Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Tác giả: Liệt Khuyết
Edit: Y Giai
“Thế tử gia xin yên tâm, thần thiếp tuyệt đối không có ý tứ này.” Vân Thanh Nhiễm nói xong động tác cởi quần áo cho Quân Mặc Thần hơi thô bạo một chút.

Thậm chí trực tiếp lấy tay kéo quần áo mà Quân Mặc Thần chưa cởi bỏ, đương nhiên ngón tay xẹt qua trên da thịt trần trụi của Quân Mặc Thần, khiến động tác vốn thô bạo lại mang theo hương vị bất thường.

“Ái phi, nàng làm bản thế tử đau.” Quân Mặc Thần lấy thanh âm cực kỳ suy yếu cùng với ngữ điệu cực kỳ ủy khuất oán hờn nói với Vân Thanh Nhiễm.

Đau á? Cũng còn chưa đến mức đó, Quân Mặc Thần hiển nhiên cố ý kêu lên như vậy.

Vân Thanh Nhiễm cong miệng, sau đó đổi sang loại động tác thoáng ôn nhu lột sạch quần áo cho Quân Mặc Thần. Cởi quần áo mà thôi, văn minh thì là cởi, mà thô bạo một chút cũng là cởi.

Ngày đại hôn, Vân Thanh Nhiễm cũng từng cởi quần áo cho Quân Mặc Thần, nhưng lần đó chỉ cởi đến áo đơn là được rồi, chứ không cởi sạch, lần này Vân Thanh Nhiễm lại đem Quân Mặc Thần lột sạch sẽ.

Nhìn thấy lồng ngực nam giới gần sát, Vân Thanh Nhiễm đột nhiên cảm thấy gương mặt mình có chút hồng hồng. Đây cũng không phải là nàng quái đản, nàng một nữ nhân trưởng thành đối mặt với một mỹ nhân lồng ngực trần trụi, hơi ngượng ngùng một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngay cả ông trời cũng sẽ tha thứ cho nàng!

Vốn tưởng rằng Quân Mặc Thần luôn sinh bệnh, trên người thế tử gia suy yếu như vậy nhất định sẽ gầy còn da bọc xương, nhưng vừa cởi ra nhìn qua mới phát hiện Quân Mặc Thần tuy không cường tráng, nhưng cũng không phải người gầy trơ xương, nơi nào nên có da có thịt thì đều có đủ, rất cân xứng, bắp thịt không rõ ràng cũng không thể dùng gầy yếu để hình dung, nhưng lại rất mê người.

Làn da của hắn rất trắng, cũng rất nhẵn mịn, nữ nhi gia nuôi ở khuê phòng cũng không có làn da tốt như hắn, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.

Trời cao trừ việc để cho hắn vừa sinh ra đã mắc phải căn bệnh này, thì phương diện khác đối với hắn vẫn rất không tệ!

“Ái phi nàng nhìn vừa lòng chứ?” Quân Mặc Thần mỉm cười, cúi đầu nhìn chăm chú vào Vân Thanh Nhiễm ở trước người hắn, sau khi nàng cởi y phục của hắn xong rồi không ngờ lại quang minh chính đại đánh giá thân hình của hắn! Phát hiện này khiến Quân Mặc Thần có chút đắc ý.

“Ừ, rất thỏa mản.” Vân Thanh Nhiễm thành thật trả lời, thật sự đúng là tương đối thành thực, không phải chỉ là nhìn chằm chằm vào lồng ngực của hắn hơi lâu một chút thôi sao, có gì phải mất mặt, Vân Thanh Nhiễm thoải mái thừa nhận.

“Ha ha…” Quân Mặc Thần nở nụ cười. “Ái phi vẫn nên đỡ bản thế tử đi tắm đi.”

Thân thể thế tử gia không tốt, quần áo cởi hết cũng không phải là để đứng yên ở bên ngoài thế này.

Vân Thanh Nhiễm dìu Quân Mặc Thần, nàng và thân thể hắn không thể tránh khỏi mà tiếp xúc, là tiếp xúc với khoảng cách bằng không, tay nàng trực tiếp phủ lên cánh tay trơn nhẵn của hắn.

Bồn tắm rất cao, bên cạnh đã dọn ghế để Quân Mặc Thần đi lên.

Quân Mặc Thần lung la lung lay bước lên ghế, mỗi một lần lay động đều giống như sắp ngã xuống tới nơi, thân thể lại càng thêm tới gần Vân Thanh Nhiễm.

