài giây mới buông ra, cả gan hỏi.
"Anh còn tức giận?"
Cảnh Chí toét miệng cười nhưng Cảnh Trăn đang nằm sấp nên không thấy được, thoải mái nói.
"Không còn tức giận."
Chỉ sau vài giây giọng trầm hẳn xuống, hỏi ngược lại.
"Em có tin không?"
Trong đêm nay Cảnh Trăn đã trải qua cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc đến mấy lần nên không có phản ứng gì lớn, trầm tư suy nghĩ một hồi, phía sau đã giảm chút đau đớn, mới mở miệng.
"Nếu Phương Chu dám làm như vậy phỏng chừng em sẽ nhịn không được xuống tay càng nặng hơn.
Anh tức giận như vậy Trăn nhi có thể hiểu được."
Cảnh Chí thấy buồn cười, ngoài miệng vẫn không có ý buông tha em trai.
"Anh còn cần em hiểu ư ?"
Cơ thể trên giường rung lên, giọng nói rất dồn dập.
"Trăn nhi không có ý mạo phạm....."
"Biết vì sao em vừa mới xin tha anh liền dừng tay?"
Cảnh Chí không muốn nghe mấy lời xin lỗi không có sáng ý, quyết đoán đánh gãy.
Mặt Cảnh Trăn đỏ bừng ngay lập tức, mông vẫn còn đang bôi thuốc lại nhắc đến chuyện vừa rồi thật quá xấu hổ.
"Bởi vì...!anh đau lòng."
Kỳ thật trước giờ Cảnh Chí không có đặt ra mấy quy củ không được xin tha, không được khóc la, nhưng mà trước giờ Cảnh Trăn cố chấp quật da đầu, cắn chặt răng chịu đựng, hôm nay nếu không phải đau đến thần trí có chút mơ hồ, phỏng chừng cũng sẽ ép mình chịu xong nên chịu trách phạt.
Em trai luôn đối với bản thân mình rất tàn nhẫn.
"Đau lòng ?"
Cảnh Chí cầm tăm bông thoa thuốc lên lằn roi đầu tiên sưng cao nổi trội trên mông.
"Đau lòng khi đánh em đau ít hay nhiều hơn khi nhìn em bị đau bụng hoành hành."
"Anh không thật sự muốn đánh em hơn 700 roi đi ?"
Cảnh Trăn thử nói.
Cảnh Chí để tăm bông trong tay xuống, nhìn kỹ em trai đang nằm sấp.
"Lúc đang răn dạy em học được yếu thế cũng là một năng lực."
Ánh mắt Cảnh Trăn bắn thẳng vào con ngươi vô cùng thâm thúy, bình tĩnh của Cảnh Chí, bốn mắt nhìn nhau cảm giác tim đập cũng cùng một nhịp.
Anh cố gắng duy trì biểu cảm trên gương mặt, và cắn mạnh vào phần thịt mịn màng bên trong môi sau liền mím môi thật chặt như muốn nuốt vào tất cả ấm ức cùng chua xót ....!hoá ra anh đều biết.
"Em bây giờ không có coi trọng sức khỏe thân thể của mình, ép nó quá mức để làm mấy việc mà em cho là quan trọng hơn.
Nhưng mà mấy năm sau em liền sẽ biết tất cả đều phải trả giá lại."
Cái mông vẫn còn đang đau điếng nhưng trong lòng Cảnh Trăn như có một luồng khí nóng chạy thẳng lên.
"Cho đến lúc này."
Cảnh Chí đưa lên tăm bông di dời xuống vết thương ngạo nghễ chói mắt thứ hai.
"Em không làm thất vọng ai? Là những hạng mục một tay em đốc thúc, nâng đở, hay danh tiếng của trường học? Em lại đem anh cùng Phương Chu, đem ba mẹ đặt chỗ nào?"
Cảnh Trăn nhớ tới lần đau bụng trước anh có nói thân thể này không phải của mình anh, tức khắc cảm thấy mình thật sự sai đến thái quá.
"Cũng là anh không tốt, từ nhỏ đã đối với em quá nghiêm khắc.
Bắt buộc em phải là người giỏi nhất trong mọi việc, em cũng là đứa hiếu thắng, tính tình quá mạnh mẽ nhưng mà dây căng quá sẽ dễ bị đứt."
Cảnh Trăn lắc đầu thật mạnh.
"Là em không chú ý đúng mực...."
Anh muốn nói xin lỗi lần nữa mà cảm thấy quá vô nghĩa.
Anh cảm thấy rằng người trước mắt này đang đem kinh nghiệm của người từng trải mở đường cho mình.
Tuy rằng trong ấn tượng Cảnh Chí là một thân thể đao thương bất nhập nhưng cũng mơ hồ nhận ra rằng từ khi ba dần dần rút khỏi vòng quyết định của công ty, Cảnh Chí càng bước vào chỗ cao càng trở nên lạnh lùng, chiếc bóng.
"Trăn nhi, lần này đánh nặng, anh chỉ hy vọng em nhớ kỹ một điều.
Em có thể bị bệnh, có thể xin nghỉ làm đi kiểm tra sức khoẻ, có thể về nhà sớm ăn tối, bởi vì ...."
Cảnh Chí nói đến đây, tay tăng thêm lực, cảm giác được người trên giường căng thẳng lên, nói thẳng ra.
"Không có gì quan trọng bằng thân thể của em!"
????????????
Lời tác giả: Mỗi người trên người đều có một ít tật xấu.
Có một số tật xấu có thể thấy rõ ràng như hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Và một số ít tật xấu không thể nhận ra bởi vì nó không ảnh hưởng xấu đến mọi người và môi trường xung quanh.
Cảnh Trăn với thân phận Cảnh nhị thiếu trải qua học ảnh thân phận.
Đã định trước anh chỉ có một khuyết điểm trí mạng là *chủ nghĩa anh hùng sai lầm chết người*.
Và đây cũng là điểm chung của những gia đình có điều kiện tốt hơn, giàu có hơn những gia đình xung quanh, và cũng ưu tú hơn , hiểu chuyện hơn, già dặn hơn...!bạn cùng trang lứa....
Nhưng điều tôi muốn nói là nếu bạn thật sự muốn tốt cho người này.
Cho dù là người nhà , bạn bè, hay thầy cô.....!cần được chỉ ra và sửa chữa kịp thời..
Những người này luôn cảm thấy mình có trách nhiệm với mọi người, thậm chí còn tự ép mình phải làm hoàn hảo hết mọi việc.
Bề ngoài họ là người toàn năng, anh dũng vô địch.
Thực ra họ chỉ giấu giếm sự hi sinh của mình mà thôi.
Mọi người có lúc sẻ quên đi khuyết điểm của mình.
Dù nó không hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ ảnh hưởng của người khác nhưng nó lại ngăn cản bước tiến của bản thân......
????????
Không biết lại sao lúc nào đọc chương này và giờ là edit đều cảm thấy rất đau lòng và thương cho Cảnh Trăn, Cảnh Chí.....!Lần nào cũng rơi nước mắt.....!lần nào cũng như lần nào......
????????????
.