Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Dạ Minh Sâm không vội, nữ nhân đều thích ra vẻ thẹn thùng, đến khi lên trên giường, lại phóng túng hơn bất kỳ ai, hắn ở trong lòng hết sức xem thường nghĩ.

“Vậy à?” Vân Thanh Nhiễm vừa không phản bác, cũng không đồng ý, tiếp tục uống trà thuốc của nàng, trà thuốc này thực tình rất đắng.

“Ta nghĩ Quân Mặc Thần hiện tại hẳn đang ở đại sảnh nghị sự bận rộn cùng phụ vương của hắn bàn bạc chuyện tróc nã giáo chủ Thương Lan giáo.” Dạ Minh Sâm dường như đang ám chỉ với Vân Thanh Nhiễm cái gì.

Tróc nã Hồng Dược?

Dạ Minh Sâm khiến Vân Thanh Nhiễm thoáng có chút hưng trí, nàng để chén trong tay sang bên cạnh, sau đó từ trên đĩa Bạch Ngọc lấy một quả mơ, để vào trong miệng, đợi cho hương vị chua ngọt của quả mơ xua tan vị cay đắng mới chậm rãi hỏi Dạ Minh Sâm, “Tróc nã giáo chủ Thương Lan giáo? Vì sao?”

“Là hoàng thượng hạ lệnh, thế tử phi nương nương hẳn đã nghe nói qua về giáo chủ Thương Lan giáo rồi? Biết bà ta chuyên bắt nam nữ trẻ tuổi chứ?” Dạ Minh Sâm tìm được chủ đề mà Vân Thanh Nhiễm cảm thấy hứng thú, liền muốn cùng nàng giao lưu, đối phó với nữ nhân, Dạ Minh Sâm tự cho là mình rất hiểu biết, phàm là người hắn coi trọng sẽ tuần tự từng bước, bằng không thì là hái hoa tặc.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Người bà ta bắt không phải đều là nữ tử chưa xuất giá à? Cũng không liên quan đến Bổn cung.”

“Giáo chủ Thương Lan giáo làm nhiều việc ác đã không phải chuyện ngày một ngày hai, thời gian trước tất cả mọi người đều nghe đồn bà ta đang ở kinh thành, phụ hoàng cũng đã động tâm muốn bắt bà ta lại, vĩnh tuyệt hậu hoạn, chẳng qua luôn không có tin tức của bà ta, nhưng đã âm thầm sắp xếp xong cả rồi.”

Dạ Minh Sâm nếu biết nữ tử ngồi đối diện hắn đây cũng là một thành viên trong Thương Lan giáo, còn là Thiếu chủ trong lời nói của bọn họ, phỏng chừng cũng sẽ không nói những lời này.

“Sau đó thì sao?” Vân Thanh Nhiễm hỏi xong, lại cầm một quả mơ để vào trong miệng, thái độ rất phân tán, thật giống như là đang nghe người ta kể chuyện xưa.

“Gần đây trong kinh bao gồm Yến công chúa Đảng Ngụy đã có năm nữ tử mất tích, trừ Yến công chúa còn chưa rõ tung tích ra, thi thể của bốn nữ tử còn lại cũng đã được phát hiện, thi thể đều bị ném bỏ ở dã ngoại hoang vu, đều là toàn thân trần trụi, thi thể trắng bệch, trải qua Ngỗ tác* nghiệm thi thì máu trong thân thể những nữ tử này đều bị người ta lấy cạn, nhưng nơi phát hiện thi thể lại không tìm thấy lượng máu lớn, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, phụ hoàng đã khởi động lệnh cấm toàn thành, cũng bổ nhiệm Trấn Nam Vương phụ trách tróc nã giáo chủ Thương Lan giáo, nghe nói là bởi vì Trấn Nam Vương trước kia từng có một lần giao thủ với giáo chủ Thương Lan giáo, so với những người khác càng thêm dễ dàng nhận biết được giáo chủ Thương Lan giáo quỷ thần khó lường kia hơn.”

(*: tên một chức lại để khám xét các người tử thương)

Chuyện của Thác Bạt Yến tất nhiên Vân Thanh Nhiễm là rõ ràng nhất, như vậy bốn người khác thì sao đây? Hiển nhiên sẽ không thật sự như lời đồn là do Hồng Dược làm.

Còn nữa, hoàng thượng để phụ vương tới bắt Hồng Dược… Vân Thanh Nhiễm chưa thấy qua Hồng Dược thật sự ra tay, lúc trước tuy rằng nàng và Hồng Dược từng đánh qua một lần, nhưng Vân Thanh Nhiễm biết Hồng Dược lúc ấy chỉ náo loạn nhỏ thử nghiệm nàng một chút mà thôi, còn Quân Vô Ý, Vân Thanh Nhiễm lại càng thêm không rõ.

Hồng Dược còn hẹn nàng ba ngày sau gặp lại trong rừng phong ngoài thành, hai ngày này chắc hẳn vẫn sẽ ở trong kinh thành, hi vọng bà đừng gặp phải phụ vương, nghĩ Hồng Dược cũng từng nói qua, bà thiếu phụ vương một nhân tình, không muốn chạm mặt với ông, có lẽ sẽ chủ động tránh đi, bà muốn trốn, bằng vào thuật dịch dung của bà hẳn không có vấn đề gì.

Dạ Minh Sâm rất hài lòng từ trên mặt Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt suy tư, chứng minh nàng có hứng thú với lời hắn nói, điều này chứng minh hắn và nàng lại gần một bước, hắn tận lực xê dịch vị trí của mình, ở một nơi cách Vân Thanh Nhiễm càng thêm gần thì ngồi xuống, “Thế tử phi nương nương không hiếu kỳ ư?”

“Hiếu kỳ cái gì?” Vân Thanh Nhiễm liếc xéo Dạ Minh Sâm một cái, đột nhiên tới gần muốn chứng minh bộ dạng hắn rất đẹp à? Hắn không biết ở dưới độc hại của Quân Mặc Thần, nàng đã sản sinh ra kháng thể đối với mỹ nam à?

“Hiếu kỳ kết quả, tò mò Trấn Nam Vương gia thật sự có thể bắt lấy giáo chủ Thương Lan giáo không, Chiến thần ngày trước chống lại lão yêu trăm năm, ai thắng ai thua. Rốt cuộc là Trấn Nam Vương bắt được giáo chủ Thương Lan giáo ẩn núp trong kinh thành hay là giáo chủ Thương Lan giáo đào thoát từ trong tay Chiến thần ngày trước.”

Nói đến chuyện này, Dạ Minh Sâm lại có chút hăng hái, hắn rất hưởng thụ cảm giác sống chết mặc bây này, mặc kệ kết quả như thế nào, Trấn Nam Vương cuối cùng có thể bắt lấy giáo chủ Thương Lan giáo hay không, đối với Dạ Minh Sâm mà nói đều không có bất kỳ tổn thất nào, hắn chẳng qua là xem một vở kịch hay mà thôi.