Hắn rõ ràng là đang giả bộ!

Thử hỏi một nam nhân có khinh công tuyệt đỉnh đạp tuyết không vết, lướt nhẹ trên cỏ như vậy sao có thể không đi vào được bồn tắm cao đến ngang ngực được?

Quân Mặc Thần lung lay liên lụy đến Vân Thanh Nhiễm cũng bị hắn biến thành lung lay theo.


Theo mức độ lay động càng lúc càng dữ dội, chỉ nghe “Bùm ——” một tiếng.

Kèm theo bọt nước văng khắp nơi, hai người đồng thời rơi vào trong thùng tắm, bọt nước tóe ra làm ướt sàn nhà trong phòng, bọt nước văng lên cao cao thiếu chút nữa chạm tới xà nhà.

Vân Thanh Nhiễm từ trong nước đứng lên, “Ngươi, ngươi…” Vân Thanh Nhiễm muốn mắng Quân Mặc Thần, lại không mắng ra khỏi miệng được, thân thể của hắn yếu ớt cũng là chuyện không có cách nào. Không tính toán với hắn!

“Ái phi, là bản thế tử liên luỵ đến nàng…” Quân Mặc Thần dùng vẻ mặt có lỗi nói.

“Quên đi.” Vân Thanh Nhiễm bỏ qua, đang muốn từ trong thùng tắm đứng lên, thân mình vừa rời khỏi mặt nước, quần áo nàng bị làm ướt gắt gao dán ở trên người, không ngờ gấm Thiên Tàm tốt nhất sau khi ngâm ở trong nước lại trong suốt như thế.

Vân Thanh Nhiễm lập tức trở vào trong nước.

Nước trong thùng tắm không trong, mà mang theo một chút màu sắc nâu đậm, là bởi vì những thảo dược được để vào trong đó, vị thuốc đông y nồng đậm không ngừng từ trong nước tản ra, Vân Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người mình cũng lây dính loại hương vị này.

“Ái phi, nàng làm sao vậy?” Quân Mặc Thần biết rõ còn cố hỏi, hắn đương nhiên biết Vân Thanh Nhiễm vì sao không thể đứng lên.

“Không có gì, ta cảm thấy ở trong thùng giúp ngươi tắm sẽ càng thuận tiện hơn, thế tử gia ngươi nói có phải không?” Vân Thanh Nhiễm nói dối không cần bản nháp.

Vân Thanh Nhiễm trái lại rất bình tĩnh, cùng ở trong thùng tắm với Quân Mặc Thần, còn có thể vì bản thân mà tìm ra một lý do rất không tệ.

“Đương nhiên, ái phi nói làm sao có thể sai được.” Quân Mặc Thần còn hùa theo đồng ý, nàng ngay cả tìm lý do cũng có phong cách như vậy.

Bồn tắm vốn là để cho một người tắm rửa, hai người chen vào, nhất thời có vẻ đặc biệt chật chội, thân thể hai người không thể tránh khỏi việc tiếp xúc ở mức độ lớn, nói thí dụ như chân bọn họ ở dưới nước, có xu thế quấn lấy nhau.

“Ái phi, còn không mau giúp bản thế tử tắm rửa?” Quân Mặc Thần thúc giục, hai mắt hơi nhắm lại, chờ hưởng thụ Vân Thanh Nhiễm phục vụ.

Vân Thanh Nhiễm thầm oán niệm một phen, hắn thật đúng là đem nàng trở thành thê tử của hắn rồi? Được thôi, ta lau, ta lau, lỡ lột mất một tầng da nàng cũng không chịu trách nhiệm.

Lồng ngực trần trụi của hắn ở trước mặt nàng, nàng còn phải đích thân tiến hành chà lau đối với thân thể hắn…

Quân Mặc Thần thoạt nhìn hai mắt nhắm nghiền, kì thực để lại một cái khe nhỏ trộm nhìn nhất cử nhất động của Vân Thanh Nhiễm, không bỏ qua mỗi một hành động của nàng.

Lực chú ý của Vân Thanh Nhiễm đều ở trên tay của nàng cùng với trên lồng ngực Quân Mặc Thần, không chú ý tới khóe miệng khẽ giương lên của tên nam nhân đang giả vờ nhắm mắt dưỡng thần hưởng thụ phục vụ của nàng.

“Khụ khụ, ái phi, vi phu không phải chỉ có mỗi trước ngực…” Quân Mặc Thần uyển chuyển nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm, không chiếu cố lau mỗi ngực của hắn, còn những nơi khác cũng cần cẩn thận chà lau sạch sẽ.

Lau thì lau đi, không nhìn vóc dáng cùng da thịt mê người của hắn là được rồi, coi hắn là một mô hình, một mô hình có độ cao giống thật, hiện giờ cần nàng lau sạch!

Vân Thanh Nhiễm đang định đổi chỗ mới, Quân Mặc Thần lại vươn tay kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong ngực của mình, khiến cả người nàng đều rơi vào trong ngực của hắn, hai cánh tay của hắn vây lấy nàng.


Thân hình Vân Thanh Nhiễm vốn nhỏ hơn Quân Mặc Thần rất nhiều, bởi vậy, cả người Vân Thanh Nhiễm đều bị Quân Mặc Thần bao trọn.

Quân Mặc Thần cúi đầu, đem mặt vùi vào trong cổ Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai của nàng nói nhỏ: “Nàng lau như vậy, nước lạnh rồi cũng không lau xong.”

Bị Quân Mặc Thần ôm như vậy, Vân Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều bị Quân Mặc Thần chiếm lĩnh, thậm chí nàng cảm thấy từ trên người Quân Mặc Thần phát ra hơi thở nguy hiểm.

Hắn thật sự là càng ngày càng quá mức!

Hai tay Vân Thanh Nhiễm chắn ở trước ngực, mạnh mẽ đẩy Quân Mặc Thần ra.

“Oành ——”một tiếng vang mãnh liệt, là tiếng phát ra từ thân thể Quân Mặc Thần đụng vào bên cạnh thùng tắm.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…”

Hậu quả của vụ va chạm chính là từng tiếng từng tiếng ho khan mà Quân Mặc Thần cố ngăn cũng không ngừng lại được, tê tâm liệt phế, giống như hắn muốn cả phổi, lục phủ ngũ tạng của mình đều ho ra ngoài.

“Ngươi có khỏe không?” Sau khi Vân Thanh Nhiễm đẩy Quân Mặc Thần xong thấy hắn khó chịu như thế, lại có chút không đành lòng, sinh mệnh của hắn yếu ớt, dễ dàng bị thương tổn như thế. Có điều cũng không thể trách nàng ra tay, dưới ảnh hưởng bộ dáng vừa nãy của hắn, thân thể nàng với cơ chế tự bảo vệ ta nhất định sẽ khởi động.

“Khụ khụ khụ, đau, đau…” Quân Mặc Thần nói liên tục hai tiếng đau, Vân Thanh Nhiễm tiến lên thăm dò xem hắn có phải thật sự bị thương hay không.

Vân Thanh Nhiễm tự mình tiến đến xem phía sau lưng Quân Mặc Thần, xem có phải thật sự bị đụng thương hay không, bởi vì bồn tắm rất nhỏ, nàng vừa động, hai người lại không thể tránh khỏi việc càng thêm đụng chạm trên thân thể.

Quân Mặc Thần nào thật sự đau, thừa dịp Vân Thanh Nhiễm thăm dò xem xét lưng của hắn, tay hắn vào lúc Vân Thanh Nhiễm không chú ý phủ lên gương mặt của nàng, tinh tế cảm thụ xúc cảm nhẵn mịn kia.

“Ba ——“ Vân Thanh Nhiễm quyết đoán đập móng vuốt sói, sau đó đứng lên, thân thể ở bên trên thùng tắm xẹt qua một độ cong hoàn mỹ, bất chấp y phục trên người có trong suốt hay không, Vân Thanh Nhiễm lập tức rời khỏi bồn tắm.

Sau đó tiểu mỹ nhân ướt đẫm tiện tay từ trong phòng rút đi màn lụa một bên, “rẹt” một tiếng, một tấm màn lụa tốt lành đã bị hủy đi, Vân Thanh Nhiễm dùng tấm màn xé xuống kia bọc kín lấy thân thể của mình.

Đây chính là màn lụa tốt nhất, nàng vừa kéo, một phân thành hai, trực tiếp tuyên cáo màn lụa đã bị tàn phá.

Trên mu bàn tay Quân Mặc Thần còn lưu lại cảm giác nóng rát vì bị Vân Thanh Nhiễm đánh.

Nàng tựa hồ rất kháng cự hắn, tuy rằng không muốn, nhưng Quân Mặc Thần không thể không thừa nhận sự thật này, lần đầu tiên trong đời gặp phải một nữ nhân khiến cho hắn không biết phải làm sao, mà nữ nhân này đối với hắn không có chút tình yêu nam nữ nào, còn rất kháng cự hắn đụng vào.

“Khụ khụ,” Quân Mặc Thần không tiếp tục miễn cưỡng Vân Thanh Nhiễm, mà nói với Quân Kiệt đang chờ ở ngoài cửa, “Quân Kiệt, tiến vào hầu hạ.”

Quân Kiệt nghe vậy vội tiến vào, Quân Kiệt hầu hạ Quân Mặc Thần đã lâu, động tác thuần thục, rất nhanh đã đem Quân Mặc Thần xử lý sạch sẻ.


“Đi bảo Lục Trúc cùng Hồng Mai tiến vào hầu hạ Vương Phi rửa mặt chải đầu.” Quân Mặc Thần mặc chỉnh tề xong lại phân phó Quân Kiệt gọi Lục Trúc cùng Hồng Mai vào, không muốn Vân Thanh Nhiễm mặc y phục ẩm ướt kia quá lâu, dễ dàng cảm lạnh.

Lúc Quân Kiệt đi ra ngoài gọi Lục Trúc cùng Hồng Mai, Quân Mặc Thần từ trên bàn cầm một cái túi hương đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Mang theo cái này trên người vị thuốc đông y sẽ tiêu tan.”

Vân Thanh Nhiễm từ trên tay Quân Mặc Thần tiếp nhận túi hương, khó trách trên người hắn cho tới bây giờ đều không có cái loại mùi thuốc khó nghe ngửi, thì ra hắn đã có biện pháp!

Lúc Lục Trúc cùng Hồng Mai tiến vào Quân Mặc Thần cũng đồng thời rời khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng Vân Thanh Nhiễm thì Quân Mặc Thần không trực tiếp quay về phòng của hắn, mà là đi đến nơi ở của Mộc Bách Dương.

Mộc Bách Dương nhìn thấy Quân Mặc Thần, rất vui mừng, hai ngày này Quân Mặc Thần không tới tìm ông chơi cờ, ông rất nhanh sắp buồn chết rồi.

“Thế tử gia, ngài còn nhớ tới ta à, ta thật sự sợ ngài mới tân hôn, chỉ nhớ rõ của kiều thế của ngài, lại quên mất lão đầu tử là ta đây đấy!”

Quân Mặc Thần nghe vậy chậm rãi ngồi xuống đối diện Mộc Bách Dương, “Ta nghĩ sau khi giáo chủ Hồng Dược đến kinh thành, Mộc tiên sinh sẽ không có thời gian tìm ta chơi cờ.”

Mộc Bách Dương vừa nghe thấy Hồng Dược liền biến sắc, “Lão yêu bà kia không tới tìm ta mới là tốt nhất, ta thật sự sợ bà ta chết đi được, rõ ràng tuổi còn lớn hơn ta, thế nhưng nhìn qua lại vẫn giống như giai nhân hai tám, vừa nhìn thấy ta đã ghê tởm!”

“Mộc tiên sinh, ta nghe phụ vương nói, hơn ba mươi năm trước, Mộc tiên sinh cùng giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo từng có một đoạn nhân duyên, chẳng lẽ là thật?” Quân Mặc Thần cười như không cười nói.

“Vương gia sao cả cái này cũng nói cho ngươi biết!” Mộc Bách Dương nóng nảy, “Phụ vương ngươi thì biết cái gì, khi đó chính hắn cũng chỉ là một tiểu tử, cái gì cũng không hiểu!”

Mộc Bách Dương nhớ lại chuyện lúc mình còn trẻ gặp được Hồng Dược, khi đó ông căn bản không biết thân phận Hồng Dược, chỉ coi bà là nữ tử giang hồ bình thường, cùng có một đoạn nhân duyên với bà, nhưng về sau, ông mới biết được, nữ tử mà ông yêu, không chỉ có được thân phận, võ công khiến người trong thiên hạ kiêng kị, mà còn có thể không nhận ra được tuổi thọ.

Ở trước mặt Hồng Dược, hắn giống như một con kiến, bất kể là về điểm nào ông tựa hồ cũng không bằng bà.

Về sau Mộc Bách Dương rời khỏi Hồng Dược, hai người này ba mươi mấy năm qua tuy rằng từn có gặp lại, nhưng đều nhìn đối phương một cách hằn thù, cuộc sống bình lặng từng trôi qua kia giống như một giấc mộng.

“Vậy à? Ta sao vẫn nhớ rõ, Mộc tiên sinh chỉ lớn hơn phụ vương ta năm tuổi đây? Nếu phụ vương ta lúc ấy vẫn chỉ là tiểu tử, như vậy Mộc tiên sinh ông thì sao?”

“Ngươi nha ngươi, nhất định phải đâm vào chỗ đau của ta mới được à?” Mộc Bách Dương thở dài một tiếng, “Thật hy vọng có một ngày có một nữ tử có thể chế trụ con hồ ly nhà ngươi.”

Mộc Bách Dương ai thán một tiếng, ân ân oán oán giữa mình và Hồng Dược, sao chỉ vài ba câu đã có thể nói rõ ràng?

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thanh Nhiễm vừa mở to mắt đã nhìn thấy Hồng Dược.

“Đồ đệ ngoan, mau rời giường, vi sư muốn dạy công phu cho ngươi.” Hồng Dược nói xong kéo hết chăn mền trên người Vân Thanh Nhiễm ra.

“Lão yêu bà, bà đây là đang náo cái gì vậy?” Vân Thanh Nhiễm mông lung mở mắt, có chút oán niệm. Thân thể được mền bọc lấy miễn cưỡng nhúc nhích.

“Mau rời giường đi, ta có việc cho ngươi đi làm đây, ngươi đến địa điểm này, là thời điểm ta muốn truyền thụ công phu cho ngươi.” Hồng Dược tự biết là không còn nhiều thời gian để bà có thể chậm trễ, đại nạn của bà đã sắp tới rồi.

Hồng Dược nói xong cả người lại biến mất không thấy.

Vân Thanh Nhiễm đành phải nhìn tờ giấy mình cầm trên tay, lão yêu bà này làm việc đều thích thần thần bí bí như vậy à?

Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ, đành phải sửa sang lại chính mình, sau khi đổi lại nam trang mới hướng tới địa điểm mà Hồng Dược chỉ.

Vân Thanh Nhiễm vào trong rừng cây nhỏ ngoài thành, quét mắt một vòng chung quanh, ở đây ngay cả quỷ ảnh cũng không có chính là nơi mà lão yêu bà muốn nàng tới, đúng là một nơi tốt để giết người chôn thi!


Vân Thanh Nhiễm vừa đến không bao lâu, một người khác cũng tới, người kia lại không phải Hồng Dược, mà là Mộ Dung Tu.

Đối với sự xuất hiện của Mộ Dung Tu, Vân Thanh Nhiễm vẫn rất kinh ngạc.

“Mộ Dung công tử, ở nơi này nhìn thấy ngươi, cảm thấy hẳn không thể giải thích là trùng hợp, đúng không?” Vân Thanh Nhiễm cười nói với Mộ Dung Tu.

“Vân Thanh công tử không nói sai, ta đặc biệt tìm đến Vân Thanh công tử ngươi.” Mộ Dung Tu mang theo tươi cười thường trực.

“Ngươi cũng là lão yêu bà gọi tới?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Đúng vậy, có điều ngươi không nên gọi bà là lão yêu bà, bà là người tôn quý nhất của Thương Lan.”

Nghe khẩu khí này của Mộ Dung Tu, không khó nghe ra loại tình cảm sùng bái của hắn đối với Hồng Dược. Vân Thanh Nhiễm càng cảm thấy bên trong tươi cười chiêu bài trên mặt Mộ Dung Tu lộ ra một cỗ hương vị gian trá.

Thương Lan theo lời hắn hẳn là nơi ở của Thương Lan giáo.

“Ngươi cùng bà ấy có quan hệ như thế nào?” Nàng đã cảm thấy hành động muốn nàng đổ thắng Mộ Dung Tu của lão yêu bà có chút cổ quái, hơn nữa Mộ Dung Tu giống như biết về sự tình gì của Thông Linh Bảo Ngọc.

“Ta cũng đồ đệ của bà, thay lời khác mà nói, ta là sư huynh của ngươi.” Mộ Dung Tu hồi đáp. Hắn cũng là vào ngày hôm qua nhìn thấy Thông Linh Bảo Ngọc mà Vân Thanh Nhiễm mang theo trên người mới biết được thân phận của Vân Thanh Nhiễm, lúc trước hắn chỉ nghe Hồng Dược đề cập qua một lần, nói là đã tìm được người thừa kế, có điều hắn không biết người thừa kế mà Hồng Dược tìm chính là Vân Thanh mà hắn nhận thức.

Trong lòng Vân Thanh Nhiễm đem Hồng Dược hung hăng khinh bỉ một phen, thì ra bà ta đã sớm thu một mỹ nam tử làm đồ đệ, sao còn muốn nàng tới làm cái gì? Không phải đã có đồ đệ rồi à, hà cớ gì lại lôi kéo nàng nữa chứ?

“Sau đó hôm nay bà đặc biệt để cho ta tới gặp ngươi?” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy được đây thực là một an bài nhàm chán cực độ.

“Càng chính xác hơn, hẳn là bà muốn ta thay bà đến dạy ngươi một số thứ.” Mộ Dung Tu hết sức nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm.

Mộ Dung Tu là đệ tử thứ hai của Hồng Dược, lúc trước vì có thể bái Hồng Dược làm sư, Mộ Dung Tu đã trả giá không ít cố gắng, tiếc nuối chính là, hắn không được Thông Linh Bảo Ngọc thừa nhận, không có cách nào trở thành người thừa kế của Thương Lan giáo.

“Lão yêu bà vì sao không dứt khoát cho ngươi đảm đương người kế tục của bà luôn đi.” Vân Thanh Nhiễm biết công phu của Mộ Dung Tu không kém.

“Không phải mỗi người cũng đều may mắn giống như ngươi, có thể được Thông Linh Bảo Ngọc thừa nhận.” Trong lời nói của Mộ Dung Tu rõ ràng lộ ra loại tình cảm hâm mộ ghen tị đối với Vân Thanh Nhiễm, “Nếu Thông Linh Bảo Ngọc nhận ngươi rồi, thì ngươi chính là Thiếu chủ của Thương Lan giáo, giáo chủ kế nhiệm Thương Lan giáo.”

“Chẳng qua là một khối ngọc bội mà thôi, các ngươi không cần phải nhận định vật chết này, quy củ là người định, bất biến một chút thì có gì không tốt?” Vân Thanh Nhiễm thản nhiên nói, không cảm thấy việc được Thông Linh Bảo Ngọc thừa nhận là một việc cao quý bao nhiêu.

“Giáo quy của Thương Lan giáo sao có thể tùy tùy tiện tiện sửa đổi? Vân Thanh, từ hôm nay trở đi ngươi phải làm quen với thân phận của mình, thời khắc đem thân phận mình trở thành giáo chủ kế nhiệm Thương Lan giáo để yêu cầu bản thân.”

Thương Lan giáo tồn tại thần thánh như vậy, sao có thể vì cá nhân nho nhỏ mà thay đổi?

Vân Thanh Nhiễm ảm đạm cười, “A, thật đáng tiếc, tuy rằng ta có đôi lúc sẽ lựa chọn khuất phục quyền thế, nhưng không có nghĩa là ta sẽ khuất phục với tất cả mọi việc, tuy ta đã đáp ứng lão yêu bà làm người thừa kế của bà, nhưng ta không nhất định phải nghe theo an bài của ngươi, làm một người tuân thủ quy củ.”

Ý nghĩ của Vân Thanh Nhiễm nàng còn chưa tới phiên người khác đến hạn định, muốn nàng thật nghe lời, việc này chỉ sợ không thể rồi?

“Ngươi thật đúng là tuỳ hứng, có điều mặc kệ như thế nào, ngươi đã được lựa chọn, có nhiều thứ ngươi muốn trốn tránh cũng trốn tránh không xong.” Mộ Dung Tu rất thẳng thắn nói cho Vân Thanh Nhiễm, “Trước đó, ngươi hẳn nên trả lời ta một vấn đề, ngươi cùng Quân Mặc Thần là quan hệ như thế nào?”

Đến bây giờ, Mộ Dung Tu vẫn nghĩ rằng Vân Thanh Nhiễm là một nam tử, cho nên hắn còn không suy nghĩ cẩn thận giữa Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần sẽ là quan hệ như thế nào, là quan hệ dạng gì khiến Quân Mặc Thần nguyện ý đứng ra bảo hộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui