Quân Mặc Thần sau khi xúc động đi qua thì thu tâm, “Khụ khụ, canh giờ không còn sớm, ái phi đi nghỉ ngơi sớm đi, còn về nhẫn ngọc của bản thế tử, ái phi nhớ sớm lấy về.”
Quân Mặc Thần khoan thai rời khỏi phòng Vân Thanh Nhiễm, kỳ thật, bóng hình xinh đẹp phía sau khiến hắn có chút không cam lòng rời đi.
Quân Mặc Thần trở về gian phòng của mình, thì gọi Quân Kiệt đến đây một chuyến.
“Gia, người có chuyện gì cần phân phó à?”
“Đi tìm một tử tù, dịch dung thành bộ dáng thế tử phi lúc mặc nam trang, để cho hắn chết ngay trước mặt mọi người đi.” Quân Mặc Thần phân phó. Hắn đây là vì miễn trừ hậu hoạn.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm cho Lục Trúc trở về thì Quân Mặc Thần đã sai người đi nghe ngóng tình huống, đại khái biết được chuyện phát sinh ở Trân Thúy các ngày hôm nay, phải biết rằng chuyện này một chút cũng không khó, quần chúng vây xem nhiều như vậy đều nhìn thấy cả, lúc này toàn bộ dân chúng kinh thành sợ là đều biết, chỉ là bọn họ không biết cái người đem Dung trắc phi hung hăng trêu chọc một phen kia thật ra là thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương.
Bởi vì không tìm được Vân Thanh Nhiễm, cho nên Quân Mặc Thần lo lắng cả đêm, thiếu chút nữa lại muốn đích thân xuất môn tìm Vân Thanh Nhiễm.
Hiện giờ Vân Thanh Nhiễm đã bình an trở về, một lòng của Quân Mặc Thần cũng an định lại.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Quân Kiệt lĩnh ý chỉ của Quân Mặc Thần lập tức khởi hành đi xử lý.
Ngày thứ hai, về chuyện của Vân Yên Nhiên, hoàng thượng cuối cùng cũng ra quyết định, ông cho triệu người Vân gia vào cung, ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng có phần, bởi vì, dù sao Vân Thanh Nhiễm cũng là tỷ tỷ Vân Yên Nhiên.
Vân Thanh Nhiễm tính toán tự mình một người tiến cung, nói thật tất cả mọi người đều không muốn để Quân Mặc Thần bôn ba, thân thể của Quân Mặc Thần thực sự không thích hợp cho việc đi lại gây sức ép, mặc dù chính hắn lại luôn không coi là chuyện gì.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở cửa Kim Dật Hiên, nhìn thấy Quân Mặc Thần trước người nàng.
“Thế tử gia, thân thể ngài không tốt, ở lại vương phủ đi, hôm nay chẳng qua hoàng thượng muốn truyền xuống đối kết quả xử lý cuối cùng của muội muội thần thiếp, không có chuyện lớn gì đâu, hoàng thượng cho triệu thần thiếp tiến cung chỉ đơn giản là thông báo thần thiếp một tiếng, thế tử gia ngài cứ an tâm ở lại vương phủ được rồi.”
“Khụ khụ, ái phi đây là đang đau lòng bản thế tử ư?” Quân Mặc Thần giống như lơ đãng hỏi han, kỳ thật trong lòng hắn mang theo chờ mong hỏi Vân Thanh Nhiễm vấn đề này.
Vân Thanh Nhiễm đối với việc Quân Mặc Thần hỏi ra vấn đề này thì cảm thấy không còn gì để nói, nàng quan tâm hắn một chút cũng không có gì không đúng, cách mạng hữu nghị của bọn họ trời đất chứng giám! Nhưng giới hạn ở hữu nghị, không hề liên quan đến tình cảm vợ chồng.
“Quên đi, nếu ngươi muốn đi, thì cùng đi với ta, ta cũng không ngăn cản ngươi.”
“Khụ khụ, ái phi nói như vậy, bản thế tử rất tổn thương.”
“Quân Mặc Thần!” Hắn một vừa hai phải thôi chứ! Lần đầu tiên nàng chứng kiến có người bị tổn thương tâm hồn thì trên mặt vẫn cười đấy.
“Khụ khụ, ái phi, thân là phi tử của bản thế tử thì không thể gọi thẳng tục danh bản thế tử được.” Quân Mặc Thần cố ý cường điệu, kỳ thật hắn càng thích Vân Thanh Nhiễm gọi thẳng tên của hắn, mà không phải xưng hô xa cách với hắn là thế tử gia, còn nàng tự xưng là thần thiếp.
“Ngươi còn nói lời vô ích thì ta sẽ bị muộn cho coi.” Hoàng thượng triệu đến mà đi muộn thì so với việc đến muộn lúc làm việc sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn nhỉ?
Quân Mặc Thần cười yếu ớt một chút, hắn cực kỳ yêu khuôn mặt nhỏ nhắn mang chút buồn bực của nàng.
Sau khi Quân Mặc Thần sai hạ nhân chuẩn bị một phen thì cùng Vân Thanh Nhiễm một đường tiến cung.
Trong đại điện, phía trên nhất là hoàng thượng Dạ Hoằng Nghị cao cao tại thượng, người ngồi ở bên cạnh hoàng thượng là thái hậu nương nương, so với đêm hôm đó, thần sắc hôm nay của thái hậu tốt hơn rất nhiều.
Mà người quỳ ở đại điện đối diện là Vân Yên Nhiên, cách một ngày, gặp lại Vân Yên Nhiên, chỉ cảm thấy đã là một bộ dáng khác rồi, trên mặt của nàng ta không còn hào quang cùng kiêu ngạo ngày xưa, tóc có chút hỗn độn, còn có một cọng rơm cắm ở bên trước, lúc vào ngục quần áo vẫn trắng tinh, hiện giờ đã trắng đen loang lổ.
Bộ dáng này của Vân Yên Nhiên, đâu còn nửa phần bộ dạng đại mỹ nhân nhất nhì kinh thành ngày xưa nữa?
Một trong đương sự làm chuyện này là Dạ Minh Uyên đứng ở bên người Vân Yên Nhiên, sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn, chuyện này hắn cũng coi như là người bị hại từ đầu đến đuôi.
Ở đại điện bên cạnh, theo thứ tự là Vân Viễn Hằng, Vân Tử Hy, cùng với Thác Bạt Kỳ và Thác Bạt Yến từ Đảng Ngụy tới. Vân Viễn Hằng thoạt nhìn có chút khẩn trương, không giống vẻ bình tĩnh ngày trước, lúc Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm thì gật đầu chào nàng.
Hôm nay phu nhân Vân Viễn Hằng chưa tới, ở hoàng triều Thịnh Vinh, chính thê của thần tử dưới tình huống nhất định thì có tư cách ra vào đại điện, nói thí dụ như hiện tại.
Mẫu thân Vân Thanh Nhiễm là tự mình không muốn tới, Vân Viễn Hằng cũng sợ phu nhân của mình không chịu nổi nên không để bà đến.
Vân Thanh Nhiễm thấy tình huống này, thầm nghĩ, thật đúng là đã tới muộn, không có biện pháp, đồng hành cùng Quân Mặc Thần, xe ngựa nhất định phải đi chậm bằng không Quân Mặc Thần sẽ không thoải mái.
“Khụ khụ khụ, thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu nương nương.” Quân Mặc Thần mang theo Vân Thanh Nhiễm hành lễ với hoàng thượng cùng thái hậu.
Hoàng thượng cũng không trách cứ Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đến muộn, bởi vì hoàng thượng cũng biết tình huống của Quân Mặc Thần.
“Ái khanh hãy bình thân, trẫm đang tiến hành xét hỏi lần cuối đối với công chúa Yên Nhiên, ái khanh ở một bên lắng nghe là được rồi.” Thái độ của hoàng thượng đối với Quân Mặc Thần luôn rất tốt.
“Tạ hoàng thượng.” Quân Mặc Thần dẫn Vân Thanh Nhiễm đến một bên dự thính.
“Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho thế tử gia.” Hoàng thượng lại nói.
Đãi ngộ của thế tử gia chính là vô cùng tốt, người khác đều đứng, mà thế tử gia lại có thể ngồi.
Chỗ ngồi của Quân Mặc Thần được đặt ở khoảng cách gần vị trí của hoàng đế, Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên tay trái Quân Mặc Thần, Vân Viễn Hằng thì lại ở bên trái Vân Thanh Nhiễm.
Vân Viễn Hằng còn cách Vân Thanh Nhiễm thấp giọng hỏi Quân Mặc Thần, “Thế tử gia, điểm tâm kia ngài đã đưa tiểu nhi rồi chứ?” Vân Viễn Hằng lại một lần nữa hướng Quân Mặc Thần xác nhận, hi vọng có được câu trả lời khẳng định, sợ sự tình không được làm thỏa đáng.
Hiện ở trong lòng ông vẫn rất không yên.
“Ừ, đưa rồi.” Trên mặt Quân Mặc Thần không có biểu tình đặc thù gì, rất bình tĩnh trả lời vấn đề của Vân Viễn Hằng.
Tảng đá trong lòng Vân Viễn Hằng xem như hoàn toàn rơi xuống, nếu như ông ta biết Quân Mặc Thần mặc dù có đưa điểm tâm vào, nhưng không thật sự cho Vân Yên Nhiên thưởng thức, còn ở ngay trước mặt Vân Yên Nhiên phá hủy chúng, đây cũng chính là nguyên nhân mà giờ phút này Vân Yên Nhiên tuyệt vọng như vậy.
“Công chúa Yên Nhiên, đem quá trình ngày ấy ngươi sử dụng Y Lan Y Lan thế nào, dụ dỗ Cửu hoàng tử ra sao nói rõ ràng tất cả ra, nếu có nửa lời nói dối, trẫm không chỉ truy cứu trách nhiệm của ngươi, cha mẹ ngươi cũng phải gánh chịu trách nhiệm liên quan tương ứng!” Giọng nói hoàng thượng hùng hậu mạnh mẽ, lộ ra uy nghiêm vô thượng.
Lời hoàng thượng nói khiến thân mình Vân Yên Nhiên không tự chủ co rúm lại một chút, nàng ta dùng thanh âm run rẩy trả lời vấn đề của hoàng thượng, “Hồi, hồi hoàng thượng, ngày đó ta ta, ta…”
Vân Yên Nhiên không biết phải trả lời hoàng thượng thế nào, vừa mở miệng đã không nhịn được run rẩy, nàng không muốn nói, cũng không dám nói…
“Ngươi không nói, để ai gia thay ngươi nói,” Thanh âm thái hậu lạnh lùng nói, “Ngày ấy ngươi thừa dịp thủ vệ điện Tử Ngọc không chú ý, mang theo Y Lan Y Lan mà trước đó ngươi đã chuẩn bị tốt chạy vào điện Lăng Vân, lẻn vào tẩm cung Cửu hoàng tử, hơn nữa ở trong tẩm cung Cửu hoàng tử đốt Y Lan Y Lan lên, lúc Cửu hoàng tử say rượu quay về tẩm cung nghỉ ngơi thì hít vào Y Lan Y Lan tràn ngập trong phòng, gian kế của ngươi đã thực hiện được, có phải hay không?”
Thanh âm của thái hậu càng ngày càng lạnh, càng ngày càng rét, cơ hồ khiến không khí cả đại điện đều ngưng kết.
Vân Yên Nhiên vốn đã rất sợ, nghe thái hậu nói xong, nàng ta lại càng sợ tới mức ngất tại đương trường.
Thái hậu nói rất đúng sự thật, ai cũng không có cách nào phản bác, cho dù Vân Yên Nhiên ngất đi cũng không thay đổi được sự thật này.
“Hoàng thượng, chuyện này không cần thẩm tra lại, công chúa Yên Nhiên tự tiện sử dụng cấm thuốc trong cung, đầu độc hoàng tử, dụ dỗ hoàng tử cùng nàng ta làm chuyện sai lầm, nên luận tội xử phạt!” Thái hậu ngoan lệ nói.
Đúng lúc này, Vân Viễn Hằng đứng ra, “Khởi bẩm hoàng thượng, khởi bẩm thái hậu nương nương, tiểu nữ lần này phạm phải sai lầm lớn, thần xấu hổ vạn phần, không dám thỉnh cầu hoàng thượng cùng thái hậu tha thứ tiểu nữ, nhưng mà…” Vân Viễn Hằng dừng một chút, đau lòng nhìn thoáng qua Vân Yên Nhiên té xỉu ở trên sàn nhà lạnh lẽo của đại điện, “Tuy nói tiểu nữ cùng Cửu điện hạ vào lúc Cửu điện hạ không thanh tỉnh… Chỉ sợ vạn nhất đã gieo xuống mầm tai hoạ, việc này…”
Vân Viễn Hằng nói đến nước này cũng đã đủ để hoàng thượng cùng thái hậu hiểu được ý tứ của ông ta.
Nhất thời, sắc mặt thái hậu biến đổi, đích xác, nếu Vân Yên Nhiên thực sự mang thai tử tôn hoàng thất, vậy cũng không thể tùy tùy tiện tiện hạ chỉ giết được! Lúc trước thái hậu chỉ lo chuyện Y Lan Y Lan cùng việc hòa hoãn với Đảng Ngụy, đều đã quên còn có thể xảy ra sự tình này.
Hiện giờ các hoàng tử của hoàng triều Thịnh Vinh đều đã trưởng thành, nhưng bất kể là đã đại hôn lấy chánh phi hay chưa, đến nay cũng chưa ai vì hoàng triều Thịnh Vinh sinh hạ tử tôn, khiến thái hậu cùng hoàng thượng rất sốt ruột.
Nếu thật sự mang thai, đứa nhỏ này không thể không cần!
Mà hiện giờ sự tình vừa mới qua đi không bao lâu, cho dù tuyên thái y cũng không xem ra cái gì.
Vậy nên làm thế nào cho phải?
Hoàng thượng cùng thái hậu đều bởi vì việc này mà dao động.
Hoàng thượng cân nhắc một lúc lâu sau, “Hành vi phạm tội lần này của công chúa Yên Nhiên là thật, luận tội xử phạt, nhưng niệm tình Vân khanh gia ra sức vì nước lao khổ công cao, miễn tử tội cho công chúa Yên Nhiên, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, kể từ hôm nay công chúa Yên Nhiên bỏ danh hào công chúa, biếm làm bình dân, cho vào tông miếu xuất gia làm ni, chung thân không được rời khỏi tông miếu một bước, cả đời làm bạn trước thanh đèn cổ Phật, cầu phúc cho hoàng triều Thịnh Vinh ta.”
Nghe vậy tâm Vân Viễn Hằng thoáng trấn an một chút, ít nhất mạng là bảo toàn, chỉ cần lúc Yên Nhiên ở tông miếu xuất hiện dấu hiệu mang thai, hoàng thượng cùng thái hậu sẽ đón con bé hồi cung dưỡng thai, ông cũng có lý do gặp lại Yên Nhiên, đến lúc đó hết thảy lại bàn bạc kỹ hơn.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Vân Yên Nhiên còn hôn mê ở trên đại điện, nói: “Người đâu, tuyên thái y, chẩn trị cho Vân Yên Nhiên.” Cứ nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo như vậy, cho dù có thể có hài tử thì cũng không còn.
Thái y đến, bắt mạch cho Vân Yên Nhiên, kỳ thật Vân Yên Nhiên chỉ bị dọa bất tỉnh, thái y bấm nhân trung của Vân Yên Nhiên, lại cho Vân Yên Nhiên ngửi dược vật gay mũi, nàng ta rất nhanh đã tỉnh lại.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bệnh của Vân Tam tiểu thư đã không còn đáng ngại,” Thái y hướng Hoàng thượng bẩm báo, “Nhưng mới vừa rồi lúc thần bắt mạch cho Vân Tam tiểu thư đã phát hiện một chuyện rất kỳ quái, không biết có nên nói hay không.”
“Cứ nói đừng ngại.” Hoàng thượng rất tò mò chuyện thái y nói kỳ quái là cái gì.
“Trước kia Vân Tam tiểu thư dường như có dùng một ít dược vật tuyệt dựng, trong vòng vài năm tới Vân Tam tiểu thư cũng khó có khả năng sinh dục, dược vật này bình thường được những phụ nhân có tuổi sử dụng, thần không rõ vì sao Vân Tam tiểu thư sẽ dùng dược vật như thế.”
Loại dược vật này hậu phi trong cung cũng có người dùng qua, thái y cũng từng cấp một ít cho cung phi lớn tuổi đã có con nối dõi dùng loại này thuốc, cho nên rất khẳng định.
Nữ nhân một khi đã lớn tuổi còn sinh dục thì vô cùng nguy hiểm, nữ nhân lớn tuổi sinh đẻ cùng với việc gặp Diêm Vương chỉ cách một tầng sa mỏng mà thôi.
Lời nói của thái y đã ngoài dự liệu của mọi người, trừ bỏ Vân Thanh Nhiễm.
Ngay cả Vân Viễn Hằng cũng choáng váng, tại sao có thể như vậy? Yên Nhiên của ông khi nào thì dùng dược vật tuyệt dựng chứ? Cứ như vậy chẳng phải là toàn bộ mọi chuyện đều bị ngâm bọt nước cả sao? Cho dù là hoàng thượng miệng vàng lời ngọc không sửa đổi xử phạt với Vân Yên Nhiên, vậy Vân Yên Nhiên cũng nhất định không có cơ hội rời khỏi tông miếu! Hết thảy đều xong rồi!
Quân Mặc Thần nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên cạnh hắn, trong ánh mắt mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ như đang nói, là nàng làm, đúng không?
Vân Thanh Nhiễm khẽ cười với Quân Mặc Thần, không hề phủ nhận.
Quân Mặc Thần cũng cười theo, hắn cười rất mỏng cũng rất nhanh, chỉ chớp mắt lại thu vào, cũng không biết hắn rốt cuộc đang cao hứng cái gì.
Bên kia Vân Yên Nhiên vừa mới tỉnh lại, nghe được lời nói của thái y lại như gặp sấm sét giữa trời quang, một lần nữa ngất đi.
“Thôi thôi, người đâu, mang Vân Yên Nhiên đi!” Hoàng thượng chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, không muốn lại nhìn thấy Vân Yên Nhiên.
Vân Viễn Hằng trơ mắt nhìn Vân Yên Nhiên bị hai thị vệ mang ra khỏi đại điện, tâm như bị đao cứa, nhưng ông lại không có cách nào, không có cách nào đi cứu con bé.
Vân Viễn Hằng lập tức hư thoát, đã không còn khí lực, cũng không có tâm tình, ông lui trở lại một bên, Vân Tử Hy đỡ ông, phòng ngừa ông té xỉu.
Sau khi Vân Yên Nhiên bị mang đi, Thác Bạt Kỳ đứng ra nói chuyện, “Khởi bẩm hoàng thượng, không biết chuyện hòa thân giữa quý quốc cùng Đảng Ngụy ta còn giữ lời hay không?”
Hai ngày này, Thác Bạt Kỳ cùng Thác Bạt Yến đã biết Vân Yên Nhiên cũng không phải là công chúa thật sự, vì danh dự hoàng thất, hoàng thượng báo cho hai người chân tướng sự tình, cũng hứa hẹn nguyện ý bồi thường.
“Tự nhiên là giữ lời.” Về chuyện Vân Yên Nhiên không phải công chúa thực bị vạch trần, hoàng thượng hổ thẹn trong lòng, chỉ cần Đảng Ngụy đưa ra yêu cầu hợp lý, hoàng thượng đều sẽ nhận.
“Nếu công chúa quý quốc không thể đến Đảng Ngụy ta, không bằng để Yến công chúa của Đảng Ngụy ta gả cho thế tử gia các người, không biết hoàng thượng có đồng ý hay không?” Thác Bạt Kỳ nói.
Khó có được Thác Bạt Kỳ nguyện ý nói yêu cầu, còn là yêu cầu không quá phận, hoàng thượng tự nhiên là cao hứng, nếu như đối phương nói muốn ông đem công chúa chân chính gả đi, ông cũng không có cách nào cự tuyệt, có điều như vậy ông ngược lại sẽ rất đau lòng, công chúa Thiên Duyệt chính là nữ nhi bảo bối duy nhất của ông và hoàng hậu.
“Không biết Yến công chúa coi trọng vị thế tử nào?” Hoàng thượng mặt rồng hoà nhã, kiên nhẫn dò hỏi.
“Muội muội của bổn hoàng tử muốn gả không phải ai khác, chính là vị thế tử gia bên này, thế tử Quân Mặc Thần của phủ Trấn Nam Vương.” Thác Bạt Kỳ chỉ vào Quân Mặc Thần ở một bên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...