Nếu Trấn Nam Vương không thể hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ông ta, đó chính là ông ta không làm tròn bổn phận, coi như không trách phạt ông ta, phá hủy thanh danh của ông ta cũng tốt, nếu bắt được, hắn cũng rất muốn nhìn xem một nữ nhân không già không chết là cái dạng quái vật gì.

“Thất điện hạ tựa hồ đối với chuyện này rất có hưng trí, Thất điện hạ cảm thấy kết quả sẽ thế nào đây?” Vân Thanh Nhiễm hỏi lại Dạ Minh Sâm.

“Việc này bổn hoàng tử cũng không dám tự khẳng định, nếu thế tử phi có hứng thú, có thể đi xem ván bạc được mở trong kinh thành, là do phường Trường Nhạc đổ phường lớn nhất ở kinh thành mở ra.”

Phường Trường Nhạc trong miệng Dạ Minh Sâm so với Kim Nguyên Thông Bảo còn lớn hơn, lão bản phía sau màn của đổ phường chính là phủ Ký Bắc Vương, có hậu thuẫn lớn như vậy, muốn không kiêu ngạo cũng khó.

Vân Thanh Nhiễm chỉ cười nhạt.

Dạ Minh Sâm lại tiếp tục nói, lúc này không hề nói chuyện Thương Lan giáo nữa, mà là chuyển đề tài đến trên người Vân Thanh Nhiễm, “Người ngoài chỉ nói thế tử phi nương nương trước khi xuất giá điên điên khùng khùng, ngược lại không biết thế tử phi nương nương thiên sinh lệ chất, so với Tam tiểu thư Vân phủ nổi tiếng gần xa càng hơn một bậc.” Dạ Minh Sâm khen ngợi Vân Thanh Nhiễm.

Nói xong Dạ Minh Sâm từ trên người lấy ra một chiếc vòng tay, trên vòng tay kim chế khảm đầy bảo thạch màu đỏ, vô cùng hoa lệ, đồng thời cũng thể hiện giá trị xa xỉ của chiếc vòng.

“Thứ tốt nên phối với mỹ nhân, cũng chỉ có thế tử phi xứng đôi với chiếc vòng tay này.” Dạ Minh Sâm đưa vòng tay tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, khóe miệng của hắn ngậm cười, chờ Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận lễ vật.

Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm xuyên qua Dạ Minh Sâm nhìn về phía Quân Mặc Thần đang chậm rãi từ ngoài cửa tiến vào cùng cái xe lăn hắn ngồi.

“Khụ khụ… Ngày hôm nay thổi gió gì, lại thổi Thất điện hạ tới đây.” Quân Mặc Thần tao nhã cười, bộ dáng rất lười nhác.

Dạ Minh Sâm quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần phía sau, hắn còn tưởng rằng hắn ta không trở về nhanh như vậy.

Quân Mặc Thần về sớm đã phá hủy chuyện tốt của Dạ Minh Sâm, có điều Dạ Minh Sâm không vội, cá lớn nên chậm rãi câu, hắn rất hưởng thụ quá trình săn được con mồi.

Quân Mặc Thần không phát biểu ý kiến gì đối với sự xuất hiện của Dạ Minh Sâm, mà lập tức đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, nhìn thoáng qua hũ trà thuốc đặt ở bên cạnh người nàng, cả hũ trà thuốc đã gần thấy đáy, hắn thản nhiên cười một tiếng, tươi cười trên mặt mang theo hương vị thỏa mãn, sau đó lại chuyển tầm mắt đến đĩa mơ bên cạnh, thấy một đĩa mơ đã ra đi một phần lớn.

Trong lòng Dạ Minh Sâm nghẹn đến hoảng, hắn đường đường là một hoàng tử, mà Quân Mặc Thần chẳng qua là một thế tử, hắn ta thấy hắn, chẳng những không hành lễ, còn coi như không nhìn thấy từ trước mặt hắn đi qua!

“Thế tử gia đã thương nghị xong với Vương gia rồi, không biết thương nghị như thế nào? Có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn để đối phó giáo chủ Thương Lan giáo quỷ thần khó lường này không?” Dạ Minh Sâm mười phần tâm tính xem kịch vui.

Quân Mặc Thần lúc này mới từ từ đem tầm mắt của mình chuyển tới trên người Dạ Minh Sâm, “Thất điện hạ phải biết cơ mật trong quân là không thể lộ ra bên ngoài, trừ phi là hoàng thượng, nếu không thì không có quyền hỏi đến.”

Tốc độ nói chuyện của Quân Mặc Thần rất bằng phẳng, ngữ điệu cũng rất trầm thấp, không khoe khoang, không làm cho người ta sợ hãi, nhưng hắn càng vân đạm phong khinh ngược lại càng tôn lên sự không hiểu biết của Dạ Minh Sâm.

“Thế tử gia sao phải kích động, bổn hoàng tử chẳng qua quan tâm một chút mà thôi, phụ hoàng rất coi trọng chuyện lần này, nếu làm hỏng, mặc dù là phụ vương của ngươi, cũng khó mà công đạo với phụ hoàng ha?” Dạ Minh Sâm trào phúng nói.

Đối mặt với châm chọc của Dạ Minh Sâm, Quân Mặc Thần cũng chỉ trả lời bốn từ ngắn ngủn hời hợt, “Ờm… Ai biết được?”

Mặc kệ Dạ Minh Sâm nói cái gì, lời của hắn đối với Quân Mặc Thần mà nói ngược lại giống như một thương đánh vào trên người con lật đật, đánh ra bao nhiêu lực đạo thì bắn ngược trở về bấy nhiêu.

Bản thân Quân Mặc Thần cũng một bộ thờ ơ, chỉ có Dạ Minh Sâm tự mình một người sinh buồn bực.


“Thất điện hạ hôm nay đến vương phủ là có chuyện trọng yếu gì à? Phụ vương người hiện giờ đang ở đại sảnh nghị sự, nếu Thất điện hạ có việc tìm ông thì đi qua đó là được.”

Quân Mặc Thần đây là đang đuổi người.

Quân Mặc Thần nói xong cũng chuyển hướng Vân Thanh Nhiễm, “Nhìn trời, sợ là sắp tối, lát nữa sẽ lạnh, cũng nên là lúc vào phòng rồi, ái phi nàng thấy sao?”

Vân Thanh Nhiễm rất phối hợp gật gật đầu, sau đó cùng Quân Mặc Thần đồng thời coi thường Thất hoàng tử đương triều, cố tình Thất điện hạ không được để ý tới vẫn không có khả năng bắt phu phụ Quân Mặc Thần làm gì.

Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm vào phòng, không còn Thất hoàng tử, Vân Thanh Nhiễm cũng vui vẻ tự tại.

“Nghe nói trong kinh thành liên tiếp có nữ tử bị người giết hại?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, từ lời nói của Quân Mặc Thần, có lẽ sẽ biết một ít, tuy rằng hắn không quản, cũng không có chức vụ trong người, chỉ là thế tử gia sâu gạo thêm ma ốm, có điều hắn có một người cha Trấn Nam Vương, đối với chuyện như vậy hẳn sẽ biết một chút, huống chi sự tình lại bị truyền thành có quan hệ với Hồng Dược, hiện giờ Trấn Nam Vương lại phải phụng mệnh tróc nã Hồng Dược.

“Ái phi đối chuyện của Thương Lan giáo có hứng thú?” Quân Mặc Thần hỏi như vậy là bởi vì tất cả mọi người nhận định người giết người là giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo.

“Không, ta có hứng thú với nữ thi.”

“À?” Quân Mặc Thần mười phần thích thú quan sát Vân Thanh Nhiễm, “Vậy ái phi trừ việc cảm thấy hứng thú với nữ thi, còn cảm thấy hứng thú đối với cái gì nữa?”

“Bạc, ngân phiếu, châu báu, cùng với hết thảy người và chuyện thú vị.” Vân Thanh Nhiễm hé miệng liệt kê một đống lớn.

Quân Mặc Thần cười khẽ, sau đó trả lời vấn đề của Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi muốn biết những thứ gì?”

“Nguyên nhân chết, nguyên do những nữ tử kia chết là gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Ở chỗ cổ nữ thi có một miệng vết thương, nơi khác đều không có vết thương, kết quả của Ngỗ tác nghiệm thi là bị người lấy hết máu trong cơ thể mà chết.”

“Nếu chỉ có một vết thương trên cổ, cũng có nghĩa, nữ tử còn sống bị người lấy cạn máu?”

“Đúng, có điều chung quanh thi thể không có lượng máu lớn, máu của họ không biết đi nơi nào.”

“Cho nên tất cả mọi người cho rằng giáo chủ Thương Lan giáo lấy máu của họ, dùng cho mục đích trẻ mãi không già của bà ta?” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ thật sự tin lời đồn giáo chủ Thương Lan giáo dùng máu người để bảo trì dung nhan không già của mình à?

“Ai biết được… Tất cả mọi người cho rằng như vậy, thì chính là như thế.” Quân Mặc Thần đối với việc này tựa hồ không quan tâm, cũng không có hứng thú.

“Đúng vậy, ai biết được…”

***

Phủ Ký Bắc Vương, nơi vốn là thư phòng của Ký Bắc Vương, lúc này lại truyền tới từng tiếng trầm thấp của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ của nữ nhân, thanh âm thật lâu quanh quẩn ở chung quanh phòng, khiến trên mặt thị vệ của phủ Ký Bắc Vương đang chờ ở cửa phiếm sắc hồng, lại vẫn phải bảo trì bình tĩnh, tiếp tục đứng gác.

Trong phòng trước bàn đọc sách, bóng dáng cường tráng thô kệch màu đồng cổ của nam nhân cùng dáng vẻ nhỏ nhắn trắng nõn của nữ tử tạo thành đối lập rõ ràng, trên thân hai người đều có mồ hôi chảy xuôi, dùng luật động nguyên thủy nhất phổ ra một khúc ca.

Thanh âm triền miên trong phòng rốt cục ngừng lại, Ký Bắc Vương tiện tay từ trên ghế cầm y phục của mình lên, tùy ý mặc vào.

Nữ tử cùng hắn liều chết triền miên không phải là Dung trắc phi cũng không phải bất kỳ một phi tử thị thiếp nào của hắn, mà là Đại tiểu thư Tần gia Tần Tố Tố.

“Ngươi nói nam tử ngày ấy ở trong Trân Thúy các là thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương, mà không phải nam nhân đã chết ở cửa thành sau đó?” Hách Vu Thiên ngồi ở ghế thái sư, hỏi Tần Tố Tố đang quần áo không chỉnh tề sắc mặt ửng hồng.

“Đúng, là nàng ta!” Trong mắt Tần Tố Tố lộ ra hận ý, nếu không phải vì Vân Thanh Nhiễm, nàng sẽ không bị Ký Bắc Vương giam lại, cũng không cần bán đứng thân thể của mình để nghênh hợp với lão nam nhân này!

Tần Tố Tố cắn răng, nhịn xuống cảm giác ghê tởm khi triền miên cùng Hách Vu Thiên.

Nàng định lưu lại thân thể trong sạch của mình cho Tử Hy ca ca, đều do nữ nhân Vân Thanh Nhiễm đó, do nàng ta hủy diệt! Nàng nhất định phải làm cho Vân Thanh Nhiễm trả giá thật nhiều, để nàng ta cũng nếm thử mùi vị mà nàng phải hưởng qua!

“Thế tử phi phủ Trấn Nam Vương, Nhị tiểu thư Tướng phủ, không là một người điên à?” Hách Vu Thiên tinh tế nhớ lại ngày ấy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, một thân nam trang, hơn nữa lại ở trước mọi người phi lễ với trắc phi hắn, hắn thật sự chưa từng hoài nghi thân phận của nàng.

“Điểm này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là sau khi nàng xuất giá bệnh điên lại đột nhiên tốt lên, nếu Vương gia không tin, có thể hỏi Dung tỷ tỷ, tỷ ấy cũng biết đấy.” Trên chuyện này, Tần Tố Tố cùng Tần Nhược Dung đặc biệt ăn ý đứng về phía nhau.

Tần Tố Tố không lo lắng Hách Vu Thiên sẽ không tin nàng, Vân Thanh Nhiễm người này rành rành ở trong phủ Trấn Nam Vương, chỉ cần Hách Vu Thiên tự mình đi nhìn, sẽ biết nàng không nói sai.

Hách Vu Thiên suy tư một chút, thế tử phi ư? Trái lại rất thú vị.

Sau khi Hách Vu Thiên đã biết người mạo phạm trắc phi hắn ngày ấy là Vân Thanh Nhiễm, ngược lại không tức giận nữa, đầu tiên, nếu đối phương là nữ tử, cũng không tạo thành vô lễ, nhiều lắm thì coi như là náo loạn nhỏ giữa đám nữ nhân, còn nữa, Hách Vu Thiên cũng không đáng vì một trắc phi mà xung đột với phủ Trấn Nam Vương. Nữ nhân hắn muốn bao nhiêu mà không có? Nói thí dụ như Tần Tố Tố trước mặt hắn, vì rời khỏi địa lao phủ Ký Bắc Vương, lúc trước còn một bộ dạng thanh cao, ngược lại đã hiến thân, uyển chuyển yêu kiều không thua nữ tử thanh lâu.

“Mặc quần áo tử tế, lát nữa sẽ có người đưa ngươi đi hậu viện.” Hách Vu Thiên nói.

“Vậy Vương gia, Vân Thanh Nhiễm nàng ta…” Tần Tố Tố còn trông cậy vào việc Hách Vu Thiên có thể giận lây sang Vân Thanh Nhiễm.

“Chuyện của bổn vương khi nào thì đến phiên ngươi tới hỏi?” Hách Vu Thiên lạnh lùng nói.

“Vâng…” Tần Tố Tố vâng vâng dạ dạ đáp, không dám lỗ mãng nữa, nếu không hậu quả cũng không phải là nàng có thể gánh chịu nổi.

Hách Vu Thiên không hề nhìn Tần Tố Tố, ngược lại hướng về phía đại môn nói: “Tiến vào.”

Cửa thư phòng mở ra, từ bên ngoài tiến vào vài người.

“Dẫn nàng đi, để tổng quản dọn một viện cho nàng, sau này sẽ là di nương trong phủ.” Hách Vu Thiên nói.

Là di nương trong phủ, cũng chính là thân phận so với trắc phi còn thấp hơn một bậc. Ở hoàng triều Thịnh Vinh, Vương gia trừ bỏ chính phi ra còn có thể có ba đến bốn trắc phi, còn lại chính là thị thiếp, đều gọi chung là di nương, ở nhà bình thường cũng chỉ phân chính thê cùng thị thiếp, đương nhiên còn có tình huống đặc thù, có thể thăng lên làm bình thê.


Tần Tố Tố cắn răng, Đường tỷ Tần Nhược Dung của nàng là trắc phi phủ Ký Bắc Vương, mà nàng là Đại tiểu thư chính thống của Tần gia, hiện giờ vào phủ Ký Bắc Vương, thân phận so với Tần Nhược Dung còn thấp hơn một bậc, điều này sao có thể không khiến cho Tần Tố Tố khó chịu?

Cố tình khó chịu của nàng còn không có nơi có thể nói ra, thân thể trong sạch của nàng hiện giờ đã cho Hách Vu Thiên, tuổi tác của nàng còn dài, còn muốn gả cho người trong sạch khác đã tuyệt không có khả năng, huống chi chỉ khi ở lại phủ Ký Bắc Vương, nàng mới có cơ hội để đem khuất nhục của nàng đều trả lại cho Vân Thanh Nhiễm.

Tần Tố Tố được người vương phủ dẫn xuống, phân bố tới viện của mình, dựa theo quy củ vương phủ, quản gia chọn một đại nha hoàn, hai nha hoàn nhị đẳng cùng với một bà tử thô sử cho nàng, so với những người hầu hạ nàng ở Tần Phủ còn ít hơn.

Thị thiếp của Ký Bắc Vương rất nhiều, mà Tần Tố Tố chẳng qua là một trong số đó.

Tần Tố Tố còn chưa thu xếp xong, Tần Nhược Dung đã dẫn một đám nữ nhân vào chỗ ở của Tần Tố Tố.

Tần Nhược Dung và Tần Tố Tố cùng được thả ra, cuối cùng đều không biến thành phạm nhân, về phần có thể được sủng ái giống như trước hay không sẽ rất khó nói, có điều nàng bất kể thế nào cũng phải nhìn tốt hơn so với Tần Tố Tố.

“Nha, nhìn xem này, đây không phải là Tần đại tiểu thư của chúng ta à?” Tần Nhược Dung tỏ rõ đang bỏ đá xuống giếng.

“Tần Nhược Dung, ngươi chớ đắc ý, tình huống của ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào so với ta đâu!” Tần Tố Tố mắt lạnh nhìn Tần Nhược Dung, phản kích nói.

“Đắc ý? Ha ha, ta nhớ lúc trước là ai nói, Tần đại tiểu thư ngươi dù cận kề cái chết cũng sẽ không làm thiếp cho người? Ha ha…” Tần Nhược Dung hiện tại xem như có oan báo oan có thù oán báo thù, “Ôi chao, xem trí nhớ ta đây, nếu không Tần đại tiểu thư hy sinh cái tôi, chủ động câu dẫn Ký Bắc Vương gia, Bổn cung lúc này còn không được thả ra đâu! Làm phiền ngươi, đã thay Bổn cung tẩy đi oan khuất!”

“Tần Nhược Dung ngươi đừng đắc ý, hiện giờ chúng ta cùng tồn tại trong phủ Ký Bắc Vương, hiện tại ngươi là trắc phi thì như thế nào, chúng ta cùng xem, xem cuối cùng ai còn có thể cười!” Tần Tố Tố cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng hiện tại đã lười ra vẻ đáng thương ở trước mặt Tần Nhược Dung.

“Vậy sao?” Tần Nhược Dung cười lạnh, “Ngươi dường như đã quên, ngươi vào phủ muộn hơn Bổn cung, thân phận lại thấp hơn Bổn cung một bậc, hẳn ngoan ngoãn mà cung kính hô to một tiếng tỷ tỷ với ta mới phải, sao có thể không tôn kính đối với tỷ tỷ như vậy chứ, Bổn cung hiện tại sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là quy củ!”

Tần Nhược Dung cho nữ tử bộ dáng nha hoàn bên người nàng một ánh mắt, nha hoàn kia thân mình cao lớn, cánh tay tráng kiện, là nha hoàn thô sử. Nàng vừa lên đã nhéo cánh tay Tần Tố Tố, túm tóc Tần Tố Tố.

Tần Tố Tố không có khí lực phản kháng, chỉ có thể tùy người nọ ấn mình xuống mặt đất, làm loạn đầu tóc cùng y phục của mình, ở trên người của mình bấm ra từng vết thương, nàng ở trong lòng đem phần đau đớn cùng hận ý này yên lặng nhớ kỹ…

***

Ba ngày sau, ban đêm, Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị một lúc rồi muốn xuất môn, đây là nàng đáp ứng Hồng Dược, đến rừng phong ngoài thành gặp bà.

Đèn trong phòng Quân Mặc Thần đã sớm dập tắt, hỏi Quân Kiệt, nói là đã đi nằm ngủ, lúc này Quân Mặc Thần nhất định là nghỉ ngơi, thân thể hắn không chịu được lạnh lẽo ban đêm.

Vân Thanh Nhiễm ra cửa, lúc này nàng trèo tường đi ra ngoài, tuy nói Quân Mặc Thần cho phép nàng tự ra vào vương phủ, nhưng hơn nửa đêm, thân là thế tử phi luôn luôn không tiện.

Kinh thành vào đêm so với ban ngày an tĩnh rất nhiều, không có gì ngoài một vài nơi đặc thù như đổ phường, kỹ viện, ngoài ra các cửa hàng khác đã sớm đóng cửa, trong ngõ hẻm sâu thẳm thỉnh thoảng sẽ truyền tới một hai tiếng chó sủa, lộ vẻ âm trầm.

Vân Thanh Nhiễm thân mặc nam trang đi ở trên đường, ban đêm đối với nàng không có chướng ngại, tự nhiên cũng thiếu đi mấy phần cảm giác âm trầm sợ hãi khi những người khác đi đường ban đêm.

Đột nhiên, có bóng đen thoáng hiện, sau đó lại biến mất ở trong hẻm nhỏ, tuy chỉ là một khoảnh khắc, Vân Thanh Nhiễm vẫn thấy được một ít nội dung, cái bóng đen kia trên vai khiêng một bao tải, chứa trong bao là một nữ tử trẻ tuổi.

Về phần dung mạo của người áo đen cùng nữ tử trong bao, Vân Thanh Nhiễm lại không kịp thấy rõ, đơn giản là tốc độ di chuyển của đối phương quá nhanh, Vân Thanh Nhiễm chỉ kịp bắt giữ phục sức quần áo của đối phương, từ thân hình để phán đoán, khiêng người hẳn là một nam nhân, mà nữ tử bị khiêng trong bao bố thân mặc quần áo màu hồng, chất lụa mỏng, loại lụa mỏng này chưa tính là nguyên liệu vải cực tốt nhưng cũng không phải trong nhà dân chúng bình thường đã có thể mặc được, trên bộ y phục đó thêu một con hồ điệp rất lớn, ngược lại tương đối bắt mắt.

Vân Thanh Nhiễm đối với bóng người chợt lóe lên kia có nghi hoặc, đôi mày lá liễu khẽ chau lại, sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài thành.

Trên sườn núi ngoài thành có một mảnh rừng phong, mùa thu vừa đến nơi đây cả triền núi đều là màu lửa đỏ rực, là một quang cảnh không tệ.

Vân Thanh Nhiễm đi ở trong rừng phong, nàng tìm kiếm xung quanh một phen, ở phía trước cách đó không xa, giữa rừng phong này, một nữ tử mặc Hồng Y ngồi trên một gốc cây phong, phiêu nhiên xuất trần, lại mang theo vẻ mặt yêu mị.

Nhưng… Vân Thanh Nhiễm ở chung quanh tìm kiếm thời gian, trừ việc nhìn thấy Hồng Dược ra, còn chứng kiến một số người mai phục chung quanh rừng phong này, bởi vì khoảng cách quá xa, Vân Thanh Nhiễm không thấy rõ ràng, lại không dám tiếp tục tốn sức nhìn kỹ, như vậy rất phí tinh lực, nàng không bảo đảm thân thể mình có thể chịu được.

Vân Thanh Nhiễm biết Hồng Dược thấy được chính mình, võ công của bà tốt, cước bộ của nàng bà có thể nhận thấy được.

Vân Thanh Nhiễm đi đến dưới tàng cây nơi Hồng Dược ngồi, ngẩng đầu nhìn Hồng Dược.

Hồng Dược cười vô cùng sáng lạn, sáng lạn đến mức có chút không bình thường.

“Đồ nhi, ngươi tới thật sự rất đúng giờ.” Hồng Dược cười nói, “Chỉ tiếc, có người tựa hồ không quá hi vọng hai sư đồ chúng ta một mình tâm sự đây!”

Hồng Dược nói xong nhanh nhẹn đứng dậy, giống như một đóa sen hồng nở rộ, cũng có kịch độc.

“Đều lăn ra đây cho ta!” Hồng Liên hướng về bốn phía lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía có tiếng vi vu, Hắc y nhân quần áo chỉnh tề xuất hiện ở bên người Hồng Dược cùng Vân Thanh Nhiễm, bao vây lấy hai người bọn họ.

Đối phương thân mặc y phục dạ hành, mà không phải quân phục, cho nên không phải cấm quân, cũng có nghĩa bọn họ không phải người của Quân Vô Ý.

“Giáo chủ Thương Lan giáo, hôm nay chúng ta muốn bắt ngươi, để đòi một công đạo cho những oan hồn chết thảm ở trên tay ngươi!”

Hồng Dược vẫn cười tươi như hoa như trước, đòi công đạo? Đòi công đạo là giả, muốn bí mật trên người bà mới là thật!

“Các ngươi hôm nay không nên tới, có điều các ngươi đã tới, vẫn rất đúng lúc, các ngươi có ba lý do phải chết, thứ nhất, các ngươi gặp được đồ đệ của ta, đồ đệ của ta là người mà các ngươi nói gặp là có thể gặp à?” Bà còn tính lưu lại lừa gạt thế nhân đấy, “Thứ hai, vừa vặn, ta muốn cho đồ đệ của ta một bài học, mượn các ngươi làm vật thí nghiệm cũng tốt, thứ ba, chủ tử của các ngươi muốn lấy đồ từ trên người của ta, người ham muốn đồ của ta đều đáng chết, làm tay sai của hắn, các ngươi không thể không chết!”

Hồng Dược phi thân lên, Hồng Lăng trong tay hóa thành một áng mây đỏ, ôn nhu phiêu đãng trên không trung, lại ngay sau đó hóa thành lợi khí giết người, khóa lấy cổ họng người ta.

“Chủ tử của các ngươi không phải rất muốn thất tuyệt Thương Lan, luyện thành thuật trường sinh bất lão à? Hôm nay để cho ngươi thử nhất tuyệt trong thất tuyệt Thương Lan một lần, Khống Hồn tuyệt.” Hồng Dược một tay cầm một đầu Hồng Lăng, cười lạnh, trên đời này đâu dễ dàng có thuật trường sinh bất lão, hết thảy cũng chỉ là si tâm vọng tưởng của những người đó mà thôi, uổng những người đó còn là quyền quý một quốc gia, trên một người dưới vạn người, lại một đám, thầm nghĩ muốn sống được lâu dài, nhân sinh trên đời, nếu như hạnh phúc, mấy chục năm cũng đủ rồi, còn nếu thống khổ, một ngày đã ngại nhiều.


Tay nắm giữ Hồng Lăng của Hồng Dược bỗng nhiên buông ra, cái tay còn lại đột nhiên vỗ trên ót người nọ, đồng thời đâm một cây ngân châm nhỏ ngắn vào trong cơ thể của hắn.

Sau đó Hồng Dược từ trong lòng ngực lấy ra một cây sáo nhỏ, thổi lên.

Tiếng sáo lọt vào tai, những người khác cảnh giác nhìn Hồng Dược, sợ tiếng sáo này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với bọn họ, lại phát hiện bọn hắn không chịu ảnh hưởng, người có biến hóa là người bị Hồng Dược vỗ ót kia.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng thị huyết, giống như ánh mắt dã thú, hắn huy động kiếm trong tay, chém về hướng đồng bạn của mình.

Đồng bạn trở tay không kịp, đúng lúc khiến cho hắn một đao chém chết.

“Mọi người cẩn thận, hắn bị nữ ma đầu kia khống chế, mọi người giết hắn, hắn đã không phải là đồng bạn của chúng ta!” Có người vội hô.

Vì thế có người huy kiếm chém người nọ một đao, một đao đi xuống, chém nửa đoạn cánh tay, xương cốt đều đứt một nửa, cánh tay trái người nọ tuy còn ở lại trên thân thể của hắn, cũng đã máu tuôn như suối. Đổi lại là người thường, bị tổn thương như vậy, đã sớm đau đớn giày vò đến không thể nhúc nhích,

Thế nhưng, người nọ lại dường như không nhận ra, vẫn huy kiếm chém người.

Như vậy, thoạt nhìn thật sự rất đáng sợ. Cánh tay máu chảy đầm đìa kia còn đang đung đưa…

Vân Thanh Nhiễm lẳng lặng nhìn một màn này, thất tuyệt Thương Lan, đây là một trong số đó, đích thật là có chỗ đáng sợ của nó.

Phản ứng của người nọ quả thực đã hù sợ mọi người, cái người mới vừa rồi còn muốn bắt Hồng Dược lúc này đã lui về phía sau, nữ ma đầu của Thương Lan giáo này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn.

Hồng Dược nhìn phản ứng của những người này thu vào đáy mắt, bỗng nhiên thân mình chợt lóe, lại tìm vài người xuống tay, sau khi vỗ ót mấy người, bà tiếp tục thổi sáo nhỏ.

Hắc y nhân vốn là một nhóm nhất thời chia làm hai, bọn hắn chém giết lẫn nhau, đao quang kiếm ảnh, máu tươi nhất thời nhuộm đỏ mặt đất… Cũng giống như sắc lửa đỏ rực của rừng phong trong mùa thu…

Cuối cùng, không ai sống sót.

Nhìn thi thể đầy đất, Hồng Dược vẫn cười rất sáng lạn, bà xoay người nhìn về Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên cây phong, “Thế nào? Mở mang kiến thức chưa? Sợ hãi không?”

“Cũng tạm, chỉ là hương vị chỗ này khó ngửi một chút.” Vân Thanh Nhiễm vô cùng bình tĩnh nói, phản ứng của nàng đối với mọi thứ trước mắt vẫn như bình thường, không có bất kỳ biểu hiện bất an nào.

Nhưng máu tươi đầy đất khiến trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi gay mũi.

Về phần giết người, Vân Thanh Nhiễm không thích, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không, nếu hôm nay Hồng Dược không giết bọn hắn, bọn hắn trở về bẩm báo chủ tử của bọn hắn, tiếp đó sẽ có rất nhiều phiền toái theo nhau mà đến,

Hồng Dược đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Sợ à?”

Vân Thanh Nhiễm thản nhiên hồi đáp: “Cái này còn chưa đến mức, không phải lần đầu tiên thấy người chết, gần như cũng đã thành thói quen.”

“Ha ha…” Hồng Dược nhẹ nhàng cười, không biết vì sao, tươi cười ngày hôm nay của bà khiến Vân Thanh Nhiễm có một loại dự cảm không tốt, lại không thể nói rõ cụ thể là vấn đề ở chỗ nào.

“Còn có một nhóm người sắp tới, nhưng thời giờ của ta không nhiều.” Hồng Dược ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, như có suy nghĩ gì nói.

Hôm nay là mười lăm, ánh trăng rất tròn, cũng không đủ sáng, bởi vì bầu trời có không ít mây, che đi ánh sáng của trăng.

Vân Thanh Nhiễm không biết Hồng Dược nói thời gian không nhiều là có ý gì, đang nghĩ ngợi, thân thể đột nhiên chợt nhẹ, người đã bị Hồng Dược khiêng lên.

“Bà muốn làm gì?” Vân Thanh Nhiễm kinh hoảng hỏi.

“Nha đầu, công công* ngươi đuổi tới, ta đành phải chạy trốn trước.” Hồng Dược biết lần này người tới là Quân Vô Ý, cũng không thể để Quân Vô Ý phá hủy chuyện tốt cuối cùng của bà.

(*: cha chồng)

Kỳ thật trong nhóm người này không chỉ có Quân Vô Ý, còn có Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần hôm nay khăng khăng muốn tới giúp Quân Vô Ý, sợ Vân Thanh Nhiễm lo lắng, cố ý để lại Quân Kiệt bên ngoài phòng của hắn, nói hắn đã đi ngủ, kỳ thật không phải, hắn cùng Quân Vô Ý đến truy Hồng Dược.

Mới vừa rồi, lại có một nữ tử mất tích, cho nên bọn hắn xuất động đến tìm kiếm nữ tử kia, kết quả có manh mối chứng tỏ Hồng Dược ở trong rừng phong, cho nên bọn họ đuổi tới rừng phong này.

Quân Vô Ý biểu cảm rất nghiêm túc, trên khuôn mặt đã có tuổi nhưng vẫn tuấn dật phi phàm làm cho người khác không nhìn thấy vẻ ngưng trọng, ánh mắt của ông thâm thúy nhìn rừng phong trong màn đêm.

Kỳ thật Quân Vô Ý biết hành hung giết người đoạt đi tính mạng những nữ tử kia không phải là Hồng Dược, mà là một người hoàn toàn khác.

Nhưng chỉ cần Hồng Dược bị bắt, mặc kệ những người kia không phải bà ta giết, bà ta cũng khó thoát khỏi cái chết, bởi vì thứ người đang nắm quyền cần không phải là tìm ra hung thủ giết người, mà là bí mật trên người bà ta, một bí mật bất lão.

Đế vương, là người có được quyền lợi tối cao trên đời này, bọn hắn rất muốn đạt được thứ đồ khó lấy được, chính là vĩnh sinh bất tử, cho nên Hồng Dược bất lão bất tử thành đối tượng bọn hắn muốn đuổi bắt, vì thế Thương Lan giáo trở thành tà giáo ma giáo mà người người muốn giết.

Quân Vô Ý biết, hôm nay nếu ông cùng Hồng Dược thật sự chống lại, được lợi sẽ chỉ là những người muốn trường sinh bất lão.

Đi qua con đường nhỏ trong rừng phong, Mộc Bách Dương đi một mình, một mình ông đi con đường nhỏ trong núi, là vì tìm đến Hồng Dược, Hồng Dược cùng Vân Thanh Nhiễm hẹn gặp lại vào giờ Tý ba ngày sau ở trong rừng phong ông đã nghe thấy.

Sau khi bình tĩnh ba ngày, ông còn không biết ý nghĩ chân thật nhất trong lòng mình là cái gì, nhưng ông và Hồng Dược đã có một đứa con, đứa nhỏ còn đã trưởng thành, ông cảm giác mình cần phải tìm Hồng Dược nói chuyện.

Ở phía sau Mộc Bách Dương, còn đi theo một người, là Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu là theo dõi Mộc Bách Dương, nói đúng ra, ba ngày qua hắn một mực theo dõi Mộc Bách Dương, có lẽ là muốn hiểu rõ hơn về người có quan hệ một nửa huyết thống này với mình, có lẽ là vì mẫu thân mà hắn kính yêu nhất…

Theo ba ngày, không có gì đặc biệt, Mộc Bách Dương không phải một mình uống rượu giải sầu, thì là một mình chơi cờ, nếu không lại là trông nom đám thảo dược của ông ta.

Chỉ có một lần, lần nói chuyện với Quân Vô Ý, bởi vì Quân Vô Ý có mặt, Mộ Dung Tu không dám tới gần, cho nên bọn họ nói gì Mộ Dung Tu cũng không biết.

Đã ba ngày tới nay, đây là hành vi quái dị nhất của Mộc Bách Dương, ông ta lại một mình một người vào lúc trời tối chạy tới rừng phong này, đây là thời gian cùng địa điểm mà mẫu thân của hắn cùng Vân Thanh hẹn ước, ông ta đến tìm bọn họ làm gì?

Vừa nghĩ như vậy, Mộ Dung Tu qua ba ngày lần đầu tiên hiện thân, hắn chắn trước người Mộc Bách Dương.

“Ông muốn đi đâu?”

Mộ Dung Tu xuất hiện ngoài ý liệu của Mộc Bách Dương, bản thân Mộc Bách Dương không biết võ công, cho nên ông bị Mộ Dung Tu theo dõi vẫn chưa từng phát hiện.

“Con…” Mới mở miệng, Mộc Bách Dương lại không biết nói cái gì với Mộ Dung Tu.


Mộc Bách Dương biết, nam nhân trước mắt này là con trai ruột của mình… Hắn cũng đã cao lớn như vậy rồi, còn cao hơn ông…

Mình đã lớn tuổi đến vậy rồi, vẫn cho rằng đời này của bản thân sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, lại không ngờ tới mình còn có một đứa con, một đứa con đã trưởng thành…

“Nếu ông muốn đi gặp bà ấy, thì không cần, bà sẽ không muốn được gặp ông, ta cũng sẽ không cho phép ông đi gặp bà.” Việc hiện tại mà Mộ Dung Tu muốn làm chính là bảo vệ Hồng Dược, hắn tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới mẫu thân của hắn, cho dù là phụ thân của hắn cũng vậy, bà là người hắn kính trọng nhất trên đời này.

Đối mặt với lãnh đạm của Mộ Dung Tu, Mộc Bách Dương nhất thời nghẹn lời, ông không biết nên cùng với Mộ Dung Tu nói cái gì, đã nhiều năm như vậy, ông còn có tư cách gì đến nhận thức đứa con trai này đây? Mặc kệ năm đó giữa ông và Hồng Dược có những ân ân oán oán gì, ông và Hồng Dược rốt cuộc ai đúng ai sai, đứa nhỏ đều là vô tội, việc ông không có trách nhiệm của một phụ thân thì dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này.

Gió mát thoảng qua, đưa tới sự tươi mát trong núi, đồng thời cũng mang đến một mùi máu tươi dày đặc, mùi vị huyết tinh nồng đậm như vậy, đừng nói là Mộ Dung Tu, không phải người tập võ như Mộc Bách Dương cũng đã nhận ra.

Mộ Dung Tu cả kinh, lúc này cũng bất chấp Mộc Bách Dương, hướng về trên núi chạy đi.

Mộc Bách Dương cũng cùng đuổi theo.

Chờ hai người tới giữa rừng phong, thi thể đầy đất, đều là Hắc y nhân thân mặc quần áo màu đen.

Tại sao có thể như vậy?

Lúc Mộ Dung Tu đang tự hỏi, trên núi lại truyền tới dị động, như tiếng núi đá nổ tung, tựa hồ có chút không tầm thường.

Dị động này cũng kinh động tới nhân mã của Quân Vô Ý trú đóng ở ngoài rừng phong.

“Vương gia, trên núi có dị động, hiện tại chúng ta không phải nên hành động ư?”

Quân Vô Ý nhíu mày, thầm nghĩ, Hồng Dược ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì, vì cớ gì lại hiện thân, cố ý lưu lại tung tích để cho người khác biết hành tung của ngươi. Tựa hồ cố ý để cho người ta đến bắt ngươi, hiện giờ còn có dị động không tầm thường này, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?

Lấy Dịch Dung Thuật cùng võ công của Hồng Dược, bà có tâm muốn trốn, người khác làm sao có thể phát hiện được bà đây?

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ cấm quân trú đóng ở tại chỗ, không có mệnh lệnh của bổn vương không được chuyển dời phân ra.” Quân Vô Ý nói.

Mệnh lệnh như vậy rất kỳ quái, theo lý thuyết hẳn nên hạ lệnh cho mọi người lên bọc đánh mới phải, nhưng dưới mệnh lệnh của Quân Vô Ý, sẽ không có ai nghi ngờ.

“Thần Nhi, con đi lên cùng ta.” Quân Vô Ý hướng về phía Quân Mặc Thần nói.

Ông để đại quân đóng ở tại chỗ, chỉ tính toán cùng Quân Mặc Thần hai người lên núi.

Quân Mặc Thần gật đầu, không có dị nghị. Hôm nay Quân Mặc Thần không ngồi xe lăn, hắn đứng ở bên cạnh Quân Vô Ý, trong thân thể yếu nhược đó lại có sự cường đại mà người khác đều không tưởng tượng ra được.

Lúc này, ở nơi phát sinh dị động kia.

Vân Thanh Nhiễm không biết mình nên tức giận hay phải như thế nào, “Lúc bà rót thất tuyệt Thương Lan lên ta đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”

Vân Thanh Nhiễm nói chuyện đồng thời ánh mắt dừng ở tấm lưng Hồng Dược dựa vào thân cây kia, hơi thở mỏng manh, dung mạo của bà cùng vừa rồi đã hoàn toàn bất đồng, bà lúc này mặt đầy nếp nhăn, già nua cực kỳ. Bộ dạng này khuôn mặt này, nhìn qua giống như một lão nhân đã bát tuần, lần này xem ra đã già nua đi năm sáu chục tuổi.

Nhưng trên mặt Hồng Dược cũng mang theo tươi cười thỏa mãn, “Nha đầu, sư phụ của ngươi là ta cũng sắp chết rồi, ngươi không thể không hung ta được à?”

Sắp chết, Hồng Dược vẫn còn có tâm nói giỡn.

Bà sắp chết rồi, trước khi chết đem công lực cả đời truyền thụ cho Vân Thanh Nhiễm, cả toàn bộ trọng trách cũng đặt lên thân Vân Thanh Nhiễm, đây rốt cuộc là phúc hay là họa còn rất khó nói.

Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất, nhìn Hồng Dược đã gần hơi thở mong manh, thanh âm trầm thấp rất nhiều, “Vì sao phải làm như vậy?”

Hồng Dược suy yếu cười một tiếng, “Nghe này, người ngoài sở dĩ gọi Thương Lan giáo là tà giáo, cùng với thất tuyệt Thương Lan có quan hệ rất chặt chẽ, người tụ thành thất tuyệt Thương Lan, có thể bảo trì dung nhan không già, nhưng cũng chỉ là dung nhan không già mà thôi, không già không có nghĩa là sẽ không chết, khi tuổi tác tới sẽ phải về Hoàng Tuyền, đại nạn của ta chính là hôm nay.” Hồng Dược chết không phải bởi vì truyền công lực cho Vân Thanh Nhiễm, mà là bà nhất định phải chết, cho dù công lực còn ở trên người, bà vẫn sẽ chết vào khuya hôm nay, duy nhất khác nhau là, lúc bà chết là tuổi trẻ thân thể mỹ mạo hay là bộ dạng già nua hiện tại.

“Người đời đều cho rằng giáo chủ Thương Lan giáo luyện được tà công bất lão bất tử, kỳ thật trên đời này nào có phương pháp bất lão bất tử dễ dàng vậy, chẳng qua là si tâm vọng tưởng mà thôi. Trong bốn phương, không thiếu người muốn đoạt lấy thất tuyệt Thương Lan, ngay cả tà giáo khắp nơi tuyên dương ta, đến giết giết chúng ta, kỳ thật cho dù ta dâng thất tuyệt Thương Lan lên bằng hai tay, bọn hắn vẫn không có cách nào tu luyện, chỉ người nào được Thông Linh Bảo Ngọc cho phép mới có năng lực kế thừa thất tuyệt Thương Lan.”

“Ha ha a…” Nói xong, Hồng Dược đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi hiện tại trốn cũng trốn không thoát, vị trí giáo chủ Thương Lan giáo đã là của ngươi, đừng nghĩ mình có thể thoát khỏi, linh xà đặc hữu của Thương Lan giáo chúng ta có thể phân biệt được ra ngươi, ngươi trốn không xong đâu.” Hồng Dược tiếp tục cười, “Ta cả đời này sống đủ rồi, tiếc nuối duy nhất là ta giao sai chân tâm.”

Đó là nỗi hận cả đời, đau đớn cả đời của Hồng Dược.

“Nha đầu, nếu có một ngày, ngươi gặp được một người nam nhân, hắn không để ý thân phận của ngươi, không để ý ngươi rốt cuộc là ai, không để ý ngươi ở trong mắt thế nhân là hạng người gì, vậy theo hắn đi, cùng hắn an an ổn ổn mà sống.”

Vân Thanh Nhiễm thấy Hồng Dược thâm trầm bi ai, gật gật đầu, bất kệ nàng có đồng ý với lời Hồng Dược nói hay không, giờ khắc này nàng cũng không muốn làm trái Hồng Dược.

“Nha đầu, ta đem Tu Nhi phó thác cho ngươi, sau này ngươi hãy chiếu cố nó thật tốt. Tuy rằng tuổi của nó còn lớn hơn ngươi, còn là người rất ngu ngốc, không biết vì sao tính khí lại không giống phụ thân nó, sau này nhất định sẽ phải chịu khổ, có ngươi giúp đỡ nó, ta tương đối yên tâm.”

Giờ khắc này, người mà Hồng Dược luyến tiếc nhất chính là Mộ Dung Tu, bà rất muốn nhìn Mộ Dung Tu nhiều hơn nữa, nhưng bà không thể, bà không muốn mình chết ở trước mặt Mộ Dung Tu, bà không muốn hắn bởi vì cái chết của bà mà khổ sở, lúc bà còn sống đã không mang đến vui vẻ cho hắn, ít nhất lúc chết đừng làm cho hắn thống khổ.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Ta biết, bà yên tâm đi.” Vân Thanh Nhiễm cũng có tâm, đối mặt với Hồng Dược như vậy, nàng không nói được lời cự tuyệt. Người trước khi chết, nên để bà ra đi được an nghỉ.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm gật đầu, Hồng Dược chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt an tường.

Nữ ma đầu, lão yêu quái trong mắt thế nhân, ngay một khắc này, vĩnh viễn ngủ say. Mà tân chủ của Thương Lan giáo, đã ra đời ở đêm nay, Vân Thanh Nhiễm hết sức bị động dưới tình huống này, từ Thiếu chủ thành giáo chủ.

Mộc Bách Dương cùng Mộ Dung Tu bị tiếng phá hủy không tầm thường kia hấp dẫn tới đây, vội vàng tới nơi, lại không kịp gặp Hồng Dược một lần cuối.

Khuôn mặt Hồng Dược đã không còn như dĩ vãng, già nua đến gần như khiến người ta không nhận ra, Mộc Bách Dương tiến lên, thân thể không nhịn được run rẩy, yêu nhau hai năm, hận nửa đời người, cuối cùng bà chết, thế nhưng ông lại ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được!

Trong lúc nhất thời, tất cả hận ý, đều biến mất, người cũng chết rồi, còn có gì để hận đây… Mộc Bách Dương run rẩy ngồi xuống, đem thi thể của Hồng Dược gắt gao ôm vào trong ngực của mình, rơi lệ không dứt.

Thân thể Mộ Dung Tu không ức chế được run rẩy, mẫu thân của hắn, người mà hắn kính yêu nhất cả đời này… đang ngủ say… Hắn không cách nào tiếp nhận được chuyện như vậy, nước mắt không bị khống chế từ trong vành mắt của hắn trào ra, tim hắn lạnh thấu, so với cơn gió lạnh trên ngọn núi này còn lạnh hơn ba phần.

Vân Thanh Nhiễm tiến lên vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tu, nàng biết Mộ Dung Tu rất thương tâm, “Lúc bà đi rất an tường.”

Vân Thanh Nhiễm không biết an ủi người khác, nàng chỉ trần thuật sự thật mà nàng đã thấy cho Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu vươn cánh tay gắt gao ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, “Nói cho ta biết, bà cuối cùng nói với ngươi những gì, nói cho ta biết…”

Vân Thanh Nhiễm không đẩy Mộ Dung Tu ra, hiện tại người đang ôm nàng chẳng qua là một đứa con mất đi mẫu thân, huống chi hắn vẫn cho rằng nàng là nam tử, Vân Thanh Nhiễm đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Mộ Dung Tu, “Bà nói, muốn ngươi sống thật tốt, ngoan ngoãn, cưới một nương tử, sinh ra cục cưng, hồn thiêng của bà sẽ luôn luôn làm bạn với ngươi, muốn ngươi đừng thương tâm vì bà.”

Cách hai người bọn họ không xa, Quân Mặc Thần mới vừa đuổi tới, xa xa, hắn chứng kiến Vân Thanh Nhiễm cùng Mộ Dung Tu đang gắt gao ôm nhau…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui