Cảnh Thăng Hồng ừ một tiếng, nói:
"Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Phương Chu cảm thấy ủy khuất mẹ nó."
Trong lòng Cảnh Trăn thầm than, trách không được cha con hai người lại cải nhau thành như vậy.
Nguyên nhân chính là hai người không hiểu nhau mà cũng lười tìm hiểu nhau.
"Ba!!!"
Cảnh Trăn kêu vô cùng thành khẩn, chân thành.
"Phương Chu sẽ không vì chuyện này mà ủy khuất, nó ủy khuất chính là thái độ của ngài chứ không phải những nghi lễ này."
Cảnh Thăng Hồng nhíu mày.
"Chẳng lẽ làm bài vị cho mẹ nó không thể thấy được thái độ của tôi ư ?"
Nắm đấm Cảnh Trăn nới lỏng chút.
"Dạ! Đích thật là nhượng bộ rõ ràng, Trăn nhi cảm thấy như vậy, ba cũng cảm thấy như vậy, nhưng Phương Chu lại không nghĩ như vậy.
Nó từ nhỏ không lớn lên dưới sự ràng buộc của nghi thức, lễ tiết phiền phức thế gia, tự nhiên sẽ không đem quy củ nghi thức xem nặng như vậy."
Cảnh Thăng Hồng chống đở, tựa đầu vào giường,
"Hừ! Nó nếu đã trở về, quy củ trong nhà không thể không theo."
Cảnh Trăn đột nhiên ngẩng đầu, khí thế từ bên trong mạnh mẽ lên.
"Nó có ư?"
Cảnh Thăng Hồng lập tức kinh ngạc, một nửa vì thái độ thay đổi đột ngột của con trai.
Một nửa còn lại là Phương Chu thật đúng là không có.
Nữa năm qua sống chung với nhau, Phương Chu luôn làm cho người ta cảm thấy cậu là một đứa bé rất kiêu ngạo, nếu nói đến quy tắc, quy củ hầu như lúc nào cậu cũng đắn đo có độ.
Ông biết phần lớn là nhờ sự dạy dỗ của hai đứa con lớn mà thôi.
"Ba!"
Cảnh Trăn chờ đợi, nói:
"Thứ cho Trăn nhi mạo muội, Phương Chu là đứa bé rất tốt, hiền lành, dũng cảm, mạnh mẽ và tinh tế.
Về nhà những ngày này, dù là học tập hay sinh hoạt đều ép mình cố gắng hết sức, nó chưa bao giờ đem việc mẹ nó qua đời lấy làm cớ.
Nhưng mà nó yêu cầu....!ít càng thêm ít.
Ba! Ngài có thể tưởng tượng, một đứa bé một cái chăn, cái mền dày một chút cũng không muốn phiền người khác đổi cho mình thì còn có yêu cầu gì sao?"
Lòng Cảnh Thăng Hồng trầm xuống, miệng vẫn mạnh.
"Không có yêu cầu? Vậy nó cùng tôi lăn tăn cái gì?"
Cảnh Trăn có chút do dự, lại đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay mình tới là chuyện này, vì vậy liền nói.
"Không phải là không có.
Nhưng điều nó muốn ngài căn bản không thể tưởng được."
Anh ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt của ba mình.
"Nó muốn, có lẽ là một lời hỏi hang ân cần của ba, một ánh mắt, giơ tay, nhấc chân thể hiện quan tâm, để ý sinh hoạt hàng ngày của nó.
Có lẽ là những lời thẳng thắn, chân thành cùng nó tâm sự về sự tình của dì Phương, cũng có lẽ một lời thật có lỗi mà thôi.
Nhưng tuyệt không phải cổ phần Cảnh Giang hay một quan nửa chức."
Không khí như đọng lại, hai đầu lông mày Cảnh Thăng Hồng nhíu chặt, đôi mắt rủ xuống, nhưng giọng nói cất cao hơn.
"Lời này cũng đến phiên cậu tới nói?"
Hai cái nấm đấm của Cảnh Trăn hoàn toàn buông lỏng ra, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới lại mở miệng.
"Ba! Là con mạo phạm, Trăn nhi sẽ hướng anh thỉnh phạt.
Nhưng những lời này là những lời hôm nay Trăn nhi muốn nói."
Cảnh Thăng Hồng đã lâu rồi không có thấy sự kiên định ở đứa con thứ hai này, dù lúc Cảnh Trăn đứng trước đám cổ đông ở hội nghị dựng lên uy tính cũng chưa hề thấy qua biểu lộ này.
Cảnh Trăn rất là thoải mái, phảng phất như tiếng lòng cố nén lâu rồi không được thố lộ ra.
"Phương Chu là một đứa nhỏ tinh tế, mẫn cảm nhưng lại không có cảm giác an toàn.
Nó hôm nay vì một hai câu chạm đến thần kinh nói nhảy dựng lên, cũng nhất định bởi vì đủ loại nhân tố, áp lực, cảm xúc mà nó trải qua trong sáu tháng qua.
Về nhà tới nay, nó rất cố gắng tránh cùng ba chính diện xung đột, nhưng trong lòng ba chắc cũng rỏ, có một số việc sớm muộn gì cũng phải làm rõ ràng ra.
Nó không có vội vã chủ động đâm thủng tầng giấy kia, nói được dễ nghe là nó để ý cảm thụ của chúng ta, nói khó nghe chính là nó trước sau luôn cảm thấy chính mình chỉ là người ăn nhờ ở đậu mà thôi."
????????????
Cảnh Trăn là người thẳng thắn, nếu như anh đã nói đi thỉnh phạt với Cảnh Chí thì không vì cuối cùng cha đã thoả hiệp sẽ không chắc chắn.
Chẳng qua là anh không nghĩ tới đứa nhóc mấy ngày qua không thấy xuất hiện ở phòng anh hiện giờ đang chiễm chệ an nhiên ngồi trên sofa phòng Cảnh Chí lột bưởi.
"Giờ mấy giờ rồi? Còn ăn trái cây ?"
Cảnh Trăn từ trước đến nay biết rỏ Phương Chu không thích ăn bữa ăn chính ngược lại vô cùng thích ăn trái cây.
Mà Cảnh Trăn cũng không phải là người chú trọng dinh dưỡng, thường xuyên thức đêm đói bụng chính là ăn qua loa bánh quy, bánh mì.
Thế nhưng đối với Phương Chu lại cực kỳ bắt bẻ....!Anh cũng không rỏ sao? Bây giờ đã hơn mười giờ, nó muốn khi nào mới ngủ.
Phương Chu bị lời lẽ không thiện cảm của anh làm cho giật mình, bỏ mạnh miếng bưởi trong tay vừa lột vỏ được một nửa vào lại dĩa, vội vàng đứng lên, đối mặt với Cảnh Trăn, nói:
"Không ăn."
Cảnh Trăn liếc trên ghế sofa đang để quyển *Địa Lý Quốc Gia* còn có nửa miếng bưởi đang ăn dở, giọng nói thật lạnh.
"Anh nói nhiệm vụ mấy ngày nay em nên làm là cái gì ?"
Với tính tình của Cảnh Trăn, kỳ nghỉ đông này Phương Chu chắc chắn không được nhàn rỗi.
Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, anh không muốn dày vò thêm cậu.
"Tỉnh lại."
Giọng nói Phương Chu như mang theo hương vị trái bưởi.
Hai từ này cậu nói thật chua xót.
Cảnh Trăn nhìn cậu:
"Đó nhất định phải ở trong phòng quỳ mới có thể tỉnh lại tốt được."
Trong lòng Phương Chu có một chút uất ức cùng sợ hãi nhưng sợ hãi nhiều hơn.
Từ cái đêm Cảnh Trăn mang theo tức giận đánh cậu cái tát rồi bị anh phạt quỳ đến giờ, cậu luôn giữ một khoảng cách tế nhị đối với Cảnh Trăn.
Dù những lời các anh nói với cậu, cậu đều hiểu nhưng mà đối với Cảnh Trăn, cậu không thể thân cận được với anh như trước, đây chính là *càng thân thì bị thương càng sâu* mà người ta thường hay nói.
Bởi vì đang quen với sự nuông chiều, bao bọc, đột nhiên có một ngày lại bị la mắng, mặt mày hung dữ...!cảm thấy mình không chịu nổi dù chút xíu oan ức.
Vì vậy mấy ngày nay dù không vui, luôn rầu rĩ, cũng không dám chạy đến phòng Cảnh Trăn.
Phương Chu đang không biết nên trả lời như thế nào, cậu nghe tiếng đốt ngón tay của anh hai đang ngồi sau bàn làm việc bàng quan nhìn hai người gõ gõ lên bàn.
"Em là tới đây dạy dỗ người à ?"
Cảnh Trăn vẫn đang nhìn chằm chằm Phương Chu liền quay mặt sang hướng Cảnh Chí, đứng cung kính hơn chút.
"Anh! Trăn nhi đến thỉnh phạt!"
Một câu thốt ra mang theo thanh âm run rẩy, không ngoài dự đoán thấy Cảnh Chí nhìn đồng hồ trên tường với vẻ mặt không hài lòng, sau đó hướng Phương Chu phất tay.
"Bưởi có tính hàn, uống chút nước nóng rồi đi ngủ!"
Cậu bé hơi hé miệng cười.
"Dạ! Anh hai ngủ ngon!"
Cậu chuyển hướng Cảnh Trăn, khẽ khom người, giọng nói có chút căng thẳng, cẩn thận.
"Em trở về phòng."
▪️????▪️
Nhìn Phương Chu đi ra ngoài đã qua vài giây, Cảnh Chí hất cằm lên hướng cửa.
"Nên học em ư! Cơm không ăn sớm thành tiên!"
Buổi chiều, Cảnh Trăn sau khi rời khỏi phòng Cảnh Thăng Hồng liền nhận được điện thoại của thư ký, lập tức chạy đến công ty giải quyết công việc.
Cho đến bây giờ mọi thứ mới ổn định mới chạy về nhà, cơm tối dĩ nhiên chưa kịp ăn.
Cảnh Trăn không thể không biết câu này là nói anh a.
Lông mày mới vừa hơi buông lỏng lập tức nhíu chặt lại, hỏi ngược lại anh mình.
"Anh cũng chiều nó?"
Cảnh Chí lắc đầu.
"Đây không phải đều do em đã làm sao ?"
Anh đem con mắt nhìn chằm chằm đứa em trai.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi !"
Cảnh Trăn thấy ý vị thâm trường trong ánh mắt anh mình.
"Anh! Lúc chiều Trăn nhi cùng ba đàm luận về chuyện của Phương Chu có nảy sinh chút sự tình có dùng từ mạo phạm, xin anh trách phạt."
Cảnh Chí hơi mỉm cười, nhìn lướt qua đồng hồ trên tường.
"Nếu em thật sự thấy mình sai thì không chọn cái giờ này mới tới."
Cảnh Trăn dù có cái lý do rất hoàn hảo để nói rằng anh nhận được cuộc điện thoại đột xuất gọi chạy đến công ty cho nên mới không kịp tới đây nhận phạt, thế nhưng anh không phải không thừa nhận.
Hơn thế nữa anh thật không muốn bị một kim của anh đâm chọt chỗ đau may mắn trong đáy lòng mình đúng là tồn tại.
Vì vậy đầu cúi càng thấp hơn, giọng nói không còn chắc như vừa rồi.
"Bất kể như thế nào...trưởng ấu tôn ti....!luôn luôn phải tuân theo nguyên tắc."
Không nói thì không sao, câu này Cảnh Trăn vừa mở miệng, Cảnh Chí như bị châm ngòi.
"Trưởng ấu tôn ti? Nếu anh với em nói về trưởng ấu tôn ti, em cho rằng em có thể an nhiên mà đứng ở chỗ này ?"
Cảnh Trăn ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút thiện cảm nào của anh lại cúi đầu 'Bụp' một tiếng quỳ gối xuống sàn gỗ.
Cảnh Chí nhướng mày:
"Sao? Đây là cho anh xem sắc mặt?"
"Anh không phải không cho em đứng sao?"
Giọng nói của Cảnh Trăn nhỏ đến mức có thể so sánh với máy tạo độ ẩm siêu âm trong phòng.
Trong lòng Cảnh Chí có chút buồn cười, sắc mặt cố ý trầm trầm, nặng trĩu.
"Anh thấy em lâu quá không có bị phạt nên cũng không biết ăn nói thế nào."
"Đầu gối vẫn còn đau a!"
Cảnh Chí ngã người ra sau, nheo mắt nhìn đứa em trai đang ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt, mình nói một câu nó trả lời lại một câu, đột nhiên cảm thấy như trở lại cảm giác mười năm trước, sức lực phản nghịch này đã nhiều năm rồi không thấy.
Dù cho nguyên tắc, nghi thức giáo dục, dạy dỗ bao nhiêu, bao lâu đi nữa vẫn không thay đổi được tâm tính của Cảnh Trăn.
Hễ chuyện đụng đến cảm tình, đứa em trai này nhiều ít sẽ mất đúng mực làm rối loạn đầu trận tuyến.
Chuyện Phương Chu lần này lại nhạy cảm đến vậy, đứa em này sao có thể thản nhiên được chứ.
"Đứng lên đi!"
Cảnh Trăn từ nhỏ sợ nhất là anh không đánh, không phạt, mặt không cảm xúc cùng với giọng nói lạnh lùng như vậy.
Anh do dự một chút, biết rỏ hiện giờ không nên ương ngạnh, bướng bỉnh vì vậy nâng đầu gối từ từ đứng thẳng.
"Em tới thỉnh phạt, nếu anh phạt em chẳng phải anh cũng ngầm đồng ý cho sự tình này phát sinh lần nữa, lần sau có phải hay không đến phiên em làm cho ba tức giận đến ngất đi?"
Cảnh Chí hướng lên phía trước, chống đở khuỷu tay, hơi dựa vào bàn, không cho Cảnh Trăn có chút cơ hội nào chen vào, hơi nhíu mày, cười mỉm.
"Nếu như anh phạt em, sau lại gặp trường hợp tương tự, em lại làm theo ý mình rồi lại chạy tới đây chịu trận đòn coi xong chuyện......."
Đôi mắt Cảnh Trăn có vẻ hoảng loạn cùng không ngờ đã lâu không có xuất hiện, anh nói quá nặng, đem tất cả đầu đuôi đều phong kín.
Nhưng càng làm anh sợ chính là lời nói đầu vô cùng chính xác mà mình không thể không nhận.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cảnh Chí, khuôn mặt nặng nề đến nỗi anh không thể nói một lời.
Một màn này Cảnh Chí coi là hiển nhiên, hơi ngẩng đầu lên.
"Vậy em nói, anh nên phạt em hay là không nên phạt em?"
Cảnh Trăn là một người dễ bị cảm xúc chi phối nhưng với thân phận của anh thì không cho phép tồn tại.
Cảnh Chí từ nhỏ đến lớn dùng mọi cách thay anh làm mất đi tật xấu này.
Dù Cảnh Trăn đã ăn bao nhiêu roi mây cùng chảy bao nhiêu nước mắt sám hối nhưng nó như khắc thật sâu vào xương vào tủy của anh vậy.
Vẫn không thay đổi......!Chỉ là anh sợ anh quá tàn nhẫn, anh sợ anh đánh không lại thiên tính.
"Trăn nhi mặc anh trách phạt."
Cảnh Trăn lấy lại tinh thần, đứng thẳng hơn.
Cảnh Chí thật chán với câu nói không sáng ý.
Thế nhưng anh không thể không thừa nhận, Cảnh Trăn hành động theo cảm tình từ lúc sự tình xảy ra cho đến bây giờ đều là một tay mình dung túng mà ra.
Vì vậy giọng nói cũng dịu nhẹ xuống.
"Em phạm sai chỉ là chống đối cha thôi sao? Làm phát đến bây giờ, với lập trường mấu chốt của em làm sao giải quyết? Em không thấy Phương Chu thấy em như thấy quỷ à?"
Vừa nói đến việc này, Cảnh Trăn ngược lại lời lẽ rất mạnh mẽ và tự tin.
"Em cũng không có đánh nó."
Hai con mắt Cảnh Chí như lưỡi đao sắc bén chém thẳng đến người đứng đó.
"Anh không quan tâm cách em làm mà chỉ muốn xem kết quả.
Anh không muốn bởi vì chuyện này khiến cho anh em xa cách, cha con xích mích....!Cho nên thoáng nhắc nhở em một chút, năng lực thằng nhóc kia để tâm vào chuyện vụn vặt không thua kém gì em đâu...."
▪️????▪️
Anh tình nguyện giả trang mặt đen làm cho đứa em sinh lòng sợ hãi anh.
Anh là một anh trai thay em mình tranh đấu dù nhận lấy tội danh bất hiếu.
Anh là một anh trai mạo hiểm bị đánh, bị phạt cũng không để em mình bị tổn thương bởi bất công.
Trên mặt nghiêm khắc, vô tình....!Trong lòng ôn nhu, ủng hộ.....
????????????????????
Cảnh Trăn là một anh trai tuyệt vời....!Tất cả chỉ vì đứa em bảo bối của mình...
????????????
Có việc bận trong vài tuần không thể edit được....!Trong nhà còn gì thì đưa lên cái đó...Xong việc sẽ tiếp tục nhé...
▪️▪️????▪️▪️
.