Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp



Liễu Tỉ Tỉ vặn vẹo cổ, gặng hỏi Phương Chu.
"Hôm nay, em nghe y tá khoa của anh và Tần Nham Hi nói rằng anh đã từng bị anh trai mình tát trước mặt mọi người ở trước phòng cấp cứu, đúng không?"
Phương Chu sững sờ, hình như không ngờ bị hỏi về chuyện này, liền giả vờ nhẹ giọng nói đùa.
"Còn dám nói xấu sau lưng mình.

Xem ra Tần Nham Hi gần đây sống quá thoải mái."
Liễu tỉ tỉ bày ra bộ mặt ngây thơ, vốn dĩ đôi mắt tròn xoe, nhìn người ta bằng ánh mắt nghiêm nghị.
"Đừng đánh trống lãng.

Lúc bị anh trai đánh đương nhiên biết sau này sẽ bị người ta bàn tán?"
Phương Chu ngả người ra sau, hai tay chống xuống giường, chân phải đặt lên chân trái, ung dung như đang nói chuyện của người khác.
"Bàn tán thì bàn tán.

Vốn dĩ anh đã làm anh mình lo lắng.

Anh trai muốn đánh, chẳng lẽ anh trốn mãi trong phòng phẫu thuật không ra ngoài."
Liễu tỉ tỉ tức giận đến sắp ngất đi, đột nhiên cảm thấy người trước mặt không hề nói lý.
"Sao anh lại ngu đần đến vậy? Khi trưởng khoa thúc giục anh làm luận án, anh đã tránh không thèm gặp mặt ông ta suốt hai tháng trời.

Nếu anh của anh tức giận muốn đánh anh? Anh không biết đợi anh ấy hết giận rồi mới xuất hiện sao?"
"Làm sao giống nhau được, đó là anh của anh."
Không một lời phàn nàn, không một câu than phiền, thậm chí là không u uất khi nhớ lại chuyện đó.

Giọng nói trầm ấm, mềm mại của Phương Chu mang hơi thở trưởng thành và chắc chắn.
Liễu tỉ tỉ xoay người nhìn chằm chằm vào mắt anh.

"Vậy cũng không thể đánh anh bất chấp như vậy!"
Phương Chu nhích nhích lại gần người trước mặt, kéo cổ tay áo trắng quấn mình chặt hơn, bình tĩnh, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra lại ẩn chứa bên trong vẻ trịnh trọng, càng kiên quyết lặp lại.
"Đó là anh của anh."
Liễu tỉ tỉ đứng dậy khỏi mép giường, hờn dỗi nhưng không phản bác.

Cô vốn dĩ không phải là một cô gái đoan trang, tao nhã, cô có sự nhạy bén đặc biệt của các bác sĩ làm việc trong phòng cấp cứu, cô sinh ra trong một gia đình y học lâu đời từ thời Thanh Minh, trong dòng giỏi ngự y thời đó, và tuyệt đối không phải là một người không biết phân biệt nặng nhẹ.

Thấy vẻ nghiêm nghị của Phương Chu nói chuyện với cô giống như đang đứng nói trước bàn mổ sửa động mạch chủ, cô không còn cãi nhau như một đứa trẻ nữa.
Phương Chu cảm nhận được ánh mắt rực lửa không khỏi bật cười.

Sau sự việc đó, gần như lời nghị luận không lúc nào bị gián đoạn, thậm chí còn có người vì muốn lấy lòng anh ra vẻ 'bênh vực kẻ yếu' đã ra lời trách móc Cảnh Trăn trước mặt anh.

Những lúc đó, Phương Chu chỉ nói một câu 'Đó là chuyện riêng của nhà tôi'.

Sau đó anh quay đầu rời đi, và người bị đụng chạm sự tình cũng không bao giờ dám nhắc lại.
Nhưng mà người trước mặt, sao có thể qua loa cho được.
Phương Chu gãi gãi cái ót, ngước nhìn lên.
"Vốn là có một chuyện muốn nói với em mà bọn họ không ai biết cả, nhưng thấy em kích động quá!"
Liễu tỉ tỉ bĩu môi.
"Chuyện gì?"
Phương Chu lắc đầu, không nói gì.
Liễu Tỉ Tỉ đá vào bắp chân của anh.
Phương Chu hít hà một hơi dài.
"Nhìn xem, em kích động như vậy."
Liễu tỉ tỉ lại đưa tay muốn đánh nhưng đã bị Phương Chu nắm lấy cổ tay cô kéo cả người cô vào lòng anh.
"Đừng nóng nảy, anh muốn nói chuyện này với em."
Liễu tỉ tỉ lại nghe thấy anh trịnh trọng, nhưng giọng điệu cuối cùng cũng là cưng chiều, thân thể nhỏ nhắn bị Phương Chu nhốt trong lồng ngực, ngẩng đầu nhìn đôi lông mày rậm và sắc bén, trợn tròn mắt, trong mắt mang theo ý cười.

"Là chuyện gì?" Nhanh nói đi."
Phương Chu ôm chặt eo cô hơn, nắm chặt cánh tay và ôm chặt người hơn làm cô không thể cử động được.
"Sau đó hơn một tuần anh đều không có tới bệnh viện.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh tránh đầu sóng ngọn gió ( Ví von thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn tránh.).

Thực ra là anh đã chịu gia pháp của anh mình và nằm trên giường hơn mười ngày."
Sắc mặt Liễu tỉ tỉ đột nhiên thay đổi, muốn thoát khỏi sự kìm giữ của Phương Chu, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Gia pháp là cái quái quỷ gì? Đánh người chính là đánh người bày đặt nói hoa vẻ! Anh của anh sao lại đánh anh? Dựa vào cái gì mà đánh anh?
Nằm trên giường hơn mười ngày, thời gian điều trị trung bình trong phòng ICU của bệnh viện chúng ta cũng không dài như vậy! Anh trai của anh làm anh kiểu gì vậy? Anh nếu muốn bỏ trốn cùng em, chúng ta có thể đi- "
"Xuỵt....! Đã nói em đừng nóng nảy."
Phương Chu thì thầm bên tai cô, giọng nói rất mềm mại, ấm áp.
Khóe miệng Liễu tỉ tỉ cười càng tươi hơn, khịt mũi không nhìn người.
Phương Chu thì thầm tiếp.
"Anh nói với em chuyện này bởi vì sau này em cũng sẽ đến ở nhà anh nên em phải biết chuyện này, kể cả chuyện của cháu trai anh và con cái của chúng ta sau này-"
Liễu tỉ tỉ càng kinh ngạc.
"Cháu trai của anh? Anh đang nói đến Tiểu Triều?"
Phương Chu có chút ngượng ngùng, anh biết bạn gái của mình có quan hệ rất mật thiết với Cảnh Triều.
"Tiểu Triều là con trai trưởng nên càng bị chỉ trích nặng nề hơn."
"Anh nói cho em biết, đứa bé kia có chỗ nào giống một đứa nhỏ bị trách móc nặng nề? Nó trốn học hay đánh nhau, hút thuốc hay uống rượu, đứa bé mới học trung học cơ sở đã biết đọc điện tâm đồ và xem CT.

Những lời này của anh đi nói với Liên Hợp Quốc cũng không có ai tin! Nói mau, anh có phải hay không cũng đã đánh qua Tiểu Triều?"
Giọng điệu cô nói rất dữ dằn.
Phương Chu buồn cười, muốn lập tức nói cho cô biết mình không liên quan gì, nhưng cũng không muốn đem hai người anh của mình làm lá chắn, đành giải thích một cách phiến diện.
"Tiểu Triều đúng là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện, cũng là một đứa bé kìm chế tính tình mình rất tốt.


Đại đa số biết mình đã làm sai rồi, không đợi chúng ta nói, nhóc đã tự mình đem gia pháp đến chỗ anh hai mời phạt."
Liễu tỉ tỉ vẫn còn rất ngạc nhiên, cô đã học đại học ở Mỹ mãi đến trở thành tiến sĩ rồi đi làm bác sĩ không biên giới.

Cô lớn lên trong sự nâng niu, chiều chuộng của gia đình nên cô không hiểu lắm về gia đình truyền thống này.
"Gia đình anh toàn là người cuồng bạo lực?"
Phương Chu thở dài, giọng điệu nghiêm nghị hiếm thấy.
"Quy tắc ở nhà có hơi nhiều một chút.

Nhưng mà, điều anh nói với em hôm nay là muốn em chuẩn bị tâm lý trước khi tận mắt chứng kiến ​​trách nhiệm trên đôi vai của Tiểu Triều nặng hơn nhiều so với em nghĩ.

Nó bây giờ vẫn còn cách xa xa chưa đủ.

Nhưng mà anh muốn em biết tình thương của cha dành cho con trai mình và tình yêu thương của anh trai dành cho em trai mình đều khắc sâu tận xương tủy.

Em sở dĩ thấy một Phương Chu của ngày hôm nay đều nhờ vào công lao của hai anh trai anh, vì vậy anh không muốn em có ý thù địch với họ trước khi em gặp họ."
Liễu tỉ tỉ nghe lời nói của Phương Chu chắc chắn như vậy, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, định đổi chủ đề.
"Vậy anh cũng từ nhỏ bị đánh đến lớn sao?"
Phương Chu cười rất bất đắc dĩ.
"Trước năm mười sáu tuổi, anh chung sống với mẹ mình thì không hề bị đánh.

Sau khi về Cảnh gia, anh mới nhận ra mình lại có nhiều tật xấu đến vậy."
"Ví dụ?"
Hai mắt Liễu tỉ tỉ rất long lanh.
Phương Chu nhàn nhạt nhớ lại.
"Ví dụ như đập bàn cãi nhau với ba anh đến làm ông té xỉu, chẳng hạn như giấu người nhà đi làm thuê, tranh cãi với thầy giáo...!tóm lại là tuổi trẻ cuồng ngạo."
Liễu tỉ tỉ nhỏ giọng hỏi:
"Đến bây giờ vẫn còn đánh anh sao?"
"Đương nhiên là không.

Trận em nghe từ Tần Nham Hi là trận cuối cùng cũng là trận đòn nặng nhất, thảm thương nhất."

Liễu tỉ tỉ rạng rỡ cười.
"Ồ!"
Phương Chu trong nháy mắt có thể nhìn ra suy nghĩ nghịch ngợm trong cô.
"Bây giờ nha, chỉ cần một ánh mắt của anh trai cũng đủ trị anh rồi."
"Hừm!"
Phương Chu cười.
"Đó là may mắn của anh khi được gia pháp dạy dỗ.

Đó là may mắn của anh khi có người sẵn sàng giúp anh nhận ra trách nhiệm của mình."
Liễu tỉ tỉ không đồng ý.
"Em cho rằng anh bị đánh đến ngu đần rồi? Có muốn chụp CT não không?"
Phương Chu đột nhiên trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"A! Các ngươi là ai, ta là ai, ta ở đâu!"
Liễu tỉ tỉ tủm tỉm cười nói:
"Anh là diễn viên à!"
"Chà, anh đã nói với em nhiều chuyện đến vậy.

Em cũng nên làm gì đó cho anh nha!"
Liễu tỉ tỉ siết chặt áo khoác trắng, vẻ mặt cảnh giác, ngồi cách xa Phương Chu hơn một chút.
"Anh muốn làm gì?"
Phương Chu nhịn cười, thoáng nhìn cô.
"Em nói coi anh muốn làm gì?"
Liễu tỉ tỉ cắn môi không nói gì.
"Tất nhiên là anh muốn cuối tuần này em cùng anh về nhà! Hahahahahaha-"
Liễu tỉ tỉ tức giận đứng dậy.
"Ui da! đừng đánh, em không phải ghét nhất là đánh người sao? Aaaa, anh sai rồi có được chưa.....!Đừng nhéo anh --"
-------------------------- Hết ------------------------
Cuối tuần vui vẻ!!!!!
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui