Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Phía sau, nha hoàn thiếp thân của Vân Yên Nhiên xuyên qua đám người ngăn ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Thế tử phi, ngài muốn an ủi công chúa Yên Nhiên thì chọn ngày khác đi!”

“Nếu bản cung nói không thì sao?” Vân Thanh Nhiễm ngửa đầu nhìn nha hoàn có vóc dáng cao gầy hơn nàng một chút, nàng biết nha hoàn này, đây là nha hoàn bên người Vân Yên Nhiên, sau khi Vân Yên Nhiên bị cấm túc ở trong cung thì đã ép buộc yêu cầu đem nha hoàn trước kia của mình cùng vào. Chỉ cần Vân Yên Nhiên an phận một chút thì dù là thái hậu nương nương cũng sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ nhoi đó.

“Nếu thế tử phi nương nương có lòng tốt, hẳn là nên để ý đến tâm tình hiện giờ của công chúa điện hạ, không nên làm ra chuyện khiến cho công chúa điện hạ càng thêm khó chịu, trừ phi thế tử phi nương nương ngài cố ý muốn làm cho công chúa điện hạ khó chịu!” Phấn Đại chỉ trích Vân Thanh Nhiễm.

Nàng ta nói như vậy, nếu Vân Thanh Nhiễm cứ khăng khăng muốn tới gần Vân Yên Nhiên, thì sẽ thành cố ý làm cho Vân Yên Nhiên khó chịu, mà ở đây, trừ Đảng Ngụy thì mọi người đều biết rõ Vân Thanh Nhiễm là tỷ tỷ của Vân Yên Nhiên, ngược lại có thể tạo cho Vân Thanh Nhiễm một tội danh khi dễ muội muội ruột.

Nha hoàn này của Vân Yên Nhiên cũng không phải dạng vừa đâu!

Vân Thanh Nhiễm cười tao nhã, “Mau tránh ra cho bản cung, ta thấy người cố ý quấy rối là ngươi, ngươi không biết có một loại bệnh tên là di chứng sau khi bị thương à? Ngươi không biết di chứng đó là một loại bệnh tâm lý sao? Ngươi không biết phương pháp tốt nhất trị liệu loại bệnh này chính là kích động người bị tổn thương triệt để à?”

Vân Thanh Nhiễm liên tục đặt câu hỏi, mỗi câu đều rất tự tin, giống như sắp xảy ra án mạng, thật ra Vân Thanh Nhiễm cũng không phải nói láo, nếu Vân Yên Nhiên thực sự bị dọa sợ, thì lúc này kích nàng ta thêm một kích có lẽ sẽ hữu hiệu, có điều rất rõ ràng, Vân Yên Nhiên căn bản không bị dọa.

Thật sự là diễn trò rất giỏi!

“Sao nô tỳ chưa bao giờ nghe nói thế tử phi nương nương còn biết y thuật?” Phấn Đại phản bác nói, nàng ta nghe không hiểu Vân Thanh Nhiễm đang nói cái gì, nhưng mà nàng ta biết không thể cứ để Vân Thanh Nhiễm lừa gạt qua như vậy được.

“Ngươi chưa từng nghe qua có câu gọi là bệnh lâu thành y sao?”

Nàng cũng là bị bệnh rất lâu đấy! Ở đây, nếu bàn về bệnh lâu năm, trừ Quân Mặc Thần ra, còn có ai có thể so với người điên bảy tám năm giống nàng.

Bệnh lâu thành y đúng là không sai, nhưng chưa từng nghe qua người nào bị điên nhiều năm lại còn có thể làm thầy thuốc!

“Thế tử phi đúng là cưỡng từ đoạt lý, bệnh của thế tử phi cùng tình trạng hiện giờ của công chúa điện hạ rõ ràng là hai chuyện khác nhau!” Phấn Đại vội vàng giải thích, sợ người khác tin lời Vân Thanh Nhiễm nói.

“Đều là xảy ra vấn đề về tâm lý, xảy ra vấn đề về đầu óc, trừ vấn đề về tinh thần, thì có gì không giống nhau đây?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.

Phấn Đại ngơ ngác, nàng ta không ngờ Vân Thanh Nhiễm lại khó đối phó như vậy.

“Vẫn nên nói, nô tài lớn mật nhà ngươi không muốn nhìn thấy công chúa điện hạ bình phục lại sao?” Vân Thanh Nhiễm đem tội danh này chụp ngược lại lên đầu Phấn Đại, “Hơn nữa, hiện tại bản cung là vì thân thể của thế tử gia đến tìm hương huân kia, chẳng lẽ trong mắt ngươi, tính mạng thế tử gia còn kém công chúa điện hạ bị chịu chút kinh hoảng ư?”

Ngoại trừ tội danh ban đầu, Vân Thanh Nhiễm lại chụp cho Phấn Đại một tội danh lớn hơn. Không để ý đến an nguy của Quân Mặc Thần, tội danh này đủ lớn chứ.

“Ngươi…” Phấn Trang tức giận, nói như thế cũng xong, ngược lại nàng ta lại thành kẻ xấu?

“Người đâu, mang nha hoàn lớn mật này đi cho ta.”

Lúc Phấn Đại đang nghĩ cách tìm lý do ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, đã bị Vân Thanh Nhiễm hạ lệnh sai người mang nàng ta đi.

Hoàng thượng và thái hậu nương nương còn ở đây, đâu đến lượt một thế tử phi nhỏ nhoi như Vân Thanh Nhiễm hạ lệnh.

Đám cung nhân có chút do dự nhìn thoáng qua thái hậu và hoàng thượng bên kia, ai ngờ thái hậu và hoàng thượng còn ngầm đồng ý với hành động của Vân Thanh Nhiễm.

Bởi vì Vân Thanh Nhiễm nói không sai, hiện tại so sánh giữa việc Vân Yên Nhiên bị kinh hách cùng với tính mạng của Quân Mặc Thần, hai chuyện cách xa nhau ngàn dặm.Vốn cũng không phải công chúa chính thống gì, hiện tại còn chọc ra việc lớn như vậy, đổi lại ai cũng không muốn đứng về phía Vân Yên Nhiên.

Phấn Đại bị cung nhân mạnh mẽ mang đi, nàng ta lo lắng nhìn về phía tiểu thư Vân Yên Nhiên nhà mình, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy nha hoàn tâm phúc Phấn Đại bên cạnh mình bị đem đi, Vân Yên Nhiên càng co rúm lại, “A… ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây, đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!”

Vì để chứng minh với mọi người nàng ta thật sự bị dọa sợ, cho nên Vân Yên Nhiên càng kêu càng lợi hại.

Tiếng kêu bén nhọn làm cho mọi người không đành lòng, một người đẹp như vậy, tiếng kêu thảm thiết đến thế, Vân Thanh Nhiễm thực sự là nữ nhân có tâm địa rắn rết, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Đó là muội muội ruột của nàng kia mà, thật sự là một nữ nhân ác độc vô tâm vô phế!

Trong lòng mọi người đều nhận định Vân Thanh Nhiễm như vậy.

Đáy mắt Vân Yên Nhiên tràn đầy hoảng sợ và bối rối, Vân Thanh Nhiễm đều nhìn thấy, nếu nói hiện giờ Vân Yên Nhiên hoàn toàn giả bộ, thì cũng không đúng, ít nhất sự sợ hãi của nàng ta là thật.

Thấy Vân Thanh Nhiễm muốn đi lên xốc chăn trên giường, Dạ Minh Uyên liền ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, không phải vì Vân Yên Nhiên, mà vì thể diện của hoàng triều Thịnh Vinh.

“Thế tử phi, xin đừng vén chăn lên, hiện giờ quần áo của nàng ta không chỉnh tề.”

Nơi này nam nhân nữ nhân đều có, còn có sứ thần của nước khác ở đây, nếu vén chăn lên trước mặt mọi người, quả là có chút khó xử.

Trên mặt Dạ Minh Uyên không nhìn ra sự ngưng trọng, mặt khác còn có vết máu vô cùng nổi bật lưu lại trên mặt, khiến hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Lúc này tâm tình Dạ Minh Uyên rất phức tạp, nhìn Vân Thanh Nhiễm gần trong gang tấc, nghĩ rằng tư thái chật vật của mình hẳn đã bị nàng nhìn rõ cả rồi?

Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, sau đó nói với Vân Yên Nhiên vẫn làm bộ sợ hãi như trước: “Công chúa Yên Nhiên, hiện tại bản cung hoài nghi huân hương làm cho thế tử gia khó chịu đang được giấu ở trên giường, bản cung muốn tìm ở trên giường một lượt, bản cung và ngươi đều là nữ tử, tin tưởng công chúa Yên Nhiên nhất định sẽ không để ý.”

Vân Thanh Nhiễm nói xong liền thò tay vào trong chăn.

“Đừng! Ngươi đừng đụng vào ta! Tránh ra, ngươi tránh ra cho ta!”

Vân Yên Nhiên vội vàng muốn ngăn cản động tác của Vân Thanh Nhiễm, nếu để nàng tìm được huân hương trên người nàng ta chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao?

Với bản lãnh của các thái y trong cung, nhất định có thể tra ra huân hương trên người nàng ta có tác dụng gì, đến lúc đó hết thảy đều không còn kịp rồi!

Cho nên Vân Yên Nhiên liều mạng cũng phải ngăn cản động tác của Vân Thanh Nhiễm, kiên quyết không cho nàng tìm được huân hương kia.

Vân Thanh Nhiễm cũng quyết tâm phải tìm cho ra huân hương kia, tay nàng ở trong chăn tạo ra động tác rất lớn, khiến hai tay hai chân Vân Yên Nhiên đều vẫy đạp lung tung, nàng ta càng gấp thì người lại càng loạn.

Trong lúc nhất thời chiếc chăn đỏ thẫm trên giường nổi lên từng đợt sóng hồng, ai không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì dưới chăn.

Ngay lúc Vân Yên Nhiên nóng lòng tránh né Vân Thanh Nhiễm tìm kiếm, tay nàng ta vung ra dùng lực quá mức, một túi hương bay ra, theo một đường cong xinh đẹp lướt qua trước mặt Vân Thanh Nhiễm, xẹt qua tầm mắt của mọi người, sau đó rơi xuống chăn.

Nguy rồi! Vân Yên Nhiên muốn vươn tay ra nhặt lại, thì bị Vân Thanh Nhiễm cướp lấy trước.

Vân Thanh Nhiễm nhìn túi hương trên tay, sau đó mở túi lấy huân hương từ bên trong ra, huân hương tuy chưa đốt, nhưng trên thân lộ ra mùi hương giống với mùi huân hương nàng từng ngửi qua trong phòng.

Huân hương là từ trên người Vân Yên Nhiên rơi ra, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, lại liên hệ với phản ứng lúc trước của Vân Yên Nhiên, thì không khó có được đáp án chính xác, thứ này nhất định là của Vân Yên Nhiên.

Vân Yên Nhiên phát giác ra tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng ta, xấu hổ và giận dữ trong lòng nổi lên, nhất thời không biết nên đối phó với tình huống này như thế nào.

Vân Thanh Nhiễm đem huân hương trên tay cùng với túi thơm đưa đến trước mặt hoàng thượng, “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp hoài nghi huân hương này có vấn đề, là nguyên nhân trực tiếp làm cho thế tử khó chịu, thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng truyền thái y điều tra rõ ràng.”

“Truyền thái y.” Hoàng thượng không có nửa điểm do dự liền truyền thái y theo lời Vân Thanh Nhiễm.

Sự tình phát triển đến mức này, nếu hoàng thượng còn không nhìn ra manh mối, thì quả thực đã uổng công hắn ngồi trên vương vị nhiều năm như vậy. Cho dù túi hương này không phải thủ phạm khiến Quân Mặc Thần khó chịu, thì cũng không thoát khỏi quan hệ với chuyện xảy ra hôm nay trong gian phòng này.

Thái y đến, lấy huân hương mà Vân Thanh Nhiễm đưa cho để tra xét, huân hương vừa ở trên tay, thái y cũng nhìn ra vấn đề, tinh tế ngửi lại càng thêm xác định.

Thật ra thứ này cũng không phải là quá mức hiếm thấy, dù sao bên trong thâm cung này cũng từng có hậu phi dùng qua, vì muốn được hoàng thượng sủng hạnh, có điều sau này có lệnh cấm sử dụng. Hiện giờ trong hoàng cung đã rất lâu không còn người sử dụng rồi.

“Hồi hoàng thượng, huân hương này không phải là huân hương bình thường, nó chứa Y lan y lan* có tác dụng thôi tình**!”


(*Y lan y lan (伊兰依兰): 2 chữ y khác nhau, cơ mà ta cũng k rõ ý nghĩa cả cụm từ này lắm ==”

**Thôi tình: kích thích tình dục)

Người trong cung đối với Y lan y lan cũng không còn xa lạ gì, thành phần chủ yếu là y lan (依兰), sau khi điều phối với mấy loại thành phần khác sẽ có tác dụng thôi tình!

Việc này, chân tướng đã rõ ràng, chỉ dựa vào trí tưởng tượng là có thể biết rõ, thì ra không phải do Cửu hoàng tử say rượu loạn tính ép buộc Vân Yên Nhiên, mà là Vân Yên Nhiên sử dụng dược vật thôi tình làm cho ý thức Dạ Minh Uyên mơ hồ ngủ với nàng ta.

Những người mới vừa rồi thầm nghĩ Vân Thanh Nhiễm ác độc lúc này lập tức thay đổi lập trường, chỉ cảm thấy Tam tiểu thư Vân phủ này, tiểu mỹ nhân nổi danh trong kinh thành quá mức âm hiểm, cũng quá mức vô sỉ bỉ ổi, thế nhưng dám làm ra chuyện như vậy, cũng mệt nàng ta vừa rồi còn khóc lóc làm ra vẻ mình là người bị hại lớn nhất! Đóng kịch quá giỏi rồi!

Thái hậu nghe thấy Y lan y lan, sắc mặt lập tức biến đổi, “Vô liêm sỉ!”

Thái hậu vỗ bàn đứng lên, có thể thấy được bà phẫn nộ đến thế nào.

Ban nãy nghe thấy Cửu hoàng tử phạm sai lầm lớn, thái hậu chẳng qua là nghiêm mặt, nhưng vừa nghe thấy Y lan y lan liền vỗ bàn đứng dậy, có thể thấy được thái hậu đối với Y lan y lan có bao nhiêu thống hận!

Những người biết ở trong cung từng phát sinh một chuyện đều hiểu, cái chết của tiên đế có quan hệ lớn với Y lan y lan, thái hậu có thể không thống hận Y lan y lan ư?

Lần này, bầu không khí vốn đã ngưng trọng lại càng trở nên ngưng trọng hơn. Tất cả mọi người đều ngừng thở, sợ mình gây ra tiếng động sẽ bị tai bay vạ gió.

“Hoàng thượng, chuyện này phải xử lý nghiêm minh! Lại dám dùng Y lan y lan làm hại tôn nhi của ai gia, hoàng tử của hoàng triều Thịnh Vinh ta, nếu không xử lý nghiêm, ai gia sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!” Thái hậu tàn nhẫn nói, muốn chuyện này phải được xử lý nghiêm khắc.

Không cần thái hậu đặc biệt công đạo, hoàng đế Dạ Hoằng Nghị cũng không định tha thứ cho Vân Yên Nhiên khi nàng ta làm ra chuyện bậc này!

Nàng ta có rõ hành vi không biết xấu hổ này của nàng ta đã mang đến bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng không?

Không chỉ riêng sử dụng cấm phẩm trong cung, tội danh hại hoàng tử, mà nàng ta còn mang đến một chuyện cực kỳ đau đầu cho hoàng triều Thịnh Vinh!

Lúc trước hoàng thượng cho rằng nhi tử Dạ Minh Uyên của hắn là đầu sỏ gây nên mọi chuyện cũng đã hạ thủ không lưu tình, bây giờ biết Dạ Minh Uyên vô tội, người làm sai là Vân Yên Nhiên, hoàng thượng sẽ càng không nương tay.

“Người đâu, đem công chúa Yên Nhiên giam vào thiên lao!” Hoàng thượng lạnh lùng nói.

Thiên lao, đó là nơi giam giữ trọng phạm, những người tiến vào thiên lao thì đến cuối cùng có được mấy người là có thể còn sống mà trở ra?

Hai chữ thiên lao như một đạo sấm sét giữa trời quang, lúc này Vân Yên Nhiên mới ý thức được chuyện mình làm nghiêm trọng cỡ nào, từ nhỏ nàng ta đã được vợ chồng Vân Viễn Hằng chiều hư, vẫn nghĩ rằng nàng ta muốn cái gì là sẽ được cái đó, mặc kệ phạm sai lầm gì đều có người thay nàng ta xử lí.

Lúc này đây, cho dù là Vân Viễn Hằng cũng không có cách nào cứu nàng ta!

Vân Yên Nhiên bị hai thị vệ mang đi, nàng ta sợ hãi, trước khi bị lôi ra khỏi cửa nàng ta vươn tay túm lấy quần áo Vân Thanh Nhiễm, sống chết không chịu để cho thị vệ kéo nàng ta đi.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu muội, muội không muốn đi thiên lao, muội không muốn đi thiên lao!” Nàng ta liều mạng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm cầu cứu.

Đến lúc này mới nhớ đến tỷ tỷ à, sao không nhớ ra sớm hơn đi?

Trên mặt Vân Thanh Nhiễm một mảnh thanh lãnh, đối mặt với sự cầu cứu của Vân Yên Nhiên, câu trả lời mà Vân Thanh Nhiễm đưa ra chính là nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang túm chặt lấy quần áo của nàng, quyết tuyệt, không chứa một chút tình cảm.

Nàng và Vân Yên Nhiên, không có tình cảm tỷ muội, Vân Thanh Nhiễm đã coi như chưa từng có muội muội này!

Vân Yên Nhiên hiện giờ giống như một người sắp chết đuối, vội vã muốn túm được thứ có thể cứu mạng, thấy Vân Thanh Nhiễm lãnh khốc hắt tay nàng ta ra, nàng ta cũng bất chấp mắng Vân Thanh Nhiễm vô tình vô nghĩa, quay sang cầu cứu Quân Mặc Thần, “Tỷ phu, người cứu ta đi, ta biết sai rồi, ta không dám nữa! Thế tử gia…”

Quân Mặc Thần so với Vân Thanh Nhiễm còn quá đáng hơn, cười như không cười nhìn Vân Yên Nhiên nói một câu, “Đêm nay không tệ, chỉ là có một số chuyện quấy nhiễu. Khụ khụ khụ… cái tiếng vo ve này thực ồn… khụ khụ khụ… Ái phi, nàng nói có đúng không?”

Quân Mặc Thần đã sớm cảnh cáo Vân Yên Nhiên, dặn nàng ta phải có chừng mực, là chính nàng ta không nghe khuyên bảo, hôm nay xứng đáng bị như vậy.

“Thế tử gia nói đúng, hôm nay thật sự đã khiến thế tử gia mệt mỏi rồi, thế tử gia còn cảm thấy không thoải mái không?” Vân Thanh Nhiễm biết vừa rồi Quân Mặc Thần là cố ý giả vờ khó chịu, nàng chưa từng nghe nói qua Y lan y lan có tác dụng thôi tình này còn có thể gây tổn thương tới phổi.

“Đỡ nhiều rồi, khiến cho ái phi phải lo lắng cho bản thế tử… khụ khụ…” Quân Mặc Thần suy yếu ho hai tiếng, sắc mặt quả thật là vô cùng tái nhợt.

Vân Yên Nhiên bị hai thị vệ kéo đi, mạnh mẽ mang đi, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đang “nói chuyện yêu đương”, so với “hạnh phúc” của hai người bọn họ, Vân Yên Nhiên cảm thấy mình cực kỳ chật vật, ủy khuất vô cùng, nàng ta rơi vào tình trạng này đều do Vân Thanh Nhiễm từng bước làm hại!

Ban đầu, Vân Thanh Nhiễm không chịu xuất giá thay nàng ta, tiếp đó lại tìm thấy nàng ta ở bên trong tú phường khiến nàng ta bị giam lỏng trong cung, sau nữa lại không giúp nàng ta đi tìm Cửu điện hạ, hiện tại lại làm hại nàng ta bị giam vào thiên lao! Từng chuyện, từng việc, đều không thoát khỏi liên quan với Vân Thanh Nhiễm!

“Là các ngươi, là các ngươi cố ý hại ta! Các ngươi sẽ không được chết tử tế! Vân Thanh Nhiễm ngươi thật tiểu nhân! Uổng cho ngươi là tỷ tỷ của ta, ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với ta, có lỗi với cha mẹ ư?” Vân Yên Nhiên không cam lòng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần hét lớn.

Vân Yên Nhiên không biết đột nhiên lấy đâu ra khí lực, giãy khỏi hai tên thị vệ, điên cuồng lao về phía Vân Thanh Nhiễm.

Vân Yên Nhiên đem toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên đầu Vân Thanh Nhiễm, nghĩ cho dù mình có xuống địa ngục cũng phải kéo Vân Thanh Nhiễm đi cùng.

Quân Mặc Thần khẽ nhíu lông mày, bất động sắc thanh che Vân Thanh Nhiễm ở phía sau chính mình.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy hành động rất nhỏ kia của Quân Mặc Thần, thầm nghĩ, ma ốm này còn muốn che chắn tai họa cho nàng ư?

Vân Thanh Nhiễm đi lên đằng trước Quân Mặc Thần, thoải mái nghênh đón Vân Yên Nhiên giống như bị điên đang lao về phía nàng.

Đưa tay, bắt lấy cánh tay, đưa lên vai, quật ngã, thu phục.

Mọi người há hốc mồm nhìn Vân Thanh Nhiễm dùng tư thế kỳ quái lại hết sức đơn giản quật ngã được Vân Yên Nhiên trong khoảng thời gian ngắn.

Kịch hay vừa mới mở màn, lại đã kết thúc rồi, không hề dị nghị, không cần giải thích, trực tiếp thu phục!

Người điên ra chiêu, nhanh! Độc! Chuẩn!

Mọi người kinh hãi, Nhị tiểu thư của Tướng phủ lại có thân thủ như vậy từ bao giờ? Không phải là bị bệnh nhiều năm à?

Một lần nữa Vân Yên Nhiên bị hai tên thị vệ mang đi, lúc này thị vệ đã đề phòng nàng ta, bây giờ nàng ta có muốn thoát ra cũng không còn cơ hội.

Vân Yên Nhiên đi rồi, sự tình vẫn còn chưa được tháo gỡ.

Thác Bạt Yến cất cao giọng nói với mọi người: “Hiện tại là chuyện gì đây? Công chúa hòa thân kia cứ như vậy mà bị tống vào đại lao rồi? Công chúa của hoàng triều Thịnh Vinh các người lại dám hạ dược huynh trưởng rồi loạn luân với huynh trưởng mình, các người có phải nên cho Đảng Ngụy chúng ta một câu trả lời không?”

Ban ngày nàng ta bị Vân Thanh Nhiễm làm cho tức giận không nhẹ, sau đó ở chỗ thái hậu lại bị mất mặt, đang một bụng ủy khuất không có chỗ nào phát tiết, bên này lại xảy ra việc lớn dọa người như vậy.

Thác Bạt Yến vừa mở miệng, hoàng thượng và thái hậu liền đau đầu nhức óc.

Hoàng đế Dạ Hoằng Nghị vốn muốn dùng phương pháp hòa bình để giải quyết mâu thuẫn biên cảnh giữa hoàng triều Thịnh Vinh với Đảng Ngụy, nhưng bởi vì Vân Yên Nhiên, chuyện tình lâm vào bế tắc.

“Kỳ hoàng tử, Yến công chúa, xin hai người chớ nóng vội, về chuyện lần này, trẫm nhất định sẽ cho hai người một đáp án vừa lòng, giờ hai vị hãy quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi.” Dạ Hoằng Nghị không thể lập tức cho Thác Bạt Kỳ cùng Thác Bạt Yến một công đạo, hắn muốn suy nghĩ cẩn thận để tính toán bước tiếp theo.

“Chuyện này còn có cái gì để bàn, rõ ràng các người…” Thác Bạt Yến nghe vậy còn muốn tiếp tục phát biểu ý kiến của mình, lại bị Thác Bạt Kỳ ngăn cản.

“Vậy thì bổn hoàng tử và muội muội sẽ đi nghỉ ngơi trước.” Thác Bạt Kỳ ngăn Thác Bạt Yến lại không để nàng ta tiếp tục nói, muội muội này của hắn trời sinh tính có chút kiêu căng, hiện giờ bọn họ đang ở trên địa bàn của người khác, há lại để bọn họ càn rỡ như thế?

Thác Bạt Kỳ dắt tay muội muội Thác Bạt yến của mình rời khỏi hiện trường.

Đi xa khỏi đám người, Thác Bạt Yến không nhịn được tức giận nói: “Ca ca, sao huynh lại không cho muội nói, đây rõ ràng là bọn họ đuối lý, là bọn họ không đúng mà!”


“Yến Tử, nơi này không phải là Đảng Ngụy, nếu hoàng đế nơi này làm gì chúng ta, muội cảm thấy chúng ta còn có mạng để trở về không? Huống hồ, muội cho là vì sao phụ hoàng đồng ý nghị hòa với hoàng triều Thịnh Vinh?” Thác Bạt Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Thác Bạt Yến, bởi vì Đảng Ngụy bọn họ chỉ là một tiểu quốc tầm thường, nếu không có vị trí thuận lợi, thì hoàng triều Thịnh Vinh đã sớm đem bọn họ xác nhập làm một rồi!

“Ca, huynh mắng muội!” Thác Bạt Yến bị Thác Bạt Kỳ nói hai câu, liền khóc chạy.

Thác Bạt Kỳ nhìn bóng lưng Thác Bạt Yến đi xa, bất đắc dĩ thở dài.

Thác Bạt Kỳ cùng Thác Bạt Yến đi rồi, bên trong điện Lăng Vân, Quân Mặc Thần cũng tính toán muốn cùng Vân Thanh Nhiễm rời khỏi.

“Khụ khụ… Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, thần thỉnh chỉ cùng thế tử phi đi trước một bước.” Quân Mặc Thần nói.

Thái hậu gật đầu đáp ứng, “Đi thôi, đi thôi, Thần Nhi con nhanh về phủ nghỉ ngơi đi, vừa rồi con hít một ít mùi hương đã không thoải mái, chắc hẳn còn rất khó chịu, người đâu, đưa thế tử gia và thế tử phi hồi phủ Trấn Nam vương!”

Quân Mặc Thần mang theo Vân Thanh Nhiễm cáo lui.

Trên đường về, trên mặt Quân Mặc Thần có chút mệt mỏi, thân thể hắn vốn rất dễ mệt, Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được hắn thật sự không thoải mái, tuy ban nãy hắn ở trong phòng Dạ Minh Uyên ho khan kịch liệt như vậy chỉ là giả vờ, nhưng thân thể hắn khó chịu là thật… Vân Thanh Nhiễm duỗi tay giúp Quân Mặc Thần thuận khí, nhẹ nhàng vỗ trước ngực hắn.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại ở trước ngực mình vỗ tới vỗ lui, khiến cho Quân Mặc Thần có chút cảm giác kỳ diệu.

Quân Mặc Thần không khỏi thầm mắng chính mình, nàng chẳng qua thấy hắn khó chịu nên mới thuận tay vỗ vài cái, vậy mà hắn lại có cảm giác rung động khó hiểu.

Tâm tư chính mình không quản được, giai nhân bên cạnh lại không coi con ma ốm như hắn như nam nhân bình thường, vừa không phòng bị hắn cũng không nghĩ đến chuyện nam nữ với hắn, khiến hắn không biết nên vui mừng hay là nên buồn rầu đây.



Trong phòng ngủ của Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, Lục Trúc giúp Vân Thanh Nhiễm tháo trang sức.

“Tiểu thư, vừa rồi người và thế tử gia cùng nhau trở về giống như…” Lục Trúc ái muội nói.

“Như thế nào?”

“Tiểu thư, nói thật ra, người và thế tử gia có phải đang diễn giả thành thật rồi không?” Lục Trúc cảm thấy quan hệ của hai người họ có chút… thân mật.

“Không có chuyện đó, chỉ là đôi lúc cảm thấy hắn rất đáng ghét, có lúc lại làm cho người ta đau lòng thôi.” Cùng Quân Mặc Thần diễn giả thành thật? Làm sao có thể! Vân Thanh Nhiễm không đồng ý với suy nghĩ của Lục Trúc.

“Nô tì và Hồng Mai ngược lại hy vọng người cùng thế tử gia thành thật đấy!”

“Vì sao?”

“Chúng ta ở trong Vương phủ vô cùng thoải mái, không ai khi dễ chúng ta, ít chủ tử, bọn hạ nhân cũng không tranh đấu. Tiểu thư người không biết ở một số quý phủ có nhiều di nương, đám di nương đó tranh đấu gay gắt, liên lụy đến đám hạ nhân mỗi ngày đều bị áp bức. Còn có nha, đãi ngộ của vương phủ rất tốt, buổi sáng hôm nay quản gia có đến đưa tiền tiêu hàng tháng cho tiểu thư, ước chừng năm mươi lạng bạc đó! Quản gia nói nếu tiểu thư người đi vắng, thì đem ngân lượng cho nô tì và Hồng Mai, lúc ấy nô tì rất sợ hãi!”

“Cho nên ngươi vì điều kiện thoải mái cùng với tiền tiêu hàng tháng hậu hĩnh, liền tính toán đem chủ tử ngươi là ta đây bán đi phải không?” Vân Thanh Nhiễm từ trong gương nhìn gương mặt nhỏ hưng phấn của Lục Trúc mà cảm thấy buồn cười, nha đầu này thật sự rất vui vẻ. Đúng vậy, so với việc đi Đảng Ngụy, vương phủ này không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Chính vào lúc này, bên ngoài cửa sổ hiện lên một bóng người, bóng người như quỷ mỵ bay vào phòng, đồng thời điểm huyệt ngủ của Lục Trúc, làm cho Lục Trúc ngủ say.

Vân Thanh Nhiễm nhìn vị công tử thế gia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trên mặt không chút hoang mang, đôi môi còn chứa ý cười.

“Tiểu mỹ nhân, đêm còn dài, có phải nằm một mình rất khó ngủ chăng, không bằng bản công tử đến ngủ cùng nàng có được không?” Nam nhân tiến lên, bàn tay khẽ nâng cằm Vân Thanh Nhiễm, ý tứ đùa giỡn mười phần.

Vân Thanh Nhiễm chẳng những không né tránh, mà còn tùy ý để nam nhân đùa giỡn nàng, “Công tử thật săn sóc, ta đang lo ngủ một mình sẽ rất tịch mịch, ta đây xin cởi quần áo cho công tử.”

Vân Thanh Nhiễm tiến lên muốn cởi quần áo nam nhân.

“Ngươi tịch mịch đến vậy à?” Sắc mặt nam nhân khẽ biến.

“Đối với người khác, ta không tịch mịch đến vậy, nhưng mà đối với đại mỹ nhân Hồng Dược đây, ta rất có hứng thú đó!”

Hóa ra vị công tử thế gia này không phải ai khác, mà chính là vị giáo chủ Hồng Dược quỷ thần khó lường của Thương Lan giáo dịch dung thành.

Hồng Dược thấy thân phận của mình bị bại lộ, buồn bực kéo mặt nạ nam nhân làm bằng da người xuống, chán nản.

“Lý nào lại vậy, vì sao thuật dịch dung của lão nương lại mất tác dụng trước ngươi chứ?” Lần trước Hồng Dược dịch dung bị Vân Thanh Nhiễm vạch trần thì có chút không tin, vì thế lần này lại tới nữa, nhưng rốt cuộc là lỗi ở đâu? Bà tự nhận mình bắt chước nam nhân giống như đúc!

Vân Thanh Nhiễm tự động đem bất mãn của Hồng Dược ném ra sau đầu, “Nói đi, nửa đêm chạy tới tìm ta có chuyện gì?”

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Lục Trúc bị Hồng Dược điểm huyệt ngủ, buổi tối sàn nhà lạnh, dễ bị cảm, nên đem nàng đỡ lên trên giường.

“Ngươi là đồ đệ ta, sư phụ tới tìm đồ đệ còn cần lý do ư?”

“Bà không có việc gì, nhưng đúng lúc ta có việc muốn bà giúp ta đi làm.”

Hồng Dược nghe vậy liền đặt mông ngồi xuống, “Hiện tại ngươi là sư phụ của ta hay ta là sư phụ của ngươi? Có đồ đệ nào ra lệnh cho sư phụ như thế không? Có điều ta rất tò mò với việc mà ngươi muốn ta làm giúp, nói nghe xem ta có hứng thú hay không.” Khó có được dịp Vân Thanh Nhiễm nhờ vả, Hồng Dược khó tránh khỏi tò mò.

“Sự tình phát sinh ở trong cung hôm nay bà nghe nói rồi chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Hồng Dược, sự tình trong cung hôm nay có lưu truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ hay không Vân Thanh Nhiễm không biết, nhưng mà đối với Hồng Dược, rất có thể sẽ biết, dù sao hôm nay cũng có không ít người chứng kiến, tứ vương gia cùng với một vài quyền quý khác đều ở đó, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện lớn như vậy để lộ chút tiếng gió cũng không có gì kỳ lạ, không bị lộ ra thì mới tà môn.

“Ngươi là nói đến chuyện muội muội ngươi hạ dược?” Hồng Dược xác thực có biết chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay, “Không phải là ngươi muốn ta giúp muội muội kia của ngươi chứ, nói thật, có thể làm ra được loại chuyện này, ta thật sự phục nàng ta rồi, Hồng Dược ta tự nhận là phóng đãng không tiết chế, cũng sẽ không ở dưới tình huống đã có hôn ước kê đơn cho nam nhân khác để phá tấm thân xử nữ, sau đó mặt dày mặt dạn muốn gả cho nam nhân kia.”

“Ta không phải muốn giúp nàng ta, ta muốn giúp Cửu hoàng tử.” Vân Thanh Nhiễm nói, tuy rằng Vân Yên Nhiên là muội muội ruột của nàng, nhưng với chuyện này, nàng ta phải tự gánh hậu quả.

“Hắn có việc gì cần ngươi giúp đỡ à? Mọi chuyện đã rõ ràng, không liên quan đến hắn, cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới danh dự của hắn.”

“Vân Yên Nhiên còn có một cơ hội trở mình, chính là có đứa nhỏ, ai cũng không thể cam đoan sau việc hôm nay trong bụng Vân Yên Nhiên sẽ không hoài thai con của Cửu hoàng tử.” Vân Thanh Nhiễm nói, “Chuyện ngày hôm nay hẳn cha ta cũng đã biết, lấy sự sủng ái của ông ta đối với Vân Yên Nhiên nhất định sẽ dốc toàn lực cứu nàng ta, tâm tư kín đáo như ông ta sẽ không thể không nghĩ đến việc hoài thai. Cho tới bây giờ các vị hoàng tử chưa có người nào vì hoàng thất mà sinh hạ hoàng tôn, nếu Vân Yên Nhiên thật sự hoài thai, thái hậu nương nương và hoàng thượng không thể không thay đổi suy nghĩ, cẩn thận tính toán, việc liên hôn với Đảng Ngụy kỳ thật cũng không lớn, hơn nữa cha ta có ảnh hưởng trong triều, ca ca ta có tiếng nói trong quân, còn có thân phận của tỷ tỷ và ta, lúc hoàng thượng hạ quyết định cuối cùng hẳn là sẽ lo lắng đến những điều này, kết quả cuối cùng rất có thể chuyển biến thành Cửu hoàng tử nghênh thú Vân Yên Nhiên.”

Mặc dù Vân gia không thể so sánh với hoàng tộc, cũng không thể so sánh với người trong tứ vương phủ, nhưng tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc trong kinh thành, bốn huynh muội bọn họ, một người làm phi tử của hoàng thượng, một người là phi tử của thế tử, một người là tướng lãnh trong quân doanh. Đủ loại nhân tố cần lo nghĩ, đợi sau khi hoàng thượng hết giận, nếu như lại xuất hiện một đứa nhỏ, thì rất có khả năng lấy đại cục làm trọng mà tứ hôn cho Vân Yên Nhiên và Cửu hoàng tử.

Hồng Dược lắng nghe Vân Thanh Nhiễm phân tích, gật gật đầu, thật sự không để ý chuyện này, đây là chuyện rất có khả năng sẽ thay đổi chỉ vì một đứa nhỏ.

“Có điều việc này vừa mới phát sinh, có đứa nhỏ hay không cũng phải đợi hơn nửa tháng sau mới biết được, sự tình có thể không trùng hợp như vậy chứ?”

“Vậy làm cho chuyện này biến thành hoàn toàn không có khả năng đi.”

“Cho nên ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”

“Bà biết y thuật không?”

“So với lang băm trong vương phủ kia thì biết hơn một chút!” Tựa hồ Hồng Dược cùng Mộc Bách Dương từng có đụng chạm gì, mỗi lần hai người nhắc tới nhau đều không có lời nào hay.

“Ta muốn bà làm cho Vân Yên Nhiên không có khả năng hoài thai đứa nhỏ của Cửu hoàng tử.”

“Tuy nói như vậy không sai, nhưng nàng ta là muội muội của ngươi đó!”


“Hiện tại thời gian cách lúc xảy ra chuyện chưa tới mười hai giờ, cũng chính là sáu canh giờ, t*ng trùng và trứng còn chưa tạo thành trứng thụ tinh, theo góc độ sinh vật học mà nói, còn chưa sinh ra thể sinh mệnh, việc phải làm hiện giờ là ngăn cản sinh mệnh xuất hiện, chứ không phải là bóp chết sinh mệnh.”

“Ngươi lại biện giải tà thuyết ở nơi nào?”

“Đây là lý luận thuyết pháp của ta.” Vân Thanh Nhiễm nói, “Bà có thể làm được không?”

“Ngươi đừng quên hiện tại Vân Yên Nhiên bị nhốt trong thiên lao, đó là nơi nguy hiểm thế nào không cần ta nói ngươi cũng biết chứ!”

“Bà không phải có võ công cao cường à, cộng thêm thuật dịch dung nữa?”

“Đừng nhắc thuật dịch dung, cũng không biết là tại sao, xú nha đầu ngươi mỗi lần đều nhìn thấu thuật dịch dung của ta!”

“Người khác không nhìn thấu là được rồi.” Nàng là ngoại lệ.

“Đi, muốn ta giúp ngươi làm chuyện này cũng có thể, có điều phải trao đổi, ngươi cũng phải giúp ta đi làm một việc.”

“Việc gì?”

“Yên tâm, ngươi là người kế thừa của ta, việc nguy hiểm ta sẽ không để ngươi đi làm.” Hồng Dược nói rất nghiêm túc, chẳng qua lời nói của bà một chút thuyết phục cũng không có, lần trước đem đồ đệ một thân suy yếu như nàng ném vào giữa bầy sói, còn không biết xấu hổ nói sẽ không để nàng làm chuyện nguy hiểm à?

“Cụ thể đi.” Vân Thanh Nhiễm cũng không muốn mình mơ hồ bị người ta đem bán mà cũng không biết.

“Ta muốn ngươi giúp ta báo thù, hôm nay ta ở bên trong đổ phường của kinh thành thua thiếu chút nữa phải cởi cả đai quần, ta muốn ngươi đi đánh cược với bọn họ, thắng hết tiền trong đổ phường, quan trọng nhất là phải đem tên lão bản khốn kiếp của đổ phường đó thua đến mức phải cởi cả đai quần!”

Lúc Hồng Dược nói phải giúp bà báo thù, Vân Thanh Nhiễm còn tưởng việc gì quan trọng, ai ngờ lại muốn báo thù vì thua bài!

Vân Thanh Nhiễm không nói gì nhìn vị bị thiên hạ nói là lão yêu quái cực kỳ hung ác, không ngờ là một người ngây thơ chạy đi chơi bạc, thua cuộc còn muốn đồ đệ của mình đi báo thù giúp!

“Ta sẽ không chơi bạc.” Vân Thanh Nhiễm không muốn chơi trò này, thẳng thắn nói.

“Ta quản ngươi sẽ hay không, không thì học đi, coi như là công phu đầu tiên để đồ đệ của ta học là được rồi, nếu ngày đầu tiên thua cuộc ngày thứ hai tiếp tục chơi, tháng thứ nhất thua, tháng thứ hai lại tiếp tục, nếu thua luôn cả bản thân, ta sẽ giúp ngươi báo tin cho thế tử gia đến đón!” Hồng Dược mặc kệ Vân Thanh Nhiễm có biết chơi hay không, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bà không có thời gian báo thù thì để đồ đệ bà đến báo thay.

“Được rồi, điều kiện của bà ta đáp ứng. Là đổ phường nào?” Vân Thanh Nhiễm đáp ứng yêu cầu của Hồng Dược.

“Kim Nguyên Thông Bảo.” Nói xong, Hồng Dược liền đeo mặt nạ lên, chuẩn bị rời đi làm việc cho Vân Thanh Nhiễm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền dừng bước, quay đầu hỏi Vân Thanh Nhiễm, “Đúng rồi, ta giúp ngươi chuyện Vân Yên Nhiên thì không có vấn đề gì, nhưng mà nếu phụ mẫu ngươi biết, ngươi sẽ biến thành nữ nhi bất hiếu.”

Vân Thanh Nhiễm không sao cả nhún nhún vai, “Bọn họ muốn ồn ào thì cứ để bọn họ làm đi, nay Vân Yên Nhiên đã làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ không có một chút trách nhiệm nào sao? Nếu hai người bọn họ không chiều Vân Yên Nhiên thành như vậy, khiến nàng ta cảm thấy có chuyện đại sự gì cũng đều có người gánh hậu quả thay, thì nàng ta sẽ to gan phạm phải đại họa như vậy không? Một người phạm sai lầm nên vì sai lầm của mình mà gánh vác trách nhiệm.”

Hồng Dược nghe xong lộ ra nụ cười thưởng thức đối với Vân Thanh Nhiễm, “Làm sao bây giờ, ta phát hiện ra ta càng ngày càng yêu thích đồ đệ nhà ngươi rồi đấy!”

“Ai cần lão yêu bà thích chứ?”

“Không lớn không nhỏ, phải gọi sư phó, không cho phép gọi lão yêu bà! Đúng rồi, kỳ thật ngươi cùng thế tử bệnh nhà ngươi rất xứng đôi, không bằng lo lắng cho hắn một chút đi.”

“Thời gian không còn sớm, bà có thể đi rồi.” Vân Thanh Nhiễm đuổi người.

“Thực lãnh đạm!” Hồng Dược làm vẻ mặt thương tâm oán niệm một câu, sau đó từ trên người ném ra ngọc bội màu đỏ tím, “Cái này cho ngươi, về sau giao cho ngươi bảo quản.”

Vân Thanh Nhiễm tiếp được ngọc bội Hồng Dược ném tới, lật tới lật lui xem xét, màu sắc là đỏ tím, toàn bộ khối ngọc bội đều tinh xảo đặc sắc, nằm ở trong lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, dường như còn lan tỏa chút huỳnh quang, thật đúng là một khối ngọc tốt! Ngọc bội này hình tròn, ở giữa có khắc hoa văn, trên hoa văn chạm trổ hình Thao Thiết? Hoặc là Tỳ Hưu? Vân Thanh Nhiễm đối với những thần thú trong truyền thuyết này không quá quen thuộc, đại khái đây là hình dáng một hoa văn.

“Là lễ vật gặp mặt bà tặng cho ta?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày hỏi.

“Là tín vật của Thương Lan giáo chúng ta, Thông Linh Bảo Ngọc.”

“Chính là khối ngọc đã lựa chọn ta?” Bởi vì cùng có chút quan hệ với bản thân, nên Vân Thanh Nhiễm đối với khối ngọc bội này cũng sinh ra một chút hứng thú.

“Ừ, cũng có thể nói như thế, quy củ của Thương Lan giáo chúng ta, người thừa kế các thế hệ giáo chủ phải được Thông Linh Bảo Ngọc này thừa nhận.”

Vân Thanh Nhiễm lại tinh tế đánh giá Thông Linh Bảo Ngọc một phen, trừ việc thoạt nhìn rất đáng tiền, còn lại, nàng không nhìn ra nó có cái gì đặc biệt.

“Ngươi trăm ngàn phải nhớ cất kỹ nó, tuy rằng nó không mất được, nhưng ngươi cũng đừng coi thường, tùy tiện ném nó đi!” Hồng Dược nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm, Thông Linh Bảo Ngọc có linh tính, muốn ném cũng không ném đi được, bà chỉ sợ Vân Thanh Nhiễm coi Thông Linh Bảo Ngọc như trang sức bình thường mà ném loạn lung tung.

Trên thân của Thông Linh Bảo Ngọc có xuyên một sợi dây, Vân Thanh Nhiễm liền đeo ngọc bội kia lên cổ.

Mục đích hôm nay Hồng Dược đến tìm Vân Thanh Nhiễm đã đạt được, liền phi thân rời khỏi phòng Vân Thanh Nhiễm, sau khi rời khỏi phòng Vân Thanh Nhiễm trên mặt Hồng Dược hiện lên nụ cười gian trá như hồ ly.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Trúc mông lung tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường Vân Thanh Nhiễm, sợ tới mức nhảy dựng lên.

Tối hôm qua nàng và tiểu thư chen chúc trên một chiếc giường? Lục Trúc dùng nắm tay gõ đầu mình, thầm mắng mình đáng chết, sao lại không biết đúng mực như vậy, dám ngủ trên giường tiểu thư, nhưng nàng nhớ là tối hôm qua mình đang giúp tiểu thư gỡ trang sức, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng hình như không nhớ rõ…

Sau đó Lục Trúc nhìn thấy VânThanh Nhiễm đang ngồi trước bàn trang điểm.

“Tiểu thư, nô tỳ biết sai, nô tỳ đáng chết!” Lục Trúc tưởng rằng mình nhàn hạ ngủ quên, cho nên kích động thỉnh tội với Vân Thanh Nhiễm.

“Ngươi tỉnh rồi? Vậy đi rửa mặt chải đầu xong xuất phủ với ta một chuyến.” Vân Thanh Nhiễm đã mặc nam trang, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy mặc nam trang thoải mái hơn so với nữ trang, ít lớp, mặc vào cũng đơn giản, nếu không phải vào cung, thì nàng thích mặc nam trang hơn.

“Tiểu thư người muốn ra khỏi phủ?” Lục Trúc đánh giá trang phục hôm nay của Vân Thanh Nhiễm, tiểu thư đây lại muốn xuất môn đi làm chuyện gì?

“Ừ, đi thôi, đừng để chậm trễ.”

“Vâng, tiểu thư.” Lục Trúc không dám chậm trễ chuyện của Vân Thanh Nhiễm, nhanh chóng chạy trở về phòng của mình, đợi đến lúc trở lại cũng một thân nam trang.

Chủ tớ hai người nữ phẫn nam trang ra khỏi vương phủ, vừa xuất môn đã gặp Quân Kiệt, “Nương nương, ngài đây là…”

Ánh mắt Quân Kiệt lướt qua lướt lại quần áo trên người Vân Thanh Nhiễm, thế tử phi muốn xuất môn.

Vậy hắn có nên đi bẩm báo thế tử gia hay không? Thế tử gia dường như rất quan tâm thế tử phi, tuy rằng thế tử gia không nói ra miệng, nhưng mà từ việc người an bài nơi ở của thế tử phi là biết, Quân Kiệt đi theo Quân Mặc Thần nhiều năm như vậy, chút chuyện này vẫn phải có lực nhìn ra.

“Ta muốn ra ngoài một chuyến.” Vân Thanh Nhiễm được Quân Mặc Thần cho phép tự do ra vào vương phủ, không cần lo lắng sẽ bị bắt giữ, đại khái có thể quang minh chính đại đi từ cửa chính.

“Thế tử phi muốn đi đâu?” Quân Kiệt chỉ quan tâm hỏi, vạn nhất chốc lát hắn đi bẩm báo thế tử gia, gia hỏi thế tử phi đi nơi nào, hắn cũng có thể trả lời được.

“Đổ phường.” Vân Thanh Nhiễm nói xong liền đem theo Lục Trúc nghênh ngang rời đi.

Đợi chút, vừa rồi thế tử phi nói là… đổ phường?

Ế, thế tử phi, là thuộc hạ nghe lầm rồi? Người mà lại đi đổ phường á!

Vân Thanh Nhiễm rời khỏi vương phủ, liền cùng Lục Trúc đi tìm “Kim Nguyên Thông Bảo” mà Hồng Dược nói, đổ phường này cũng thật kỳ quái, một nơi chơi bài bạc lại có tên giống như ngân hàng tư nhân, nơi đó mà là nơi cho người ta kiếm tiền sao, giống hố tiền thì đúng hơn.

Chờ tới khi Vân Thanh Nhiễm cùng Lục Trúc tìm được “Kim Nguyên Thông Bảo” rồi, mới biết đây thật sự không phải một đổ phường nhỏ!

Đối diện là một tấm biển màu đỏ nạm vàng treo trên cao, trên đó có viết bốn chữ “Kim Nguyên Thông Bảo” màu vàng rất to thu hút ánh mắt người khác.

Xà nhà khắc hoa văn, phía dưới có hai cây cột màu đỏ thẫm rất có khí thế, cửa sổ của đổ phường đều chạm rỗng trổ hoa, hình dáng không phải kim nguyên bảo thì chính là đồng tiền, giống như khắp nơi đều có bạc vậy.

Ngoài cửa còn có hai đại hán cao lớn đứng gác hai bên, vừa có tác dụng bảo hộ, vừa có tác dụng dọa dẫm, người tiến vào đổ phường, dạng người nào cũng có, mỗi ngày đều có khả năng xảy ra chuyện.

Hôm nay Vân Thanh Nhiễm một thân quần áo cũng không tồi, tuy rằng không quý giá, nhưng nhìn chất vải trên quần áo của Vân Thanh Nhiễm liền biết là người không phú cũng quý, Vân Thanh Nhiễm nhìn tơ lụa trên người mình, nguyên liệu này ở hiện đại cũng tuyệt đối là hàng thượng đẳng, có lẽ ở nơi này cũng rất đáng giá.

Vân Thanh Nhiễm không biết rằng, quần áo trên người nàng đều do Quân Mặc Thần vì nàng đặc chế, không phải dùng vân cẩm do phủ Vân Châu sản xuất, mà dùng thiên tàm cẩm của thành Tứ Phương. Người bình thường cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, mà Vân Thanh Nhiễm lại có hẳn một bộ quần áo.

Vân Thanh Nhiễm cùng Lục Trúc đi vào Kim Nguyên Thông Bảo, gã sai vặt trong điếm có nhãn lực liếc mắt một cái đã nhìn ra Vân Thanh Nhiễm là khách nhân có tiền, liền dẫn nàng lên lầu hai.

Lầu một, phần lớn là những tên ma bạc bình thường, chơi một ngày cũng không được bao nhiêu ngân lượng, mà khách nhân ở trên lầu hai thì khác, rất nhiều người là đại tài chủ, ra tay rộng rãi.

Vân Thanh Nhiễm ở trên lầu hai, ánh mắt nhìn những người xung quanh một lượt, Hồng Dược muốn nàng thắng lão bản của đổ phường này?

Vậy hẳn nên tìm một chỗ thắng thoải mái đã, như vậy mới khiến lão bản hiện thân được, bằng không ai lại rảnh rỗi để ý đến khách nhân bình thường như nàng?


Lục Trúc nhìn một màn rầm rộ trước mắt, đổ phường náo nhiệt này làm cho Lục Trúc có chút bất an, ngón tay nàng khẽ kéo kéo quần áo Vân Thanh Nhiễm, nhỏ giọng nói với Vân Thanh Nhiễm: “Công tử, làm sao bây giờ? Người thực sự muốn chơi à?”

“Ừ, thử một chút.”

“Công tử người biết chơi không?”

“Không biết.” Đây là lời nói thật, cho tới bây giờ Vân Thanh Nhiễm chưa từng tham gia các hoạt động đánh bạc nào.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Trúc vẻ mặt sốt ruột cùng sợ hãi.

Gã sai vặt mang Vân Thanh Nhiễm lên lầu ngày ngày đều ở đổ phường, gặp qua đủ loại người, là một người có nhãn lực, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là lần đầu tiên Vân Thanh Nhiễm đến đổ phường, loại khách nhân mà bọn họ thích nhất, tiền nhiều, tay mới, non nớt, chính là cây rụng tiền tỏa ra hào quang.

“Không biết vị công tử này cảm thấy hứng thú với trò gì, ở nơi này của chúng ta có rất nhiều trò chơi, đầy đủ mọi thứ, nếu công tử không biết cách chơi, chúng ta có thể dạy ngài chơi như thế nào, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm giải thích tỉ mỉ quy tắc của từng trò chơi cho ngài.” Gã sai vặt rất săn sóc nói với Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm cẩn thận xem xét chung quanh, nghe thấy bên cạnh bàn chính có người hô: “Mua rồi thì mau rời tay, mau rời tay…”

“Bên kia chơi cái gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi gã sai vặt.

“Đó là đổ lớn nhỏ, nhà cái đổ xúc xắc, những người khác mua đại hoặc là mua tiểu hoặc là báo tử, mua đúng thì được thưởng, mua sai thì cho nhà cái ăn. Đây là trò chơi đơn giản trong đổ phường chúng ta, công tử có hứng thú?”

“Có.” Cái này có thể có!

“Vậy mời công tử đi theo tiểu nhân.” Người nọ cảm thấy thỏa mãn dẫn dắt Vân Thanh Nhiễm đi đến chỗ đổ xúc xắc kia, con cá mập đã mắc câu, gã sai vặt tự nhiên rất cao hứng.

Nhưng đến nửa canh giờ sau, gã sai vặt liền cười không nổi, đâu chỉ cười không nổi, mà quả thực chỉ muốn khóc với Vân Thanh Nhiễm.

Không phải nói là chưa chơi bao giờ sao? Không phải là không biết chơi ư?

Chẳng lẽ thật sự ứng với một câu nói trong đổ giới, vận khí thích theo tay mới?

Vị công tử trẻ tuổi này ngày hôm nay là lần đầu tiên chơi, cho nên vận khí mới bạo phát? Nào có người nào mỗi lần đặt lớn nhỏ đều thắng thế chứ!

Bên người Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc lúc đầu còn vô cùng không yên tâm lúc này đã không còn lo lắng, nhìn một đống bạc trắng chồng chất trước mặt Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc cao hứng đến mức không khép miệng lại được, sau đó cùng những người xung quanh hò hét, trợ uy giúp Vân Thanh Nhiễm.

Bởi vì mỗi lần Vân Thanh Nhiễm đặt đều thắng, liền làm cho rất nhiều người ở xung quanh chạy lại đây, cùng Lục Trúc hò hét trợ uy giúp Vân Thanh Nhiễm, trong lúc nhất thời bàn của Vân Thanh Nhiễm trở thành nơi náo nhiệt nhất ở đổ phường.

Gã sai vặt nhìn thấy tình hình không đúng, liền vụng trộm rời đi, đến phía sau đổ phường, đi tìm Đại lão bản của bọn họ.

Vân Thanh Nhiễm vừa đổ, khóe mắt vừa nhìn hành động của gã sai vặt, nàng chờ chính là điều này.

Qua thời gian ước chừng một khắc, gã sai vặt kia liền trở lại, sau hắn là một nam tử mặc cẩm y hoa phục, nam tử một thân nho nhã đoan trang, khiến người ta có cảm giác thực ôn hòa, nhìn qua không giống thương nhân, cũng không giống là người mở ra đổ phường.

Nam nhân này không phải là Mộ Dung Tu à?

Lại một lần nữa Vân Thanh Nhiễm nhận thức sản nghiệp của Mộ Dung Tu lớn cỡ nào, nghĩ lại, gian đổ thạch là của hắn, đại tửu lâu cũng là của hắn, hiện giờ đổ phường lớn này vẫn là của hắn, rốt cuộc ở trong kinh thành này hắn có bao nhiêu sản nghiệp?

Mộ Dung Tu cũng nhận ra Vân Thanh Nhiễm.

“Vân công tử, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã lại gặp mặt.” Mộ Dung Tu cười chào Vân Thanh Nhiễm.

“Là ta thật không ngờ lão bản của đổ phường này là Mộ Dung công tử ngươi mới đúng.”

“Vân công tử lại chê cười rồi, tại hạ chẳng qua là làm một chút sinh ý nhỏ mà thôi.”

Ngươi làm chút sinh ý nhỏ, vậy ngươi muốn những gian cửa hàng nhỏ tửu lâu nhỏ sống như thế nào?

Mộ Dung Tu lại quan sát Vân Thanh Nhiễm một phen, “Vân công tử thật sự là học rộng tài cao, lần trước ở Tụ Bảo đường Vân công tử đã làm cho tại hạ mở rộng tầm mắt, lần này ở Kim Nguyên Thông Bảo lại thấy Vân công tử thể hiện năng lực phi phàm như vậy, tại hạ thật sự càng thêm tò mò về Vân công tử…”

“Mộ Dung công tử quá khen, là đổ thạch hay đổ bạc, trò đánh bạc này toàn bộ đều dựa vào vận khí, có lẽ là tổ tiên Vân Thanh tích đức, để Vân Thanh có vận khí tốt như vậy.”

“Vậy sao?” Mộ Dung Tu hiển nhiên là không tin lời nói của Vân Thanh Nhiễm, “Không biết Vân công tử có hứng thú bồi tại hạ mấy ván không?”

“Có thể, có điều ta muốn biết Mộ Dung công tử muốn chơi trò gì, ta đối với mấy thứ này không có hiểu biết nhiều, rất nhiều trò không rõ cách chơi.” Vân Thanh Nhiễm nhìn những trò chơi phức tạp bên trong đổ phường.

“Nếu vừa rồi Vân công tử chơi đổ lớn nhỏ, không bằng chúng ta tiếp tục được không, do tại hạ làm nhà cái.” Mộ Dung Tu đề nghị nói.

“Được.” Vân Thanh Nhiễm đồng ý, thoạt nhìn đổ lớn nhỏ này còn đơn giản hơn một chút.

Mộ Dung Tu vừa xuất động, một vài con bạc khác đều thối lui, không tham dự đánh bạc, nhường cho hai người Vân Thanh Nhiễm cùng Mộ Dung Tu quyết đấu.

Mộ Dung Tu thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, cùng nhà cái lúc trước giống nhau, đem toàn bộ xúc xắc thả lên bàn.

“Vân công tử, mời.” Mộ Dung Tu làm một tư thế mời với Vân Thanh Nhiễm.

Ba điểm, hai điểm, hai điểm, là tiểu.

Vân Thanh Nhiễm đặt tiểu.

Mộ Dung Tu không nói gì, bàn tay khẽ mở nắp đậy, ngay lúc hắn mở ra, xúc xắc trong đó đều lật mình, vốn dĩ là ba, hai, hai biến thành bốn, năm, năm!

Nam nhân này, thâm tàng bất lộ!

“Thật đáng tiếc, bốn năm năm, là đại, Vân công tử, ngươi thua.” Tươi cười như gió xuân trên mặt Mộ Dung Tu không đổi nói với Vân Thanh Nhiễm.

Thật không hổ danh là lão bản phía sau màn của đổ phường, vị công tử trẻ tuổi này vừa rồi thắng nhiều ván như vậy vẫn luôn bất bại, vậy mà Đại lão bản vừa ra tay đã thu phục được rồi!

Trong lòng Vân Thanh Nhiễm cân nhắc một chút, tuy rằng nàng có thể nhìn được xúc xắc bên trong là mấy điểm, nhưng Mộ Dung Tu cũng biết, trước khi mở nắp liền dùng nội lực làm thay đổi xúc xắc, nói trắng ra, mặc kệ là nàng mua đại hay mua tiểu, kết quả cuối cùng vẫn là thua!

Nghĩ cũng đúng, nếu đối phương không phải là cao thủ, lão yêu bà cũng sẽ không bị thua đậm như vậy.

Vân Thanh Nhiễm lại cùng Mộ Dung Tu chơi thêm vài ván, kết quả đều giống nhau, thua.

“Vân công tử, ngươi còn muốn tiếp tục không? Bao nhiêu ngân lượng mà ngươi mang theo hẳn là đều thua hết rồi?” Mộ Dung Tu cười nói.

“Ai, xem ra lão tổ tông nhà ta không còn phù hộ nữa, tiền đã không còn, bất quá ta còn một cái mạng này, không biết có đáng tiền không đây, Mộ Dung công tử có thu mua không?”

Lòi này của Vân Thanh Nhiễm vừa nói ra, mọi người đều im lặng, thua tiền thì thua tiền, nhìn bộ dạng hắn cũng không giống người nghèo, tiền trên người mang theo đều thua hết, có thể về nhà lấy tiền là được rồi, nếu không thì không chơi nữa, như thế rất tốt mà, sao lại đem tính mạng mình ra đặt cược chứ?

Việc này không thể đùa giỡn được nha!

“Vân công tử muốn dùng mạng của mình đánh cược cái gì?”

“Ta muốn Kim Nguyên Thông Bảo.”

Trời ạ!

Nàng nói cái gì, nàng muốn Kim Nguyên Thông Bảo! Nàng muốn đổ phường này!

Khẩu vị của nàng thực không nhỏ! Nàng không biết đổ phường này giá trị bao nhiêu tiền sao?

Trên mặt Mộ Dung Tu lộ ra hứng thú nồng đậm, “Vân công tử muốn đổ phường của tại hạ làm gì?”

“Ta thấy nó rất thuận mắt, chỉ muốn mà thôi, thế nào Mộ Dung công tử, đánh cược hay không?”

Mộ Dung Tu nhìn bộ dáng tự tin kia của Vân Thanh Nhiễm, trên mặt hắn lộ ra ý cười nhợt nhạt, có tò mò mà cũng có buồn bực, người bình thường mà thua liên tục nhiều ván giống như nàng, dưới tình huống thoạt nhìn không có phần thắng, trốn còn không kịp, sao lại dùng chính mạng mình để đặt cược chứ?

“Có gì không thể đây?” Mộ Dung Tu đồng ý!

Một mệnh đổi một đổ phường.

“Vậy Mộ Dung công tử tiếp tục đi.” Vân Thanh Nhiễm thật ra rất thoải mái, giống như nàng chưa được kiến thức qua về đổ kỹ của Mộ Dung Tu.

Tất cả mọi người đều vì Vân Thanh Nhiễm mà hồi hộp một phen, Lục Trúc không ngừng kéo quần áo của Vân Thanh Nhiễm, muốn ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vân Thanh Nhiễm, bàn tay kéo góc áo của Vân Thanh Nhiễm kia đành thu trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui