Về đến nhà, Cảnh Trăn không có cùng Phương Chu đi ăn cơm mà một mạch đi thẳng lên phòng lấy thuốc.
Gõ gõ cửa phòng Phương Chu, lập tức đẩy ra bước vào.
Phương Chu đang thay quần áo bị hoảng sợ.
Vốn chân cẳng không nhanh nhẹn.
Cảnh Trăn đẩy cửa đụng phải làm cậu té nhào xuống đất.
Cảnh Trăn nhìn thấy nửa thân người ngã sóng xoài trên mặt đất, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ cậu lên đem đến giường, không quên trừng mắt nhìn cậu một cái.
"Nếu không đủ đau nói thẳng!"
Phương Chu cảm thấy mất mặt muốn chết, đem đầu chôn thật sâu trong khuỷu tay.
"Cởi quần, thoa thuốc." Cảnh Trăn vỗ vỗ mông, Phương Chu đau đến run lên.
Phương Chu làm gì chịu cởi quần cho Cảnh Trăn thoa thuốc, bị đánh mông đối với cậu đã mười lăm tuổi mất mặt lắm rồi, vì thế vội vàng tránh đi thân mình.
"Không, không cần, cũng không đau lắm."
Cảnh Trăn cầm bình thuốc trên tay, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cậu.
Phương Chu trong lòng phát run, không phải còn muốn đánh đi.
Nuốt nuốt nước miếng.
"Tôi tự mình làm được rồi."
Ngồi bật dậy đưa tay lấy bình thuốc trong tay Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn đẩy tay cậu ra.
"Còn lộn xộn, đánh một lần nửa rồi thoa thuốc"
Mặc kệ mặt Phương Chu đã đỏ lên, đưa tay kéo quần Phương Chu xuống.
Phương Chu cảm thấy phía sau chợt lạnh, lập tức đem mặt vùi vào gối đầu, một lúc lâu không thấy phía sau có bất kỳ động tĩnh nào, lén đưa mắt nhìn Cảnh Trăn, vẻ mặt trầm trọng nhìn chằm chằm phía sau của mình.
Cảnh Trăn không thể ngờ, mới đánh vài thước mà mông đã lằn xanh, lằn tím có nhiều chổ sưng húp.
Lái xe đã rất chậm, vốn dĩ mười lăm phút mà chạy hơn nửa tiếng, vẫn làm Phương Chu đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cảnh Trăn nhớ rõ lúc đánh mấy thước đầu trong lúc nổi nóng không khống chế được lực, cũng không chọn chỗ thước rơi xuống, thương tập trung một chổ có vẻ nghiêm trọng.
"Về sau bị đánh, cởi quần cho tôi!"
Cảnh Trăn đem thuốc mỡ lành lạnh xoa xoa vào mãnh mông xanh tím xưng đỏ của Phương Chu.
Phương Chu đột nhiên nhấc đầu.
"Dựa vào cái gì? Uiii...!Đau."
Tay Cảnh Trăn tăng thêm lực.
"Muốn hay không tôi dạy lại em nên nói như thế nào?"
"A!" nhịn không được kêu ra tiếng cảm thấy quá mất mặt ôm gối đầu đưa vào miệng.
Tay Cảnh Trăn đã thoa ngày càng nhẹ hơn nhiều.
"Ưmm" Phương Chu nghĩ nghĩ.
"Tôi sẽ không tái phạm sai là được rồi."
"Nhóc con" Cảnh Trăn bị cậu chọc cười, nhìn thương có chút đau lòng "Đã lớn rồi còn cứng đầu."
Phương Chu không nói lời nào, đầu tóc ướt dầm dề dụi dụi vào gối đầu.
"Anh biết, em thành tích tốt, năng lực cao, kiêu ngạo một chút cũng không sao.
Nhưng mà em là học sinh phải biết rõ em muốn học chính là cái gì."
Phương Chu biết Cảnh Trăn có chuyện muốn nói, ngoan ngoãn đem cằm gác lên hai tay.
"Anh hy vọng em đem tầm mắt nhìn xa một chút.
Em muốn học không chỉ thiết kế hàm số, phá giải dãy số, mà phải có phương pháp cùng tự mình nâng cao năng lực.
Giống như làm ban cán sự, việc em cần làm không chỉ thu bài tập, phát bài thi, mà em phải làm bằng cả trái tim.
Khi em vào đại học, thậm chí khi bước ra xã hội có rất nhiều khó khăn, trắc trở mà em không thể tưởng đang chờ em, đến lúc đó, nếu em chân tay luống cuống, những cái đã từng vinh dự, cái gì thi đua đệ nhất, học sinh xuất sắc toàn diện chỉ mỉa mai mà thôi.
Em bây giờ là học tri thức, có rất nhiều điều không có tác dụng lớn, nói về cuộc sống không cần những dãy số kia, tiếp xúc người ngoài không cần em học Shakespeare, chẳng qua, em là một học sinh, có trách nhiệm đi gánh vác mà thôi.
Cho nên, không cần luôn nhìn đến điểm, thành tựu mà xem thường tâm, nghe được sao?"
Cảnh Trăn vừa nói vừa thoa thuốc, động tác cùng thanh âm đều thực nhẹ.
"Đã biết." Phương Chu xoay đầu đi, có chút ấm ức "Cũng không có kiêu ngạo."
Cảnh Trăn cười, anh thừa biết đứa nhỏ này khinh thường Lưu Âm Trạch loại người khôn lỏi, không quan minh chính đại.
Hôm nay gian lận trước mặt cậu, cảm thấy cùng cậu ta so đo sẽ hạ thấp mình mới không có lập tức đứng ra.
Phỏng chừng toàn thế giới, cũng chỉ có mình Phương Chu cảm thấy mình không kiêu ngạo đi.
Cảnh Trăn vỗ vỗ cái mông đầy vết thương chồng chất mới đứng dậy đi rửa tay.
"Mặc quần lại, đi xuống ăn cơm.
Bị em chọc tức đến cơm chiều cũng quên."
Phương Chu bĩu môi, chửi thầm 'Không phải ngài muốn bôi thuốc đến quên ăn sao?'
????⚡️????
'Cốc! Cốc' hai tiếng gõ cửa, Phương Chu đang suy nghĩ lúc này ai đến gõ cửa phòng mình.
Thường chỉ có mình Cảnh Trăn giờ đang rửa tay trong phòng rửa mặt của mình a.
Chỉ thấy Cảnh Trăn vội vàng đem tay lau khô đi mở cửa.
Phương Chu vội kéo lấy mềm mỏng bao lấy cả người mình.
"Anh." Cảnh Trăn nói "Hôm nay anh về sớm a?"
Cảnh Chí không thèm để ý tới lời nói nhảm của Cảnh Trăn, nghiêng người vào phòng, đi đến cạnh Phương Chu đang nằm chỉ để lộ cái đầu "Không khỏe sao?" Đưa tay xoa xoa cái đầu xù xù, cả kinh "Sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Giọng nói củabPhương Chu có chút rầu rĩ "Không có gì, tôi không sao"
Phương Chu kỳ thật không biết nên lấy thái độ nào để đối mặt với Cảnh Chí.
Cảnh Chí không giống Cảnh Trăn cùng cậu kề vai sát cánh hướng dẫn từng bước, cũng không giống Cảnh Thăng Hồng thường thường đem sắc mặt cho cậu xem, nhưng cậu biết, Cảnh Chí đối với cậu không phải không có yêu cầu, chỉ là có chút khinh thường cậu nên không nhúng tay.
Hơn nữa, cậu biết Cảnh Trăn thực kính trọng người anh trai này, càng không muốn làm Cảnh Trăn khó xử nên đối với người anh hai này, ba phần xa cách, ba phần cung kính, ba phần sợ hãi.
Cảnh Chí là người như thế nào chứ, người mà trên thương trường chỉ một cái chớp mắt, một cái nhíu mày, ngày hôm sau thị trường chứng khoán liền dao động.
Một chút xa cách, cẩn thận của em trai mà không biết, không cần làm anh trai.
Vì thế chuyển hướng Cảnh Trăn "Không việc gì liền xuống dưới, anh chờ cùng ăn cơm."
Chờ Cảnh Trăn cùng Phương Chu một trước một sau xuống lầu, nhìn thấy trên ghế ngồi của Phương Chu đã để một tấm đệm mềm.
Phương Chu xấu hổ, đỏ mặt ngồi xuống, lại đỏ mặt bắn lên, nghĩ nghĩ Cảnh Chí đương nhiên biết mình bị đánh, ủy khuất vừa mới nén xuống lại tuôn ra ào ạt, nhìn Cảnh Chí vừa ngồi xuống ghế nói "Tôi không đói bụng, ngài ăn trước đi." Nói xong định rời bàn ăn.
Không đợi cậu xoay người, Cảnh Trăn đã bắt cổ tay của cậu "Ai chọc đến em! Giận dỗi với ai! Ngồi xuống ăn cơm."
Vừa mới bị Cảnh Trăn đánh, mông còn đau nên có chút sợ.
Bị Cảnh Trăn la một câu, tay bị niết đến đau, không nói lời nào, ngạnh cổ.
Kỳ thật mình cũng không biết ngoan cố cái gì, cường ngạnh với ai.
Cảnh Trăn định mở miệng dạy bảo thì thấy Cảnh Chí cầm lên chén canh, múc đầy chén, thuận tay đặt ở trước mặt Phương Chu.
"Nghe Trăn nhi nói, em thích uống canh Trúc Tôn.
Tay nghề đầu bếp trong nhà kém hơn Dì Phương làm, em cho thêm chút kiến nghị cho bọn họ thử sửa."
Vừa nghe Cảnh Chí nói Phương Chu hơi ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Chí ở trước mặt cậu nhắc tới mẹ.
Phương Chu cảm thấy mình cũng quá dễ dàng bị cảm động.
Cảnh Chí không hề khoa trương gọi một tiếng 'Dì Phương' không hề giống cha mở miệng là 'Mẹ cậu'.
Thật giống như nắm đấm đánh vào lớp bông, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tiến vào cuộc chiến vậy mà cuộc chiến chưa bắt đầu đã muốn kết thúc, muốn cùng nhau ngồi xuống uống trà giảng hòa.....
Phương Chu liếm liếm đôi môi khô khốc, nói "Cảm ơn." Cau mày cố nhẫn đau ngồi xuống.
Cảnh Chí cầm chiếc đũa gõ gõ chén Cảnh Trăn "Sao? Cũng không đói bụng?"
Cảnh Trăn lúc này mới hết trừng mắt nhìn Phương Chu, cầm lên chén canh anh vừa múc cho "Em không có lá gan kia."
"Ha, là ai ngoan cố một tuần không nói chuyện với anh?" Cảnh Chí nhìn Cảnh Trăn ân cần nói.
Cảnh Trăn bất đắc dĩ, này, cũng không cần lấy anh khai đao đi.
Phương Chu cũng không biết vì cái gì, hôm nay canh Trúc Tôn rõ ràng kém xa mẹ nấu mà uống một chén, lại một chén.
▪️????▪️
Ba người ăn xong, Cảnh Chí liền trở về phòng chuẩn bị hành lý sáng mai đi công tác.
Cảnh Trăn cũng có đống lớn văn kiện muốn xem, nhưng cũng cố giữ nguyên tắc sau khi ăn chưa được nửa tiếng đồng hồ không được làm việc.
Sau khi đi lên thư phòng của mình, vào đến cửa mới phát hiện có cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.
"Có việc?" Cảnh Trăn thuận tay mở coi một văn kiện trên bàn, quét mắt nhìn Phương Chu một cái liền quay lại xem văn kiện.
Phương Chu đang đứng trước bàn thấy Cảnh Trăn cũng không có ngồi xuống, bước sang phải vài bước đến đứng bên cạnh Cảnh Trăn, nghiêng đầu nhìn mặt anh "Ngài tức giận?"
Cảnh Trăn không để trong lòng tính tình trẻ con, thời tiết tháng sáu của cậu, nhưng mặt vẫn trầm nói "Sao? Chỉ có em có thể giận dỗi?"
Phương Chu cắn cắn môi, không biết nói cái gì.
Cảnh Trăn đánh một cái vào ót cậu.
"Em vận khí tốt nha.
Anh hai thương em như vậy, này nếu là anh, phạm vào sai ăn đánh, còn dám bãi sắc mặt sao, em mới vừa uống mấy chén canh, phỏng chừng chính là nước mắt của anh rơi."
Phương Chu thấy Cảnh Trăn vì an ủi cậu, còn đem việc mình bị phạt ra so sánh nên không muốn ngoan cố nửa, đôi mắt chớp chớp nhìn Cảnh Trăn "Kia, muốn đi xin lỗi sao?"
Cảnh Trăn càng ngày càng thích Phương Chu, kỳ thật đứa nhỏ này cái gì cũng hiểu.
Cũng vì hiểu được quá nhiều nên không thể không bức bách chính mình phải làm tốt nhân vật đi.
Lắc lắc đầu.
"Nói xin lỗi thì không cần, anh hai không để ý.
Nói ngủ ngon thì được, anh hai ngày mai đi nước Đức."
Buổi tối ngày hôm đó, Phương Chu làm xong bài tập, lại không có học TaeKwonDo nên lên giường lén xem video Cảnh Trăn tham gia thi đấu trước kia.
Lúc đi gặp Cảnh Chí đúng lúc anh đang chăm sóc cây kiểng, cậu tưới nước, học tỉa cây.
Nhưng đến lúc ngủ lại ngủ không được.
Lúc ngủ không được, cậu thường âm thầm nói chuyện với mẹ giống trước kia, chỉ thoáng chốc lát sau là ngủ liền.
Nhưng mà hôm nay, càng nói càng thanh tỉnh.
Cậu nói, cậu hôm nay uống rất nhiều canh Trúc Tôn, hương vị tuy không bằng mẹ nấu trước kia nhưng cậu lại rất thích.....
????☀️????☀️????
.