Nàng muốn Lục Trúc làm một cái túi to dùng để bao bình nước nóng, để lúc ôm lấy bình nước nóng đựng nước sôi sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá khó chịu, hiện tại nàng muốn đi tìm người làm một cái bình nước nóng.
Hôm nay cứ tạm thời chế tạo gấp một cái trước, hôm nào sẽ tìm người làm mấy cái tinh xảo sau, dù sao với cái dạng này của Quân Mặc Thần cũng dùng nhiều.
Vân Thanh Nhiễm vừa đi đến cửa Kim Dật Hiên, Quân Kiệt đã tiến đến, “Thế tử phi nương nương, đã trễ thế này rồi còn muốn đi nơi nào à, có chuyện gì thì cứ giao cho thủ hạ đi lo liệu là được rồi.”
“Đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ở kinh thành này thợ rèn nơi nào có tay nghề tốt nhất?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Kiệt, cho rằng hắn hẳn sẽ biết một chút.
Thợ rèn?
Thế tử phi muốn tìm thợ rèn làm cái gì?
Trong lòng Quân Kiệt có nghi hoặc, song vẫn đem điều hắn biết đều nói cho Vân Thanh Nhiễm, “Trong quý phủ chúng ta có một thợ rèn tay nghề rất tốt, chuyện chế tạo binh khí, trong kinh thành cũng tuyệt đối là số một số hai.”
“Vậy làm phiền ngươi dẫn ta đi tìm hắn.” Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Kiệt.
Hiện tại? Hiện tại chính là đêm khuya, trời cũng đã tối đen cả rồi.
“Thế tử phi muốn đi tìm ông ấy ngay bây giờ?” Quân Kiệt nghi hoặc hỏi han.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Chính là bây giờ, làm phiền.”
Quân Kiệt thật sự nghĩ mãi mà không ra lúc này Vân Thanh Nhiễm muốn đi tìm thợ rèn làm cái gì, nhưng nàng đã yêu cầu như vậy, hắn làm thuộc hạ đương nhiên không thể cự tuyệt, “Vậy mời thế tử phi đi theo ta.”
Quân Kiệt dẫn Vân Thanh Nhiễm đi đến chỗ ở của thợ rèn trong vương phủ, canh giờ này, vị thợ rèn kia nhất định là đã đi ngủ rồi.
Quả nhiên, lúc Quân Kiệt dẫn Vân Thanh Nhiễm đi đến nơi thợ rèn ở, thợ rèn đã ngủ một lúc lâu.
Quân Kiệt tiến lên gõ cửa phòng thợ rèn, “Rầm rầm rầm —— rầm rầm rầm ——”
Một trận tiếng đập cửa dồn dập đem Vương thợ rèn từ trong giấc mơ tỉnh lại, đang muốn chửi ầm lên một tiếng là tên vương bát cao tử(1) nào quấy nhiễu ông khỏi giấc mộng, chợt nghe tiếng của Quân thị vệ ở ngoài cửa, “Vương thợ rèn, mau dậy mở cửa, thế tử phi nương nương có chuyện tìm ông.”
Vương thợ rèn còn đang mơ mơ màng màng, vừa nghe thế tử phi tìm đến, cả người giật mình một cái, tức thì thanh tỉnh không ít, Vương thợ rèn là một thợ rèn hiền lành, đối với chủ tử trong phủ cũng không dám chậm trễ, lập tức tay chân lanh lẹ ăn mặc tử tế rồi đi ra ngoài nghênh đón Vân Thanh Nhiễm.
“Tiểu nhân vấn an thế tử phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
“Miễn lễ, Bổn cung có việc cần làm phiền đến ông, đêm tối còn quấy rầy rồi.” Vân Thanh Nhiễm rất có lễ phép nói với lão thợ rèn.
“Thế tử phi có gì cứ việc phân phó là được, ngài nói như vậy thật đúng là tổn thọ tiểu nhân rồi.” Nghe Vân Thanh Nhiễm nói làm phiền, Vương thợ rèn rất sợ hãi.
“Bổn cung muốn xin lão tiên sinh hỗ trợ tạo ra một thứ này, không biết lão tiên sinh có thể chế tạo ra trong một khoảng thời gian ngắn hay không.” Vân Thanh Nhiễm lấy bản vẽ từ trong lòng ngực ra, đây là vừa rồi lúc ở trong phòng nàng vẽ thêm một bức giống hệt của Lục Trúc.
Vương thợ rèn tiếp nhận bản vẽ từ trên tay Vân Thanh Nhiễm nhìn xem, “Làm thì có thể, chỉ là tiểu nhân không hiểu thứ này có tác dụng gì, vừa không sắc bén không thể dùng để làm binh khí, lại rỗng ruột, không thể giống cây búa dùng để gõ.”
“Tiên sinh chỉ cần dựa theo lời Bổn cung nói rồi làm là được, Bổn cung tự có chỗ dùng.” Bình nước nóng hay là túi chườm nóng xuất hiện lúc trước dùng để ủ ấm, dùng đồng hoặc sắt, thiếc tạo ra mà thành, cũng có thể làm bằng gốm sứ. “Không biết tiên sinh có thể làm ra sản phẩm trong bao lâu, ta đang cần dùng gấp.”
Vương thợ rèn tính toán một chút, nếu thế tử phi đang cần dùng vội, thì dù ông có liều mạng cũng phải làm ra nhanh một chút, “Một canh giờ đi!”
Vương thợ rèn nói ra một thời gian, một canh giờ cũng chính là hai tiếng, bây giờ là khoảng hơn tám giờ tối, đợi đến khi làm ra cũng chính là mười giờ tối, cũng không tính là quá muộn.
“Được, vậy Bổn cung sẽ đợi lão tiên sinh làm được đồ.” Vân Thanh Nhiễm muốn nhìn thấy quá trình Vương thợ rèn làm bình nước nóng này, chủ yếu là bởi vì nàng không có tin tưởng đối với bức tranh mình tự vẽ, nàng cũng không phải kỹ sư chuyên nghiệp, vẽ giấy không phải là sở trường của nàng, nàng chỉ nương theo trí nhớ của mình, đem bình nước nóng trong trí nhớ vẽ ra mà thôi. Cho nên muốn xem xem thứ lão thợ rèn làm ra có giống với đồ ở trong đầu nàng hay không.
Quân Kiệt thấy Vân Thanh Nhiễm ở lại với thợ rèn, hắn cũng không tiện tránh đi, liền ở phòng rèn chuyên biệt riêng trong vương phủ nhìn Vương thợ rèn tạo ra thứ đồ kỳ quái kia cùng với Vân Thanh Nhiễm.
Tay nghề Vương thợ rèn rất tốt đúng như Quân Kiệt nói, trong thời gian một canh giờ thật sự đã hoàn thành xong thứ đồ Vân Thanh Nhiễm muốn tạo ra.
Vân Thanh Nhiễm thấy thành phẩm trong tay nàng, vừa lòng cười cười, sau đó nói với Quân Kiệt, “Quân thị vệ, phiền ngươi đi chuẩn bị nước ấm giúp ta.”
Hôm nay Quân Kiệt thật sự bị Vân Thanh Nhiễm làm cho ngu muội, lúc thì hơn nửa đêm tìm người tạo ra thứ đồ kì kì quái quái, chốc lát lại muốn nước ấm.
Dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Quân Kiệt vẫn đi làm theo lời Vân Thanh Nhiễm nói.
Sau khi Quân Kiệt chuẩn bị xong nước ấm, hai người Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Kiệt đem nước ấm kia thật cẩn thận rót vào bên trong bình nước nóng vừa được tạo ra, bên kia Lục Trúc được Vân Thanh Nhiễm phân phó làm cái bao cũng đã xong, bởi vì còn dư thời gian, Lục Trúc còn đặc biệt dùng vải hoa khác nhau làm thêm mấy cái.
Vân Thanh Nhiễm đem cái bao mà Lục Trúc làm bọc lấy bình nước nóng, sợ bị phỏng tay, liền chụp hai cái vào trước, dù sao Lục Trúc cũng làm rất nhiều.
“Tiểu thư, đây là vật gì vậy?” Lục Trúc tò mò đặt câu hỏi.
“Ngươi sờ xem, có phải rất ấm áp hay không, vừa đủ dùng để ủ tay không?” Vân Thanh Nhiễm để Lục Trúc sờ bình nước nóng.
“Vâng, thật sự rất ấm áp, thích hợp để ủ tay.” Lục Trúc liên tục gật gật đầu.
Nghe vậy Quân Kiệt cũng đưa tay sờ thử, quả nhiên là như vậy.
Vân Thanh Nhiễm cười cười với hai người, sau đó ôm bình nước nóng đi vào trong phòng Quân Mặc Thần.
Quân Kiệt nhìn bóng lưng đi xa của Vân Thanh Nhiễm, mây mù trong lòng bỗng tản đi, thế tử phi đây là bận rộn vì thế tử gia?
Trời này, buổi tối cần dùng đồ nhiệt đến ủ ấm cũng chỉ có thế tử gia!
Lúc Vân Thanh Nhiễm lại đi vào phòng Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần còn chưa ngủ, hắn thấy Vân Thanh Nhiễm ôm đồ trong tay đi tới, đang buồn bực trong tay nàng ôm thứ gì, vật kia đã ở trong ngực hắn.
“Ôm đi, thân thể ngươi không sinh nhiệt, thứ này so với ngươi còn ấm áp hơn.” Sau khi Vân Thanh Nhiễm đem bình nước nóng nhét vào trong lòng Quân Mặc Thần, còn cầm hai tay hắn lên đặt ở đằng trước, để cho hắn ủ thật kỹ.
Quân Mặc Thần cảm giác có luồng ấm áp từ bình nước nóng trong lòng ngực tràn vào trong thân thể của mình, sưởi ấm tay cùng thân thể lạnh như băng của hắn.
“Đây là cái gì?” Quân Mặc Thần hỏi.
“Bảo vật ấm giường chuyên dụng của thế tử gia phủ Trấn Nam Vương!” Vân Thanh Nhiễm nói bừa một cái tên hù Quân Mặc Thần. Tên này hay, nàng thích, đủ uy vũ khí phách.
“Vừa rồi nàng đi ra ngoài đến giờ mới trở lại chính là vì đi làm cái này?” Quân Mặc Thần tinh tế đánh giá Vân Thanh Nhiễm, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra một chút gì đó.
“Vì để ta có một giấc ngủ chất lượng không tệ, ta miễn cưỡng hy sinh chút thời gian ngủ này. Ngủ ngon mơ thấy mộng đẹp ha!” Vân Thanh Nhiễm nói xong liền xoay người rời khỏi phòng Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần nhìn nhìn thứ đồ tản nhiệt trong lòng, thứ này, thật sự rất ấm áp.
_______________________________
(1) Vương bát cao tử (王八羔子): là từ chửi thô tục. Vương bát (王八) là con rùa, ba ba; cao tử (羔子) là con dê, cừu non.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...