Nhìn hai tay da tróc thịt bong nhiễm đầy máu của Vân Thanh Nhiễm, lại nhìn nàng tỏ ra không có việc gì, trong lòng Quân Mặc Thần giống như bị cái gì đâm vào, có một tia đau lòng, loại cảm giác này thật vi diệu, chậm rãi ở trong đáy lòng hắn lan ra thành những gợn sóng…
Quân Mặc Thần cúi đầu, tiến đến bên tai Vân Thanh Nhiễm nói với nàng, “Hôm nay ái phi bị thương, bản thế tử rất không đành lòng, không bằng như vậy đi, ái phi cứ việc náo loạn, có chuyện gì bản thế tử chịu trách nhiệm làm thị vệ thượng hạng cho nàng.”
Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần đang cười như không cười, thấy tự tin cùng ý cười nơi đáy mắt hắn.
“Đến lúc đó thì đừng có hối hận.” Trong mắt Vân Thanh Nhiễm cũng lộ ra một tia đùa cợt.
Quân Mặc Thần cười yếu ớt, “Ái phi muốn chơi như thế nào đều được. Chỉ có điều…” Quân Mặc Thần cầm tay Vân Thanh Nhiễm lên, sau đó từ trong ngực của mình móc ra chiếc khăn trắng tinh nhẹ nhàng băng bó tay nàng, để tay nàng thoạt nhìn không còn chói mắt như vậy nữa.
Hôm nay Quân Mặc Thần tiến cung vốn không phải đến giải vây cho Vân Thanh Nhiễm, mà là đến xem kết quả, hắn muốn biết thế tử phi của hắn đem chuyện Vân Yên Nhiên mất tích xử lý như thế nào, kết quả tới ngoài cung Trường Thọ mới biết tình huống bên trong có vấn đề, hỏi tiểu thái giám hắn quen thuộc, mới biết được Vân Thanh Nhiễm bị thái hậu dùng hình.
Thái hậu nương nương từng bước tiến vào sau Quân Mặc Thần, chứng kiến Quân Mặc Thần băng bó hai tay cho Vân Thanh Nhiễm, biết chuyện bà dụng hình đối với Vân Thanh Nhiễm không lừa được Quân Mặc Thần.
Thái hậu ngồi trở lại trên giường phượng của bà, cũng không có ý tứ muốn giải thích, bà cũng không cảm giác mình làm sai cái gì, bà còn cảm thấy chỉ dùng kẹp với Vân Thanh Nhiễm, vẫn còn là nhẹ. Chỉ cần chuyện này đừng khiến Thần Nhi hận thù bà là tốt rồi.
Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa nghênh đón thái hậu nương nương, “Thái hậu nương nương, nếu người phạm vào lỗi sai thì phải bị phạt, như vậy người phạm sai lầm là hoàng thân quốc thích, là người trong hoàng tộc thì sao?”
Thái hậu khẽ híp mắt, cân nhắc ý tứ trong lời nói của Vân Thanh Nhiễm một chút, “Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, đương nhiên cũng phải chịu phạt.”
“Nếu phạt người không nên phạt, dụng hình với người không nên dùng, vậy có tính là phạm vào lỗi sai hay không?” Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh nói xong, trong ánh mắt lộ ra mũi nhọn.
Thái hậu rất muốn biết Vân Thanh Nhiễm rốt cuộc đang tính kế cái gì, “Đó là đương nhiên.”
“Một khi đã như vậy, thần thiếp muốn mời Lý Ngải Lý đại nhân đến một chuyến, để cho ngài ấy đến làm sáng tỏ một việc cho thần thiếp.”
“Lý đại nhân?” Thái hậu ngưng mi, đánh giá Vân Thanh Nhiễm, muốn từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra chút đầu mối, chính là ánh mắt Vân Thanh Nhiễm lại bình tĩnh không dậy nổi gợn sóng, nhìn không ra điều gì.
“Không sai.”
“Có thể, có điều thế tử phi tốt nhất là thật sự có việc, Lý đại nhân thân là mệnh quan triều đình có chức vị quan trọng trong người, nếu như không có việc, cho dù là ai gia cũng không thể tùy tùy tiện tiện gọi người tới đây.” Trong giọng nói của thái hậu có sự cảnh cáo.
“Thần thiếp biết.”
“Người đâu, truyền ý chỉ ai gia, tuyên Binh Bộ Thượng Thư Lý đại nhân tiến cung một chuyến.” Thái hậu dựa theo lời Vân Thanh Nhiễm nói phái người đi tuyên Lý Ngải, bà thật muốn nhìn xem Vân Thanh Nhiễm đang đùa giỡn trò bịp bợm gì.
Trước khi Lý Ngải đến, không khí trong cung Trường Thọ yên tĩnh đến mức có chút áp lực, Quân Mặc Thần ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn.
Một lát sau, Lý Ngải tới.
“Vi thần khấu kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Lý Ngải mới vừa rời cung Trường Thọ trở về Binh bộ, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, ý chỉ thái hậu đã lại đến, hắn không biết thái hậu cho triệu hắn đến là vì chuyện gì, hắn thân là quan chức ngoại triều, quanh năm suốt tháng cũng không tiến cung Trường Thọ được một chuyến, kết quả hôm nay trong vòng một ngày đã vào đến hai lần.
“Lý khanh gia, ai gia tuyên ngươi tới là bởi vì thế tử phi nói có việc muốn ngươi làm sáng tỏ cho nàng.” Thái hậu cũng không rõ dụng ý của Vân Thanh Nhiễm.
Lý Ngải nghe được lời nói thái hậu thì quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, vừa nhìn, hắn liền nhận ra Vân Thanh Nhiễm, đơn giản là khuôn mặt Vân Thanh Nhiễm cùng với nam tử lúc trước hắn nhìn thấy giống nhau như đúc, chỉ là bọn họ một người là nam một người là nữ.
“Ngươi, ngươi… Ngài là thế tử phi nương nương?” Lý Ngải kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm, đây là có chuyện gì, thế tử phi không phải nữ nhi của Vân tướng gia à? Vân tướng chỉ có một nhi tử mới đúng, chính là Vân Tử Hy Vân thiếu tướng quân, hắn đã gặp qua, cũng không phải nam tử hắn nhìn thấy lúc trước kia, vậy thì vì sao trên đời này lại có hai người giống nhau như thế chứ?
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Lý đại nhân có thể nhận ra được ta?” Vân Thanh Nhiễm cong môi cười, nàng biết Lý Ngải đã nhận ra nàng.
Lý Ngải nghe vậy tỉnh ngộ, thì ra nam tử mà lúc trước hắn nhìn thấy kia không phải là nam tử, mà là thế tử phi nữ giả nam trang!
Lý Ngải sợ hãi than thầm trong lòng, hắn tự nhận là quen biết bao người, vậy mà lúc đó lại nhìn nhầm, hắn thật sự không nhận ra người lúc trước cầm lệnh bài của thái hậu nương nương đến Binh bộ tìm hắn là thân nữ nhi, ngay cả một tia hoài nghi cũng không có, đơn giản là thế tử phi mặc một thân nam trang lại có khí phách không thua nam nhi, khi đó hắn còn sợ hãi than đây là người tài ba dị sĩ từ nơi nào đến mà, không ngờ tới chính là bản thân thế tử phi!
“Thần nhận ra được, không nghĩ tới thế tử phi lại khăn trùm không thua đấng mày râu, lúc trước thần chưa thể nhận ra! Hổ thẹn, thật sự là rất hổ thẹn!” Lý Ngải liên tục lắc đầu.
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, ngược lại đối với thái hậu nương nương ngồi cao cao trên giường phượng, “Khởi bẩm thái hậu nương nương, Lý đại nhân có thể làm chứng cho thần thiếp, lúc trước nam tử cầm lệnh bài không phải người khác, chính là thần thiếp nữ giả nam trang, cho nên thần thiếp không tự mình giao lệnh bài cho người khác!”
Toàn bộ tội danh thái hậu áp đặt ở trên người Vân Thanh Nhiễm đều không thành lập, hơn nữa theo lời nói trước đó của Vân Thanh Nhiễm, thì chính là thái hậu đã phạm sai, lại thêm lúc trước chính thái hậu cũng thừa nhận đây là phạm sai lầm, người trong hoàng tộc phạm sai cũng luận tội như thứ dân.
Sắc mặt thái hậu nhất thời trở nên rất khó coi, bà là thái hậu cao cao tại thượng, nhưng hiện giờ, bà bị Vân Thanh Nhiễm dồn đến hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Lời bà đã nói ra thì không có đạo lý thu hồi lại, nhưng muốn bà thừa nhận sai lầm của mình, thân là thái hậu bà sao có thể hạ thể diện xuống được?
Hiện tại ở trước mặt bà còn có ngoại tôn bà thương yêu từ nhỏ đến lớn, thân là bà ngoại, có thể nào ở trước mặt ngoại tôn của mình nói mà không làm?
Quân Mặc Thần đến đích xác đã giúp Vân Thanh Nhiễm một đại ân, nếu như không có Quân Mặc Thần ở đây, thì dù Vân Thanh Nhiễm đề xuất muốn tìm Lý Ngải tới, tám chín phần mười là thái hậu sẽ không đáp ứng, nhưng Quân Mặc Thần lại ở đây, thái hậu đương nhiên muốn cùng Vân Thanh Nhiễm giảng đạo lý thật tốt.
Lý Ngải nhìn tình huống lúc này, mới kịp phản ứng tình hình tựa hồ có điều gì không đúng, lại thấy đôi tay Vân Thanh Nhiễm tuy rằng đã quấn khăn tay lên nhưng cũng vẫn lộ ra sắc đỏ, nhất thời nghĩ đến vài thứ, sau đó hắn lựa chọn không nói lời nào mới là tốt nhất.
“Khụ khụ khụ…”
Trong đại điện chỉ có tiếng ho khan của Quân Mặc Thần.
Nghe thấy tiếng ho khan của Quân Mặc Thần vang Bên tai, sắc mặt thái hậu lại khó coi thêm vài phần.
“Hoa ma ma,” Thái hậu rốt cuộc đã mở miệng, “Truyền ý chỉ ai gia, thế tử phi tìm kiếm Vân gia Tam tiểu thư có công, mặt khác…” Câu nói kế tiếp đối với thái hậu mà nói thì có chút khó nói ra khỏi miệng, dừng một chút, thái hậu lại nói tiếp, “Thế tử phi nàng hôm nay chịu khổ, ban thưởng thế tử phi gấm hoa mười cuộn, châu báo hơn trăm, hoàng kim ngàn lượng, dùng để ban thưởng và… bồi thường.”
Mặc dù không công khai thừa nhận sai lầm của mình, nhưng như vậy đối với thái hậu mà nói đã là không dễ dàng gì, thử hỏi từ khi hoàng triều Thịnh Vinh khai quốc đến nay, có người nào dám không cho thái hậu xuống đài? Lại có người nào khiến thái hậu không thể không nể mặt vì lúc trước chính mình phạt sai mà bồi thường?
“Đa tạ thái hậu.” Vân Thanh Nhiễm cũng hiểu được thấy đủ thì buông tay, dù sao đối phương cũng là thái hậu nương nương.
“Khụ khụ khụ, thái hậu nương nương, khụ khụ…” Quân Mặc Thần vừa mở miệng, tiếng ho khan còn nhiều hơn tiếng nói chuyện, “Vậy thần và thế tử phi… Khụ khụ, cáo lui trước…”
“Thần Nhi, thân thể con không tốt, mau hồi phủ nghỉ ngơi đi!” Tuy rằng sắc mặt thái hậu không tốt, nhưng vẫn thương tiếc Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần đứng dậy, nhẹ nhàng kéo tay Vân Thanh Nhiễm, mang nàng rời khỏi cung Trường Thọ.
Vào ban đêm, bởi vì ngón tay sưng, Vân Thanh Nhiễm sau khi trở lại vương phủ liền phát sốt.
Mộc tiên sinh bị Quân Mặc Thần gọi tới chẩn trị cho Vân Thanh Nhiễm, lúc chẩn trị, đầu mày ông hết nhíu lại cau lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...